Chương 3: Bỏ trốn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Quân Dao bỗng chốc cứng đờ người, cô nhanh chóng bắt gặp dáng vẻ cao ngạo và lạnh lùng phía đối diện. Tiêu Duật Phàm nhìn cô, trong mắt chỉ là sự ghê tởm và khinh bỉ.

Thôi xong, Diệp Quân Dao cảm thấy cơ thể đang treo lơ lửng giữa không trung đang lao thẳng xuống vực. Vội vàng đẩy Khải Lâm ra, chưa kịp làm gì anh đã kéo cô chạy về phía chiếc xe, nhanh chóng đẩy cô vào trong rồi phóng xe. Để lại Tiêu Duật Phàm với nụ cười tàn nhẫn và gương mặt lạnh lùng.

Diệp Quân Dao, cô dám bỏ trốn theo người đàn ông khác ngay trước mặt tôi ư? Được lắm, cô sẽ phải trả giá cho ngày hôm nay, 1 cái giá mà cô không ngờ tới.

Điện thoại đổ chuông, Tiêu Duật Phàm lạnh lùng rút điện thoại áp vào tai. Đầu dây bên kia vừa ấp úng vừa gấp gáp:

"Cậu chủ, bà chủ...bà chủ đang..."

"Tôi về ngay"

Cúp máy, trong mắt hằn rõ tia máu, Tiêu Duật Phàm lên xe nhanh chóng về biệt thự.

"Cậu chủ, cậu mau lên phòng đi, bà chủ nhốt mình trong phòng đã 1 ngày 1 đêm không ăn không uống, tôi sợ..."

Bước chân thoăn thoắt của Tiêu Duật Phàm đi về phía cầu thang, bỏ lại câu nói khiến tất cả hầu gái lẫn quản gia đều hoảng hốt, run sợ không thôi:

"Tất cả...chuẩn bị đi"

Nói rồi bóng lưng rộng lớn liền biến mất.

'Rầm' cánh cửa phòng dưới uy lực của Tiêu Duật Phàm liền toác ra. Hắn bước vào, nhìn người phụ nữ bên cạnh lan can phòng, sát khí tỏa ra dần dịu đi. Giọng nói vẫn lạnh băng:
"Mau vào đi, ngoài đó lạnh sẽ dễ bị cảm"

Người phụ nữ quay đầu, 1 chút ý thức còn sót lại, bước chân bỗng lùi về sau, nhìn Tiêu Duật Phàm bằng ánh mắt sợ hãi. Tiêu Duật Phàm nhíu lông mày thành đồi núi nhỏ, nhanh chóng bước về phía người phụ nữ

"Đừng...qua đây!"
Người phụ nữ bỗng la lên, rõ ràng rất sợ hãi người đàn ông này. Bà xoay người, trèo qua lan can định nhảy xuống

"Xin lỗi"

'Bộp' cả cơ thể người phụ nữ treo lơ lửng trên không trung, cổ tay được nắm chặt bởi 1 bàn tay khác. Người phụ nữ ngước lên, bắt gặp vẻ mặt tối sầm của Tiêu Duật Phàm, thấy trong mắt hắn lóe ra tia máu, trừng trừng với người phụ nữ.

Bà bỗng sợ sệt quay đầu nhìn thẳng xuống dưới. Lớp xương mù mờ ảo khiến bà choáng ngợp, tay bắt đầu toát mồ hôi.

"Nhắm mắt lại, không được nhìn xuống"

Tiêu Duật Phàm phán 1 câu, 2 tay giữ chặt tay người phụ nữ định kéo lên thì mu bàn tay trái bỗng bị rạch 1 đường vừa dài vừa sâu, Tiêu Duật Phàm càng siết chặt cổ tay người phụ nữ hơn. Lại thấy bà liên tục đâm liền 2 phát vào mu bàn tay phải, Tiêu Duật Phàm đột nhiên tức giận, kéo thẳng người phụ nữ lên, đẩy bà ngã xuống mặt giường mềm mại.

Chết tiệt.

Hai bàn tay Tiêu Duật Phàm chảy rất nhiều máu, rơi xuống nền nhà loang lổ cả 1 vùng nhưng hắn không quan tâm, sát khí bống chốt bùng lên dữ dội, nhìn người phụ nữ trên giường như muốn đâm thủng bà. Nếu bà không phải mẹ hắn thì hắn đã cho bà sống không bằng chết rồi.

"Chuyện này sẽ không có lần sau đâu"

Lời cảnh cáo bá đạo vang lên rồi theo Tiêu Duật Phàm biến mất sau hành lang. Người phụ nữ ngồi trên giường, nước mắt rơi ướt đẫm ga trải giường, Tiêu Quân Hạo, con trai chúng ta thay đổi quá nhiều rồi. Nó không còn là Phàm Phàm dễ thương nghe lời trước kia nữa, Phàm Phàm... đã chết rồi, trong kí ức của em nó đã chết rồi.

Hạo, em phải làm gì với thằng bé đây?

Tiêu Duật Phàm, mẹ nên làm thế nào đây?

Bà nằm xuống giường, ngước đầu nhìn trần nhà, nước mắt lại chảy dài qua gò má chạm xuống gối nằm, lành lạnh.

***
Hai ngày nay Tiêu Duật Phàm không hề phái người tìm kiếm tung tích của Diệp Quân Dao, chỉ im lặng ở trong phòng mình 2 ngày, không ăn uống không ra ngoài. Hai ngày này hắn hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.

Vết thương đã được băng bó nhưng vẫn còn đau nhức. Tiêu Duật Phàm mỗi lúc tắm rửa đều khó khăn và vật lộn cả quãng thời gian dài mới xong việc vệ sinh thân thể. Ngồi trước máy tính, 2 tay lưu loát nhảy múa trên bàn phím, bỗng dừng lại trước ảnh 1 người phụ nữ xinh đẹp, diễm lệ, đường cong cơ thể tinh tế được bao bọc bởi chiếc váy xẻ ngực gợi cảm, ngũ quan sắc xảo, môi khêu gợi, mái tóc dài bay trong gió.

Đây là bộ sưu tập mới nhất và ăn khách nhất năm ngoái của SWO, người mẫu được mời đại diện là...

Diệp Quân Dao!

Ba từ hiện lên trong đầu Tiêu Duật Phàm, hắn nhớ lúc cô ở trong lòng người đàn ông khác, mặc hắn vuốt ve, che chở...

Lại nhớ tới Khải Lâm- người đem cô mất tích 2 ngày nay không thấy bóng dáng. Khóe miệng nhếch lên nụ cười đểu trá và xảo quyệt...

Có lẽ bây giờ...2 người họ đang ân ân ái ái nồng nhiệt bên nhau chăng?

Kịch vui lại bắt đầu!

"Từ Liêm, lập tức tìm tất cả thông tin người nhà tên Khải Lâm- ngôi sao giới giải trí cho tôi"

"Dạ, sếp cho em 10 phút"

"Tôi cho cậu 5 phút, nhanh chóng chuyển qua email cho tôi"

"..."

#Còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro