có những đứa trẻ phải chịu lạnh vào mùa đông (2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"happy birthday to you, happy birthday to you."

chiếc đèn cầy mang ngọn lửa lung linh trên đỉnh đầu phụt tắt ngay khi nhận được một làn gió thổi từ cậu con trai vừa bước sang tuổi mười lăm, trước bầu không khí hạnh phúc của gia đình.

"wonhae à, sinh nhật vui vẻ!"

ba mẹ wonhae ôm chầm lấy cậu con trai khi cậu nhóc thổi xong mười lăm cây nến cắm trên chiếc bánh gato, vui vẻ chìa ra hai món quà mà họ đã cất công chuẩn bị từ lâu.

wonhae hạnh phúc ôm những phần quà đó vào lòng, mỗi dịp giáng sinh đến luôn là khoảng khắc đáng nhớ nhất trong từng giai đoạn trưởng thành của nó, vừa được đón giáng sinh vừa được tổ chức sinh nhật, quà được nhân đôi thì còn gì hạnh phúc bằng.

"quà giáng sinh sớm và quà sinh nhật cho em." jeon wonwoo cười rạng rỡ mang hai món quà của mình đặt trước mặt đứa em trai.

đón nhận món quà là khuôn mặt lạnh băng của thằng bé, nó hờ hững nhìn quà của wonwoo xong giả vờ như không thấy, chuyển sang ba mẹ rối rít cảm ơn liên tục.

tồi tệ là ba mẹ wonwoo cũng chẳng khó chịu bởi hành động của wonhae dành cho anh, bọn họ hoàn toàn xem jeon wonwoo như không khí rồi thoải mái phớt lờ, lạnh nhạt từ chối những món ăn mà wonwoo thiện ý gắp vào chén họ.

jeon wonwoo không phải loại người giỏi ăn ớt, khi đầu đũa vô tình chạm vào món có vị cay thì sống mũi anh đột nhiên cay theo, khóe mắt trở nên ửng đỏ muốn rỉ nước.  

anh nhanh chóng ăn nốt phần ăn trong chén rồi đứng dậy, nói dối với gia đình rằng mình có công việc đột xuất phải rời đi trước phản ứng nuối tiếc như có như không của ba mẹ. jeon wonwoo nhanh chóng rời đi, đôi chân cất bước vội vã với mong muốn có thể thoát khỏi bầu không khí hạnh phúc không dành cho mình.

jeon wonwoo cắn cắn môi, thô bạo dùng tay bóc lớp da chết trên môi rồi vô tình làm nó tóe máu, đến khi vòm miệng thấy tanh tanh mới chịu dừng lại tìm gương để soi. khuôn mặt anh mà có mệnh hệ gì thì sau này khó tìm việc lắm, nên wonwoo cần phải cẩn thận hơn mới được.

anh vừa lái xe vừa nghe bài hát phát ra từ chiếc tai nghe đang đeo, tâm trạng dần thả lỏng theo giai điệu để dễ dàng hòa lẫn vào cái khí lạnh của mùa đông.

jeon wonwoo trở về nhà đã là sáu giờ tối, trước khi về đến nhà lại vô tình trông thấy thân ảnh cao lớn quen mắt xuất hiện trong nhà kwon soonyoung, anh lập tức dừng xe ở bên kia đường, từ khoảng cách đó nhìn sang.

kim mingyu ngủ suốt sáng nên lúc tỉnh dậy có hơi đói liền xuống lầu lục lọi trong tủ lạnh nhà soonyoung kiếm gì đó bỏ bụng, may là ông anh này còn biết sống như con người, đồ ăn chất đủ trong tủ lạnh từ hoa quả tươi đến thịt cá, tha hồ làm vài món thịnh soạn trong mùa đông.

dù sao bản thân cũng đỡ hơn hồi sáng, kim mingyu quyết định trổ tài nấu nướng vài món để chờ kwon soonyoung về ăn, coi như cảm ơn vì đã chăm sóc và cho cậu ở nhờ.

món mingyu trổ tài là món beefsteak cùng với salad rau củ, thêm vài cây xúc xích và trứng ốp la là hoàn thành buổi tối ngày hôm nay.

mùi thịt bò thơm phức như cánh tay ma thuật lôi kéo tâm trí jeon wonwoo bước vào căn nhà ấm áp có sự xuất hiện của kim mingyu, nhưng nhớ tới chuyện mingyu đã nhìn thấy những gì xảy ra vào tối hôm qua khiến anh sực tỉnh, tự cảm thấy ái ngại khi mà phải gặp cậu vào lúc này, nên là đành lái xe quay về nhà.

kim mingyu huýt sáo líu lo trong bếp, đột ngột tiếng chuông điện thoại cắt ngang tâm trạng làm mingyu đang cắt rau củ phải dừng tay, dãy số hiện lên trong điện thoại khiến hai hàng lông mày mingyu cau có, cậu đắn đo về việc liệu bản thân có nên nghe máy hay không.

kiên nhẫn đợi hai ba phút trôi qua mà điện thoại vẫn không tắt chuông, cuối cùng mingyu bất đắc dĩ chấp nhận cuộc gọi.

bên kia đầu dây như chỉ chờ cuộc gọi được chấp nhận, chưa để mingyu nói lời nào liền mắng xối xả, mang nổi điên tiết trong lòng truyền vào từng câu từ. 

"thằng con suốt ngày chỉ biết báo cha báo mẹ cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại hả! qua giờ mày biệt tăm biệt tích ở đâu mà gọi không nghe máy?"

sớm đã lường trước tình trạng này nên mingyu không phản ứng gì nhiều, lạnh nhạt trả lời: "con ở nhà bạn, sốt li bì nên không nghe điện thoại được."

cuộc gọi mới diễn ra vài giây đã khiến đầu óc kim mingyu quay vòng vòng, nhức đầu không chịu nổi.

"thân xác như trâu mà cũng biết sốt hả! ngày mai mày mà không về thì tao cắt hết thẻ ngân hàng của mày để xem mày không có tiền của tao thì làm được thể thống gì ở ngoài đời."

tút tút!

cuộc gọi đến đột ngột mà tắt cũng bất chợt không báo trước gì cho người nghe, chỉ để lại âm thanh tút tút đầy khô khốc mà cũng đầy bực bội đến từ phía người gọi.

kim mingyu thẳng tay vứt chiếc điện thoại lên ghế sofa phòng khách, tiếp tục làm nốt công việc đang dang dở.

ting!

wonwoo của em vừa gửi một tin nhắn cho bạn.

"tan học chiều mai em có muốn đi ăn không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro