☀️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc Trái Đất được hình thành, tôi đã có một thói quen là quan sát nhịp độ sống của các sinh vật trên Trái Đất. Và kể từ khi con người bắt đầu có sự tiến hoá, thói quen ấy dần trở nên thú vị hơn. Tôi quan sát chúng kể từ khi chúng còn là những chú vượn, cho đến lúc chúng bắt đầu biết đứng vững bằng hai chân, biết dùng tay để săn bắt, nấu nướng, biết xây nhà,... Mọi chuyện dường như diễn ra rất nhanh, nhưng là đối với tôi, còn với con người, thì đó là cả một quá trình dài.

Hằng ngày làm mãi công việc, tất nhiên sẽ sinh ra sự chán nản, nhưng cũng nhờ lũ loài người dưới kia, cuộc sống của tôi tạm thời cũng được gọi là có tí màu sắc.

Và hôm nay vẫn thế, vẫn ngồi trên ngai vương quen thuộc, ngó nhìn xuống lũ loài người dưới kia, chúng vẫn đang phát triển rất nhanh, đến gần chiều, đã có vô số công trình được xây xong. Vậy là Trái Đất lại chật thêm một chỗ, chúng lại sắp than vãn sao trời hôm nay nóng thế rồi.

Vẫn đang bận nghĩ về chúng, tôi không nhận ra bầu trời của Trái Đất bỗng chốc tối hù lại, ánh nắng Mặt Trời của tôi bị tắt đi hẳn, không tia nào lọt qua được bầu trời kia. Đến khi nhận ra, trời đã chuyển sang về đêm khi bây giờ vẫn chưa qua năm giờ. Đây là điều kì lạ nhất từ trước đến nay, trên Trái Đất chưa hề xảy ra hiện tượng này, chắc chắc là do bàn tay của thần làm rồi.

Mà nhắc về buổi tối, màn đêm, sao mà không nhắc tới Kim Taehyung - Thần bóng đêm ưa ăn chay được ? Chắc chắn là hắn dở chứng rồi. Được, anh dám phá bầu trời của tôi, tôi nhất định sẽ giết anh ! Chạy về phía vườn sao, nơi tôi có thể ngắm cả vũ trụ,mắt tôi không ngừng tìm kiếm cái tên Taehyung trên Mặt Trăng.

A ! Hắn kia rồi, hắn đang cười như điên kìa. Thì ra là đang tâm đắc với trò chơi của mình chứ gì, tôi nhất định sẽ cho hắn biết tay.

" Này, Kim Taehyung "

Hắn nghe rồi ! Nhưng tôi hướng này cơ mà, hắn quay đi đâu đấy, không định vị được hướng à ?

" Này, tên kia, cái tên kia có nghe tôi gọi không hả ? "

Tôi bỗng dưng quên mất, hắn vốn dĩ không thể nhìn thấy tôi, mà thôi kệ, hắn không thấy thì mặc hắn, tôi vẫn chửi hắn.

" Yahh, tôi biết anh nghe thấy, thế nên trả lời tôi đi tên kia "

" Ngươi ở đâu, ta nghe thấy ngươi nhưng không thấy ngươi đâu cả ".

Sau cùng hắn vẫn phải trả lời tôi thôi ! Nhưng trong hắn tội nghiệp thế, loay hoay giữa cái Mặt Trăng, như một tên ngốc với chiếc áo choàng dài. Nhìn hắn thật dễ thương. Nhưng từ trên đầu xuống chân, hắn đen toàn tập, trái ngược hoàn toàn với tôi luôn. Mà cũng phải, hắn là Thần Bóng đêm còn gì !

Quên nữa, tôi còn chuyện chính cần phải làm, không nên ngồi đây nhìn hắn như vậy.

" Chuyện tôi ở đâu không quan trọng, quan trọng là anh bị điên hả ? Tự dưng cho trời tối hù như thế này là thế nào ? "

" Ta muốn làm gì thì kệ ta, ngươi là ai mà dám can ngăn ? Nhưng nhà ngươi nghe ta nói à ? "

Cái lý do kiểu gì vậy nè ? Tôi đây cũng là thần, không lẽ giờ tôi đốt cháy luôn cái Mặt trăng của anh hả ? Mà anh nghe thấy tôi, hổng lẽ tôi không nghe thấy anh, vậy tôi gọi anh chi ? Tôi tức mà tôi muốn bùng nổ luôn á !

" Tôi không có điếc đâu tên đáng ghét kia ! Tại sao anh lại tắt đi ánh sáng của tôi vậy hả ? "

Này này tên kia, tự dưng anh đứng thẫn thờ đó làm gì ? Mau trả lời câu hỏi của tôi đi, gây tội cho đã rồi định trốn ha gì mà không trả lời

" Ngươi là Thần sáng à ? "

Đây có phải câu trả lời tôi muốn đâu, Taehyung hắn bị điếc hả ?

" Trả lời câu hỏi của tôi ngay đi !! "

" Ta muốn đùa vui với lũ con người dưới kia, có vấn đề với ngươi à ? "

Không lẽ giờ tôi đốt luôn cái Mặt trăng của hắn ? Nói chuyện cái kiểu gì vậy nè ? Tôi dù sao cũng " to bự " hơn hắn cơ mà !

" Có, là một vấn đề to bự luôn đó, anh có biết tôi đang ngắm con người dưới kia không hả, trời vẫn chưa đến lúc tối, vậy mà tự dưng anh làm trời tối thui như vậy là sao ? Bị điên rồi à ? Anh là thần mà chẳng tuân theo luật gì cả vậy ? "

" Ai ban ra cái luật nào đâu chứ ? Tôi thích thì tôi làm đấy, ai làm gì được tôi ! "

" Anh còn dám nói bướng à ? Có tin tôi thiêu đốt cái Mặt trăng của anh không ? "

" Ngươi làm được đi rồi hẵng nói "

Ờ đấy, anh biết tôi làm không được mà còn thách tôi à ? Tôi sẽ dùng cách khác để trừng phạt anh !

" Anh ... Tôi đi nói với Thần thời gian "

" Ngươi biết Thần thời gian ở đâu à ? "

Ơ khoan, có gì đó sai sai ? Hắn không biết Thần thời gian ở đâu ? Mặt trăng không có vườn sao sao ?

" Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của anh ? Tôi sẽ đi nói ngài để ngài trừng phạt anh "

" Ngài vốn dĩ đã trừng phạt ta bằng cách giam cầm ta ở đây rồi, ngươi nói cũng vô ích "

Hắn chính là bị giam cầm, giống như tôi vậy !

Nhưng tồi tệ hơn, hắn còn bị bỏ rơi, bị bỏ rơi bởi chính người tạo ra hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro