Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4:

Tác giả: Con mèo hạt dẻ.

~*~

Eli thẫn thờ như con rối mặc Aesop nắm tay anh bước đi trên con đường mòn dẫn vào cửa ngách viện nghiên cứu, cậu cụp mắt, siết chặt bàn tay hơn để truyền chút dũng khí sang cho anh. Nhờ đám bảo an canh giữ ngoài cổng nên hai người chỉ mất năm phút di chuyển, Emma thay cậu xóa sạch các camera giám sát, còn Emily – nữ nghiên cứu đang làm việc tại phòng lab bên cạnh khu cậu ở, đã chuẩn bị sẵn toàn bộ dụng cụ cần thiết. Aesop dự đoán được Gertrude sẽ không chấp nhận lời đề nghị giúp đỡ từ Eli, nhưng cậu khó lòng chắc chắn được một trăm phần trăm, nên đồ đạc cần thiết vẫn để tại viện.

Cầm cốc nước đưa tới miệng, Eli né tránh hành động thân mật đến từ Aesop, hiện giờ anh rất rối, nhưng anh cần ép bản thân bình tĩnh. Vệt nước kéo dài từ ngoài cửa vào tận giữa phòng, Eli cúi xống nhìn đôi chân, tệ quá, đi tút tát lại đôi chút trước khi soi mình lên gương. Thực lòng anh đoán lờ mờ hẳn ngày này sẽ tới, nguy cơ của một dự án mang đầy triển vọng là bất cứ kẻ nào cũng muốn lăm le nó, một phần lỗi do anh đã quá chủ quan khi Aesop luôn ở cạnh mình. Bản chất công trình, tinh hoa trí tuệ kết tinh trên người cậu thanh niên đang lúi húi dọn dẹp cách anh một vách tường mỏng, phó khoa có muốn làm gì thì làm, một khi ông ta không có được Aesop, tất cả chỉ là hư vô.

Bồn tắm xả đầy nước bồng bềnh, nhiệt độ vừa phải giúp các thớ cơ thư giãn sau một ngày căng thẳng mệt mỏi, anh nhắm mắt, mặc cho cơ thể chìm dầm. Mất nửa giờ mới hoàn tất toàn bộ công việc, Aesop gần như chỉ muốn nằm lên giường ngủ ngay lập tức, nước mưa thấm vào cộng với nhiệt độ thấp khiến cậu khó chịu. Tuy nhiên có lẽ Eli cần cậu hơn, hàm răng nghiến vào nhau lần nữa, cậu tự ép mình mở to mắt, ngụy trang ra bộ dáng đáng tin, đưa tay gõ cửa phòng tắm.

Một lần, hai lần, ba lần, ... Aesop vội vàng dùng chìa khóa dự phòng mở cửa. Mọi chuyện vẫn ổn, nhìn anh nằm trong bồn tắm ngủ quên mất, Aesop bất giác nở nụ cười, chỉ cần có anh, chỉ cần anh ở bên cậu, bất kể gian khó thế nào cậu vẫn sẽ vượt qua. Điện thoại nội bộ nhảy lên một dòng tín hiệu, Tracy – cô bé thợ máy thiên tài bị đám nhà khoa học ép điên ở nơi này nhắn cho cậu rằng đêm mai là thời điểm tốt nhất để rời khỏi viện nghiên cứu. Toàn bộ các tài sản cá nhân của Eli bị đóng băng, tuy nhiên Aesop thì chưa, cậu nhanh chóng dùng tên mình mua gấp một căn hộ ở ngoại thành, chuyển tiền sang cho William Ellis.

Lúc này đây Aesop mới cảm nhận được chuyện quen biết nhiều người có lợi thế ra sao, ban đầu cậu chỉ quen Tracy, họ cùng ở một khu, dù là hai đầu tách biệt. Chính Tracy đã chủ động đưa bàn tay ra kết bạn với Aesop, khi một người đang ngồi trên ghế điện, đầu đội chiếc mũ cắm hàng vạn sợi dây ngoằn ngoèo nghiên cứu, một người nằm co ro dưới sàn, nhày nhụa nhớp nhúa toàn máu với dịch. William là bạn Eli, họ chung lớp tập gym chứ thực tế chưa thân quen mấy, sau này cậu cũng không hiểu vì sao mình chơi được với anh chàng Tiền Đạo nghịch ngợm, thẳng tính nhưng cực kỳ tốt bụng này.

Aesop tỉnh dậy, Eli đang ngồi trên ghế sofa, nửa khuôn mặt anh chìm trong bóng tối khiến cậu không thể thấy rõ biểu tình. Mái tóc luôn được chải gọn nay để mặc rối bời, ánh sáng leo lét từ chiếc TV đang bật chương trình gì đấy, Eli thiếp đi chừng hai giờ, đầu anh đau như búa bổ, các cơn ác mộng từ trước tới giờ cứ ùn ùn kéo tới, chập chờn, kinh khủng lẫn suy sụp. Thâm tâm Eli hiểu giờ chưa phải lúc buông xuôi mọi thứ, anh hoàn toàn có đủ dữ kiện lẫn lợi thế để lật lại ván cờ, điều duy nhất anh cần làm là giữ bình tĩnh, tìm một nơi an toàn trú thân trước.

Đáng tiếc giờ anh mất niềm tin rồi, kiểu cảm giác một ngày mà toàn bộ thế giới quay lưng với bạn, ngay cả căn nhà mình từng sống bấy lâu nay, hóa ra có thể vuột khỏi tay dễ dàng như thế. Một ngày trước anh còn đang ở trên con đường đi lên thiên đường, một ngày sau anh đang gục dưới đáy địa ngục. Cái chênh lệch cảm giác này, Eli nghĩ khó có người cân bằng được nó trong thời gian ngắn. Anh cảm nhận Aesop đã tỉnh, cậu lẳng lặng bước đến bên anh, họ đủ hiểu nhau qua ánh mắt để rồi cậu thiếu niên do chính tay anh chăm sóc, nuôi dưỡng, người hiện tại duy nhất mà anh đặt trọn toàn bộ điểm tựa của mình vào, vòng tay ôm lấy anh, chui hẳn vào trong lòng anh.

Họ giữ nguyên tư thế ấy, chờ nhịp thở đối phương đều đặn, Eli mới cúi xuống, nhận ra thật lâu chưa quan sát Aesop. Mái tóc xám xịt càng ngày càng thô ráp hơn, thả tự do cọ lên cổ anh ngưa ngứa. Vốn dĩ chúng có thể buộc lại gọn gàng sau gáy, nhưng thí nghiệm yêu cầu nên họ đã cắt nham nhở, loại bỏ nó như một điều gì đấy vô dụng, cản trở. Tâm trí anh dạt về cái ngày hôm ấy, một mặt Eli không thích việc lợi dụng Aesop để cậu phục tùng anh vô điều kiện như thế, một mặt anh kiềm lòng chẳng nổi trước dự án tâm huyết mình bỏ ra tám năm nghiên cứu sắp sửa thành công. Cuối cùng anh lựa chọn vế sau, bước chân lên con thuyền chở toàn đám khốn nạn.

Tiếng nhạc nhàn nhạt vang lên khuấy động không khí trong phòng, hóa ra đang chiếu phim hoạt hình, một bộ phim cũ rích từ đời nào rồi. Anh luôn làm việc cật lực trong suốt quãng thời gian trước, ngay cả khi chăm sóc Aesop, Eli vẫn hiếm khi rảnh rỗi ngồi đọc sách, hay chơi game thư giãn, toàn bộ mọi thứ tâm lực anh dồn hết cho dự án. Giờ thì nó vuột khỏi tay anh rồi, Eli nghĩ, cho bản thân nghỉ ngơi, chăm sóc mình tốt lên, hà cớ gì cứ ủ dột mãi như thế này?

Mười đầu ngón tay anh len vào giữa hai người, bắt lấy đôi tay gầy guộc đang để trần, da thịt tiếp xúc mang đến cho Eli sự an toàn, và cổ vũ to lớn. Chỉ khi rơi vào đường cùng rồi, anh mới phát hiện người luôn luôn ở cạnh mình từ đầu tới cuối ngoài Aesop ra chẳng còn ai nữa. Dẫu hiện tại trên người Aesop có quá nhiều điều anh chưa hiểu, cậu thay đổi, khác biệt với đứa trẻ anh từng chăm sóc. Nhưng cậu ở đây, với anh đã là quá đủ rồi.

Ngày thứ hai ở cùng Aesop, họ di chuyển theo đường chỉ dẫn từ Emily Dyer – một đàn chị xuất sắc từng bị thất thế do tranh cãi nội bộ, họ từng làm việc chung một khoảng thời gian ngắn, tình cảm chẳng mấy thiết tha mặn nồng song chị vẫn giúp anh. Tình trạng cơ thể Aesop đang yếu đi, vả lại cậu cũng không biết lái xe nên họ quyết định thuê một chiếc taxi đến ngoại thành. Căn hộ mua gấp hầu như trống không, Aesop ngủ suốt dọc đường, cơn mưa hôm qua làm cậu cảm lạnh, thể chất chết tiệt kia khiến cậu khó lòng làm việc nặng nhọc trong thời gian tới.

Tuy vậy để một mình Eli cậu cũng không yên tâm, Aesop toan đặt chân xuống giường liền bị một giọng nói vọng từ bên ngoài vào ngăn cản.

– Nghỉ ngơi đi, Aesop.

– Nhưng...

– Nghe lời anh, em cần chăm sóc cơ thể mình nhiều hơn trước khi liệt giường thật sự.

Cậu thở dài, nghe ngữ điệu Eli chắc chắn rằng anh sẽ không thay đổi quyết định, hơn nữa bản năng mặc mọi chuyện cho anh sắp xếp đã ăn sâu vào máu cậu, Aesop đành kéo chăn cao đến cổ, nhắm mắt đếm cừu lần nữa. Eli đứng trong bếp, vừa chiên trứng vừa xem tin tức hôm nay đăng trên báo đài. Chuyện phó khoa đưa ra dự án gây tiếng vang lớn cho cả thế giới đang chiếm spotlight lớn nhất, ông ta được toàn bộ cộng đồng ca ngợi là thánh nhân, là thiên sứ cứu rỗi loài ngoài, có trái tim nhân hậu, ... Eli bật cười, tự rót cho mình một cốc cafe đặc, trong lòng thấy thản nhiên.

Tám năm nghiên cứu chẳng phải chuyện đùa, anh một mình gánh đến 80% công việc, vì thế nếu phó khoa muốn nuốt trọn con cá này, còn phải xem sức ông ta đủ không nữa. Vận hành một thứ gì đó không thuộc về mình, mà lại chỉ dựa trên các số liệu thô sơ, chưa đầy đủ, Eli đột nhiên hưng phấn, không biết lúc tạo ra phôi thai đầu tiên dưới tay mình, phó khoa sẽ có cảm giác gì nhỉ? Một cục thịt vô dụng, tốn hàng trăm tỷ đầu tư, nghiên cứu, chăm sóc, cú đòn này chắc chắn đau hơn nhiều so với việc anh lật mặt ông ta lúc này. Bản ghi chép đầy đủ nhất anh sao nó, đặt trong usb ở tận nước Italia xa xôi, làm gì còn ở đây cho chúng ăn cắp cơ chứ?

Thỏ khôn ba hang, Eli nốc nốt ngụm cafe cuối cùng, chép miệng tiếc rẻ số tiền trong tài khoản ngân hàng dưới tên mình bị đóng băng. Khoảng hai tháng là thời gian ngắn nhất để mở lại, khá phiền toái với vài thủ tục cần đi lại nhiều, nhưng anh cần nó để mua vé rời khỏi thành phố, thuê luật sư. Lắc đầu rũ bỏ đám suy nghĩ nhức óc đó, Eli hoàn tất nốt bữa trưa cho hai người, tháo tạp dề gõ cửa phòng Aesop. Cậu dường như ngủ quá say, thành ra Eli đành tự ý mở cửa tiến vào.

Da mặt cậu trắng nhợt, Eli thừa nhận, nếu lồng ngực không nhè nhẹ di chuyển, anh còn tưởng Aesop đã chết. Bóng hình làm điểm tựa, kẻ cứng đầu nhìn thẳng anh dứt khoát dẫn anh đi hóa ra là một thanh niên mới ra đời chưa lâu, Eli thầm đếm, mười bốn tháng, quá ngắn ngủi cho cậu hiểu được mọi thứ trên đời này. Thậm chí vì sinh ra với mục đích khoa học, phục vụ cho cái gọi là tiến hóa nhân loại, cứu chữa thế giới, nên Aesop liên tục bị đem lên bàn thí nghiệm, thực hiện vô vàn các loại tra tấn khác nhau.

Eli vươn tay toan chạm vào Aesop, nhưng cậu nhanh chóng quay đầu tránh đi hành động thân mật này trong vô thức. Các âm thanh méo mó va đập lên màng nhĩ, giẫm đạp từng dây thần kinh của Aesop khiến cho cậu không thể nhận thức được bất kỳ thông tin gì khác. Căn phòng quen thuộc bị đẹp bẹp, cấu trúc ba chiều xoáy tròn theo hình trôn ốc, cậu nhận ra đây là giấc mơ của mình, nhưng Aesop bị lạc, hoàn toàn mất phương hướng.

Giọng nói ác ma liên tục rủ rỉ bên tai cậu, lớp da chảy nhão nhoét thành vũng đục bẩn thỉu đọng trên nền đất đen sì, cháy xém. Các vết thương cũ mới chồng chất lên nhau, liên tục xuất hiện xé rách nốt cả phần lớp cơ mỏng manh bao bọc lấy bộ xương bên trong. Quả tim đập thình thịch bơm máu phun trào rớt khỏi lồng ngực, để lại một cái lỗ sâu hoắm, trống hoác. Cậu thấy tởm, nhiều hơn là đau, cơn đau nhiều nhất là bộ não bị khoan thủng, dùng cưa mạnh mẽ mở toang hộp sọ. Dịch não tủy và máu trào khỏi hốc mắt, tuôn chảy thành dòng.

Hình ảnh kinh khủng của buổi thí nghiệm đáng lẽ ra đã bị xóa khỏi ký ức của cậu, đây là buổi thí nghiệm Aesop bị lừa bởi mệnh lệnh đến từ một kẻ khác, Eli Clark – người chịu trách nhiệm chính với cậu đã đang ở bên Nhật Bản để kiểm tra các dụng cụ cần thiết trước khi quyết định mua nó về. Đám nhà khoa học ở viện dưới sự điều động của lão già chết tiệt kia đã lắp một đồng hồ thôi miên gắn trên tường, Eli thời gian này cực kỳ ít đến kiểm tra Aesop, và cậu thì chỉ có một mực chăm chú quan tâm anh đang làm gì, vậy nên cả hai người họ đều không phát hiện ra sự bất thường. Ám hiệu ngày này chồng qua ngày khác, cuối cùng chúng căn chuẩn thời gian Eli đi ra nước ngoài để tiến hành thí nghiệm lên hộp sọ với cậu. Nội dung chính xác thì Aesop không nhớ nổi, trí nhớ ngày hôm ấy chỉ tồn đọng một từ đau. Chưa bao giờ Aesop cảm thấy đau như thế, cái cảm giác gần như muốn chết đi sống lại, quằn quại nằm trên bàn mổ mà chẳng thể làm gì được, trơ mắt trân trân nhìn các dụng cụ đưa ra đưa vào. Thậm chí lúc đó cậu nhớ rằng chiếc giường đã sập hẳn, vì sự giãy dụa quá mức từ cậu, thế rồi sáu mũi an thần mới khiến cho Aesop ngoan ngoãn trở lại.

Lần đó thí nghiệm mới ảnh hưởng trực tiếp đến Aesop, làm cho khả năng tái tạo bị giảm xuống nhiều lần, các thoái hóa xuất hiện ngày một dày đặc, sức chịu đựng kém đi. Chúng muốn tìm ra bí kíp để chế tạo phôi thai thứ hai, một thể thực nghiệm khác, nghe lời và nằm trong quyền kiểm soát của chúng ngay từ đầu, nhưng thất bại. Một cuộc phẫu thuật can thiệp sâu vô ích, số liệu nhằng nhịt ghi chép chẳng mang lại lợi ích gì, thậm chí hậu quả là Aesop đang chết dần chết mòn bởi hậu phẫu bị cắt xén hoàn toàn do chúng ỷ vào khả năng tự tái tạo lại các tế bào mạnh mẽ của cậu.

Móng tay vô thức cào lên giường, xé rách ga, bật máu, Eli vội vàng dùng sức ngăn cản Aesop tiếp tục tự làm tổn thương mình. Cậu cong người, ôm lấy chính mình tạo thành tư thế phòng bị, lúc này anh chỉ còn cách nắm chặt đôi tay đang chực đâm vào da thịt cậu, vỗ về, dùng lời nói trấn an Aesop. Anh lờ mờ đoán có thể do giật con chíp khỏi cơ thể, cân bằng điều hòa trong người cậu bị phá vỡ dẫn đến tác động không đáng có. Vốn dĩ con chíp có hai chức năng, một là để theo dõi, đánh dấu chủ quyền lên người cậu, hai là giúp đỡ giữ cân bằng. Hệ thống điều hòa nội môi lẫn tinh thần Aesop khó lòng ổn định khi cậu mới chỉ ra đời chưa đầy hai năm, không, mới chỉ mười bốn tháng. Eli tạo ra con chíp, tiếc rằng hiệu quả kéo dài tối đa ba mươi sáu tháng, nên anh cần tìm vật thay thế, hoàn thiện Aesop hơn.

Thật lâu sau, khi người cậu đẫm mồ hôi, bàn tay anh mỏi nhừ, mất cảm giác, Aesop mới từ từ tỉnh dậy.

– Em lại ngủ quên hả?

Nhận ra giọng mình khàn khàn, song Aesop chẳng có chút ký ức gì về cơn ác mộng lúc nãy, hay mảnh ký ức cậu nhớ lại được. Đưa mắt nhìn đống hỗn độn trên giường, vô số câu hỏi bật ra, Eli xác nhận lần nữa để chắc chắn cậu đã tỉnh hẳn, mới buông tay trèo khỏi giường.

– Ừ, anh nấu xong rồi, ra ngoài ăn đi. Lát sau chúng ta quay lại dọn nốt chỗ này.

– Vâng.

Xem chừng Eli không muốn giải thích gì thêm, Aesop ngoan ngoãn buông chăn, lẽo đẽo theo sau lưng anh. Hai tay cậu tê rần, máu tươi rỉ ở đầu lẫn cổ họng khàn đi vì hét lớn, cậu tự hỏi, lúc mình ngủ đã xảy ra chuyện gì? Trước đây thỉnh thoảng Aesop sẽ ngửi thấy mùi máu tươi, nó thơm lắm, ngọt ngào và quyến rũ cực kỳ. Cái mùi ấy dẫn dắt cậu bước trên con đường tăm tối trong hành lang viện nghiên cứu, chạm lên song sắt ở bên ngoài, để ánh trăng xõa đầy trên vai mình. Tuy nhiên nó chưa quá mức phiền toái, nên cậu mặc kệ, nghe nói con người có thể mộng du khi ngủ, hẳn là do cậu quá nhớ Eli mà thôi.

Nhưng giờ Eli đang ở trước mặt cậu, anh đeo tạp dề rửa bát, còn Aesop ngồi trên ghế sofa, cậu vẫn mơ hồ lờ mờ cảm nhận được rằng có gì đó đang đến, và cậu đã quên thứ gì đó vô cùng quan trọng. Họ ngồi kề sát nhau, Aesop tranh thủ chui vào lòng Eli, hai ngày xảy ra quá nhiều chuyện, thành ra cằm anh chi chít đám râu chưa kịp cạo đi. Buổi tối trôi qua nhạt nhẽo với bộ phim truyền hình mà chẳng ai trong số họ nhớ nổi nội dung ngay sau khi nó kết thúc. Eli bế Aesop vào trong phòng, cậu lại thiếp đi lần nữa, nhưng lúc này Aesop hiền lành, vô hại, khác hẳn với dáng vẻ điên cuồng khi nãy.

====TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro