Chương 12: MUỐN KẾT THÚC Ư? ĐÂU DỄ NHƯ VẬY! (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     Người ta vẫn hay nói, khi nào khóe mắt bạn cay hãy nhìn lên bầu trời, bởi vì khi ấy bầu trời sẽ mỉm cười với bạn. Tôi rất ít khi tin vào những lời truyền miệng đó, nhưng hôm nay tôi muốn ngu ngốc thử một lần.

Bởi vì bây giờ, khóe mắt tôi cay lắm, rất cay...

Bầu trời cao là thế, rộng là thế, xanh xanh là thế, còn có rất nhiều mây nữa... Nhưng sao vẫn không thấy nụ cười của ông ấy ở đâu?

Nụ cười châm chọc ấy...

Phải, rất ngốc, tôi thực sự rất ngốc phải không? Đem niềm tin của mình trao hết cho một người không một chút đáng tin tưởng. Đem tình yêu của mình gửi trọn cho một kẻ chẳng có chút khái niệm gì về tình yêu. Còn ngây thơ tới nỗi nghĩ rằng, chỉ cần chờ đợi, khi người ấy bay nhảy chán chê, người ấy sẽ quay lại dang vòng tay với mình, đón nhận mình. Nực cười...

Ngày hôm ấy, tôi đã tin, thực sự đã tin...

"Chuyện này là chuyện giữa hai chúng ta, tao không muốn người thứ ba biết."_ Dòng tin nhắn đó, vẫn cứ cầm mà nhìn chăm chăm, cuối cùng vẫn là không gửi đi. Tôi lựa chọn tin tưởng idol, bởi vì nghĩ rằng idol sẽ không nhàm chán tới mức đi khoe khoang chuyện này đâu. Thế nhưng sự thật nói lên rằng, tôi đã sai, sai một cách trầm trọng. Tôi đã quá không hiểu idol đi. Idol của tôi thực chất là một kẻ nhàm chán thích khoe khoang như vậy đấy.

Khoe cho bạn cùng lớp của tôi, khoe cho bạn cùng lớp của idol, khoe cho cả hàng xóm của idol nữa...

Rốt cuộc đã có bao nhiêu người biết chứ? Và họ đã biết những gì?

Một con ngốc ngông cuồng vọng tưởng, có loại tình cảm đê hèn với người cùng giới? Một con điên không biết suy nghĩ, mãi theo đuổi những mộng tưởng viễn vong?_ Mỉa mai quá...

Idol à, một lần bất tín thì vạn lần bất tin, idol có biết không? Đặc biệt là trong lúc em đã tin idol nhiều đến như vậy, idol lại đi phản bội lại sự tín nhiệm đó. Lừa em, gạt em, xem em là một con ngốc. Rốt cuộc idol còn bao nhiêu chuyện giấu em nữa? Rốt cuộc trong mắt idol em vẫn luôn là một 'người khác' thôi sao? Mãi mãi không bằng được với nhỏ Thảo, với con bạn ngồi cạnh idol, với đệ tử mà idol đã nói? Idol ơi, vậy mà em đã đặt idol ở vị trí cao nhất trong ngực mình cơ!

Idol ơi, idol...

Thất vọng lắm, đau lắm, idol hiểu được không? Idol cảm nhận được không?

Dưới bầu trời này, trên khắp thế gian này, từ xưa đến nay, idol là người đầu tiên được em tin tưởng vô điều kiện như vậy. Vậy mà không ngờ, là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng, và duy nhất...

"Ê, Huyền!"

Ai? Là ai đang gọi tôi?

"Em làm sao vậy? Sao lại ngã thế này?"_ Giọng người ấy lo lắng và cũng rất quen tai.

Tôi cảm tưởng như cơ thể mình vừa bị rơi xuống và được một bàn tay mạnh mẽ kéo lại.

"Em không sao chứ? Mở mắt ra đi, Huyền!"

Tôi không rõ có phải là anh ấy hay không, nhưng cảm giác này quen thuộc và ấm áp lắm. Sự quen thuộc và ấm áp đó làm tôi tự dưng nhớ đến idol. Trong tâm tưởng của tôi xuất hiện hình ảnh idol đang cười, nụ cười rất trẻ thơ. Idol đùa giỡn, idol châm chọc tôi, cốc đầu tôi một cách đáng yêu trên đường vắng. Idol tập thể dục nhịp điệu, dáng người nhỏ nhắn ấy xoay qua chuyển lại nhìn đẹp mắt lạ thường. Idol đá cầu, những cú tân cầu uyển chuyển. Idol đánh bóng, những pha đón bóng xuất sắc. Idol đạp xe, nhìn dáng vẻ thật tinh nghịch xiết bao. Idol cười đùa, giọng cười khúc khích in đậm trong lòng tôi, đến bây giờ như đang tận tai nghe thấy. Idol còn dang rộng vòng tay ra, nhìn về phía tôi mỉm cười nữa.

Idol mỉm cười, cuối cùng cũng nhìn về phía tôi mỉm cười rồi! Tôi vui mừng quá, lập tức chạy lại phía idol ngay. Thế nhưng khi tôi vừa lại gần idol một tí, hình ảnh nhỏ Thảo ở đâu hiện ra, ngay bên cạnh idol làm tôi chùn bước lại. Idol xoay về phía nhỏ Thảo, ôm nhỏ Thảo vào lòng, trên miệng nở một nụ cười rất đỗi hạnh phúc.

Không! Không! Không phải như vậy!

Idol không phải là của nhỏ Thảo! Idol là của tôi ! Là của tôi!

Idol đừng đi, đừng bỏ rơi em, idol, đừng đi...

Tôi chạy theo họ, gọi, gọi mãi, nhưng cuối cùng idol vẫn không quay đầu lại. Idol đi rồi, nắm tay nhỏ Thảo mà đi rồi...

Tôi ngồi sụp xuống đất, nước mắt ở đâu trong khóe mắt trào ra.

Tôi cảm thấy ai đó vỗ vào mặt tôi, đau lắm... Tôi muốn khóc, rất muốn khóc...

"Huyền, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!"_ Cuối cùng cũng có tiếng nói của ai đó truyền vào đôi tai đang bùng lên của tôi. Tôi dần dần lấy lại được ý thức, mở mắt ra, quả nhiên là anh ấy.

"Anh Vũ?"_ Tôi gọi, tiếng nhỏ và nghe khản đặc.

"Huyền, em tỉnh rồi? Đã thấy đỡ hơn chưa?"_ Anh Vũ đỡ tôi dậy, lo lắng hỏi tôi. Tôi nhẹ nở nụ cười đáp:

"Không sao, anh làm gì..."_ Ơ, tiếng tôi nghẹn lại rồi, không nói được nữa. Cổ tôi rát quá, tại sao...

"Huyền, nước đây, uống đi."_ Anh Vũ nhanh tay đưa tới bên miệng tôi một chai nước, thúc tôi uống vào. Sau khi cảm giác đau rát ở cổ dịu đi, tôi mới hoài nghi hỏi ảnh:

"Anh Vũ, sao cổ em đau quá vậy? Cả mắt nữa, hình như mở không nổi?"

Anh Vũ mới nhìn tôi hoài nghi lại:

"Cái này không phải phải hỏi em sao? Mắt sưng hết lên thế kia, đi đường thì bị ngất, bất tỉnh rồi còn gào thét, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Tôi nghe anh Vũ hỏi vậy thì lúng túng:

"À, cái này, em..."

"Em cái gì? Hạnh là ai? Sao lúc nãy hôn mê lại gọi tên đó?"

Hạnh? Idol? Lúc hôn mê tôi có gọi tên idol?

"Sao? Không định kể cho anh nghe mọi chuyện à?"

"Ơ..."_ Tôi ngồi đó, bối rối mãi vẫn không biết nên nói sao. Thấy thế, anh Vũ hơi chau mày:

"Nhất định là khóc cả đêm vì kẻ ngốc tên Hạnh nào đó, có phải không? Nó bỏ em à? Nó là ai, nói đi, anh xử!"

"Không, không phải đâu anh!"_ Tôi vừa nghe anh Vũ nói vậy lập tức lắc đầu nguầy nguậy_ "Không như anh nghĩ đâu!"

"Vậy thì nói đi, sao khóc ra nông nỗi này?"

Tôi biết, anh Vũ là đang lo lắng cho tôi. Trong lòng tôi, vừa muốn kể, lại vừa không muốn kể. Đây là nghiệp chướng mà tôi tự tạo ra, tôi phải tự gánh thôi, đúng không? Nhưng bây giờ tôi đau lòng, tôi khổ sở lắm, tôi cần một người thấu hiểu tôi ở bên cạnh.

Lấy hết chút sức lực yếu ớt còn sót lại trên người mình, tôi kể chuyện của idol cho anh Vũ nghe. Nghe xong, anh ấy ngồi lặng thật lâu, sau đó mới nói một câu "Đừng đau lòng, nếu muốn trả thù, cứ gọi anh." rồi bỏ đi. Tôi không biết nên làm gì nữa. Trả thù sao?

Tôi nhìn bóng anh ấy xa dần mà lòng lạnh lẽo. Chỉ bỏ lại một câu như thế thôi sao? Người đầu tiên cũng là người duy nhất nghe tôi kể về idol cứ thế mà đi sao? Cứ thế cũng bỏ lại tôi sao? Không một lời động viên, an ủi sao...

Người ta nói rất đúng, gieo gió thì gặt bão. Ai bảo tôi đã tự tay chôn mầm cho tình yêu cuồng vọng hèn hạ này cơ chứ? Ai bảo tôi đã u mê chìm đắm trong tình yêu mà bỏ mặc mọi triết lí nhân sinh của thế gian cơ chứ? Ai bảo tôi ngu muội, có mắt như mù, tin vào hạng người đểu giả như vậy chứ? Đau đớn và phản bội này đều là điều nên nhận lấy mà thôi. Tự làm tự chịu chứ ai chịu cho? Tự làm tự chịu chứ trách cứ ai? Phương Thanh Huyền, cái này là mày đáng bị như vậy, có hiểu không?

"Huyền, xe đến rồi kìa, lên đi!"_ Tôi choàng tỉnh khi nghe tiếng nhỏ bạn gọi mình.

"Ờ, tới đây!"_ Tôi đáp lại rồi với lấy cặp sách leo lên xe bus. Bây giờ là sáng sớm, cũng là lúc tôi phải đi học. Leo lên chiếc xe bus này, chỉ 20 phút sau thôi, tôi sẽ được đến nơi mà tôi và idol hằng ngày vẫn đến.

_____Trường học_____

"Ê, ăn kẹo không đệ tử?"_ Giọng điệu này hách dịch quá, không cần quay lại cũng biết là ai đang nói mà. Chính xác là idol của tôi đó.

Tôi lạnh lùng nhìn bàn tay đang cầm viên kẹo giơ trước mặt tôi kia, sau đó liếc idol một cái khinh thường nói:

"Ai là đệ tử của mày?"

Nhỏ Thuy đứng bên cạnh liền không bỏ qua 'thời khắc vàng' này mà bình luận vô:

"Ư, con Huyền bữa nay bị sao vậy?"

Tôi kiêu ngạo ngoảnh đầu đi, còn idol ngông nghênh thu kẹo về.

"Ơ? Hai đứa này lạ, hai đứa mày có chuyện gì hả?"_ Vẫn là nhỏ Anh Thuy phát ngôn. Nhưng không ai trong hai chúng tôi trả lời nó, chỉ có nhỏ Thảo đứng đó cười khúc khích:

"Thuy, hôm qua tao thấy nó nhắn tin với đứa nào... à, nhắn tin với thằng con trai nào á, xong bây giờ nó như vậy luôn!"

Nhắn tin với 'thằng con trai' nào? Buồn cười, giả vờ thật vui lắm hả Thảo?...

"Bình thường nó nói chuyện với idol của nó, bênh idol của nó dữ lắm mà? Bữa nay sao vậy?"_ Ừ, nhỏ Thuy cũng không tính là quá ngốc đi. Vẫn may là không tin vào những lời giả dối của nhỏ Thảo. Nhưng như vậy thì sao? Tôi với idol cũng chẳng thể vì thế mà cười nói với nhau được...

"Huyền, nay mày gớm lắm nha, quen anh nào rồi bị bỏ đúng không?"_ Lại là nhỏ Thảo nói với gương mặt tươi cười xinh đẹp đó. Nhưng mà, bây giờ trong mắt tôi nụ cười và những lời nói ấy sao mà giả dối quá. Toàn là ngụy tạo thôi, rõ ràng là cô đã biết mà, đúng không, Thảo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro