Chap 11: Đề nghị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hye vẫn chưa thể hiểu. Vài phút trước thôi, cô đang chuẩn bị tan ca thì Hin đột nhiên hối hả chạy đến hét lớn:

"EUN HYE, BẠN TRAI CẬU..."

Và cô đã chạy từ giây phút đó đến giờ. Phòng cấp cứu sao lại xa như vậy, khiến cho nước mắt từ lúc nào đã hòa cùng mồ hôi, làm cay xè đôi mắt bàng hoàng và ướt đẫm gương mặt xinh đẹp.

"Eun Hye...bình tĩnh...bình tĩnh lại..."

Hình ảnh Hin trước mắt cứ lúc nhòe lúc rõ. Đầu óc cô quay cuồng, tim đập thình thịch rồi cũng như dừng hẳn vì sợ hãi.

"Eun Hye...thở...thở đi..."

Cô ngồi gục xuống băng ghế trước phòng bệnh rồi khóc nức nở, đôi tay nhỏ nhắn run rẩy bấu chặt váy áo trên đùi. Cô hoảng loạn, rồi cũng bỡ ngỡ, khiến cho tâm trạng như bị giằng xé dữ dội hơn.

"Bác sĩ..." - Hin chợt nói

"BÁC SĨ" - cô gấp gáp đứng bật dậy, thanh âm xúc động vỡ òa

"Là người quen của cô Eun Hye à?" - bác sĩ bất ngờ

"Vâng...vâng ạ..." - lắp bắp - "Cậu ấy thế nào rồi bác sĩ?"

"Cô đừng quá lo lắng...chỉ là mất máu, gãy vài cái xương...và một vết thương bị nhiễm trùng, dường như là cậu ta đã tự lấy đạn ra...nhưng nhìn chung hiện đã không sao rồi. Cô vào thăm bệnh nhân được rồi đó" - mỉm cười

"Cảm ơn bác sĩ ạ" - cúi đầu, thở phào

"May quá rồi" - Hin vỗ vai cô - "Cậu vào đi. Tớ về trước"

"Cảm ơn cậu"

"Không có gì"

Hye bước vào phòng bệnh. Tên đại ngốc ấy vẫn bất tỉnh, nhưng trông thấy cậu không sao khiến cô xúc động lạ, lần nữa phải bật khóc. Hye nhẹ nhàng cúi xuống, gối đầu trên bờ vai trần rắn chắc và vòng tay ôm lấy nhân ảnh cô yêu đến ngu muội:

"Không sao là tốt rồi" - cô run rẩy nói - "Chỉ cần anh không sao là tốt rồi"

Nước mắt ướt đẫm da thịt nam nhân, tìm lối thấm vào trái tim khô cằn của cậu. Tôi biết tôi không thể lên tiếng ngăn cản anh làm công việc này, nhưng...tôi thật sự rất sợ. Anh có thể vì tôi mà bình an vô sự không? Vì tôi mà đừng hiếu thắng, đừng như tên ngông cuồng không sợ chết nữa, được không? Vì tôi rất sợ, tôi rất sợ...thật sự...rất sợ...

Cô ngồi đó cùng cậu. Có lẽ Jung Kook sẽ tỉnh lại sớm thôi. Hye ân cần lau mặt giúp cậu, kiểm tra băng bó và giúp cậu uống thuốc. Cô vẫn cảm nhận được hạnh phúc. Thật ngu xuẩn, cô biết. Nhưng cô còn có thể làm gì được? Yêu là đặc ân, cũng chính là bi kịch, và nó sẽ cứ mãi kéo dài, mãi lặp đi lặp lại cho đến khi chúng ta từ bỏ tình yêu.

Tiếng gõ cửa dù nhỏ song đã phá vỡ không gian yên tĩnh. Hye nhẹ nhàng mở cửa, tròn mắt:

"Tiền bối..."

"Anh đến thăm Jung Kook" - Jimin mỉm cười

Hye lùi bước để Jimin vào trong. Cũng đã khá lâu rồi cô không gặp anh. Tiền bối Jimin và tiền bối Ho Seok có thể nói như hai người anh trai của cô. Dù Hye biết những việc tàn nhẫn họ làm, cô cũng chưa lần nào oán trách họ. Có lẽ là vì ánh mắt. Hye biết cả hai khi họ còn khá nhỏ. Họ là những đứa trẻ tốt. Nhưng chính khu vực này, chính số phận nghiệt ngã đã khiến họ thay đổi. Sự thay đổi trong ánh mắt là sự thay đổi rõ ràng nhất. Nên Hye cho rằng cô hiểu vì sao họ lại làm vậy. Suy cho cùng, chẳng phải tất cả chúng ta đều chỉ đang mưu cầu hạnh phúc thôi sao?

"Jung Kook không sao ạ" - cô nói - "Cần nghỉ ngơi một thời gian"

"Vậy là tốt rồi"

Jimin trong bộ âu phục trắng và áo choàng đen, mái tóc được chải chuốt gọn gàng cực đại hóa nét điển trai đầy nam tính, nếu là người ngoài nhìn vào, mặc nhiên sẽ không thể thấy tia điên loạn tiềm tàng ấy.

"Eun Hye à...cùng ra ngoài đi" - mỉm cười

"Vâng ạ"

Căn-tin bệnh viện. Hai tách cà phê giấy nhàn nhạt khói. Hương thơm dịu dàng thoang thoảng, khiến tâm trạng cô cũng như dễ chịu hơn. Hye đã không có chút mảy may đề phòng những gì Jimin muốn nói, có lẽ cô cũng không ngờ...

"Jung Kook...có thường kể em nghe về công việc không?"

Hye ngập ngừng trong vài giây. Cô trả lời:

"Chỉ một vài điều thôi ạ"

Jimin chậm rãi nhấp một ngụm. Từ khi Sirin gặp chuyện, anh đã không còn có thể giả vờ bất kì loại cảm xúc nào nữa. Nên cho dù những chữ sắp thốt ra đây, đối với Hye là thật tàn nhẫn, song biểu tình anh vẫn lạnh tanh.

"Anh cần em giúp"

"Sao ạ?" - giật mình

"Em có biết lần này Jung Kook đối đầu với ai không?"

"Là...Kim Nam Joon..." - hồi hợp

"Phải. Em cũng biết hắn thế nào phải không?"

"Vâng ạ" - cảm nhận bất thường

"Em có muốn giúp Jung Kook không?"

"Vâng ạ..." - cô tròn mắt - "Nhưng...bằng cách nào..."

"Kim Nam Joon hiện đang bị thương nặng. Hắn chắc chắn sẽ tìm một người y tá đến nhà chăm sóc...Em"

"Em?" - kinh ngạc - "Nhưng...tại sao..." - tim cô đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực

"Vì Eun Hye em...là ứng cử viên hoàn hảo nhất. Em là một trong những y tá giỏi nhất, và quan trọng hơn tất cả, em không phải người ngoài" - mỉm môi

"Nhưng...nhưng...anh muốn em làm gì?" - vẫn còn choáng

"Rất đơn giản" - Jimin đẩy đến trước mặt cô một bịch đựng vài viên thuốc nhỏ - "Chỉ cần em bỏ thêm thứ này vào thuốc của hắn"

"Thứ này..." - toàn thân cô trở nên nhẹ tênh vì sợ, thân nhiệt cũng như giảm xuống

"Xyanua...là loại thích hợp với Kim Nam Joon"

Cô để vuột ra một nụ cười khẩy. Nó không làm Jimin khó chịu, đối với anh đó là một phản ứng khá bình thường. Hye có thể hiểu vì sao cô là ứng cử viên phù hợp nhất. Nhưng...

"Em là y tá. Công việc của em là cứu người. Không phải giết họ" - gay gắt nói

"Em cứu người? Vậy tại sao không cứu Jung Kook?"

"Ý anh là sao?"

"Eun Hye...nếu việc này thành công sẽ có thể giúp Jung Kook rất nhiều. Chỉ cần ba tuần. Sau đó nhiệm vụ khép lại. Jung Kook sẽ lập công, và...anh hứa sẽ cho Jung Kook tạm nghỉ. Chẳng phải em muốn như vậy à?"

"Nhưng anh ấy sẽ không đồng ý..."

"Anh có cách khiến Jung Kook đồng ý"

Hye nhìn biểu tình lạnh tanh của Jimin, hai tay vô thức siết chặt:

"Cũng như cách anh đang dùng với em lúc này?" - hạ giọng

"Em đừng hiểu lầm" - thư thái nhấp một ngụm - "Anh không ép em. Anh chỉ đơn giản cho em một đề nghị. Nếu em không nhận, cũng được thôi. Kế hoạch phụ này sẽ không được tiến hành. Đợi khi Jung Kook tỉnh dậy, cậu ấy sẽ lại tiếp tục..."

"Cậu ấy cần thời gian nghỉ ngơi. Anh không thể giao việc này cho ai khác sao?" - cô sốt ruột ngắt lời

Jimin thở dài. Rồi anh cười:

"Mỗi người trong tổ chức đều có một công việc nhất định, dựa theo vị thế của họ. Được thôi. Nếu anh phân công cho người khác, theo ý em, vì em rất quan trọng với bọn anh, thì anh sẽ phải điều Jung Kook về khu Đông. Như vậy là một bước lùi cho cậu ấy. Em nghĩ xem, em hiểu Jung Kook hơn anh...với bản tính đầy tham vọng của tên nhóc đó, sẽ thế nào?"

Hye nhắm nghiền mắt, đau đầu, đau lòng. Cô không biết nên suy nghĩ thế nào nữa, cô cũng không thể khóc. Lời đề nghị này không cho cô đủ thời gian để khóc. Hye nhìn nó như một ác ma nanh vuốt đỏ rực, đang trìu mến nắm lấy vai mình.

"Eun Hye...em rất quan trọng với bọn anh. Anh và Ho Seok chắc chắn sẽ không để bất cứ việc gì xảy ra với em. Em hiểu không?"

"Nhưng..." - cô nhăn nhó đau khổ - "Em không muốn" - lắc đầu quầy quậy - "Em không muốn là người giết hắn"

Nước mắt vô thức rơi, khiến cho gương mặt cô chợt trở nên đáng thương vô cùng. Song nó đã không thể khiến Jimin mủi lòng.

"Đừng nghĩ theo cách đó" - anh trầm giọng

Thanh âm quen thuộc khiến cô có chút thư giãn hơn. Hye nhìn Jimin, trong ánh nhìn là hi vọng không lí do.

"Em chỉ làm hắn yếu đi thôi...để giúp Jung Kook. Em là đang giúp cậu ấy, đang bảo vệ cậu ấy. Bảo vệ người mình yêu, chẳng phải là việc đúng sao?"

"Nhưng..." - rưng rưng

"Anh biết em rất sợ. Nhưng Eun Hye à, em biết vì sao em và Jung Kook lại hợp nhau không?"

"..."

"Vì...em có cái mạnh mẽ, cái ngông cuồng, cái điên rồ giống cậu ấy" - mỉm môi

Câu nói khiến tâm trí Hye giãn ra. Cô vẫn bàng hoàng nhìn anh. Jimin tiếp lời.

"Nếu đã không thể kéo Jung Kook cùng em ra ngoài ánh sáng, vậy tại sao không cùng cậu ấy bước vào bóng tối" - anh đã nói như thế, với một nụ cười tuyệt đẹp như ánh trăng đêm nay - "Em ghê sợ thế giới này, nhưng đây là nơi có Jung Kook, có anh và Ho Seok, những người luôn sẵn sàng bảo vệ em. Chỉ một lần thôi..." - Jimin hạ giọng - "Chẳng phải anh đã hứa sẽ cho em và Jung Kook một cuộc sống tốt hơn khi chuyện này kết thúc sao?"

Lời hứa này...năm xưa anh cũng đã từng hứa với Sirin. Là lời hứa mà cho đến giờ Jimin vẫn điên cuồng cố gắng thực hiện. Hye ngập ngừng. Anh biết cô bị lượng thông tin mình đổ vào làm cho quá tải. Anh đứng lên, để lại vài chữ:

"Để bảo vệ một người vốn không đơn giản chỉ cần tin tưởng hay kiên nhẫn...em hiểu không?"

Jimin có thể thấy rõ vài chữ của mình đánh mạnh vào tâm trí non nớt của Hye. Đây là một trong nhưng khả năng anh đã học được từ Mad House. Như câu nói, thứ không giết được bạn, sẽ làm bạn mạnh mẽ hơn...hay trong trường hợp này, tàn nhẫn hơn.

_______________

Hye trở lại phòng bệnh của cậu. Ánh mắt cô tự lúc nào đã chìm vào hư vô. Cô đang sợ, như một kẻ mới đến. Nhưng...cô cuối cùng cũng đã chọn đến đây. Như vậy, thật sự sẽ giúp được cậu sao?

Jimin đã rời đi. Lần nữa, cô không trách anh. Anh chỉ là nắm lấy một cơ hội quá hoàn mĩ mà thôi. Sẽ luôn có người phải hi sinh. Và Hye à, thay vì luôn khóc và cầu nguyện cho người đó không phải là cậu, thì lần này...ít ra mày đã làm được gì đó...

Cô luồn ngón tay mình vào bàn tay sần sùi, mắt long lanh nhìn nam nhân vẫn nằm im lìm.

"Anh nhất định...phải nhanh chóng tỉnh lại...vì sắp đến em sẽ rất bận, không thường xuyên bên cạnh anh được..."

Cô gối đầu lên cánh tay cậu, mắt lơ đãng trôi về không gian vài chữ của Jimin vẫn lơ lửng xung quanh. Tiền bối luôn hiểu rõ mọi người đến đáng sợ như thế. Phải, cô biết...chúng ta yêu một người vì chúng ta cần họ, cần họ bảo vệ, cần họ vung đắp và cũng vì họ khiến chúng ta mạnh mẽ hơn, chín chắn hơn, khiến chúng ta muốn bảo vệ...như cái cách cô luôn muốn bảo vệ những phần thánh thiện bên trong Jung Kook. Cậu là người tốt, và Hye đã luôn cho rằng nhiệm vụ của cô là giúp cậu bảo vệ những phần tốt đẹp ấy. Cho đến khi cô nhận ra, dường như cậu vẫn tự bảo vệ được chúng, dường như cậu...là cần người giúp hoàn thiện những thứ vốn chưa hoàn thiện hơn.

Sao lại phức tạp như thế? Có thật là quá phức tạp không khi Hye có thể cảm nhận điều đó rõ rành mạch trong tim cô? Là dùng yêu, để cảm nhận. Vậy thì cô dùng yêu, làm tiền đề để hành động...thì có gì sai?

Ba năm, cuối cùng đã chờ được đến khi cậu ấy thay đổi, vậy thì Hye à, mày cũng phải thay đổi thôi. Là tốt hay là không tốt, chỉ cần là vì mưu cầu hạnh phúc, thì đều là hợp lí.

_________

"Cậu đã nói chuyện với Eun Hye chưa?" - Ho Seok hỏi Jimin khi anh vừa về đến nhà

"Ừm"

"Thế nào?"

"Em ấy đồng ý rồi"

"Cậu có chắc không..."

Jimin chậm rãi ngồi xuống ghế gỗ. Biểu tình đâm chiêu này, duy chỉ còn Ho Seok có thể thấy.

"Không" - anh kiên định nói

Ho Seok bật cười, lắc lắc đầu. Thật ra, anh cũng cho rằng đứa em trai này của mình đã điên rồi.

"Jung Kook...cũng cần một chút kích thích...không phải sao?"

"Cậu nghĩ Eun Hye thích hợp sao?"

"Rất thích hợp"

"Còn ba của Eun Hye?"

"Ông ấy thì sao?" - nhíu mày

"Ông ấy là ân nhân của chúng ta, cậu quên à?"

Jimin khó chịu nhắm nghiền mắt. Rồi anh gằn giọng:

"Em chỉ đơn giản đưa cho em ấy một đề nghị, nhận hay không, là quyết định của em ấy"

"Được" - Ho Seok thở dài - "Cậu nói đúng"

"..."

"Dù thế nào thì anh cũng theo phía cậu mà" - vỗ vai Jimin

Anh đợi Ho Seok rời đi rồi bản thân cũng đứng lên, bước nhanh về căn phòng ấy. Căn phòng trắng với cánh cửa gỗ. Tiếng bíp bíp vẫn đều đều, thật lạnh lẽo, thật dai dẳng.

"Sirin...em thế nào rồi?" - anh mỉm cười, vuốt nhẹ má cô

Jimin hôm nay cũng như Seok Jin năm xưa, dù anh có tàn bạo thế nào, căn bản, cũng không ai có quyền phán xét. Vì những gì anh đã trải qua, anh và cô đã cùng trải qua, những gì anh có được khi mất cô: sự trống trải đến vô vọng, nỗi nhớ ngày ngày ăn mòn tâm trí, nước mắt ngược vào tim và nỗi đau đến tê dại; tất cả...khiến anh trở thành anh của ngày hôm nay. Nên...không ai có thể trách anh được...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro