12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ami tỉnh dậy, cả người nhức mõi như bị ai đánh. Dù sofa có rộng cũng không thể nào so với trên giường. Nhà của mình nhưng cô lại phải nhường giường cho một người khác, nghe tức không?

Trong phòng ngủ tại căn hộ của Ami đêm qua.
- Ami, yêu tôi được không?

Câu hỏi của Hoseok khiến cô bối rối. Yêu của anh, là yêu hay "yêu"?
- Được không?
Tiếp tục lên tiếng, Hoseok nhìn cô, môi tìm đến cần cổ cô, hôn xuống. Nhưng khi chỉ cách làn da mịn vài mm, Hoseok bị đẩy ra.
- Chú ngủ ở đây đi. Tôi sẽ ngủ ở sofa.

Nói xong, cô thẳng người đứng dậy, rời khỏi phòng. Không một cái ngoái đầu nhìn lại anh.

Hiện tại cũng gần đến giờ cô phải đi làm rồi. Mặc kệ đi, lát dậy sẽ tự biết đường đi thôi.

Trở lại phòng ngủ, cô nhẹ nhàng mở tủ quần áo, tự lấy cho mình một bộ đồ. Liếc nhìn người nằm trên giường, hai chân lưỡng lự trong giây lát, Ami cũng bước đến. Cẩn thận ngắm gương mặt ngủ say của Hoseok.

Đêm qua, thật sự........cô đã có ý định giao mình cho anh. Nhưng rồi nghĩ đến, sáng hôm sau anh có lại bày ra bộ dáng không quen không biết với cô, thì sao? Rồi cô sẽ nhìn mặt ba mẹ cùng Jungkook thế nào? Cũng không chắc chắn rằng anh có tình cảm với mình hay không? Hay chỉ là muốn trêu đùa cô. Với vị trí hiện tại của cô, nếu anh nói anh không chịu trách nhiệm, cô có thể làm gì ngoài chấp nhận.
- Tại sao tôi lại yêu người đàn ông xấu xa như chú chứ?

Bỏ lại câu nói đó, Ami thở dài, rời khỏi nhà, lái xe đến công ty.

Tiếng động cơ đi xa, Hoseok ở trên giường lúc này mở mắt, khẽ mỉm cười khi nhớ đến câu nói trước lúc Ami đi.
- Tại sao tôi lại nhớ một đứa nhóc như em chứ?

°°°°

- Đêm qua ngủ ngon chứ?
- Ah.......vâng, ngủ ngon ạ.
- Tôi có nhầm không khi thấy em hơi xa cách tôi nhỉ?
- Tổng giám đốc, không có, là anh hiểu lầm thôi.
- Vậy sao?
- Vâng, tôi đi làm trước. Chào anh.

Namjoon cười tươi, mắt nhìn theo Ami đang chạy nhanh phía trước. Nghĩ đến hình ảnh cô trong chiếc váy đỏ ngày hôm qua, Namjoon lại không nhịn được mà đưa tay lên ngực mình, tim đập nhanh quá rồi.
- Tổng giám đốc, người bên tập đoàn Jeon thị đã đến rồi ạ.
- Được rồi, cô gọi Giám đốc Kinh doanh giúp tôi.
- Vâng ạ.

- Xin chào, tôi là đại diện của Jeon thị. Giám đốc Kinh doanh Jung Hoseok.
- Mời anh ngồi.

Vừa lúc này, Ami cũng tới nơi. Chỉ là, cô không nghĩ Hoseok có mặt ở đây. Vừa thấy anh, cô liền mất tự nhiên. Nhưng cũng rất nhanh, đã lấy lại thái độ chuyên nghiệp.

Cả 3 đều là những người lí trí. Ở ngoài, có thể là quan hệ "tam giác", nhưng nếu đã là công việc thì rất nghiêm túc, rõ ràng.

- Đó là tất cả các điều khoản trong bản hợp đồng. Giám đốc Jung, anh hài lòng hay có muốn thay đổi điều nào nào trong này không?
Ami ngẩng đầu, hỏi anh sau khi đã đọc rõ ràng bản hợp đồng hai bên. Gương mặt nghiêm túc khi làm việc này, thật chẳng giống gương mặt lúc tức giận hay xấu hổ chút nào, không dễ thương.
- Giám đốc Jung?

Cô lần nữa lên tiếng vì Hoseok lơ đãng. Anh nghe tiếng cô, giật mình trở lại, mỉm cười chuyên nghiệp.
- Tôi đồng ý với bản hợp đồng này. Hợp tác thành công.
Bàn tay anh chìa ra, Ami thoáng chút lưỡng lự, sau đó cũng nắm tay anh. Người buông tay trước là Hoseok. Cô cười khổ, sao lại hụt hẫng như vậy nhỉ?
- Hợp tác thành công.
- Hợp tác thành công.

Namjoon tiếp tục lên tiếng.
- Tối nay tập đoàn có bữa tiệc nhỏ. Giám đốc Jung nếu không phiền, có thể tham gia cùng. Dù sao chúng ta cũng là đối tác.
- Tôi sẽ tham gia.
- Vậy hẹn gặp lại anh tối nay.

°°°°

Tiềm sảnh của khách sạn đông đúc người qua lại. Namjoon lúc này cùng Hoseok, đang tiếp rượu và nói chuyện cùng một vài vì khách.

Ngay khi khách vừa đi. Namjoon đã nắm bắt cơ hội.
- Lần trước tôi đã cho anh cơ hội. Chính anh đã không nắm bắt cơ hội. Nếu tôi có quá thân mật với Ami thì.......
- Đừng có nói quá sớm như vậy, Tổng giám đốc Kim.
- Cô ấy đến rồi.

Dứt lời, cả Namjoon lẫn Hoseok đều ngẩn ngơ. Người con gái xuất hiện tại sảnh chính lộng lẫy đến nỗi không chỉ thu hút ánh mắt của 2 người đàn ông kia. Dường như, mọi ánh mắt ở đây đều dồn vào cô.

Ami hôm nay, mặc trên mình chiếc váy đen ôm sát cơ thể cùng chân váy đuôi cá. Lại là thiết kế hở lưng?

Không hẹn mà gặp, hai cái nhíu mày xuất hiện. Không hẹn trước, Hoseok, Namjoon đồng loạt tiến về phía cô, mỗi người ôm một bên vai, che kín phần lưng bị hở ra của cô.
- Đi thôi.

Thật là. Ami lách người, tránh khỏi móng vuốt của hai con sói kia.
- Ami, chúng tôi ở đây.
Cô nở nụ cười, giơ tay vẫy lại người vừa gọi mình.

Xoay người, cô lừ mắt cảnh cáo hai tên đàn ông. Sau đó từ tốn bước đi.
- Anh là người đầu têu để nhóc đó mặc những chiếc váy hở hang như vậy?
- Đầu têu? Tại sao anh biết cô ấy ăn tối cùng tôi?
- Ăn tối?
- Còn khiêu vũ nữa. Biết gì không? Cô ấy rất dễ thương khi ngại ngùng.

Khóe miệng giật giật, Hoseok nắm chặt tay thành nắm đấm. Cố gắng điều khiển biểu cảm gương mặt.
- Còn tôi, ở cùng nhóc đó cả đêm. Chung phòng, chung giường.

Hoseok bỏ đi, sảng khoái uống hết li rượu vang đỏ trên tay. Namjoon bị bỏ lại. Người tiếp theo khóe miệng giật giật là Namjoon. Cái gì? Chung giường?

--------------------------------------------------------------
Nào chú, cất hộ tôi mấy câu bốc phét kia đi cái 😌. Gớm, k còn miếng giá nào luôn. Cả 2 anh giai 🙂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro