Jake

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tại sao hắn lại làm như vậy?

hắn bị gì thế?

" không thể tin được! làm thế nào mà con có thể hôn con gái của người yêu mẹ chứ?!"  mẹ hắn nói.

" con xin lỗi, con chỉ lo lắng thôi." - jake.

" ôi trời con trai. xin đừng làm như vậy nữa."  bà ấy nói và hắn gật đầu.

mẹ hắn đi về phía bố tôi và nói chuyện.

" được rồi." 

" bố và cô ấy sẽ tiếp tục đám cưới."  ông nói.

" sao chứ? còn con và jake thì sao??"

" đó chỉ là một sự hiểu lầm." 

" không thể nào!"

" t/b, con chỉ cần chấp nhận chuyện này thôi được không?"  ông ấy lại nói và tôi đảo mắt.

" tốt thôi, chúc mừng."  tôi gượng ra một nụ cười trên khuôn mặt.

" cảm ơn con."  ông ấy nói và hôn lên trán tôi.

" XIN CHÚC MỪNG ÔNG KIM VÀ BÀ SIM!"  người mục sư nói.

tôi đảo mắt, nhìn sang bên phải và thấy hắn cũng đang ở đó.

sim jaeyun, tại sao cậu lại vô ý hôn tôi?

hắn nhận thấy tôi đang nhìn hắn, nên tôi liền quay sang chỗ khác.

" YAH! SAO CẬU LẠI MANG GIÀY CỦA TÔI?"  tôi hét lên.

" TÔI LẤY GIÀY CỦA CÔ KHI NÀO? CÔ NGHĨ TÔI MANG GIÀY CỦA CON GÁI SAO??"  hắn cũng hét lại.

" TÊN KHỐN NHÀ CẬU!"  tôi tức giận rồi ném chiếc gối vào người hắn.

phần lớn cả hai sống chung nhà cùng nhau đều là tranh cãi và mắng nhiếc nhau cho đến khi khản cả cổ mới thôi.

1 năm sau, mẹ hắn đã có thai.

chúng tôi ăn mừng đứa con đầu lòng của bà ấy với bố.

mọi người đều vui vẻ nhảy múa, ca hát, cười đùa. ngoại trừ tôi và jake.

" yah! tại sao cậu không cùng với mọi người vui vẻ ở ngoài kia?"  tôi cười.

" tôi cũng muốn hỏi cậu như vậy đấy." - jake.

" cậu biết gì không, dù sao thì cậu cũng không tệ lắm."

tôi ngồi trên băng ghế nhìn sang hắn và hắn cũng nhìn tôi, rồi cả hai đều bắt đầu bật cười.

" tại sao chúng ta lại sống cùng nhau cơ chứ? chúng ta có thể là bạn bình thường mà."  tôi bĩu môi.

" nó khó lắm."

" hửm? tại sao?"  tôi hỏi.

" tôi có thể nói không?"

" tất nhiên."

" tôi đã từng thích cậu, t/b."  hắn cuối đầu, vân vê từng ngón tay của mình.

" gì chứ? rốt cuộc tất cả những lời trêu chọc trước đây, đều là do cậu thích tôi sao?"  tôi ngạc nhiên.

" ừ."

" sau nụ hôn đó, tôi nhận ra mình đã sai. tôi cảm thấy có lỗi với cậu. khi nghe về câu chuyện của cậu ngày hôm ấy, tôi rất tiếc cho sự mất mát đó."

" mọi chuyện cũng đã qua rồi, tôi vẫn ổn." 

" nếu bố mẹ chúng ta không kết hôn, tôi đã có thể rủ cậu đi chơi, và cũng có can đảm làm nhiều điều hơn như thế nữa."  hắn cười.

" haha, nếu cậu rủ tôi, tôi sẽ từ chối." tôi cũng mỉm cười.

" ừ, tôi cũng nghĩ cậu sẽ nói vậy."

" ôi thôi nào, đừng nghĩ nhiều về quá khứ nữa, ta hãy hướng đến tương lai đi."

" eww, cậu sến như vậy từ khi nào thế?" hắn trề môi và cả hai cùng cười.

một vài tháng sau.

" Ý CÔ TÔI KHÔNG PHẢI LÀ BỐ SAO??"  bố tôi hét lên từ phòng khách.

" woobin, em xin lỗi!"  mẹ hắn nói.

" SAU MỘT QUÃNG THỜI GIAN DÀI NHƯ THẾ NÀY, CÔ ĐÃ NÓI DỐI TÔI?? CÔ ĐÃ CÓ CON TRƯỚC KHI CHÚNG TA KẾT HÔN?!" 

" em xin lỗi!"

tôi và jake kịp thời chạy đến phòng khách trước khi bố tôi kịp đánh bà ấy.

" CÔ LÀ MỘT CON ĐIẾM!"  bố tôi tức giận.

" yah! bố đang nói về cái gì vậy?"  jake hỏi.

" mẹ của cậu đã ngủ cùng với người đàn ông khác và có thai trong khi đang hẹn hò với tôi!"

" chết tiệt, không phải lỗi của mẹ tôi! bà ấy không cố ý mang thai! mẹ tôi cũng cần một người cha để chăm sóc cho con mình! đó là lý do mẹ tôi kết hôn với chú!"

" tôi không muốn nghe thêm bất kỳ một lời nói dối nào nữa! chúng ta kết thúc rồi!"  ông ấy nói và kéo tay tôi đi cùng.

" chúng ta đi đâu vậy, bố??"  tôi hỏi.

" chúng ta sẽ rời khỏi đây! không bao giờ gặp lại người phụ nữ đó nữa!" 

bố tôi nghiến răng tức giận, lái xe vượt quá tốc độ trên con đường cao tốc.

" bố, chạy chậm lại đi!"  tôi nói.

" con nói đúng rồi! t/b, đáng ra bố không nên bỏ mẹ con."  bố tôi nói, nước mắt ông thi nhau liên tục chảy ra.

" bố..."

" bố xin lỗi, xin lỗi vì tất cả. bố xin lỗi vì không phải là một người cha tốt. đáng ra bố phải là người chết hơn là mẹ của con." 

" bố, đừng nói như vậy."

" lẽ ra bố phải chăm sóc tốt cho con. bố đã thất hứa với mẹ của con rồi."

" bố, bố đã ở bên con suốt cuộc đời rồi, bố luôn là người cha tốt nhất đối với con."  tôi nói và nhìn ông ấy.

ông cũng nhìn tôi, nhưng không nhận ra rằng chiếc xe của chúng tôi đang chạy nhanh như thế nào.

" BỐ, CHẠY CHẬM LẠI!!" 

" BỐ KHÔNG THỂ DỪNG LẠI! PHANH XE HƯ RỒI!" 

" chúng ta sắp đâm vào chiếc xe buýt đấy!!" 

ông ấy hoảng hốt đánh tay lái sáng một bên, nhưng lại vô tình có một chiếc xe khác lao tới.

tôi nhìn ông, rơm rớm nước mắt.

" con yêu bố."  tôi nói và ông cũng nhìn tôi.

" bố cũng yêu con."

tiếng còi vang lên liên tục, xâm chiếm cả một con đường lớn. hai chiếc xe đâm sầm vào nhau tạo ra một âm thanh hỗn loạn.

điều cuối cùng tôi nghĩ đến là bố tôi.

tôi nghĩ rằng tôi đã chết, nhưng tôi lại tỉnh dậy trên giường bệnh.

tôi khẽ rên rỉ vì đau.

" t/b!!!"  tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

tôi xoay người, tìm kiếm giọng nói đó và phát hiện đó là jake.

" jake?"  tôi hỏi.

" ơn trời! cậu không sao."  hắn ôm tôu vào lòng.

" bố tôi? BỐ TÔI ĐÂU RỒI???!"  tôi hốt hoảng hét lên.

" ông ấy đã không qua khỏi."

" g-gì chứ??"

" tôi xin lỗi..."  tôi nức nở trong lòng ngực của hắn.

bố và mẹ của tôi...mọi thứ đã kết thúc rồi sao?

2 năm sau.

" hy vọng hai người sẽ hạnh phúc."  tôi nói và bật khóc, đặt bó hoa lên bia mộ của bố và mẹ.

trong những năm qua, tôi đã trải qua khoảng thời gian học trung học cùng với dì và bác của tôi.

may mắn thay, bố mẹ tôi vẫn còn dư một khoảng tiền mà họ dành dụm được.

sau khi bước sang tuổi 21, tôi đã mua một căn nhà riêng cho mình. tôi đã tự trả học phí đại học và trở thành một luật sư.

wow, không thể tin được là việc la hét và cãi nhau trong lớp cũng có thể đưa tôi vào trường luật.

tôi đùa thôi.

còn hiện tại thì tôi đã 25. nhưng vẫn độc thân.

" hiện tại tớ rất bận, tớ hứa sẽ mua cà phê cho cậu mà onjo!"  tôi nói.

" aish! cậu bận rộn mãi thế! cậu cần có thời gian để nghỉ ngơi, t/b. cậu cũng độc thân lâu lắm rồi đấy, hãy ra ngoài và vui chơi! giờ thì tớ đi đây, tớ có hẹn với cheongsan rồi!"  onjo nói và vẫy tay tạm biệt tôi.

" được rồi,"  tôi cười và lặng lẽ thở dài.

tại sao tôi vẫn còn độc thân?

flashback.

lần cuối cùng, kể từ khi tôi và jake nói chuyện. tôi bỗng nảy sinh tình cảm với hắn.

tôi có nên tỏ tình không?

tôi chạy nhanh đến nhà hắn.

nhanh chóng gõ cửa.

" t/b?"  mẹ hắn bất ngờ nhìn tôi.

" chào bác sim, jake có ở đây không ạ?"

" ôi con yêu, jake không có ở đây. nó đang ở sân bay đấy!"

sân bay?

" sao vậy ạ?"  tôi hỏi.

" nó không nói với với con sao? nó sẽ đến canada để học."

tôi cau mày.

" đuổi theo nó đi."  bà ấy nắm lấy tay tôi.

" vâng?"

" hãy đuổi theo nó đi, máy bay sẽ cất cánh vào lúc 5 giờ đó."  bà ấy nói và tôi gật đầu.

" cảm ơn bác rất nhiều."

" bác biết rằng con rất thích nó."  bà ấy mỉm cười.

" tạm biệt, bác sim."  tôi nói và nhanh chóng lái xe đến sân bay.

tôi nhìn khắp nơi, hỏi những người xung quanh, bảo vệ. nhưng vẫn không tìm thấy hắn.

" JAKE!!"  tôi hét lên và tiếp tục tìm kiếm xung quanh.

" t/b?"  tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

" JAKE!"  tôi chạy đến ôm hắn.

" cậu đang làm gì ở đây vậy??"  hắn hỏi tôi.

" tôi đến để nói với cậu rằng tôi-"  tôi dừng lại khi thấy một cô gái đang đi về phía chúng tôi rồi nắm lấy tay hắn.

" jake, ai vậy?"  tôi hỏi.

" à đây là bạn của tôi. tớ có thể nói chuyện với cô ấy một chút được không?"  hắn hỏi người kia và người con gái ấy gật đầu.

" cậu định nói gì với tôi vậy?"  hắn hỏi lại.

" ừm...chúc cậu đi an toàn nhé!"  tôi cười.

" được thôi,"  jake mỉm cười.

" tất cả những hành khách bay đến canada xin hãy-"

" đã đến giờ rồi. tôi phải đi, tạm biệt cậu t/b. xin lỗi vì đã không nói với cậu."

" à, không sao đâu, hy vọng sẽ gặp lại cậu."  tôi nói và cố kiềm nén bản thân để không khóc.

end flashback.

vài tháng sau, tôi dự định đến một căn hộ ở busan và tạm trú ở đó trong hai tuần. chỉ là để cho bản thân tôi có thể thư giãn.

" biển ở đây đẹp quá."  tôi tự nói với chính mình.

" đúng vậy."  tôi nghe thấy ai đó trả lời.

" xin lỗi, tôi chỉ đang tự nói chuyện mộ- JAKE?!!"  tôi bất ngờ.

" chào!"  hắn mỉm cười và tôi nhanh chóng ôm chầm lấy hắn.

" cậu đang làm gì ở đây? tôi tưởng cậu đang ở canada??" 

" đúng vậy, nhưng tôi nhớ hàn quốc. tôi muốn gặp mẹ....và cả cậu."

" thật sao? haha." 

" làm thế nào mà cậu thấy được tôi?"  tôi hỏi.

" tôi có nhắn tin hỏi bạn bè của cậu, và họ nói cậu đang ở đây." 

" ồ, được rồi."  tôi bật cười.

" vậy bạn gái của cậu thế nào rồi?" 

" tôi vẫn chưa có." 

" gì chứ? cô gái ở sân bay thì sao?" 

" đó là eunha, em họ của tôi."  hắn cười.

" em ấy là người bảo tôi đi du học ở canada." 

" vậy là từ đó đến giờ cậu vẫn chưa có bạn gái sao?"

" đúng vậy. tôi đã từ chối tất cả các cô gái ở canada vì....tôi vẫn thích cậu." 

" gì chứ?"

" có lẽ cậu không thể nào rời khỏi đầu tôi được nhỉ?"  hắn nhìn tôi ấm áp rồi mỉm cười.

" tôi nghĩ cũng đã nhiều năm trôi qua và cậu cũng đã kết hôn rồi-"  hắn tiếp tục nói nhưng tôi nhanh chóng áp môi mình vào môi hắn.

" woah~"  hắn bất ngờ nhìn tôi một chút rồi bắt đầu cười tươi như một đứa trẻ.

" ừ woah."  tôi cũng bật cười.

tôi choàng tay qua cổ hắn, cả hai cùng hôn nhau dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, sóng biển vẫn đều đều vỗ vào những vách đá khiến nước văng tung tóe. đồng thời cũng tạo ra một khung cảnh lãng mạn.

" em yêu anh, sim jaeyun."

" anh thì yêu em nhiều hơn, t/b."


the end.

•~•

hihi chuyện là mình tính mở request đây. mí cậu muốn mình viết về enha hay thành viên nào đó thì cứ việc cmt vào đây nhé.

nhớ hãy cmt enha/members + diễn biến mà mí cậu muốn. mình sẽ đáp ứng hết^^

cám ơn mọi người đã theo dõi cái fic củ chuối này của mình 🧎‍♀️💆‍♀️ khum cmt mềnh sẽ quê tới zà 🤓



























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro