Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí hiện tại đối với cô thật sự quá ngột ngạt. Bản thân đã chẳng còn tự chủ mà liên tục ngắt nhéo vào mu bàn tay để tìm kiếm sự chân thật.

Cảm giác đau nhói ấy mỗi lần truyền đến, đều bắt cô phải khẳng định. Đây hoàn toàn... Không-phải-mơ!

Liệu ai có thể tưởng tượng được điều phi lý này, lại đang là sự thật diễn ra trước mắt cô chứ?

"Con đừng khép nép với ta như vậy." Bang Shihyuk cất lên giọng nói ôn hòa, khuôn mặt phúc hậu cười hiền.

Cô giật bắn người khi câu chuyện đột nhiên bị chuyển hướng sang mình. Cả người theo phản xạ mà co rúm lại lùi về sau. Miệng lưỡi cứ như bị ai đó bịt chặt lại. Ngay cả một chữ "dạ" cũng chẳng thể cất lên. 

"Thật tình, con hồi còn bé xíu cũng không sợ ta thế này đâu. Thậm chí còn đá ta một cái rõ đau vì tưởng ta là người xấu cơ. Nghĩ lại thời gian trôi nhanh thật." Bang Shihyuk cười lớn.

Cô tròn mắt, khuôn mặt vẫn cứ ngu ngơ mà nghệch ra, hoàn toàn chẳng thể hiểu hết đống dữ liệu vừa nạp vào.

"Con mau nói chuyện đàng hoàng cho mẹ!"

Lúc này, mẹ cô đặc biệt dùng ngôn ngữ "hằng ngày" để lôi đứa con gái trở về thực tại. Chung quy, cũng vì sợ biểu hiện chậm chạp này sẽ vô tình biến thành hành động vô lễ trước mặt người lớn mà thôi.

Nhanh chóng, cô ngay lập tức cúi đầu xin lỗi Bang PD. Chú ấy vẫn vậy, hiền lành mà phủi tay tỏ ý không sao cả.

"Wonie à, ta có thể gọi con như thế không?"

"Dạ được ạ." 

"Chúng ta, bây giờ vào chuyện chính luôn nhé?" Bang Shihyuk gần như rất nhanh liền thu lại đôi mắt đang híp cười để nghiêm túc đề cập đến vấn đề cần nói.

"Dạ." Cô gần như lấy lại được tinh thần mà gật mạnh đầu. Ánh mắt cũng không còn lảng tránh nữa, cô tập trung nhìn thẳng vào người đàn ông vốn có địa vị cao cao kia.

"Con có muốn sang Hàn tiếp tục học không? Chỗ ăn, chỗ ở, thậm chí là học phí của con, ta cũng sẽ lo đầy đủ."

Đúng vậy. Một cơ hội rất ngon lành và nó cũng béo bở đến nỗi ai nghe thấy đều ngay lập tức muốn gật mạnh đầu để giành lấy. Thế nhưng, trong đó không có cô!

"Con xin lỗi nhưng, liệu con có thể bày tỏ quan điểm của mình được không ạ?"

Nhận được sự cho phép từ Bang PD. Cô thận trọng nói.

"Nếu con nói gì sai, con mong rằng chú có thể bỏ qua cho con ạ."

"Ừ. Con cứ mạnh dạn nói. Ta sẽ nghe!"

"Dạ, vậy con xin phép được thẳng thắn chia sẻ ạ. Tuy rằng việc chú quen thân với gia đình con, thì việc nhận loại "thực phẩm" ở đỉnh tam giác như vậy, đối với con có hơi quá sức. Hơn nữa, những điều đó được đưa ra, chỉ để tạo cơ hội cho con sang Hàn du học, nó hoàn toàn không mang lợi ích gì cho chú cả. Vậy con có thể hỏi, vì sao chú lại đối xử tốt với con như thế ạ?"

Bang Shihyuk có hơi bất ngờ, nhưng sau đó trong bụng cảm thấy rất hài lòng. Vì sự thẳng thắn này, chính là di truyền!

"Đúng. Điều này không đem lại lợi ích gì cho bản thân ta. Và ta cũng không phải người vung tiền của mình mà không có lý do." Bang Shihyuk dừng lại một chút rồi híp mắt nói tiếp. "Đơn giản thôi, chỉ vì muốn con có một tương lai tiến gần với hạnh phúc hơn. Ta biết, Seoul là ước mơ của con!"

Câu trả lời này hoàn toàn không phải là đáp án mà cô muốn nghe. Hai từ "đơn giản" ở đây chẳng hề mang ý nghĩa "giản đơn" vốn có. Mà nó chứa đựng bao điều khó nói thành lời. Vì thế chú ấy đã dùng chúng như một cái cớ để lược bớt đi sự thật chăng? Chẳng có gì là chắc chắn cho suy nghĩ của cô lúc này cả. Bởi cuối cùng, cô cũng chỉ là một đứa con nít đang chập chững trưởng thành!

"Chú Bang..." Cô hít vào một hơi rồi nói tiếp. "...Con rất biết ơn chú vì đã nghĩ đến ước mơ xa hoa này của con. Con cũng rất cảm kích trước những điều mà chú đưa ra vì muốn tương lai của con sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng với con, hiện tại, đã thật sự đầy đủ. Con không mong cầu gì lớn lao cả..."

Bang Shihyuk không chờ cô nói xong liền đề cập tiếp. "Ta vẫn chưa nói với con về điều kiện đi kèm. Trước khi con cho ta biết tiếp vế sau thì nó hẳn sẽ thay đổi quyết định của con đó Wonie à!" 

"Điều kiện gì ạ?"

"Những lúc rảnh rỗi, con phụ giúp ta những việc vặt trong công ty. Mọi chi phí từ đầu cho đến khi con ra trường cũng không phải cho không. Coi như ta đầu tư vào con. Sau này tốt nghiệp đến công ty làm việc trả lại cho ta. Được chứ?"

Những câu từ cứ thế bay xung quanh đầu cô. Chúng lơ lửng và vô thực. Công ty? Bighit Entertainment? Không thể!

"Con đồng ý không?" Ngài nhìn cô chờ đợi.

"Trước tiên, con muốn nói." Cô hít một hơi rồi tiếp tục. "Thật ra con biết rất rõ ngài là ai và cả công ty của ngài nữa. Con là một ARMY."

"Ta biết!" Bang PD gật đầu.

"Nếu vậy ngài thật sự thấy ổn sao?" Cô tròn mắt ngạc nhiên.

"Ừ."

"Hơn nữa, Bighit không phải nơi mà con có thể bước vào, mặc cho chỉ là những công việc vặt vãnh đi nữa. Bởi con biết năng lực của mình ở đâu và như thế nào. Lẽ nào, như vậy cũng được sao ạ?"

"Đưa ra đề nghị này, ta cũng đã nghĩ rất nhiều. Con không cần có chuyên môn, cũng chẳng cần thể hiện năng lực gì. Cứ làm những gì mà người hướng dẫn giao cho, và ta tin vào con. Chỉ vậy thôi." Bang PD ngã người ra sau cười hiền.

Lúc này, cô thật sự không biết mình phải làm gì, phải quyết định thế nào? Mọi thứ mơ hồ tựa như giấc mộng vậy.

"Xích Nhi, con cứ từ từ suy nghĩ. Mẹ tôn trọng quyết định của con." Mẹ cô vỗ lên bàn tay cô như muốn xua tan đi những vướng bận vô hình trong cô.

"Ngài, thật sự tin tưởng con?"

"Ta tin con." Bang PD trầm giọng khẳng định chắc nịch.

Cô dùng không gian im ắng để đắm mình trong bộn bề suy nghĩ. Để rồi, tất cả đọng lại chỉ còn là lời hứa và sự tin tưởng. Đúng. Chỉ nên tối giản như vậy thôi.

Nét cười hiện lên từ trên khuôn mặt tròn. Chiếc lúm nhỏ bên phải cũng vì thế mà xoáy vào má.

"Vậy, từ bây giờ, con cần phải chuẩn bị những gì?"

Bang PD nghe thế liền cười tít mắt. Ngay lập tức nói một hơi dài.

"Con không cần lo đâu. Mấy cái giấy tờ thủ tục, passport ta đều đã chuẩn bị gần xong cả rồi. Chỗ ở cũng đang được sửa chữa và lắp ráp thiết bị cần thiết. Chỉ là ta chờ con gật đầu đồng ý. Liền có thể tiến hành những bước cuối cùng. Con yên tâm. Không gấp. Chỉ mới đầu tháng 4 thôi. Giữa tháng 5, con có thể chuyển rồi."

Một tháng. Thật sự rất nhanh.

"Dạ. Ngài cứ tùy ý quyết định cho con đi ạ." Cô cúi đầu. "Con cảm ơn!"

"Con đồng ý, ta thật sự rất vui."

"Nếu sau này có thời gian, ngài có thể kể cho con về lời hứa đó không ạ?"

"Nhất định." Bang PD nói tiếp. "Noona nè, con bé thật sự rất giống chị hồi trẻ."

"Giống thật sao? Ai cũng nói cháu nó là cái khuôn đúc ra từ chồng chị đó." Mẹ cô cười rồi đưa tay vuốt đầu cô.

"Đôi mắt khi cười, rất giống chị."

"Thế á?"

Cô quan sát sự thân thiết giữa hai người lớn mà bất giác cũng mỉm cười. Mẹ cô lớn hơn Bang PD hai tuổi. Cho tới năm 18 tuổi thì mẹ cô đều lớn lên và học tập ở Hàn Quốc. Tất nhiên, trùng hợp, lại là đàn chị trên ngài ấy hai khóa. Cũng chẳng hiểu nguyên nhân vì sao lại thân thiết đến vậy?

.

.

.

Trở về nhà với đôi vai phủ hơi sương của sớm mai, Namjoon cởi bỏ đôi giày nặng trĩu ở góc cửa. Một chiếc ngửa, một chiếc úp, chẳng có chút trật tự nào. Biết sao được, vì nó là tật xấu của cậu mà. Đem áo khoác của mình ném trực tiếp lên mặt bàn, cậu tự do thả người xuống nệm ghế sofa cạnh đó như một cách vỗ về tấm lưng đã mỏi nhừ suốt đêm qua.

Khi nào cũng vậy. Cậu luôn ép mình phải cố gắng hoàn thiện mọi thứ thật chu toàn. Mỗi sản phẩm âm nhạc khi cho ra mắt phải đáp ứng được chất lượng cao nhất. Có như vậy, cậu mới cảm thấy xứng đáng với những yêu thương mà mọi người dành cho cậu và cả nhóm. Và cậu biết, không chỉ riêng cậu nghĩ như vậy. Mà từng thành viên trong Bangtan đều ý thức được điều này. Mọi người luôn từng giây nỗ lực cho chính bản thân và cả tập thể.

"Nơi nào có hy vọng, nơi đó có khó khăn."

Nó, luôn luôn đúng!

Chiếc dạ dày trống trơn từ khuya qua, giờ đã biết đánh tiếng với chủ nhân. Namjoon đưa tay xoa xoa cái bụng. Cậu đói rồi!

Nhìn đồng hồ cũng đã gần bảy giờ, cậu lê thân mình cao lớn hướng đến căn phòng phía cuối thân thuộc.

"Jin hyung, anh dậy chưa?" Namjoon gõ cửa nói vọng vào.

Như thể chẳng để cậu chờ lâu. Chàng trai bên trong đó từ khi nào đã rất nhanh mở chốt khóa. Nhìn cánh cửa mở ra, cậu không tự chủ liền tít mắt, hai chiếc lúm lại được dịp xoáy sâu vào trong.

Người lớn hơn chỉ cần lướt qua bộ đồ xộc xệch mang theo mùi của hơi sương, cùng mái tóc hơi rối cứ rũ xuống chẳng chút năng lượng, liền hiểu đứa trẻ này ở đâu cả đêm rồi.

"Dạo này đứa nào cũng rủ nhau lên ngủ ở công ty, vậy anh bảo Shi Hyuk hyung dẹp luôn cái nhà này nha." Seokjin ngao ngán nói.

Cậu chưa kịp trả lời thì cái dạ dày phản chủ đã tranh thủ đáp lại. Tiếng cười ấm áp buông thả hòa quyện với mái đầu ngượng ngùng hơi cúi thấp.

Anh ngay lập tức trêu ghẹo đứa em. "Ôi Namjoonie của chúng ta đói bụng rồi này!"

Đỉnh đầu ấy thật thà gật mạnh khẳng định. Đại khái là "người lớn hơn mau nấu gì cho cậu ăn với, cậu đói muốn xỉu rồi."

Seokjin không nhịn được mà đặt toàn bộ ánh mắt cưng chiều lên thân hình cao to trước mặt. Anh tự nhiên kéo "chú gấu bự" đi về phía bếp. Namjoon cũng ngoan ngoãn để mặc anh lôi đi. Từng sải chân cậu vẫn luôn tinh ý mà thu hẹp lại, tất cả chỉ để không dẫm vào gót chân của người lớn hơn.

"Mọi thứ vẫn ổn chứ?"

Anh quan tâm hỏi han cậu em, còn tay chân thì bắt đầu bận rộn với đống đồ ăn  xung quanh giang bếp. Nếu anh nhớ không nhầm thì nồi gà hầm mà Yoongi nấu hôm qua trước khi rời đi vẫn còn trong tủ lạnh, nhiêu đó vừa đủ để cả hai lót dạ. Bây giờ chỉ cần làm thêm chút đồ ăn nữa thôi.

"Cũng không hẳn. Em nghĩ vẫn còn chỉnh sửa lại vài chỗ."

"Em đó, đừng cố gắng soi xét vào tiểu tiết quá. Cứ phóng khoáng một chút. Biết đâu hiệu quả sẽ khá khẩm hơn."

"Em sẽ thử. Cảm ơn anh, Seokjinie!"

Cậu thay vì ngồi yên ở ngoài bàn, hiện tại cứ như cái đuôi lẽo đẽo bên cạnh anh. Cứ hễ anh muốn lấy thứ gia vị nào, cậu sẽ nhanh tay đưa nó đến. Nếu anh tìm không thấy chai nước tương ở trên kệ, cậu sẽ chủ động khom người mở tủ ra để kiếm.

"Namjoonie..."

"Dạ?"

"Em nếm thử vừa ăn chưa?" Anh gắp hẳn miếng thịt lớn đưa về phía cậu. Vốn dĩ cậu định xòe tay hứng lấy nó, nhưng anh lập tức cau mày. "Anh thổi rồi. Há miệng ra!"

Còn cách nào khác ngoài việc phải ngoan ngoãn làm theo lời anh chứ?

"Ngon lắm hyung!"

"Được rồi, em lấy chén đũa ra bàn ngồi đi. Anh bê ra."

Namjoon nhanh nhẹn đem theo "dụng cụ tác nghiệp" ra ngoài. Cá nhân cậu có ý muốn phụ anh một tay, nhưng nhất quyết bị người lớn hơn từ chối.

Bởi vì, Seokjin hoàn toàn sợ "chú gấu bự" kia đói bụng mà run tay, dẫn đến việc, một sai lầm nhỏ hỏng hết bữa ăn no!

Cả hai cứ thế cùng nhau thưởng thức bữa sáng êm đềm của những ngày cuối xuân.

"Jin hyung..."

"Hở?"

Namjoon xếp gọn đũa lên bàn, nét mặt nghiêm túc hơn một chút.

"Anh nghĩ sao về việc ký túc xá chúng ta có thêm người vào ở?"

"Thêm người??" Seokjin ngạc nhiên hỏi lại.

Cậu gật đầu.

"Ý em là những lúc Sejin hyung ở lại á hở? Có sao đâu. Ngoài anh ấy thì nếu có lịch trình khẩn cấp, mọi người đều tá túc ở đây cả mà."

"Không ạ. Là một người lạ hoàn toàn. Sẽ cùng chúng ta sống chung dưới một mái nhà, như các thành viên với nhau."

"Và ý em là căn phòng trên kia được sửa là để cho người đó vào ở?"

"Vâng."

Seokjin im lặng một chút. Anh cần suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này!

"Tuần vừa rồi, Shi Hyuk hyung có tìm em để trai đổi. Anh ấy nói, chưa gì có thể chắc chắn, nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến của em trước khi đề cập với mọi người."

"Lý do mà Shi Hyuk hyung đưa ra là gì?"

"Vì muốn giúp một đứa trẻ đang mang nỗi sợ hãi hướng đến bầu trời!"

"Vẫn vậy nhỉ? Dù thời gian cứ trôi đi thì tính tình anh ấy cũng chẳng thay đổi." Seokjin cười xòa. "Vậy ý em sao?"

"Chỉ khi cả nhóm cùng nhau thống nhất, thì ngôi nhà này mới được có thêm thành viên. Còn suy nghĩ của riêng em, chung quy cũng chỉ là một cá thể mà thôi." Namjoon trả lời nhẹ tênh.

"Hai ngày nữa là Shi Hyuk hyung về rồi đúng không? Anh nghĩ khi đó sẽ có kết quả về "sự chắc chắn" để tập hợp chúng ta lại. Còn giờ thì giúp anh rửa chén nha, Namjoonie!"

"Dạ. Cảm ơn anh vì bữa ăn."

Namjoon cẩn thận chuyển dời từng cái vào bồn rửa. Cậu lấy đôi găng tay cao su ở trước mặt đeo vào.

"Cùng "tắm rửa" nào các bé của anhhh!"

Seokjin ân cần dặn dò. "Em rửa xong thì về phòng nghỉ chút đi. Mười giờ hẳn lên công ty. Anh vào sửa soạn rồi đi luôn bây giờ đây."

"Em biết rồi. Anh đi cẩn thận nha!"

"Nhớ gọi đám nhóc ở lầu trên dậy. Dặn luôn Jungkook lái xe cho cẩn thận. Biết chưa?"

"Dạ!!!!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro