Chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương I.

Trong nhận thức, Hermione ước gì Voldemort đã bắt cô. Nhiều khả năng, hắn sẽ sỉ nhục, lăng mạ và tra tấn cô một vài ngày trước khi hắn nhận ra Harry sẽ không mắc bẫy và cứu cô. Với Avada Kedavra, cuộc sống của cô sẽ kết thúc với tia sáng màu xanh. Nó thực sự quá nhẹ nhàng so với tình trạng hiện tại của cô.

Mặc dù cô vẫn im lặng, nhưng phổi của cô đang gào thét trong lồng ngực và những tiếng ồn thoát qua tai làm cô không thể suy nghĩ rõ ràng. Trong những năm qua, cô thấy mình đã lâm vào rất nhiều tình huống khó khăn, và may mắn thay, với kỹ năng và cái đầu thông minh, cô đã luôn thoát ra được (với sự giúp đỡ của Harry và Ron) ngay cả trong những trường hợp bất khả thi. Tuy nhiên, ngay bây giờ, hoàn cảnh của cô thực sự vô cùng khó khăn. Nó làm cô nhận thức được cái định nghĩa tuyệt đối của không thể.

Cô không có đũa phép.

Cô không có vũ khí.

Cô không có bạn bè bảo vệ mình.

Không có Harry. Không có Ron.

Mặc định về huyền thoại Gryffindor dũng cảm, cái chết nghe có vẻ là thứ hấp dẫn nhất.

 ----------------------------------------------

Hermione không nhớ nhiều về cách nó đã xảy ra, cô chỉ nhớ những gì cô đã làm trước khi nó xảy ra. Đi bộ trên những cánh đồng quanh trang trại Hang Sóc có vẻ là một ý tưởng tốt vào lúc đó, mặc dù cô yêu quý Harry, Ron và gia đình Weasley, nhưng đôi khi cô muốn ở một mình. Như cách một đứa trẻ tự tạo niềm vui cho mình, khi còn ở Hogwarts cô thường lẻn vào những chỗ vắng vẻ như thư viện hay dưới những táng cây bất cứ lúc nào khi cô không muốn ở cùng mọi người, kể cả những người bạn thân. Hiện tại, cô đang ở trong một ngôi nhà đáng yêu và ấm cúng, nhưng một phần trong cô vẫn muốn dành thời gian để ngẫm nghĩ cho riêng mình.

Thật ngu ngốc, cô nghĩ lại. Cô trải qua vài giây quên mất việc cô là người bạn thân của Harry và xuất thân Muggle, để đi dạo bên ngoài, vượt khỏi ranh giới của những vòng bảo vệ pháp thuật xung quanh trang trại, một nơi nằm ngoài những điều tồi tệ nhất mà cô từng nghĩ tới. Thứ lập trường cứng nhắc điều đó sẽ không xảy ra với mình đã thưởng cho cô tấm vé một chiều nhảy vào móng vuốt của Bellatrix Lestrange, người đầy tớ trung thành nhất của Voldemort. Như Ron từng mô tả, “Một kẻ đẫm máu.”

Trong số các Tử Thần Thực Tử, Bellatrix được cho là nguy hiểm nhất. Ả là một phù thủy tài năng, có thể gây ra những sức mạnh khủng khiếp cho bất cứ ai và bất cứ điều gì, đặc biệt là không có đạo đức và không thương xót. Như thể cô ta không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài Voldemort, nó khiến cô ta nguy hiểm hơn rất nhiều so với những kẻ như Đuôi Trùn, loại người chỉ hành động vì sợ hãi và lợi ích cá nhân. Bellatrix hoàn toàn tin vào lý tưởng mà cô ta đang chiến đấu và Hermione không chắc có một điều gì đó trên đời có thể thay đổi cô ta.

Ngớ ngẩn đến mức sau khi nghe thấy tiếng 'crack' Độn thổ, Hermione thậm chí không rút đũa phép ra. Cô cho rằng đó là Ron, Harry hay một người nào khác trong nhà Weasley. Cô nhìn quanh tìm kiếm bạn đồng hành và thấy thật lố bịch khi một giây trước cô vẫn muốn ở một mình.

Đến khi cô nhận ra không phải Ron hay Harry mà Bellatrix Lestrange thì đã quá muộn. Cô nắm chặt cây đũa phép trong tay, và trước khi cô có thể quyết định tấn công hay phòng thủ, Bellatrix đã tung một thần chú không lời để tước đũa phép của cô. Đây là thời điểm cô nên lo sợ, vì cô không có vũ khí để tự vệ. Bellatrix vẫy đũa phép một lần nữa và Hermione thấy mình bị tung lên không rồi ném mạnh xuống đất, chỉ trong một vài giây. Tuyệt vọng, cô bắt đầu la hét, hy vọng ai đó trong nhà chú ý. Cô liếc nhìn những bãi cỏ rậm rạp sau lưng và tính toán xem có thể bỏ chạy.

“Ngươi định đi đâu vậy, Máu Bùn? Chúng ta vẫn chưa có cơ hội để làm quen với nhau.” Bellatrix hét lên, cười điên cuồng.

Nhưng nó không gây một phản ứng nào trong đầu Hermione, cô đang bận tập trung vào những nỗ lực để thoát ra khỏi tình trạng nguy hiểm này và quay lại nhà Weasley. Cô hét lên lên tục, hy vọng một ai đó sẽ nhìn qua cửa sổ và đến cứu cô, trước khi cô chết dưới tay lũ Tử Thần Thực Tử. Bây giờ, Bellatrix đang tiến đến gần, thay vì phun lời nguyền, cô ta ném mình lên người cô, ngăn cô di chuyển.

“Suỵt, cô bé. Không cần hoảng sợ.” Bellatrix thì thầm điên cuồng vào tai của Hermione, cô bắt đầu thấy rợn người.

“Harry, RON !” Hermione lại hét lên, to đến nỗi cô nghĩ phổi của mình sẽ vỡ tung mất. “Tránh ra !” Cô hét lên với ả Tử Thần Thực Tử, không muốn tỏ ra sợ hãi bất chấp nỗi kinh hoàng đang đập thình thịch trong lồng ngực.

Một đòn giáng mạnh vào ngực cô, và Hermione thảng thốt nhận ra cô không thể la hét được nữa. Cô thở hổn hển, cố giữ cho đầu óc không hoảng loạn, cô biết trí thông minh là thứ duy nhất có thể giúp cô đối phó ngay lúc này. Cô nhìn quanh một cách tuyệt vọng, mong rằng ai đó phát hiện những điều đang xảy ra ở đây. Nhưng ngôi nhà vẫn yên ắng với những khung cửa sổ đóng kín.

“Bây giờ, không cần chiến đấu nữa.” Bellatrix nói với giọng tàn ác, chế giễu “Chúng ta đều biết ai đang kiểm soát ở đây.”

Hermione biết, nhưng không phải tất cả đã chấm hết nếu cô có thể đi đúng nước cờ. Cô để cơ thể mình rũ xuống, nhìn vào mắt Bellatrix, nhận ra cô ta khá ngạc nhiên vì con mồi đã thôi kháng cự. Theo từng giây mà biểu hiện trên mặt Bellatrix thay đổi, Hermione dùng hết sức ném ả sang một bên, bật dậy và tăng tốc nhanh nhất có thể để lẩn vào cánh đồng cỏ trước mặt.

“Lũ Máu Bùn khốn kiếp.” Bellatrix rít lên “Ngươi không thể chạy thoát.”

Một phần ngàn giây sau đó, Hermione thấy mình như đâm thẳng vào tường, dù trước mặt cô chỉ có không khí. Cô văng ra sau, đau phát khóc vì đầu cô nện thẳng xuống đất. Như thể vẫn chưa đủ, Bellatrix ghim đầu gối lên người cô “Đừng bao giờ thách thức ta một lần nữa, thật thảm hại.” Bellatrix rít lên và Hermione thấy đau nhói ở xương gò má khi ả tát cô thật mạnh, chiến nhẫn to kéo theo một miếng da trên mặt cô.

Cô rên rĩ, cảm thấy máu bắt đầu chảy xuống má. Nếu không quá khiếp sợ, chắc cô sẽ phải bật cười, ai có thể hình dung Bellatrix lại mất thời gian đấm một Muggle như cô thay vì Avada Kedavra. Ả chộp lấy tay cô ngay sau đó và Độn thổ.

Nỗi sợ hãi đã lên đến một cấp độ hoàn toàn mới, trên cả cái chết. Hermione cảm thấy toàn bộ hơi thở nơi trong ngực cô đã rơixuống bụng. Trong khoảnh khắc, cô tranh luận trong đầu để cố lấy lại đũa phép của mình, nhưng sau khi bắt gặp ánh nhìn tàn ác trong mắt Bellatrix, cô đã bỏ ý định đó ngay. Rõ ràng ngay lúc này cô không có cơ hội nào, nếu cô làm gì đó vội vàng mà không tính toán cẩn thận, Bellatrix chắc chắn sẽ cho cô nếm trải địa ngục. Cô biết mình phải chờ đợi khi cơ hội trở nên rõ ràng và thực tế hơn.

Nếu cô có cơ hội…

 --------------------------------------------------

“Làm ơn.” Hermione nói, cố gắng không rên rĩ “Làm ơn…”

“Làm ơn?” – Bellatrix bĩu môi chế giễu “Giúp tôi? Đưa tôi quay lại? Hay để tôi đi?” Cô đứng phía trên Hermione, chiếc váy đen dài ôm sát những đường cong trên người cô và phất phơ dưới chân. Nhưng đôi găng tay màu đen làm cô mất đi phần nữ tính.  Trên cổ của cô là hình xăm số hiệu 93 của ngục Azkaban, nó làm nổi bật việc cô là một phù thủy thuần chủng và là một Tử Thần Thực Tử bị kết án. Hermione đang tạm thời tập trung vào cái hình xăm như nhắc nhở bản thân về sự khủng khiếp và nguy hiểm cô đang đối mặt. Khi cô nhìn xuống cánh tay Bellatrix và nhận ra Dấu Hiệu Hắc Ám, sự kinh hãi tràn ra khỏi phổi, cô nuốt vào một tiếng thét trong nỗ lực giữ bình tĩnh.

“Đừng… đừng làm những điều cô định làm.” Hermione cố giữ cho giọng mình ổn định. Xin đừng tra tấn tôi. Cô quỳ trên sàn của một căn phòng được trang trí bằng màu xanh và bạc, bao quanh bởi những nội thất đắt tiền, những bức chân dung và một lò sưởi bằng đá cẩm thạch. Cô tập trung và nó để giữ bình tĩnh. Cô không biết đây là đâu, cô chỉ biết họ đã Độn thổ đến đây, hay đúng hơn là Bellatrix kéo theo cô.

“Tôi vừa xem xét một cách nghiêm túc có nên dùng Avada Kedavra với cô hay không.” Bellatrix thở dài “Nhưng có lẽ tôi nên giữ cô lại, ít nhất là một thời gian.”

Hermione thấy dịch vị đưa lên đến cổ họng. Một thời gian? Nó có nghĩa là gì? Bellatrix đã bị nhốt gần mười bốn năm trong ngục Azkaban, cô ta có ý gì khi đề cập đến một thời gian? Nếu vậy thì Hermione nghĩ mình sẽ không còn lành lặn trong suốt khoảng thời gian đó. Vì Bellatrix sẽ tra tấn cô như trò tiêu khiển và cô không chắc mình sẽ còn tỉnh táo nữa hay không khi xem xét những gì đã xảy ra với Frank và Alice Longbottom. Hermione chắc chắn rằng mất trí là điều tồi tệ nhất với mình. Còn tồi tệ hơn cả cái chết khi phải sống một cách vô dụng, phụ thuộc vào người khác, không thể suy nghĩ bất kỳ điều gì. Ôi Merlin.

Không thể chịu được, Hermione hỏi ngay lý do mà Bellatrix bắt cô làm tù nhân “Tại sao?” Cô hỏi mà không chắc mình có muốn nghe câu trả lời hay không.

Bellatrix nhún vai “Tại sao không?”

Hermione mở miệng định nói thêm nhưng bị chặn lại với một cái tát nhức nhối trên má cô, cũng giống với cái vừa nãy ở Trang Trại Hang Sóc. Lúc đó cô khá bình tĩnh do andrenaline chạy trong huyết quản, nhưng bây giờ, cô bị cuồng loạn bởi sự giam giữ, nỗi sợ hãi không thể gặp lại những người bạn thân một lần nữa và lo lắng họ sẽ mắc bẫy khi tìm cách để cứu cô. Tất cả làm cô thực sự hoảng sợ, cô thấy dạ dày đảo lộn và buồn nôn.

“Đồ Máu Bùn kinh tởm, cô không ở vị trí để đặt câu hỏi.” Bellatrix rít lên.

Thẳng thắng mà nói, tất cả những gì Hermione muốn làm bây giờ là khóc và lao vào vòng tay của cha mẹ hay bạn bè của cô. Nhưng cô tự nhủ hãy can đảm lên Hermione. Lúc này đáng lẽ cô nên mừng vì Bellatrix vẫn chưa thực hiện một lời nguyền tra tấn nào và tay chân cô vẫn không bị trói, nhưng không đủ để ăn mừng khi mắc kẹt trong nhà một Tử Thần Thực Tử và không có cách nào chống lại một phù thủy tài năng như Bellatrix.

Thật khủng khiếp, nhưng là sự thật. Với các tội ác của mình, sai trái và điên cuồng, Bellatrix là một phù thủy tài giỏi với kỹ năng tự vệ và chiến đấu tuyệt vời. Cô là phần quan trọng trong hàng ngũ của Voldemort.

Càng biết nhiều về những điều xoay quanh Bellatrix, Hermione càng nhận ra cô có nhiều khả năng sẽ nhận lấy những thứ vô cùng đau đớn. Thật ra cô có phần ngạc nhiên vì Bellatrix đã kéo dài cuộc đối thoại kể từ khi họ Độn thổ đến đây, một cái tát không thể đưa vào khái niệm đau đớn. Nếu Hermione còn muốn sống, cô phải mạnh mẽ và cứng rắn hơn. Cô đang ở trong một hoàn cảnh khác với những điều tồi tệ nhất là cái đầu gối bị trầy xước.

Vẫn không thể nhận thức được vấn đề?” Bellatrix chế nhạo, cười lớn để lộ hàm răng bị hư hỏng “Cô có sợ không, Máu Bùn? Cô có sợ hãi một Tử Thần Thực Tử đang khó chịu?”

Hermione giữ miệng mình khép chặt, lo sợ cô sẽ nôn ra mất. Não cô tự động trả lời câu hỏi của Bellatrix, . Thực tình cô đang vô cùng khiếp sợ. Cô hội ai đó tìm thấy cô gần như bằng không. Harry và Ron thậm chí không biết nên bắt đầu đi tìm từ đâu, chưa kể họ còn có những nhiệm vụ quan trọng hơn phải làm trong danh sách ưu tiên. Cô hiểu, rất hiểu điều đó, nhưng không có nghĩa là cô vui vẻ để chết ở đây, trong nỗi thống khổ cùng cực.

“Chính xác cô sẽ làm gì với tôi.” Cô hỏi thẳng thừng.

Bellatrix cười và Hermione thấy một cơn rùng mình chạy sâu trong xương. Điều này không thể xảy ra.

“Bất cứ điều gì tôi cảm thấy như..” Bellatrix xoay đũa phép trong tay “..chơi với cô bằng mọi cách mà tôi nghĩ ra. Nhưng tôi không thể nói chính xác nó như thế nào, vì tôi không muốn làm hỏng sự ngạc nhiên cho cô, Máu Bùn bẩn thỉu.”

“Tôi phải làm gì..” Hermione nói, thở sâu và nhìn chằm chằm xuống sàn nhà để giữ bình tĩnh. Cô không thể tin điều mình sắp nói, nhưng đó là hy vọng duy nhất của cô trong lúc này “..để cô giết tôi ngay bây giờ.”

Cô đoán Bellatrix sẽ cười một lần nữa, nhưng thay vào đó chỉ có sự im lặng. Một lúc sau, cô buộc mình phải nhìn lên Tử Thần Thực Tử. Bellatrix đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt không còn hoang dã mà như trầm ngâm suy nghĩ về những lời của Hermione. Hy vọng thoáng qua tâm trí cô. Có lẽ, Bellatrix sẽ đáp ứng nguyện vọng của cô, dù đó không phải là cái kết tốt đẹp dành cho một cô gái mười bảy tuổi, nhưng cô biết mình cần phải mạnh mẽ và chấp nhận.

Cuối cùng, Bellatrix cũng lên tiếng “Cô thà chết còn hơn là chờ đợi một cơ hội để trốn thoát?”

“Tôi sẽ chẳng là tôi nếu không sống thực tế.” Hermione trả lời run rẩy một cách trung thực “Không có cơ hội nào cho tôi, cô chắc chắn đã đặt bùa chú xung quanh ngôi nhà và tôi thậm chí không có đũa phép. Cuối cùng, khi chơi chán, cô vẫn sẽ giết tôi. Tôi không muốn sống những ngày cuối cùng như vậy. Bên cạnh đó, như cô đã nói, tôi là Máu Bùn, tôi không nên tồn tại.”

Bellatrix nhướng mày “Cô thông minh như họ nói, đúng không?” Cô quỳ xuống trước mặt Hermione và đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô gái trẻ “Tôi không ngu ngốc, cô đang cố làm tôi giết chết cô. Nhưng tôi sẽ không. Cô sẽ phải sống ở đây, Black Manor, nếm trải tất cả những trò mà tôi thích. Bắt đầu từ lúc này.”

Không có lời cảnh báo thực sự nào cho Hermione ngoài việc Bellatrix nâng cao đũa phép “Crucio!”.

(Crucio: Tra tấn, Cruciatus: Lời nguyền tra tấn)

Điều cuối cùng cô nhìn thấy là tia sáng màu đỏ, sau đó chỉ có đau đớn. Mọi cảm giác đau mà Hermione từng cảm thấy trước đó đều không thể so sánh, kể cả khi cô gần như cắt mất ngón tay của mình với con dao cắt bánh mì, hoặc một lần cô ngoan cố chứng minh cô có thể bay giỏi như Tầm Thủ và kết thúc bằng cách đâm vào cây cổ thụ. Đây là địa ngục, đau khổ rực lửa, cô hét lên thật to và thậm chí không quan tâm việc cố tỏ ra không yếu đuối trước mặt Bellatrix.

Cô không biết nó kéo dài bao lâu, nhưng chắc chắn nó ngắn hơn một giờ đồng hồ. Thời gian dường như không tồn tại khi người ta hứng chịu lời nguyền Cruciatus, họ chỉ cố để tìm thấy hơi thở mà không thể lưu ý họ đã phải chịu đựng điều đó bao lâu. Đó có lẽ là điều mà cô sẽ phải cố gắng, Hermione muốn kiểm soát những điều xảy ra với mình và cả việc nó diễn ra trong bao lâu.

Đây là nơi gần với địa ngục nhất mà Hermione từng biết đến.

Khi Hermione vừa nghĩ rằng không còn điều gì trên đời có thể tồi tệ hơn, Bellatrix lại cuối xuống và nói “Đừng nghĩ rằng tôi chỉ có bấy nhiêu, vẫn còn nhiều thứ mà cô không bao giờ tưởng tượng được đâu.” Cô ta cười với cái nhìn kinh dị đang gia tăng trên khuôn mặt Hermione.

“Tại sao cô lại ghét tôi như vậy?” Hermione hỏi, giọng cô run rẩy “Việc cha mẹ tôi là Muggle có gì khủng khiếp sao?”

Bellatrix kinh ngạc vì Hermione thậm chí dám đặt một câu hỏi như vậy “Cô cần tôi trả lời sao? Tất nhiên là có. Cô là đồ bẩn thĩu, thấp hèn hơn cả sâu bọ và súc vật, cô không xứng đáng để dùng pháp thuật. Nếu cô biết phép tắc, cô nên ngừng theo đuổi một vị trí trong thế giới phù thủy khi nhận thức được tầng lớp của mình.”

Không hiểu sao, những gì mà Bellatrix vừa tuyên bố đã làm đau Hermione hơn bất cứ lời nguyền nào. Sự kinh tởm và rực lửa trong đôi mắt Bellatrix khi cô ta đưa ra nhận xét về một phù thủy Muggle như Hermione tổn thương cô sâu sắc. Cảm thấy nước mắt tuôn ra, Hermione tuyệt vọng chớp mắt để kéo chúng lại. Cô không muốn ả phù thủy điên kia nhìn thấy cô bị đánh bại hoàn toàn, đó là điều cuối cùng cô muốn làm. Đối mặt với Tử Thần Thực Tử mà khóc như đứa trẻ thì hoàn toàn mất thể diện.

Mặc dù cô đã cố gắng để nước mắt không rơi xuống nhưng Bellatrix đã nhận ra biểu hiện của cô “Oh, tôi đã làm một Mudbaby phải khóc?” Cô nói một cách khinh bỉ “Cô có muốn một cái ôm?”

(Bellatrix gọi Mud-baby thay thì Mud-blood để chế nhạo cô)

Hermione không ngốc nghếch, cô biết có một cái gì đó khủng khiếp như lời nguyền Cruciatus sắp xảy ra với mình. Từ chối để chơi với nỗi sợ hãi, biết sẽ làm Bellatrix nổi điên nhưng cô vẫn phun ra một từ mà cô ít khi nào dùng tới “Mẹ kiếp!” Cô nói như không hề sợ hãi.

Mỉm cười, Bellatrix vẫy đũa phép. Sức mạnh vô hình gắn chặt vào Hermione, cô trở nên cứng đờ và ngã xuống. Mặt và cổ vẫn có thể di chuyển, nên đó không phải một lời nguyền Trói toàn thân. Dù vẫn còn khả năng nói chuyện, nhưng Hermione im lặng, không muốn hét lên và làm ả hài lòng. Cô cố gắng tập trung vào thực tế là cô cần đủ mạnh mẽ để vượt qua chuyện này, và rằng tất cả sự đau khổ chỉ làm cho cô thêm cứng rắn.

“Cô đang nghĩ gì thế?” Bellatrix hỏi, rõ ràng nhận thấy Hermione đang lạc vào suy nghĩ của riêng mình.

“Không có.” Hermione nói dối.

“Hmm..” Bellatrix trầm ngâm “Cô biết không, tôi là một Legilimens khá giỏi đấy.”

(Legilimency: Nghệ thuật đọc suy nghĩ của người khác, Legilimens: Người đọc suy nghĩ)

Hermione hoảng sợ. Nếu Bellatrix có thể nhìn thấy những gì cô đang suy nghĩ, vậy cô ta cũng có thể thấy những điều mà cô biết, như Trường Sinh Linh Giá. Không, đừng nghĩ về chúng. Không. Không. Cô phải đóng cửa tâm trí mình bằng cách nào đó. Cô đang nhớ lại cách mình đã làm sau sự việc khủng khiếp ở Bộ Pháp Thuật, khi Harry bị Voldemort dẫn dắt bởi những hình ảnh sai lệch đến chỗ quả cầu tiên tri. Nó là một trường hợp…

Không có gì. Cô không thể suy nghĩ rõ ràng, không phải bây giờ khi tâm trí đang mờ dần. Thay vào đó, cô cố gắng không thể hiện sự sợ hãi trên khuôn mặt mình, hy vọng Bellatrix không nhìn thấy nỗi kinh hoàng bên trong.

“Tôi sẽ đi chuẩn bị chỗ cho cô.” Bellatrix thay đổi chủ đề. “Cô có thể đợi ở đây.” Ả mỉm cười, biết rằng với lời nguyền Trói thân, Hermione không thể làm gì khác. Bellatrix bỗng dưng cảm thấy vui vẻ bất ngờ, và cô ta cố đẩy những cảm giác kỳ lạ đó ra khỏi đầu óc.

Bellatrix đi qua căn phòng và dừng lại khi đến sát cửa. Cô ta quay sang Hermione “Nếu tôi là cô, Máu Bùn, thì năm tháng là cái ít nhất tôi nên quan tâm. Theo cách của tôi thì.. cô sẽ ở đây suốt phần đời còn lại.”

Nhận ra rằng Bellatrix vừa sử dụng Legilimency cao cấp xâm nhập vào suy nghĩ của mình, não Hermione bắt đầu phản ứng dữ dội. Cô quay mặt sang hướng khác và nghe tiếng bước chân của cô ta xa dần. Chưa bao giờ Hermione thấy cô đơn như lúc này. Cô muốn gia đình cô, bạn bè của cô…

Bất kể sự yếu đuối, Hermione nghĩ ngay về một biện pháp cấp bách để đối phó với Legilimency của Bellatrix. Cô phải luyện tập Bế Quan Bí Thuật, không được để Bellatrix xâm nhập và khám phá ra những điều mà Harry, Ron và cô đang làm để chống lại Voldemort. Thật xấu hổ khi cô chưa bao giờ được dạy đầy đủ về Bế Quan Bí Thuật, nhưng may mắn là cô biết nhiều về nó qua những trang sách và những cuộc trò chuyện với Harry.

Biết không có nhiều thời gian, Hermione bắt đầu làm sạch tâm trí mình. Nhưng nói dễ hơn làm, đầu óc cô quay cuồng và những ký ức cứ xoáy cuồn cuộn như cái Tưởng Ký trong đầu, và trái tim cô đang đập dữ dội tàn phá lồng ngực. Đây là lúc cần phải bình tĩnh, là lúc phải học.

Trong một nỗ lực đáng thương làm dịu bản thân, Hermione nhắm mắt lại.

Bình tĩnh. Giữ bình tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro