Chương 11 (Part 1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương XI.

Tháng 3 năm 1981.

Bất cứ khi nào nghĩ đến cuộc hôn nhân sắp diễn ra với Rodolphus Lestrange, Bellatrix thấy mình muốn bệnh. Suy nghĩ anh ta sẽ chạm vào mình đủ để cô muốn hét lên đến khi cổ họng đau rát, hoặc lao vào nhà vệ sinh để nôn mửa. Sau khi tốt nghiệp, thay vì tìm kiếm một công việc thích hợp như mọi người, cô phải ở nhà và chuẩn bị cho một đám cưới.

Mà ngày cưới càng đến gần, người ta càng ít thấy Bellatrix xuất hiện ở bất cứ đâu. Cô dành hầu hết thời gian giam mình trong phòng với chai Firewhiskey, uống hết đêm này đến đêm khác. Nhưng cô không cho phép mình khóc, nó chính là biểu hiện của sự yếu đuối đáng khinh.

Giờ đây, cô đi lên lầu, bỏ mặc đám đông hò hét và say sưa trong tiệc cưới của chính mình. Phải nâng váy lên bằng cả hai tay để không vấp ngã, cô thầm nguyền rủa sự ngu ngốc của váy cưới. Mở cửa phòng, cô thở dài, ít ra đây cũng còn là một góc bình yên, nhưng chỉ tối nay nữa thôi...

"Hey, sao em lại ở đây?" Sirius bất ngờ xuất hiện trước khi cô kịp đóng cửa.

"Không phải việc của anh." Cô chưa bao giờ thích người anh họ này của mình. Sirius, kẻ duy nhất của dòng họ Black đã vào nhà Gryffindor thay vì Slytherin.

Anh giả vờ giận "Không tử tế chút nào."

"Vì anh không nên xông vào phòng ngủ của con gái." Cô vặn lại. Sự giận dữ tuôn trào, mặc dù cô biết không phải vì Sirius. Những ngày qua cô luôn nổi giận với mọi thứ.

"Xin lỗi." Anh trả lời, mặc dù không có vẻ gì hối tiếc gì cả.

Bellatrix nhìn anh thẳng thừng, đợi anh rời khỏi. Cô chỉ muốn ở một mình nhưng rõ ràng anh cố tình bỏ qua và chỉ đứng đó, mỉm cười. Hai lúm đồng tiền làm anh trông trẻ hơn tuổi của mình rất nhiều, và khá đẹp trai. Rõ ràng anh đã chán cuộc vui ở tầng dưới và đang đi tìm những điều thú vị khác.

Đảo mắt, cô gắt lên "Anh đi được chưa?"

"Chưa!" Anh đóng cửa phòng để giảm tiếng ồn và nằm xuống giường của Bellatrix. "Có chuyện gì với em vậy?"

"Sao anh lại hỏi vậy?" Cô dè chừng.

Sirius nhún vai. "Em quá cáu kỉnh, không giống một cô dâu hạnh phúc."

"Kết hôn chẳng có gì thú vị." Lời nói trượt ra khỏi miệng trước khi cô kịp ngăn lại. Cái cau mày của Sirius làm cô hối hận mình đã thú nhận một điều như vậy. Chắc chắn anh sẽ nói như mọi người, rằng cô nên thấy mình may mắn vì kết hôn với một pháp sư thuần chủng, trong một gia đình danh giá và đáng kính như vậy. Anh sẽ nói cô thật ích kỷ, bưởng bỉnh và...

"Nếu em không yêu Rodolphus, sao lại cưới anh ta?"

Bellatrix rất ngạc nhiên vì câu hỏi. Cô ngồi xuống bàn trang điểm và nhìn mình trong gương "Vì anh ta thuần chủng, và cha mẹ muốn em kết hôn với anh ta để duy trì tên tuổi gia đình."

Sirius cau mày sâu sắc hơn "Thật ngu ngốc! Sao em không kết hôn với người mình muốn."

"Bởi vì... chúng ta là Black." Cô nói, nuốt xuống mật đắng. "Điều này cũng sẽ xảy ra với anh thôi."

"Không." Anh ngồi dậy và nhìn thẳng vào Bellatrix. "Anh sẽ chạy trốn trước khi nó xảy ra. Nếu kết hôn, đó chắc chắn là người mà anh yêu thương chứ không phải vì máu của họ hay bất cứ điều gì."

Cô cười gượng gạo. "Anh nghĩ vậy thật sao? Hãy tỉnh táo đi, Sirius!"

"Anh rất nghiêm túc. Đúng vậy, chúng ta là Black, nhưng anh không quan tâm." Sirius nói đầy tự hào. "Anh sẽ tìm một người phù hợp với mình và sống hạnh phúc. Như James và Lily... Anh muốn có một tình yêu như họ."

Ah, tên bốn mắt nhà Gryffindor và Máu Bùn. Cô lắc đầu, không thể tin những gì mình vừa nghe. "Anh khác họ, Sirius. Chúng ta thuần chủng và cao quý, cha mẹ anh sẽ không bao giờ cho phép anh làm điều đó. Và bản thân anh nên bắt đầu làm những việc để họ tự hào.." Cô đảo mắt "...mà anh chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, đúng không?"

Sirius xua tay "Họ chỉ cần Regulus là đủ rồi. Với lại anh đã có kế hoạch cho mình." Anh mỉm cười đầy tự hào.

"Đừng ngu ngốc như vậy." cô cắt ngang dòng suy tưởng của anh, không biết rằng cả hai đã nằm ở hai đầu của cuộc chiến đẫm máu phía trước. "Hãy làm những gì đúng đắn."

"Một ngày nào đó em sẽ hiểu, Bella. Nhưng không phải bây giờ, có lẽ ba mươi năm sau... khi Rodolphus trở thành một tên mập phệ. Haha.." Anh cười toe toét.

Mặc dù tình trạng của cô không có gì đáng mừng, mặc dù cô không hài lòng khi người anh họ của mình không tán thành niềm tin của gia đình, Bellatrix thấy mình đang mỉm cười.

Sirius đứng dậy và bước đến cửa. Anh dừng lại như để tìm một lời chào hóm hỉnh, nhưng vẻ mặt của anh đột nhiên trở nên kỳ lạ. "Uhmm.. anh hy vọng em sẽ ổn, Bella." Anh mỉm cười, không còn sự thích thú hay châm chọc, chỉ có duy nhất một sự quan tâm. Dường nhu anh đã nghĩ về những gì mà Bellatrix sẽ trải qua với cuộc hôn nhân phía trước. Không tình yêu.. cô độc.. áp bức.. cam chịu. Dù cô chấp nhận con đường này, cũng không có nghĩa cô có thể vượt qua được. Hai người chưa bao giờ là anh em tốt của nhau, và nhưng lời nói chân thành đó đã khiến cô bất ngờ.

Bellatrix gật đầu, nhìn anh rời khỏi. Cô hiểu rõ những điều đó hơn cả Sirius, nhưng từ lâu cô buộc mình phải quên và chỉ cần làm như cha mẹ yêu cầu. Anh luôn đi ngược lại truyền thống của gia đình, làm bất cứ điều gì anh thích, không quan tâm mình có được phép hay không. Sớm thôi, anh sẽ giống như Andromeda, bị đuổi ra đường và gạch tên khỏi gia phả. Một phần nào đó trong cô luôn muốn thoát ra khỏi cuộc hôn nhân này và sống theo cách mình muốn, như họ. Nhưng cái giá phải phải trả quá đắt, đến nỗi từ lâu cô đã không dám nghĩ đến nó nữa..

Không thể...

Không bao giờ.

---

Khi thức dậy vào sáng hôm sau, phải mất vài phút để Hermione thu thập lại ký ức ngày hôm qua và xác định mình đang ở đâu. Thức dậy ở một nơi không quen thuộc, với một sự thoải mái lạ lẫm làm cô bối rối, nhưng khi nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của Bellatrix Lestrange, cô đã đóng băng trong giây lát, mặc cho sự thoải mái trên khuôn mặt người phụ nữ bên cạnh. Một khi đã nhớ đầy đủ các sự kiện đêm qua, cô mới bình tĩnh hơn một chút, biết tại sao mình lại ở trong vị trí này. Bellatrix vẫn còn ngủ rất say trong khi Hermione đã hoàn toàn tỉnh táo.

Trung thực mà nói, cô sợ cách Bellatrix sẽ phản ứng trong ánh sáng ban ngày, không có gì đảm bảo cô ta không nguyền rủa cô ngay thời điểm thức dậy. Đảo mắt nhìn quanh, Hermione tìm kiếm đũa phép của Bellatrix, hy vọng giữ nó khỏi cô ta để ngăn chặn những điều như vậy xảy ra. Đây rồi. Hermione cẩn thận gỡ tay khỏi người Bellatrix và cầm lấy đũa phép và đẩy nó vào dưới gối của mình nhẹ nhàng nhất có thể. Cô không muốn Bellatrix bị đánh thức, nhìn thấy cô đang cầm vũ khí và nghĩ Hermione sẽ tấn công.

Có thể sau này cô sẽ hối tiếc vì không trốn thoát ngay bây giờ, nhưng sau những gì đã xảy ra giữa hai người, cô vẫn muốn thuyết phục Bellatrix đi theo con đường đúng đắn. Nếu Bellatrix nhận ra Hermione đã có cơ hội nhưng không phản bội cô ta, có thể may mắn cô không bị ném xuống phòng giam lần nữa, cô cần nói chuyện với Bellatrix nhiều hơn.

Sau khi nhìn Bellatrix một lúc, Hermione quyết định đánh thức cô ta dậy. Cô đặt ngón tay lên môi mềm mại của Bellatrix và dùng tay kia lay cô ta nhẹ nhàng. "Bella." Cô thì thầm, tự cảm thấy lạ lẫm khi gọi tên thân mật của Bellatrix. "Dậy đi nào."

Bellatrix khẽ trở mình, không muốn thức dậy một chút nào trong sự thoải mái này, cô ta miễn cưỡng dụi mắt và nhấp nháy. Ngay khi nhìn thấy Hermione, Bellatrix lùi lại và hoàn toàn tỉnh táo. Cô ta kéo tay khỏi người Hermione và tìm kiếm đũa phép, mặc định rằng cô gái này sẽ tấn công mình.

"Đợi đã. Hãy bình tĩnh, Bellatrix." Hermione nài nỉ và lo sợ.

Bellatrix giận dữ lao vào đè Hermione xuống giường và tóm chặt lấy hai tay của cô. "Đũa phép của tôi đâu?" Cô ta rít lên.

"Hãy bình tĩnh!" Hermione nhìn thẳng vào Bellatrix, thở hổn hển vì sợ. "Làm ơn... hãy nhớ lại những gì xảy ra đêm qua và bình tĩnh lại..."

Bellatrix nhìn xoáy vào Hermione, dường như xem xét lời nói của cô. Biểu hiện Bellatrix thay đổi từ giận dữ đến bối rối, mắt vẫn khóa với Hermione.

Biết rằng cô ta đã nhớ lại, Hermione nói thêm "Em có thể đe dọa chị với đũa phép, hoặc cố gắng bỏ trốn nhưng em đã không, Bellatrix."

"Cô nghĩ một khoảnh khắc yếu đuối của tôi sẽ thay đổi mọi thứ?" Cô ta gầm gừ.

"Không," Cô lắp bắp. "Nhưng một cái gì đó không thể giải thích đã xảy ra đêm qua, nó không chỉ là một nụ hôn. Hãy suy nghĩ về nó... có bao giờ chị trải qua cảm giác như vậy?"

"Chưa. Vì tôi không bao giờ hôn một Máu Bùn trước đây." Bellatrix nói tàn nhẫn.

Bỏ qua nỗi đau đâm vào ngực, Hermione biết mình phải kiên trì. Thuyết phục Bellatrix hiểu có một điều gì đó (không xác định) xảy ra giữa họ thật là việc điên rồ nhất thế giới. Cô không thể tin mình có tình cảm với Tử thần thực tử, nhưng sau những gì cô đã biết được, Bellatrix bỗng nhiên không có vẻ quá xấu xa. Cô quyết định bỏ qua những tội ác khác của Bellatrix, quên cả thực tế cô ta không hề thấy hối hận về nó.

"Chị là phù thủy thuần chủng, em biết. Nhưng chị đã nói chị không ghét em."

Mắt mở to, Bellatrix kêu lên trong sự thất vọng. "Nó cũng không làm điều này có thể chấp nhận được."

Hermione lắc đầu "Chị không hiểu, Bellatrix. Dòng máu chúng ta không phù hợp, và em cũng điên vì nó, nhưng em quan tâm đến chị. Nó không có ý nghĩa gì sao? Chị vẫn muốn làm tổn thương em mặc kệ những cảm xúc em dành cho chị?"

"Tôi được dạy để khinh bỉ những người như cô." Bellatrix khẳng định, nhưng giọng cô ta đã run lên. "Không cần biết cô xinh đẹp như thế nào, đáng yêu hay tốt bụng ra sao, cô không phải phù thủy lai hay thuần chủng. Trong mắt Chúa tể của tôi, cô chỉ là đồ cặn bã."

"Nhưng chị không nghĩ về em như vậy nữa." Cô thì thầm. Bellatrix đã không nhìn cô bằng ánh mắt hận thù nữa, giờ đây nó chỉ là sự nhầm lẫn, như thể cô ta không biết điều gì đang xảy ra với mình.

Bellatrix thở dài thất vọng "Tôi phải bỏ qua cách tôi cảm thấy. Hay cô muốn cả hai chúng ta phải chết? Bởi vì nó sẽ xảy ra nếu Chủ nhân của tôi phát hiện."

Hắn ta có thể không biết về điều này, Hermione thầm nghĩ. Bellatrix có thể giữ bí mật, Bế quan bí thuật của cô ta rất tốt, nếu không cố gắng đào sâu, hắn sẽ không biết gì. Bên cạnh đó, hắn tin tưởng Bellatrix, người vẫn luôn trung thành ngay cả khi hắn đã biến mất trong nhiều năm. Nếu Bellatrix muốn, cô có thể đến với Hội phượng hoàng, hoặc làm nhiệm vụ hai mang cho Hội. Nhưng vấn đề chính là, cô nhắc nhở bản thân, Bellatrix không muốn. Mặc kệ cảm giác kỳ lạ dành cho Hermione, cô ta vẫn là Bellatrix. Chúa tể Hắc ám là tất cả với cô ta và Hermione không thể so sánh, dù cô có cố gắng như thế nào.

"Vậy thì chị hãy lựa chọn." Cô nói những gì mình nghĩ. "Em biết chị sẽ chọn ông ta chứ không phải em, vậy nên chị có thể tiếp tục cầm tù em, hoặc để em đi, hoặc giết em." Cô đẩy Bellatrix ra, với tay xuống gối, trả đũa phép lại cho Bellatrix. "Dù chị quyết định như thế nào, em cũng không chống lại."

Bellatrix nhìn cô với biểu hiện hoàn toàn tuyệt vọng trong đôi mắt khi cô ta đấu tranh nội tâm với chính mình. Hermione hiểu người phụ nữ này đang dằn xé, nhưng cô cũng biết Bellatrix không thể từ bỏ Voldemort. Chỉ có một phép lạ mới khiến cô ta thay đổi, mà Hermione nghi ngờ rằng sẽ chẳng có phép lạ nào.

"Cô làm tôi phân tâm." Bellatrix cáo buộc. "Tôi không thể phục vụ Chúa tể nếu cô ở xung quanh."

"Vậy thì chị không nên giam giữ em nữa." Cô nói đầy mệt mỏi. "Chị có hai sự lựa chọn còn lại."

Bellatrix chĩa đũa phép vào Hermione, tay cô ta đã run rẩy. "Tôi sẽ giết cô. Nhanh chóng và không đau đớn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro