Chương 21 (Part 1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương XXI.

Trong một giờ đồng hồ mệt mỏi, Hermione đã chờ đợi ở hành lang ngay trước bậc thang đầu tiên, dưới áo tàng hình cùng với hai người bạn thân. Cả ba hầu như không nói một lời nào từ khi để lại Kingsley và Bellatrix nói chuyện với nhau trong phòng hiệu trưởng. Nhưng cuối cùng thì Harry và Ron đã quá mệt mỏi để tiếp tục, họ quyết định đến tháp Gryffindor và nghỉ ngơi trên những chiếc giường quen thuộc. Họ có thể nhờ Kreacher mang lại một bữa ăn để xoa dịu những tiếng ồn trong dạ dày. Riêng Hermione, cô lo lắng quá nhiều và không muốn bất cứ thực phẩm nào, cũng không thể chịu được điều gì khác ngoài việc đợi Bellatrix. Cô giấu mình đằng sau một bức tượng, do Harry phải dùng áo tàng hình để lên được tầng bảy và cô muốn tránh những câu hỏi khó chịu về Bellatrix từ những người đã chứng kiến họ cùng với nhau trong trận chiến. Thật không may, cả lâu đài vẫn còn tấp nập bởi những người đang than khóc cho sự mất mát hoặc vui mừng vì Voldemort đã chết, nên cô phải yên lặng nhất có thể để không bị phát hiện.

Cuối cùng Hermione cũng được vào văn phòng, Kingsley cho biết trong thời gian cô đi tìm Bellatrix, Harry đã nói với ông về những Trường Sinh Linh Giá của Voldemort, sau đó, đến lượt ông kể lại với Bellatrix và cô ta chỉ đơn giản là gật đầu. Hermione ngạc nhiên vì điều này, cô đã chắc chắn Bellatrix sẽ sốc nếu biết Voldemort đã chia linh hồn của mình để được bất tử, nhưng rõ ràng cô ta không hề tranh luận.

Tuy nhiên, vấn đề quan trọng nhất là Bellatrix có vẻ đã vượt qua thử thách với Chân dược, vì cô ta đang ngồi thoải mái mà không hề bị ràng buộc bằng phép thuật, và bên kia bàn gỗ khổng lồ là Kingsley, đối diện với Bellatrix. Có một sự căng thẳng nhỏ trong phòng, nhưng không quá khó chịu như Hermione đã tưởng tượng khi còn ở bên ngoài. Cô chỉ băn khoăn về cụ thể những gì Kingsley đã nói với Bellatrix, nhưng tiếc là cô không ở một vị trí thích hợp để hỏi rõ.

Kingsley lịch sự mời Hermione ngồi vào ghế trống bên cạnh Bellatrix, và cô đã làm như vậy. Trong một nỗ lực nhỏ để gửi nụ cười trấn an cho Bellatrix bất kể giận hờn trước đó, Hermione nhận ra người phụ nữ này không hề nhúc nhích kể từ khi cô bước vào, chỉ nhìn thẳng về phía trước hoặc nhìn vào Kingsley, như thể không nhận ra sự xuất hiện của cô.

“Tóm lại, cô Lestrange, tôi sẽ cân nhắc và nhanh chóng đưa ra quyết định ân xá cho cô, ” Ông nói với Bellatrix.

“Lần thứ một trăm, tôi là Black.” Bellatrix tỏ ra quái gở hơn bao giờ hết, dường như chẳng quan tâm đến những gì Bộ trưởng vừa nói và cũng không nghĩ đến một lời cảm ơn.

“Được rồi, cô Black.” Kingsley nói ngắn gọn. “Tuy nhiên, tôi phải nhắc đến những vấn đề khác, chẳng hạn như cách mọi người sẽ phản ứng với cô. Tôi không thể mong đợi thái độ tích cực từ họ, dù cho họ có nhìn thấy hành động của cô đêm nay.” Ông cho Hermione một cái nhìn như thể ‘con cũng vậy’.

“Tôi đi được chưa?” Bellatrix hỏi. “Ở đây chán chết.”

Hermione nghĩ rằng Chân dược vẫn còn ảnh hưởng nhiều đến Bellatrix, ngay cả khi phải so sánh với tính cách thất thường của cô ta, những lời này thật quá sức trẻ con. Cô ta rất lạnh lùng và vô tâm, đến mức Hermione cảm thấy trước mặt mình là Bellatrix – một Tử thần Thực tử, chứ không phải là Bellatrix – người phụ nữ cô yêu. Sẽ ngớ ngẩn nếu cô trở nên khó chịu vì những gì Bellatrix nói ra dưới ảnh hưởng của một loại thuốc như vậy, nhưng cô rất ý thức rằng những lời đó hầu như là sự thật.

“Tạm thời,” Kingsley trả lời bằng giọng thấp, hoàn toàn bất chấp thái độ của Bellatrix. Hermione cho rằng ông quá nhẹ nhõm với thất bại của Voldemort nên không để bụng những lời mỉa mai của cô ta, nhất là lúc này Bellatrix đã không còn nguy hiểm như trước. “Tôi không nghĩ việc điều trị nội trú tại bệnh viện là cần thiết, mặc dù quyền quyết định thuộc về Người chữa trị tinh thần. Theo tôi thì cô chỉ cần có mặt tại những cuộc hẹn điều trị và sau đó trở về nhà, nếu họ đồng ý. Tuy nhiên, có một điều mà cô chắc chắn phải thực hiện, đó là ký vào một bản cam kết và thực hiện theo đúng những yêu cầu trong đó. Sau khi thống nhất ý kiến với Hội đồng, tôi sẽ liên lạc với cô, nhưng hiện tại vẫn chưa thành lập Hội đồng mới nên chúng ta phải đợi một thời gian.”

Bellatrix nhún vai. “Được rồi.” Cô ta đứng dậy. “Ông có thể gửi cú đến Black Manor hoặc Malfoy Manor.”

Tuyên bố này khiến Hermione tự hỏi kế hoạch trước mắt của Bellatrix về một nơi để nghỉ ngơi. Dù biết chiếc giường cũ ở tháp Gryffindor vẫn đang chờ đợi mình nhưng cô không muốn rời xa Bellatrix. Nếu cô ta muốn đến nhà Malfoy, Hermione sẽ không được chào đón ở đó. Ngay cả khi Bellatrix yêu cầu cô cùng đi, phản ứng của Narcissa sẽ thế nào? Chưa kể đến Draco! Sau trận chiến, cô không chắc mình còn đủ năng lượng để đối đầu và tranh luận với họ.

“Bellatrix.”

Hermione quay lại cùng lúc với Bellatrix và hai người nhìn vào chân dung của cụ Dumbledore. Cụ vẫy tay gọi Bellatrix đến gần, rõ ràng muốn nói chuyện với cô ta. Bellatrix miễn cưỡng tiếp cận và Hermione cũng theo sau. Cô cho rằng dù ngài hiệu trưởng cũ sắp nói chuyện gì với Bellatrix, cụ sẽ không phiền nếu có mặt cô.

“Albus,” Bellatrix giả vờ vui vẻ. “Muốn nói gì à?”

“Không có gì nhiều,” Cụ Dumbledore nói nhẹ nhàng. “Ta chỉ muốn gợi ý vài điều sẽ cần thiết cho cô.”

Bellatrix nhướng mày. “Oh?”

“Ta không mong đợi bất kỳ lời xin lỗi nào về những gì cô đã làm trước cái chết của ta,” Cụ Dumbledore rõ ràng đề cập đến lời nguyền Bất khả bội mà Bellatrix ép Snape phải thực hiện, và những lời thôi thúc giết chóc của cô ta dành cho Draco trên đỉnh tháp Thiên văn.

“Tốt.” Bellatrix thay đổi thái độ hoàn toàn. “Vì ông sẽ không nhận được.”

Cụ nghiêng đầu, đôi mắt xanh nhìn xuyên vào Bellatrix đằng sau cặp kính. “Tuy nhiên, ta hy vọng cô sẽ đối xử với Granger bằng sự tôn trọng mà cô bé xứng đáng. Với lựa chọn mà cô đã đưa ra, ta tin rằng cô quan tâm sâu sắc đến cô bé, nhưng cô nên lưu ý rằng rất nhiều người sẽ không hài lòng nếu có bất cứ điều gì xấu xảy ra với phù thủy trẻ tài năng trước mặt ta đây. Bạn bè của cô bé sẽ khiến cô phải trả giá đắt nếu họ nhận ra một âm mưu nào đó.”

Hermione khá xúc động trước những lời nói của cụ Dumbledore, vì nó xuất phát từ sự quan tâm đến hạnh phúc và an toàn của cô, chứ không phải từ lòng thương hại. Cô đang nhìn vào người thầy của cô, thay vì chỉ một bức chân dung.

“Tại sao tôi phải nói dối? Tại sao tôi phải chống lại ảnh hưởng của Chân dược khi mà Chúa tể Hắc ám đã chết.” Belaltrix hỏi với nụ cười mỉa mai. “Mà chuyện của tôi cũng không liên quan đến ông.”

“Vậy thì chúng ta không có gì phải lo lắng,” Cụ Dumbledore nói. “Mọi việc sẽ tốt đẹp với cô và Granger.”

Bellatrix nghiêng về phía trước với cái nhìn nguy hiểm. “Này lão già, sao đã chết rồi mà ông vẫn còn phiền phức như vậy?”

Cụ Dumbledore nhìn một cách thích thú và khẽ cười, cằm run lên bên dưới bộ râu dài. “Ta thấy cô vẫn chưa mất đi sự thú vị, Bellatrix.”

“Chúng ta đi thôi.” Bellatrix nói với Hermione, bỏ qua lời nhận xét cuối cùng của cụ Dumbledore, dù cô ta rõ ràng muốn làm nổ tung bức chân dung của cụ. “Đến đây.”

Tuy không vui bởi thái độ ra lệnh của Bellarix (nhất là trước mặt người khác), Hermione vẫn miễn cưỡng đi theo và thì thầm lời cảm ơn với cụ Dumbledore trước khi rời khỏi. Cô không muốn tranh luận với Bellatrix ở đó, bởi chắc chắn rằng cô ta sẽ không cư xử như người lớn và chuyện cãi vã chẳng bao giờ chấm dứt. Thêm nữa, nếu Chân dược còn tác dụng, Bellatrix sẽ nói những lời khủng khiếp hơn thường lệ, xét theo cách mà cuộc sống của cô ta đã thay đổi đáng kể trong vài giờ vừa qua.

Sau khi rời khỏi văn phòng, Hermione đi bên cạnh Bellatrix và nhận ra các hành lang cuối cùng đã trở nên vắng vẻ. Cùng với nhau, họ đi qua cánh cửa đã bị phá hủy của lâu đài và bước ra ngoài trời, đặc biệt tránh xa khu vực Đại sảnh. Một khi đã không còn ai trong tầm nhìn, thậm chí là ở một khoảng cách lớn, Hermione lên tiếng. “Chị thực sự không bận tâm đến cái chết của thầy Dumbledore?” Có vẻ đây là một câu hỏi sai lầm, nhưng có nhiều điều mà cô muốn biết.

“Không.” Bellatrix trả lời, không hề do dự.

Hermione sững sờ trước sự nhẫn tâm của cô ta.

Bellatrix dừng lại và giữ lấy cánh tay Hermione, ngăn cô di chuyển. “Em biết con người của tôi và những gì tôi đã làm. Tôi nghĩ em đã sẵn sàng chấp nhận điều đó!”

“Em nghĩ rằng chị đã thay đổi một chút,” Cô rụt rè nói. “Và dù sao chị cũng không làm một nửa những gì bị cáo buộc.”

“Thay đổi? Hermione, tôi có thể không gây ra những tội ác mà em đã từng ghét tôi vì điều đó, nhưng tôi đã làm đủ mọi chuyện xấu khác.” Giọng Bellatrix không có cảm xúc. “Tôi rất vui khi lão Dumbledore chết. Tôi đã trải qua một thời gian dài săn lùng Potter và những người như con gái của Andromeda. Nếu em ngộ nhận rằng tôi vô tội thì em sai rồi. Tôi đã làm những chuyện không thể tưởng tượng được.”

“Vậy, chị muốn Harry chết? Và cả cháu gái của chị?” Giọng cô run lên bởi sự đau buồn lại ập đến khi cô nghĩ về cái chết của vợ chồng thầy Lupin.

“Không,” Bellatrix phủ nhận. “Không còn nữa. Nhưng tôi cũng không quan tâm nhiều về những gì xảy ra với họ.”

Nước mắt đã dâng đầy và cô không biết mình sẽ giữ được nó bao lâu. Tại sao Bellatrix luôn làm cô thất vọng? Không có sự ngu ngốc nào để nghĩ cô sẽ ổn với những lời như vậy. Mọi người đều có điểm phá vỡ của mình và cô đã đến rất gần giới hạn đó. Với nhịp đập giận dữ trong huyết quản, cô từ bỏ mọi nỗ lực chịu đựng và hét lên. “Tin tốt cho chị … Tonks đã chết!

“Shacklebolt nói Rabastan, anh trai của Rodolphus cũng đã chết,” Bellatrix bỏ qua âm thanh trong lời nói của Hermione. “Không thể nói rằng tôi bận tâm.”

“Tonks là bạn của em!” Hermione càng to tiếng hơn nữa. “Có chuyện gì với chị vậy? Chị thực sự không biết em đang cảm thấy như thế nào? Hãy tưởng tượng về cảm giác nếu chị mất Narcissa hay Draco. Nếu những người chị yêu thương chết trong trận chiến vừa rồi, chị có nghĩ em sẽ nói mình không hề bận tâm?” Cô gạt những giọt nước mắt đã rơi tự do, cảm thấy ngốc nghếch vì lại khóc lóc một lần nữa.

Đáng ngạc nhiên, biểu hiện của Bellatrix dịu lại và cô ta trở nên hoảng sợ. “Đừng… đừng khóc. Làm ơn, Hermione. Em biết tôi không thích em như thế này.”

“Kh-không dừng lại được.” Cô lắp bắp, cố gắng điều chỉnh bản thân nhưng hoàn toàn thất bại.

“Tôi không cố tình làm em đau khổ, tôi chỉ nói sự thật.” Bellatrix nói một cách tuyệt vọng. “Đừng khóc, tôi không muốn thấy em khó chịu.”

“Chính cảm xúc của chị làm em khó chịu.” Hermione kêu lên. “Tonks là bạn của em. Harry như một người thân với em, chị cũng nhìn thấy em sụp đổ như thế nào khi tưởng rằng cậu ấy đã chết. Làm sao chúng ta tiếp tục nếu chị không thể chịu đựng được những người quan trọng trong cuộc sống của em?”

“Tôi sẽ … lịch sự với họ, miễn là họ cũng như vậy.” Bellatrix hứa. “Có được không?”

Hermione nhún vai, vẫn lau nước mắt.

Trong sâu thẳm, cô hy vọng rằng qua thời gian, Bellatrix sẽ thay đổi cách suy nghĩ. Cô ta đã làm một việc không tưởng – phản bội Voldemort, vậy ai nói cô ta không thể thay đổi quan điểm của mình? Chủ nhân trước đây của Bellatrix cũng không thể nào quay trở lại khi toàn bộ Trường Sinh Linh Giá đều bị phá hủy, sự dối trá và hận thù của hắn cũng vậy. Cho dù Bellatrix có chấp nhận hay không, thế giới đã thay đổi và cô ta không còn sức mạnh cai trị người khác.

“Em vẫn còn buồn?” Bellatrix ngập ngừng khi Hermione không nói gì.

“Đúng vậy.” Hermione trả lời rất khẽ. “Em vẫn còn buồn, như cách chị gọi nó.”

“Đừng.” Bellatrix nói. Cô ta đưa tay lên và vuốt ve gương mặt của Hermione trong một khoảnh khắc tình cảm hiếm hoi. Bellatrix đến gần hơn và đặt một nụ hôn lên môi cô, mềm mại và đầy xúc động. Cô nghĩ rằng đây là lời xin lỗi của Bellatrix vì đã khiến cô đau lòng. Đó là nụ hôn dịu dàng nhất mà họ đã từng có và khi nó dừng lại, cô thấy mình bị giữ chặt trong cái ôm nồng nhiệt từ Bellatrix.

“Đã muộn rồi, chúng ta nên đi thôi.” Cô ta nói, tuy là một mệnh lệnh, nhưng trở nên nhẹ nhàng và tử tế hơn.

“Chúng ta đi đâu?” Hermione hỏi, lo ngại về câu trả lời.

“Về nhà tôi.” Bellatrix cho biết. “Lucius chắc đang ở Malfoy Manor, tôi không muốn đối phó với hắn ta ngay lúc này, riêng Narcissa đã là một vấn đề. Tôi chỉ muốn dành thời gian với em, dù nghe có vẻ vô lý.”

Hermione thì không biết điều gì là vô lý khi muốn ở bên cạnh người mình yêu. Mặt khác, cô cảm thấy nhẹ nhõm khi Bellatrix không cần đến nhà Malfoy, và khá vui mừng bởi cuối cùng họ đã có thời gian cho nhau, chỉ hai người. “Khi nào chị sẽ nói với họ về chúng ta?”

“Sớm thôi,” Bellatrix nói. “Nhưng không phải bây giờ.”

Chấp nhận rằng Bellatrix đã đúng, Hermione cố duy trì cảm giác tích cực. Những gì cô nên cảm nhận lúc này phải là niềm hạnh phúc, kể cả với những tổn thương và mất mát. Voldemort đã chết, hai người bạn tốt nhất của cô vẫn còn sống, Bellatrix từ bỏ Voldemort vì cô, và lần đầu tiên trong nhiều năm, thế giới phù thủy đã được an toàn. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là khi đống lộn xộn này kết thúc, cô có thể đến Úc để tìm ba mẹ mình và trả lại những ký ức cho họ.

Sẽ ổn cả thôi.

---

Tháng 9 năm 1981.

 

“Thật là ngu ngốc,” Bellatrix nói. “Làm sao anh có thể yêu cầu tôi nói với Chúa tể Hắc ám những lời như vậy?”

“Cô không hiểu …” Snape thì thầm, có một sự tuyệt vọng trong giọng nói của anh ta mà Bellatrix chưa từng nghe thấy trước đây. Nó khiến cô ngạc nhiên vì một người như Snape lại có những cảm xúc này.

Kể từ khi biết Chúa tể Hắc ám sẽ giết con trai của James và Lily Potter, Snape hoàn toàn phát điên, nhưng dĩ nhiên anh ta không thể hiện nó trước mặt Ngài. Bellatrix đang nguyền rủa bản thân đã đồng ý gặp riêng Snape, và giờ phải nghe anh ta rên rỉ về mấy chuyện vô lý…

“Làm ơn, Bellatrix! Xin hãy hiểu cho tôi!”

“Tôi phải hiểu những gì, Snape? Rằng anh đang khao khát một Máu Bùn dơ bẩn? Anh rõ ràng cần phải kiểm soát ham muốn và tìm một ai đó xứng đáng hơn!” Bellatrix khinh bỉ.

“Lily không … không phải như thế,” Snape mở to mắt nhìn Bellatrix, anh ta trông có tính người và mang nhiều cảm xúc hơn bao giờ hết, dù nó hoàn toàn thảm hại trong mắt Bellatrix. “Cô ấy không giống những Máu Bùn khác.”

Bellatrix cười nhạo. “Cô ta có gì khác?”

Vẫn không nản lòng, Snape tiếp tục cầu xin. “Làm ơn đi, Bella. Hãy nói với Chúa tể Hắc ám … Ngài sẽ lắng nghe cô …”

“Tôi sẽ không làm một việc như vậy.” Bellatrix hét lên, ngắt lời anh ta. Cô tức giận bởi Snape dám đề nghị cô chuyện này, đó là chưa kể anh ta biết rằng một khi Chúa tể muốn làm một điều gì thì không ai có thể ngăn cản Ngài. Thậm chí nếu cô có van xin hay rên rỉ giùm cho Snape, Ngài chắc chắn không đếm xỉa gì. Lily Potter là gì với Ngài? Cô ta chỉ là một Máu Bùn và Ngài sắp sửa giết cả nhà cô ta. Rất đơn giản. Snape cần phải đối diện với thực tế. “Mà tôi cũng không có khả năng đó.” Bellatrix nói thêm.

“Ít nhất hãy thử một lần.” Snape nói những lời run rẩy, dù đôi mắt vẫn còn quyết tâm. “Tôi cầu xin cô, Bellatrix, tôi sẽ mãi mãi biết ơn cô.”

“Tại sao?” Bellatrix hỏi. “Tại sao cô ta lại khác biệt?”

Snape dừng lại một vài giây rồi từ từ trả lời. “Tôi yêu cô ấy.” Dường như xấu hổ khi phải thú nhận chuyện này, anh ta nhìn chằm chằm vào bức tường sau lưng Bellatrix.

“Anh yêu cô ta?” Cô không thể tin những gì mình đang nghe, Snape yêu một Máu Bùn? Nếu không phải quá ghê tởm, cô sẽ thấy sự hài hước. “Ugh, xin hãy cho tôi biết anh đang đùa.”

Snape lắc đầu quyết liệt với sự nghiêm túc cao độ. “Tôi không đùa, đó là sự thật.”

“Anh đang nhầm lẫn giữa ham muốn và tình yêu.” Bellatrix giễu cợt. “Thực sự anh chỉ muốn đưa cô ta lên giường.”

“Không,” Snape khẳng định. “Tôi hiểu rõ cảm giác của mình. Và nếu cô đã biết đến tình yêu, cô sẽ hiểu thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro