Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương III.

“Dậy đi, Máu Bùn!”

Chếnh choáng, Hermione mở mắt ra. Cô đã ngủ sau khi buộc mình phải đi vào cái xô kinh tởm kia. Mặc cho hầm ngục ảm đạm luôn lạnh giá như băng, cô quá mệt mỏi và thiếp đi. May mắn thay, cô không nằm mơ, vì chắc chắn giấc mơ của cô sẽ cực kỳ khủng khiếp xét theo tình trạng hiện tại. Cô thấy đau nhức ở xương gò má sau những cái tát trời giáng của Bellatrix, dù những vết thương từ chiếc nhẫn của cô ta đã ngừng chảy máu.

“Tôi nói THỨC DẬY!” Bellatrix hét lên khi Hermione chập chờn và muốn nhắm mắt lại “Cô không có quyền phớt lờ tôi, đồ khốn.”

Không muốn đối đầu với Bellatrix, Hermione cố gắng mở mắt. Khi ngồi dậy và nhận ra mình ở quá gần ả Tử Thần Thực Tử, cô giật ngược ra sau để dựa vào tường.

“Tôi xin lỗi.” Cô rền rĩ, cố gắng để âm thanh không choáng váng và buồn ngủ.

Bellatrix nhìn chăm chăm vào Hermione với những tia chết chóc. “Tôi sẽ nói điều này một lần duy nhất.” Cô ta gầm gừ. Theo bản năng Hermione biết mình sắp đối mặt với cơn thịnh nộ của cô ta. “Nếu cô còn dám nói với tôi như ngày hôm qua, tôi sẽ làm những điều tồi tệ hơn với cô.”

Làm thế nào có thể tệ hơn được nữa? Cô đã nếm trải hết cảm giác tra tấn, nhục mạ, nhốt trong lồng và uống bằng cái bát của con chó…

“Tôi có rất nhiều cách hay ho.” Bellatrix đe dọa.

Hermione cảm thấy sợ hãi, không chỉ là sự tra tấn, cô sợ mình không đủ lí trí để tập trung vào Bế Quan Bí Thuật được nữa.

“Đừng..” Hermione nài nỉ “Làm ơn…”

Bellatrix lắc lư qua lại “Hm, quá muộn rồi.” Cô ta đứng dậy, nhổ nước bọt bên cạnh Hermione. “Cô làm tôi kinh tởm.”

Co rúm, Hermione ôm lấy đầu gối của mình. Một điều gì đó khủng khiếp hơn sắp xảy ra, và cô không thể cầu xin nữa, nó là vô ích. Tử Thần Thực Tử không dễ dàng tha thứ, nhất là với Bellatrix.

“Cô biết không, có những người khác ở đây.” Bellatrix nói như tình cờ nhớ ra “Tôi có thể tước bộ quần áo này và để họ vui vẻ với cô… cho đến khi cô ngất đi vì đau đớn.”

Hermione không thể ngăn mình rên rĩ. Không… Làm ơn, đừng làm điều đó…

“Nhưng nó sẽ không xảy ra ngày hôm nay.” Bellatrix nhún vai “Thay vào đó… Flagrate!

(Flagrate: Lửa)

Không có cảnh báo.

Nóng. Thiêu đốt. Lửa.

Hermione hét lên, nhưng ngọn lửa thiêu đốt quanh cơ thể và át đi tiếng la của cô. Không có gì ngoài nỗi đau dữ dội và kinh hoàng. Cô đang bị thiêu sống bởi ngọn lửa từ địa ngục. Đau đớn, cuồng loạn, cô nghĩ mình sẽ mất trí. Cô hét lên trong đầu bao giờ điều này sẽ dừng lại. Mình đang cháy… đang cháy…

Không có nước, nó cứ tiếp tục, rực lửa và đau đớn.

Hãy dừng lại.

Và sau đó, yêu cầu của cô đã thành sự thật. “Được rồi…” Cô nghe thấy giọng nói.

Ngọn lửa biến mất, cô không chắc mình có dám mở mắt ra để nhìn vào bản thân hay không. Nó chắc chắn đã hủy hoại làn da của cô, cô thầm nghĩ một cách đau đớn.

“Mới có ba mươi giây, sẽ không ảnh hưởng gì đâu.” Bellatrix thông báo “Nhưng chỉ cần lâu hơn một chút, nó sẽ để lại tổn thương vĩnh viễn. Oh, điều cuối cùng tôi muốn làm là để lại những vết sẹo đáng yêu trên làn da hoản hảo này.” Cô ta cười khúc khích.

Buộc mình phải mở mắt, Hermione thấy nhẹ nhõm khi nhận ra Bellatrix đã đúng, không có vết bỏng nào. Mặc dù trái tim cô đang đua xe, nhưng cô thấy bình tĩnh hơn khi làn da của mình vẫn không hư hại. Tuy nhiên điều này có nghĩa là Bellatrix luôn có thể ngĩ ra những điều khủng khiếp hơn nữa, những thứ mà Hermione chưa bao giờ tưởng tượng được.

“Nói chuyện đi, Máu Bùn.” Bellatrix ra lệnh.

“T..Tôi…” Cô thấy giọng mình khàn đi sau lời nguyền tra tấn “..không biết nói gì..”

Đáng ngạc nhiên, Bellatrix ngồi xuống đối diện Hermione. “Sao không đặt một câu hỏi, cô luôn giỏi trong lĩnh vực này mà. Chỉ cần không liên quan đến lòng trung thành của tôi dành cho Chúa Tể Hắc Ám.” Cô ta cảnh báo.

“Tôi không… hỏi về điều gì?” Đây lại là một trò chơi khác?

Bellatrix đảo mắt “Tôi đã nói là… câu hỏi. Cứ hỏi và tôi sẽ trả lời. Uống đi, lấy lại giọng nói của cô.” Cô ta đẩy bát về phía Hermione.

Không dám chống đối Bellatrix, đặc biệt là trong trường hợp này, Hermione uống. Nước làm mát cổ họng cô, mặc dù lời nguyền đã kết thúc nhưng cơ thể cô vẫn quá nóng. Cô đã từng nói ‘Tôi đang bị thiêu đốt’ trong những cơn sốt, nhưng bây giờ, có lẽ cô sẽ không bao giờ nói như thế nữa. Vì cô đã hiểu ‘thiêu đốt’ là như thế nào.

“Cô nên hỏi ngay bây giờ.” Bellatrix nói với nụ cười đầy hứng thú.

Biết đây chỉ là trò giải trí của cô ta, Hermione không muốn hỏi những câu có ý nghĩa thực sự. Nhưng đó phải là một câu hỏi nghiêm túc, và hấp dẫn, và nhất là không làm cô ta giận giữ.

Một câu hỏi ngẫu nhiên xuất hiện trong đầu Hermione “Tại sao cô không…” Cô dừng lại và lưỡng lự. Không có cách nào để câu hỏi sẽ đưa đến một kết thúc tốt đẹp, nhưng cô thực sự không thể nghĩ ra cái gì khác. Rất may là nó không liên quan gì đến Voldemort.

“Hỏi đi.” Bellatrix chờ đợi với những dự đoán trong đầu.

“Tôi đã thấy ảnh của cô ở nhà cũ của chú Sirius..” Hermione nói cẩn trọng từng từ, không muốn để lộ ra vị trí của căn nhà. Nhưng nó lại làm cô đau nhói khi nhớ đến cái chết của Sirius và người phải chịu trách nhiệm cho chuyện đó, Bellatrix. “Nhìn cô khác bây giờ.”

Bellatrix cười “Thật ngạc nhiên khi ông anh họ quá cố của tôi vẫn lưu giữ một tấm hình của tôi trong nhà.”

“Tấm thảm trên tường.” Hermione thì thầm.

“Oh, đúng vậy.” Bellatrix nhớ ra “Tiếp tục câu hỏi của cô.”

“Cô nhìn… đẹp.” Hermione nói, tự cảm thấy mình thật vô lý khi tặng một lời khen cho Bellatrix. “Nhưng bây giờ, dường như cô không quan tâm đến vẻ ngoài nữa, răng và móng tay cô…” Cô dừng lại, không biết làm cách nào để nói hết điều mình nghĩ. Cô không muốn một lời nguyền nào nữa, xét theo cái vừa nãy. Thở dài, cô không biết có nên nói hay không. Nhưng sự im lặng của cô cũng không khiến Bellatrix bình tĩnh hơn. “Tại sao cô không quan tâm đến nhan sắc của mình? Tôi không hiểu.”

Bellatrix trông thực sự lúng túng trước câu hỏi của Hermione. Chậm rãi, cô trả lời “Hmm, Máu Bùn, tôi cho rằng mình không thực sự nghĩ về điều đó.”

“Chưa bao giờ?” Hermione không thể tin được.

Bellatrix nhún vai “Khi một người đang chạy và chiến đấu cho Chủ nhân của mình, những điều khác không quan trọng nữa.”

“Nhưng cô vẫn ăn mặc rất đẹp.” Hermione chỉ ra. Ouch, mình thật bệnh hoạn.

Bellatrix cười toe toét “Dám cá Potter sẽ không đánh giá cao khi cô khen ngợi tôi đâu, Mudbaby.”

“Nó không quan trọng… tôi sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa.” Hermione thì thầm, tránh để những điều này làm tổn thương mình. Cô phải tập trung vào cuộc đối thoại, chú ý vào tâm trạng của Bellatrix và đưa mình tránh xa những mối nguy hiểm. Lúc này, chân cô vẫn ở trên mặt đất, nhưng không có gì là ổn định và an toàn xét theo tính cách luôn thay đổi của Bellatrix. Chỉ cần một từ sai. Tát. Đánh. Tra tấn.

“Hmm..” Bellatrix nói “Có lẽ đã đến lượt tôi đặt câu hỏi.”

“Được rồi.” Hermione căng mình chờ đợi những lời lẽ vốn không hay ho gì, nhưng trên hết, cô sợ Bellatrix sẽ muốn moi thông tin từ mình.

“Nhiều phù thủy và pháp sư khinh bỉ tôi..” Bellatrix nói “Họ sẽ vui nếu tôi chết. Nhưng cô... cô không như vậy. Tôi treo cô lên, tra tấn và sỉ nhục cô, nhưng cô vẫn không ghét tôi. Tại sao vậy?”

“Làm sao cô biết điều đó? Cô không tưởng tượng được tôi đang cảm thấy như thế nào với cô đâu.”

“Có đó.” Giọng Bellatrix thấp xuống “Tôi là Legilimens, nhớ không? Tôi biết cô nghĩ gì về những điều tôi đã làm, về sự tàn ác của tôi. Và cô tranh luận với chính mình có hay không một chút sự tốt đẹp nào đó trong trái tim sắt đá của tôi.”

“Có lẽ vì tôi không muốn tin rằng cô ghét tôi nhiều đến thế.” Hermione nói. Đôi khi cô quên Bellatrix có thể đọc được cảm xúc của cô mà cô không thể nhận thức được. Cô nghi ngờ rằng kỹ năng Legilimency của cô ta chỉ đứng sau Voldemort.

“Vậy cô muốn tin điều gì? Tra tấn là biểu hiện của sự yêu thương?” Bellatrix chỉ vào trái mình để chế giễu cô. “Tuy nhiên, cô vẫn chưa trả lời tôi, Mud…”

“Vì tôi không biết câu trả lời.” Hermione nói ngay “Tôi chỉ… không biết. Có những người mà tôi ghét, nhưng không phải là cô.”

Bellatrix nhìn vào mắt Hermione, tìm kiếm sự dối trá. Nhưng cô ta hài lòng và nói “Tôi có thể thấy cô đang nói thật. Tôi đã quyết định đúng khi mang cô về đây giữa vô vàn rác rưỡi khác. Ít nhất, cô không hẳn là man rợ.”

Hermione lúng túng “Sao tôi lại có thể man rợ?”

Đảo mắt, Bellatrix nhìn Hermione như kẻ ngu ngốc nhất cô ta từng gặp “Vì hầu hết Muggle đều như vậy.”

Không đủ bận tâm để giải thích rằng mình không phải là Muggle, Hermione đang tập trung vào sự thật rằng Bellatrix thực sự tin vào những gì cô ta vừa nói. Cô ta tin rằng Muggle là những sinh vật man rợ, tồn tại với mục đích xấu xa. Mặc dù vẫn có những Muggle điên rồ hoặc độc ác, nhưng nó cũng giống như trong thế giới phù thủy, mà trong đó Bellatrix là một ví dụ hoàn hảo. Cô ta đi xung quanh và nhận xét về khuynh hướng bạo lực của người khác mà không nghĩ về những gì mình đang làm. Đồ đạo đức giả.

Cô cau mày, những câu hỏi bỗng chạy xung quanh lời nói của cô ta. Tại sao Bellatrix đưa cô tới đây? Là cô ta đã chọn hay Voldemort chọn? Và tại sao là Hermione?

“Đang tự hỏi tại sao tôi chọn cô.” Bellatrix nói và Hermione cảm thấy nhói trong não, rõ ràng cô ta vừa đột nhập vào suy nghĩ của cô. “Vì cô đã thể hiện như một Mudgirl tử tế vài phút vừa qua, tôi sẽ trả lời.”

“Cảm ơn.” Hermione nói đầy mỉa mai.

“Đơn giản là, trong tất cả Máu Bùn ngoài đó, cô là người đáng chú ý nhất đối với những phù thủy và pháp sư thuần chủng.” Bellatrix trả lời và nhún vai.

“Tôi không hiểu.” Hermione bối rối.

Bellatrix thở dài, mất kiên nhẫn “Nhà Weasley… những kẻ phản bội máu. Thực tế là họ đã xem cô như đứa con cưng của họ, yêu thương và chăm sóc cô, làm cô cảm thấy như Oh, mình được chào đón. Có bao nhiêu gia đình thuần chủng khác sẽ đối xử với một Máu Bùn như vậy trong thời điểm đen tối này?”

Hermione suy nghĩ một lúc và nhận ra Bellatrix nói đúng. Không có cái tên nào hiện lên trong đầu ngoài ‘Weasley’ và ‘Granger’, họ thực sự quan tâm và yêu thương cô. Tim cô đau nhói khi nhận ra mình đã may mắn như thế nào, và ngu ngốc ra sao khi tự mình lao vào một Tử Thần Thực Tử. Nhà Weasley không bao giờ để cô ở một mình, vì họ muốn bảo vệ cô. Nếu cô nằm yên trên giường thì đã không có cuộc trò chuyện này với Belaltrix Lestrange. Đó là mấu chốt vấn đề, bướng bỉnh ngu ngốc.

Tò mò về cách Bellatrix tìm thấy mình, Hermione hỏi “Làm sao cô biết tôi sẽ ra khỏi vòng bảo vệ xung quanh ngôi nhà?”

“Tôi không hề biết, chỉ là may mắn thôi. Tôi đến đó để thám thính Hội Phượng Hoàng, và..” Cô ta cuối xuống gần hơn với Hermione “Tôi tóm được .” Bellatrix gầm gừ trong sự thích thú khiến Hermione phải rùng mình.

“Vậy… cô bắt tôi, để hành hạ cho vui?” Giọng nói của Hermione không khỏi kinh hoàng.

“Đó là ý chính. Và nếu Potter tìm đến đây để cứu cô, nó sẽ là kết thúc hoàn hảo.” Bellatrix cười tự mãn.

“Không bao giờ.” Hermione lắc đầu “Cậu ấy không phải kẻ ngốc.”

“Rồi chúng ta sẽ thấy. Bên cạnh đó, dù Potter không tới, cô vẫn có bạn ở đây. Chồng của tôi bắt được rất nhiều vật nuôi Muggle thời gian gần đây, và giờ tôi đã có một nô lệ của riêng mình.” Bellatrix liếc nhìn Hermione.

Hermione nhìn chằm chằm, cô bối rối vì những gì cô ta nói về chồng mình “Cô vui mừng khi ông ta cướp được phụ nữ?” Cô hỏi trong sự hoài nghi.

Bellatrix cười “Đừng ngây thơ như vậy.” Cô ta nhìn xuống, khinh bỉ “Cô thực sự nghĩ cuộc hôn nhân của chúng tôi dựa trên tình yêu? Tôi không hề quan tâm Rodolphus làm gì để giải trí và anh ta cũng không bận tâm tôi. Chúng tôi kết hôn vì buộc phải như vậy. Nếu anh ta chơi gái, tôi là ai để đánh giá.”

“Hai người không sống chung với nhau?” Hermione không ngăn được câu hỏi. Phần nào đó cô vui mừng vì không phải đối mặt với gã Rodolphus đó, nhưng cô đang say mê với câu chuyện và quên mất những điều liên quan đến lợi ích của mình.

Bellatrix gắt lên “Tất nhiên là không, đồ ngu. Chúng tôi sống riêng và hoạt động riêng lẻ, nếu một người bị bắt sẽ không liên lụy đến người kia. Mặc dù xét theo thời điểm này, khi Chúa Tể Hắc Ám đã củng cố quyền lực của Ngài, nó không cần thiết nữa. Nhưng tôi sẽ không bao giờ xem xét để ngủ chung giường với anh ta.”

Hermione chớp mắt, hy vọng cái nhìn của mình không quá sốc. Càng ngạc nhiên về đời sống hôn nhân của Bellatrix bao nhiêu, cô càng nhận thức rõ ràng cô ta sẽ không bao giờ buông tha cho cô. Bellatrix có cả ngày để chơi với cô. Ả sẽ biến cuộc sống của mình thành địa ngục hoàn toàn. Hermione cay đắng nghĩ. Nhưng cô cố gắng không lẩn quẩn với vấn đề này nữa vì Bellatrix có thể xâm nhập vào đầu óc cô bất cứ lúc nào.

Hermione quyết định nói chuyện để Bellatrix không nghi ngờ “Cô có bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với người mình yêu?”

Bellatrix nhìn chăm chú vào Hermione “Tôi không cần phải trả lời câu hỏi này, Máu Bùn.”

“Tôi nghĩ chúng ta đang chơi trò đặt câu hỏi.” Hermione nói nhẹ nhàng.

“Đúng vậy, nhưng quyền trả lời là ở tôi.” Cô ta chĩa đũa phép vào Hermione.

Hermione nói vội vàng “Được rồi, chúng ta có thể hỏi về cái khác.”

“Hoặc tôi sẽ tra tấn cô một lần nữa.” Bellatrix đề nghị.

“Không. Đợi đã..”  Hermione ghét thực tế là cô đang tuyệt vọng “Hãy nói về cái gì đó.. cái gì đó nhàm chán.. Quidditch!” Cô không có nhiều ý tưởng về Quidditch, nhưng nó là cái duy nhất hiện lên trong đầu cô bây giờ.

Bellatrix ngây người một chút “Tôi ghét Quidditch.” Cô ta đã chán nói chuyện “Crucio!

Cơn đau bắt đầu một lần nữa.

-----------------------------------------

Tháng 5 năm 1971.

“Tại sao con không thể chơi?” Bellatrix bướng bỉnh nói “Thật không công bằng!”

“Cuộc sống là không công bằng, Bella.” Mẹ cô giải thích “Con vẫn còn bé… và đó là một trò chơi nguy hiểm.”

Bellatrix phản đối “Con sẽ cẩn thận mà, con hứa đó.” Cô đặt tay lên tim mình để nhấn mạnh lời tuyên bố.

“Hãy nghe lời mẹ, Bella.” Druella nói, bỏ qua Bellatrix và nhìn xuống cuốn sách đang đọc.

Hờn dỗi, Bellatrix ngồi bệch xuống sàn nhà, khoanh tay lại. Cô cau mày nhìn mẹ mình, cố gắng thu hút sự chú ý của bà. Thật không công bằng chút nào. Cô chỉ muốn đuổi bắt trái Snitch, mà khu vườn của họ đã đặt thần chú không cho nó bay ra ngoài, vì vậy không có Muggle nào nhìn thấy được. Bên cạnh đó, nhà Black sống trong một khu vực toàn những phù thủy và pháp sư vì cha cô không muốn ba cô con gái của mình giao du với Muggle.

“Vấn đề là gì, Bella?” Cha cô hỏi khi bước vào phòng.

“Con muốn chơi Quidditch.” Bellatrix nói một cách lịch sự hơn. Cha cô không bao gi chấp nhận sự khiếm nhã và cô không hề muốn ăn đòn chút nào, cảm ơn nhé.

“Em đã nói với con bé là không, Cygnus.” Druelle xen vào.

Bellatrix nhìn lên, chờ đợi câu trả lời từ cha mình.

“Nếu mẹ con nói không, cha cũng sẽ trả lời như vậy.” Ông nói với cô.

Tức giận, Bellatrix đứng dậy và giãy nãy như quạ con. “Con không hiểu tại sao..” Cô không thể bình tĩnh nhưng đã cố gắng thể hiện hết sự tôn trọng trong giọng nói. Tám tuổi, cô đã biết kiểm soát phần nào ngôn ngữ cơ thể và giữ những giai điệu cần thiết khi phát ngôn. Câu trả lời vẫn sẽ là không, nhưng cô muốn hiểu một cách logic tại sao cha mẹ mình lại lập luận như vậy.

Hai người lớn nhìn nhau, dù không nói câu nào nhưng dường họ như đã quyết định Cygnus sẽ là người giải thích cho Bellatrix.

“Con không nên buông thả bản thân vào những trò vui vô bổ, như Quidditch, trong khi vẫn còn nhiều thứ khác cần phải học, Bellatrix.” Ông nói một cách kiên nhẫn “Có rất nhiều vấn đề con chưa hiểu được, ví dụ như tầm quan trọng của dòng máu đang chảy trong huyết quản của con. Con là một phù thủy thuần chủng, và con cần phải biết mình đặc biệt như thế nào.”

“Con biết điều đó mà cha.”

“Đừng nói dối cha!” Cygnus rít lên, đôi mắt đen nhấp nháy giận dữ “Con chỉ nói để che đậy và muốn được ra ngoài kia để chơi Quidditch.”

“Con xin lỗi.” Bellatrix thôi không bướng bỉnh nữa, điều cuối củng cô muốn là trải qua cơn thịnh nộ của cha mình.

Cygnus đưa tay để cô lại gần mình “Hãy nghe cha. Nếu con hiểu tầm quan trọng của những gì cha vừa nói, hãy chứng minh điều đó. Nếu con làm tốt, sau này cha sẽ suy nghĩ lại vấn đề của con với Quidditch.”

“Dạ.” Bellatrix nói chậm và cẩn thận “Nhưng làm sao con thể hiện được con đang xem trọng dòng máu thuần chủng.”

“Con sẽ nghĩ ra được nhiều cách.” Cha cô nói dứt khoát.

Bellatrix gật đầu, cố gắng không bối rối, cô biết nó sẽ chỉ làm cha cô giận hơn. Cô muốn cha tự hào về mình, nhưng làm cách nào để đạt được khi cô không thực sự đánh giá cao dòng máu của mình. Cô biết cha mẹ mình luôn ghét Muggle và tránh chạm mặt hay tới gần họ. Và cha mẹ cô đặc biệt căm ghét Máu Bùn, tức là những phù thủy và pháp sư có cha mẹ là Muggle. Cô không biết gia đình mình có vấn đề gì với những người đó, nhưng nếu muốn chơi Quidditch, cô sẽ phải cố gắng đặt mình vào quan điểm của cha mẹ cô.

Nhưng cô không hiểu.

Thực sự không hiểu.

---------------------------------------------

Sau khi tra tấn Hermione với Cruciatus, Bellatrix đã bỏ đi. Hermione bắt đầu nghi ngờ rằng Crucio là lời nguyền được yêu thích nhất của cô ta.

Khi Hermione vẫn ôm lấy cơ thể đau đớn của mình, một con gia tinh xuất hiện. Nó độn thổ ngay vào lồng sắt, đứng trước mặt Hermione với một khay thức ăn. Đôi tai nhọn của yêu tinh, mũi dài và gãy ở chóp, nó nhìn trẻ hơn nhiều so với Dobby hay Kreacher, hai gia tinh duy nhất mà Hermione quen thuộc.

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Hermione sau khi thấy gia tinh độn thổ vào đây. Liệu mình có thể độn thổ ra ngoài? Một giây sau đó, cô biết mình thật ngu ngốc vì Bellatrix sẽ chẳng ngây thơ đến thế, chắc chắn hầm ngục đã được niêm phong và chỉ có gia tinh mới độn thổ được.

Mặc dù thức ăn nhạt nhẽo, Hermione không hề phàn nàn, cô đang chết đói. Đây là lần đầu tiên cô được ăn kể từ khi bị bắt.

“Cảm ơn ban.” Cô nói với lòng biết ơn.

Con gia tinh cuối đầu, tay nắm chặt tấm giẻ màu hồng rách rưới nó đang mặc. “Không có gì, thưa cô.”

Hermione mỉm cười, thật tốt đẹp khi được đối xử như một con người. Cô đoán rằng Belaltrix đã quên nhắc nhở gia tinh về thân phận của cô. Hermione nắm bắt cơ hội để có một cuộc trò chuyện ngắn “Tên bạn là gì?”

Con gia tinh có vẻ ngạc nhiên vì câu hỏi “Tôi là Lemmy, thưa cô.”

“Lemmy..” Hermione lặp đi lặp lại “Tên tôi là Hermione.”

“Miss Hermione, bạn làm gì ở đây? Có phải Miss là bạn của cô chủ Bellatrix?”

Khựng lại, Hermione không biết nói gì. Nếu nói cô là bạn tốt của Bellatrix thì thật kinh tởm (đây là điều cuối cùng Hermione muốn làm), nhưng cho biết về thân phận bị giam giữ của mình, cô sợ Lemmy sẽ không muốn nói chuyện với cô nữa. Ngoài ra cô không định cho Lemmy biết cô là Muggle, xét theo cách Kreacher đã đối xử với cô.

Sau khi đắn đo, Hermione quyết định nói một-phần-sự-thật “Cô ấy đưa tôi đến đây, nhưng chúng tôi không phải là bạn bè.”

“Oh, Lemmy thấy..” Con gia tinh nói với vẻ buồn bã “Có lẽ Lemmy không được nói chuyện với bạn.”

“Bellatrix ra lệnh cho bạn không được nói chuyện với tôi?” Hermione hỏi.

“Không.” Lemmy lắc đầu “Nhưng..”

“Cô ấy sẽ không phiền đâu.” Hermione nói dối vì cô thực sự muốn nói chuyện với ai đó. Rõ ràng Bellatrix chưa nói với Lemmy về 'Mudbaby', vậy nên gia tinh của cô ta hoàn toàn lịch sự với cô. Chắc chắn Bellatrix có nhiều điều để bận tâm hơn, tất nhiên. “Tôi hứa sẽ không nói bất cứ điều gì thiếu tôn trọng với cô ấy hoặc nói những điều khiến bạn gặp rắc rối.”

Lemmy lắc đầu “Lemmy không biết, Miss Hermione. Cô chủ Bellatrix rất tốt với Lemmy, và Lemmy không muốn làm trái lệnh. Có lẽ Lemmy nên xin phép cô chủ.”

“Không.” Hermione kêu lên “Đừng... đừng nói với cô ấy.”

“Tại sao không?” Lemmy cau mày.

“Cô chủ của bạn có rất nhiều việc để lo lắng vào lúc này..” Hermione suy diễn “Cô ấy đang bận rộn vì thế giới phù thủy đang thay đổi rất nhiều, đúng không?”

Lemmy gật đầu “Lemmy không biết những gì bên ngoài, nhưng cô chủ thực sự đang làm rất nhiều việc, Miss Hermione.”

“Bạn hãy gọi tôi là Hermione, không cần gọi Miss đâu.” Hermione biết ơn vì ngay trong hoàn cảnh đen tối như thế này vẫn có một người tử tế với mình.

Lemmy run lên “Oh, Lemmy thích gọi bạn là Miss. Lemmy chỉ là một gia tinh.”

Hermione biết rằng lúc này không phải thời điểm thích hợp để tranh luận về quyền lợi gia tinh. Điều cuối cùng cô cần là Bellatrix biết về Mặt trận giải phóng gia tinh mà cô luôn tranh đấu. Cô đoán Bellatrix sẽ cười như điên và phán rằng 'Máu Bùn còn thấp kém hơn những con gia tinh'. Và chắc chắn sẽ là tra tấn.

“Được rồi, nếu nó làm bạn thấy thoải mái.” Hermione mỉm cười.

Lemmy cuối đầu lần nữa “Lemmy phải đi bây giờ, Miss.” Nó nói với vẻ miễn cưỡng “Cô chủ Bella sẽ nhanh chóng trở về, Lemmy phải có mặt để phục vụ.”

Hermione gật đầu “Tôi hiểu, Lemmy. Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã nói chuyện với tôi.” Cô chạm vào cánh tay gầy gò của nó.

Mắt Lemmy đong đầy, biết ơn sự lịch thiệp của Hermione, nó cuối đầu lần thứ ba “Lemmy sẽ sớm gặp lại bạn, Miss Hermione.”

Lemmy biến mất với một vết nứt.

Những suy nghĩ đến khi Hermione chỉ còn lại một mình trong ngục. Đầu tiên, điều mà cô ghét nhất, cô sẽ không đề nghị Lemmy giúp đỡ để thoát ra ngoài. Lemmy đã bị ràng buộc để phục vụ cho Bellatrix và thật không công bằng nếu lôi gia tinh vào chuyện này, chưa kể đến những hình phạt dành cho Lemmy.

Ý nghĩ thứ hai là quan trọng nhất, cô không thể cho Bellatrix biết cô đã nói chuyện với Lemmy. Cô gia tinh nhỏ chắc chắn chỉ tiết lộ cuộc trò chuyện này khi được hỏi, mà Belaltrix thì có quá nhiều việc để làm cho Voldemort, cô ta sẽ không bận tâm để hỏi những điều vớ vẩn như vậy. Tuy nhiên, để chắc chắn cô ta không bao giờ phát hiện ra, Hermione phải thực hành tốt Bế quan Bí thuật để ngăn chặn sự xâm nhập. Đôi lúc sẽ khó để làm chủ bản thân, nhất là trong những lời nguyền Cruciatus, nhưng cô sẽ cố gắng hết sức mình.

Nếu có một điều làm Hermione Granger thích thú, đó là sự thử thách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro