Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương IV.

Hai tuần sau đó, mỗi ngày của Hermione đều trải qua một trật tự nhất định.

Thức. Tra tấn. Nói chuyện. Tra tấn. Ăn. Tra tấn. Ngủ.

Sự tra tấn luôn luôn thường xuyên vì Bellatrix xuống đây mỗi ngày. Thỉnh thoảng còn tàn nhẫn hơn khi Hermione không bao giờ được nghỉ ngơi vì đau. Đó là những ngày mà cô khinh bỉ, không có gì để Bellatrix ngừng làm cô đau đớn. Những lời van nài chỉ làm ả càng xé cô ra thành từng mảnh. Bellatrix cười như điên khi cô hét lên.

Hermione đếm mỗi ngày trôi qua, phỏng đoán dựa vào ánh sáng trên lỗ thông gió, bất cứ khi nào Bellatrix không ở đây, cô luyện tập Bế Quan Bí Thuật. Xoa dịu tâm trí mình, cô học cách đẩy những dòng suy nghĩ đi và kiểm soát cảm xúc. Dù chưa bao giờ được dạy nhưng cô đang làm tốt mà không cần sự chỉ dẫn nào. Bằng chứng là vài ngày qua, Bellatrix không bình luận gì về suy nghĩ riêng trong đầu óc của cô nữa, Hermione cho rằng đây là dấu hiệu khả quan.

Một điều mà cô thích mỗi ngày đó là chuyến thăm của Lemmy, luôn luôn có thức ăn. Dinh dưỡng nghèo nàn không làm cô khó chịu vì sự thân thiện của Lemmy. Nhưng Lemmy thường không thể ở lại lâu, vì Bellatrix đang ở nhà và họ không muốn bị bắt. Những lần hiếm hoi khác, nó ở lại và trò chuyện với cô. Mỗi khi đến thăm, Lemmy làm những việc cơ bản như làm sạch xô và chải tóc cho cô, những điều mà Bellatrix có lẽ chưa bao giờ cấm. Hermione biết mình không thể bắt Lemmy làm nhiều hơn như tắm rửa, nếu Bellatrix nhận ra cô đang được chăm sóc tốt, sẽ có những hình phạt nặng nề cho cả hai. Cô thường dùng nước trong bát để rửa một chút, chẳng cải thiện được nhưng vẫn tốt hơn là không làm gì cả.

Hermione đã nghĩ rằng theo thời gian, Bellatrix sẽ dễ dàng hơn với cô khi nhận ra cô không hẳn là một sinh vật quá khủng khiếp và ghê tởm. Cô đã hy vọng ả sẽ nhìn vào tính cách và văn hóa của cô hơn là dòng máu trong người cô. Hermione kiên nhẫn chờ đợi Bellatrix sẽ cư xử khác đi, dù niềm tin của cả hai sẽ không bao giờ thay đổi. Tuy nhiên, cô đã sai. Không có dấu hiệu nào cho thấy cô ta nhìn thấy sai lầm của mình, nếu có, chỉ là tra tấn cô nhiều hơn. Thêm vài hình thức khác ngoài Crucio và lửa, như nước và kim tiêm… cô sẽ không bao giờ muốn nhớ lại cảm giác như chết đuối trong hồ như vậy. Chỉ có một sự thương xót dành cho Hermione là Bellatrix không bao giờ để lại sẹo trên da của cô, hoặc nếu có, cô ta sẽ dành thời gian để chữa lành sau khi tra tấn. Không chắc lý do, cô chỉ đoán rằng Bellatrix thích nhìn thấy những vết thương trên một cơ thể lành lặn, có thể nó làm cô ta phấn khích hơn.

Chán ngán, Hermione ngồi dựa vào tường và lần đầu tiên sau mười bốn ngày bị giam giữ, cô cho phép bản thân mình mơ mộng một chút, không lâu trước khi ả phù thủy tóc đen bước vào phòng.

“Xin chào, Mudbaby.” Bellatrix chào hỏi thân thiện và cô ép mình không đảo mắt châm biếm.

“Chào.” Cô nói. Một cái gì đó rất khác về Bellatrix mà cô chưa nhận ra cụ thể.

“Hôm nay thế nào.” Cô ta hỏi “Có khỏe không?”

Bellatrix thường bắt đầu bằng sự gần gũi và thân thiện trước khi tra tấn. Hermione nghĩ cô ta thích thu hút con mồi vào cảm giác an toàn giả tạo trước khi tấn công họ. Lố bịch.

“Hoàn toàn ổn.” Hermione trả lời, vẫn lịch sự như những lần trước “Còn cô?”

“Cũng vậy.” Bellatrix cười.

Hermione sốc. Cô đã nhận thấy sự khác biệt. Răng của cô ta sáng bóng, hoàn hảo với son môi màu đỏ. Những phép thuật về nha khoa đã làm tăng vẻ đẹp của Bellatrix lên mười lần, lúc này cô ta rất giống với hình ảnh trên tấm thảm mà Hermione đã từng thấy, mặc dù vẫn còn hốc hác. Trái sự căng thẳng trong hầm ngục, cô ta trông giống như một người phụ nữ thực sự, hơn là Tử Thần Thực Tử.

Liếc nhìn xuống, Hermione nhận ra nhiều hơn. Móng tay cô ta đã được cắt ngắn và sạch sẽ hơn, mặc dù được sơn đen. Kết hợp hoàn hảo với bộ váy đen ôm sát những đường cong, mascara đen và mái tóc xoăn tự nhiên.

Với tất cả những điều đó, cô ta thực sự xinh đẹp. Lộng lẫy. Nóng bỏng.

“Cô… cô…” Hermione lắp bắp. Không muốn Bellatrix biết những suy nghĩ này, cô vội vàng thực hành Bế Quan Bí Thuật trong khả năng của mình. Mặc kệ những từ ngữ như ‘xinh đẹp’‘nóng bỏng’ cứ lờn vờn trong đầu, cô buột miệng nói “…đã lắng nghe tôi.”

Bellatrix nhướn mày “Tôi không lắng nghe cô, Máu Bùn. Tôi chỉ chú ý và xem xét bản thân mình.” Cô ta nói một gay gắt nhưng vẻ mặt rất hài lòng.

“Hmm, cô nhìn khá hơn.” Hermione yếu ớt nói.

“Khá hơn? Chỉ ‘khá’ thôi sao?” Bellatrix hoài nghi, nhưng sự bối rối nhanh chóng biến mất.

“Cô muốn tôi nói như thế nào?” Hermione trả lời, hy vọng không có dấu hiệu mỉa mai. Cô tập trung vào Bellatrix và chờ đợi để chống đỡ Legilimency.

“Nói những gì cô thực sự nghĩ.” Bellatrix yêu cầu.

Hermione cố không bối rối và giữ cho đầu óc trống rỗng “Tôi đã nói rồi.”

Bellatrix rít lên “Thật mất thời gian!”

Và nó đã đến. Ả tấn công vào suy nghĩ của cô, Hermione có thể cảm nhận được. Cô tập trung bảo vệ tâm trí của mình và không để suy nghĩ về Bellatrix lướt qua.

Hermione đã làm được. Cô chặn được nó và biết rằng Bellatrix đang thất vọng khi không thể nhìn thấy những gì mình muốn. Biết rằng sẽ bị tra tấn vì điều này, nhưng cô không ngăn được sự vui mừng khi cuối cùng cô cũng đã nắm bắt được Bế Quan Bí Thuật.

Nhưng Legilimency của cô ta quá mạnh mẽ, rào cản bị phá vỡ. Bellatrix đã xâm nhập vào những ký ức sâu thẳm của cô… khi cô tập xe đạp lần đầu tiên vào năm bốn tuổi… gặp giáo sư McGonagall và nhận lời mời của trường Hogwarts… khiêu vũ với Viktor Krum… đối mặt với Bellatrix lần đầu tiên ở Bộ Pháp Thuật…

Nhận thức nhấp nháy kéo cô ra khỏi sự mê hoặc, chết tiệt, Bellatrix sẽ nhìn thấy tất cả! Cô tập trung một lần nữa, biết rằng cô ta đã gần đạt được, đặt tất cả sự tập trung vào để chống lại Bellatrix. Cô thấy mình đang cười với Ron bên cạnh bộ cờ vua thuật sĩ, tiếp theo cô thấy mình đang ngồi trong lớp học Phòng chống nghệ thuật hắc ám… Và đột nhiên, mọi thứ dừng lại. Cô ngã về phía trước, thở khó khăn, những hình ảnh đã không còn, chỉ có hiện tại và cô đang kiệt sức.

“Bế quan bí thuật?” Bellatrix nói và ngồi xuống sàn, đối diện với Hermione.

“Đúng vậy.” Cô không có lý do gì để nói dối, nó chỉ làm Bellatrix tức giận hơn. Cô thấy suy yếu sau cuộc tấn công nhỏ nhưng đầu óc cô vẫn hoạt động tốt.

“Cô chỉ tập luyện từ khi đến đây?”

Hermione gật đầu.

Bellatrix dừng lại một chút trước khi nói một cách miễn cưỡng “Làm rất tốt, Máu Bùn. Cô là một kẻ thông minh.”

Hermione nhún vai, che giấu sự ngạc nhiên và hạnh phúc vô lý vì lời khen này. “Tôi chỉ học hỏi.” Phải thừa nhận rằng cô rất thích đọc sách, học hỏi pháp thuật và thực hành những kỹ năng mới, đó là lý do khiến cô giỏi hơn những người cùng tuổi.

Bellatrix im lặng và xem xét. Hermione đoán rằng cô ta đang suy nghĩ có nên trừng phạt cô hay không. Không muốn gây thêm sự cố nào nữa, cô chỉ đơn giản là chờ đợi.

“Tôi đang phân vân không biết nên thưởng cho cô vì một chút sự thông minh thú vị này hay tra tấn cô đến khi cô phải van xin?” Bellatrix nói, xác nhận những điều mà cô đang nghi ngờ.

Hermione cười “Tôi sẽ thiên về phần thưởng.”

“Tôi thấy cô đang thích nghi với cuộc sống ở đây, trừ sự thô lỗ ban đầu. Nó là một quyết định khó khăn.” Cô ta suy nghĩ.

Hermione lắc đầu, cô không thể để những lời nói này trôi qua mà không phản bác “Tôi không biết cô cho rằng điều gì là dễ dàng khi bị nhốt trong một hầm ngục lạnh như băng, không được tắm rửa, chỉ được ăn bánh mì mỗi ngày một lần, phải đi vệ sinh vào một cái xô và ngủ trên sàn đá. Cô tra tấn và lăng mạ tôi mỗi ngày. Đây là địa ngục.”

Bellatrix cười “Oh, bạn thân yêu, cô không biết gì cả. Cô nghĩ tôi đang thô bạo? Rodolphus xích tù nhân của anh ta vào tường, để họ trần truồng và làm những chuyện dã man hơn tôi rất nhiều.”

Hermione nhìn chằm chằm. Bellatrix đang yêu cầu cô phải biết ơn khi lọt vào tay cô ta. Dù không phải chịu đựng những trò tra tấn tình dục, nhưng làm sao cô có thể vui vẻ trong hoàn cảnh này. “Ít nhất chồng cô không giả vờ.” Cô bình tĩnh nói.

“Cô có ý gì?” Bellatrix đanh lại.

Hermione biết mình nên chịu đựng và cho qua, trước khi bắt đầu tranh cãi. Nó không mang lại tự do hay nhân quyền, mọi thứ cô tranh luận chỉ đưa cô tới gần sự thảm khốc. Nhưng cô là một Gryffindor…

“Có nghĩa là, anh ta không trò chuyện với tù nhân của mình, không giả vờ thân thiện với họ.” Hermione nói thẳng thừng. “Họ không cần phải đánh giá tâm trạng của anh ta, vì nó luôn luôn dã man và giận dữ. Một lập trường vững vàng.” Cô vẫn giữ được giọng điệu lịch sự, mặc cho ý nghĩa đằng sau câu nói này rất rõ ràng. Cô là một con chó điên, Bellatrix.

“Mẹ kiếp lập trường!” Bellatrix cắn lại “Những thứ NHÀM CHÁN.”

Hermione cắn lưỡi để không tranh cãi nữa. Mọi chuyện đã đi quá xa. Thật ngu ngốc! Cô nghĩ. Chỉ cần nhịn một chút, đâu cần phải khuyến khích cô ta. Nhưng cô đã không ngăn được sự thắc mắc đầy khó chịu. Ả Tử Thần Thực Tử thích gây ra những cảm giác đau đớn và khổ sở, nhưng luôn đẩy mạnh những cuộc đối thoại với con mồi. Càng bất ngờ hơn khi Bellatrix thừa nhận cô là một phù thủy thông minh.

Tuy nhiên, mọi thứ với Hermione vẫn là cơn ác mộng bất hạnh. Đáng sợ, tàn nhẫn, độc ác, đê hèn… đó là những từ cô sẽ dùng để mô tả về Bellatrix. Hoàn toàn phù hợp với Voldemort. Ai đáng kinh tởm, tôi hay cô? Hermione nghĩ.

“Mèo ăn mất lưỡi của cô rồi à?” Bellatrix mỉa mai.

“Không, tôi chỉ không biết nói gì mà sẽ không làm cô khó chịu.” Cô dè chừng.

Bellatrix cười “Hay lắm, tôi thích nó, Máu Bùn.” Cô ta xoay đũa phép một cách thích thú “Như thế này, hãy vui vẻ một chút. Tôi sẽ dùng Cruciatus, cứ mỗi năm giây cô chịu đựng được mà không hét lên, cô sẽ được tặng một phần thưởng.”

Hermione lắc đầu “Tôi không muốn chơi.”

“Tệ quá.” Bellatrix giả vờ tiếc nuối. “Vì tôi đếch quan tâm. Crucio!”

Miễn cưỡng và không có sự cảnh báo nào, Hermione trải qua sự đau đớn quen thuộc như cắt sâu, bầm tím, rách toạt, chảy máu… Cô đã có kinh nghiệm trong hai tuần vùa qua và chấp nhận sự thách thức, ít nhất, cô nghĩ về lợi ích của nó…

Thời điểm Bellatrix ngừng tấn công, cô như rơi xuống sàn.

“Mười một giây, cô có hai phần thưởng.” Bellatrix tuyên bố “Dù không tốt như tôi mong đợi, nhưng cô là một người có ý chí.”

Hermione mặc kệ cô ta, chỉ cố gắng để thở.

“Thật xấu hổ nhưng nếu cô không phải là Máu Bùn, tôi có thể xem xét để cô phục vụ cho tôi.” Giọng điệu của cô ta rất nghiêm túc.

Bỏ qua lời nhận xét, Hermione không thể suy nghĩ rõ ràng lúc này. “Phần thưởng gì?” Giọng cô khàn đi.

“Không quá lộng lẫy đâu.” Bellatrix nghĩ ngợi “Đầu tiên là.. được tắm. Mặc dù chưa phải lúc này.”

Khẽ gật đầu, Hermione chào đón tin tốt nhất trong ngày và tự nhủ mình không nên làm gì để cô ta rút lại phần thưởng đó. Biết ơn, tất nhiên, nhưng một Bellatrix-tốt-bụng luôn khiến người ta thắc mắc “Tại sao cô lại làm như vậy?”

“Sẽ thô lỗ khi tra hỏi về một món quà.” Bellatrix cười toe toét. Hermione ngăn mình không phân tâm vào nụ cười hoàn hảo và hàm răng trắng bóng. “Bây giờ… phần thưởng thứ hai. Bất kỳ đề nghị nào.”

Hermione nhìn chằm chằm. Chắc chắn Bellatrix đang ru cô vào những điều tốt đẹp trước khi đẩy cô vào địa ngục lần nữa. Một Tử Thần Thực Tử như cô ta luôn biết cách gây ra hoang mang và sợ hãi, ngay cả trong sự hào phóng, thân thiện.

Nhưng cô phải tập trung vào tình trạng của mình, cô cần rất nhiều thứ ở đây. “Một cái giường thì sao? Hoặc một nhà vệ sinh, hay những thực phẩm tốt hơn? Hoặc cả ba?”

Bellatrix lại cười “Thật tham lam, Mudgirl.” Cô ta cuối xuống đối mặt với Hermione và thì thầm “Tôi sẽ xem xét.”

Hermione đàn áp cơn rùng mình và ngụy trang nó thành tiếng thở dài. Cô nghĩ mình sẽ phải chờ đợi và không được làm bất cứ điều gì có thể khiến cô ta đổi phần thưởng thành Cruciatus. Không được gây chuyện. Cô tự nhắc nhở bản thân.

Bellatrix quan sát biểu hiện của Hermione “Cô trông khá hạnh phúc?”

“Thực sự thì tôi không có gì để hạnh phúc ở đây.” Hermione lặng lẽ nói “Tôi nhớ cha mẹ và bạn bè… nhớ cả con mèo của tôi nữa vì không thể gặp lại họ. Cô sẽ không hiểu cảm giác đó đâu.”

Cô thấy cay đắng. Làm thế nào một kẻ không có bất kỳ bạn bè nào như Bellatrix có thể hiểu những điều cô vừa nói. Cô ta sẽ không nhớ đến ai, cũng chẳng buồn bận tâm khi làm mọi người lo lắng, và cô ta không hề bị nhốt trong một cái cũi kinh dị như vầy. Sự dằn vặt đau đớn hơn bất kỳ thương tích nào. Chỉ những người trong hoàn cảnh như cô mới hiểu được.

“Xin lỗi? Tôi đã bị nhốt mười bốn năm trong ngục Azkaban.” Bellatrix rít lên, âm thanh vang vọng trong không gian lạnh lẽo “Tôi phải đối mặt mỗi ngày với những tên giám ngục. Chúng chưa cướp hết linh hồn của tôi, nhưng đó là quá đủ… Còn cô, cô chỉ mới ở đây hai tuần mà dám nói với tôi về cảm giác bị giam giữ?”

“Nhưng cô không cảm nhận như tôi, vì cô không có bạn bè.” Hermione nói, thận trọng giữ mức độ trong giọng nói. Mắt cô vô tình chú ý vào hình xăm số 93 trên cổ Bellatrix… “Từ khi nào tình yêu quan trọng với cô?”

“Tôi…” Bellatrix không thể trả lời. Hermione thực sự ngạc nhiên, đây là lần thứ hai cô ta tỏ ra bị công kích, và cô biết mình sẽ bị trừng phạt cho điều này.

“Tôi sẽ không nói gì về Chủ nhân của cô.” Hermione vội vàng trấn an “Tôi không hề phá vỡ quy tắc. Tôi chỉ đang nói về… nếu cô không yêu thương, cô sẽ không nhớ mọi người. Tôi xin lỗi nếu tôi đã nói sai.”

Bellatrix quan sát cô, biểu hiện của cô ta không rõ ràng. “Chúa Tể Hắc Ám không cho phép những điều phiền nhiễu như tình yêu. Không, khi có nhiều thứ khác phải làm.”

Hermione bị sốc, nhưng cô che giấu và nói một cách nhẹ nhàng nhất có thể “Nhưng… cô ở đây và tra tấn tôi, thay vì làm công việc của mình. Đây là sự lãng phí thời gian, đúng không… nếu không có tôi…”

“Oh..” Bellatrix xen vào “Một nỗ lực đáng thương để thuyết phục tôi thả cô ra.”

“Không!” Hermione ngăn chặn trước khi cô ta giận dữ “…Tôi đang nói đến… chị gái của cô, bà Malfoy, cô ấy không tra tấn ai, phải không? Cô ấy dành thời gian với chồng và con trai mình…”

“Không được thảo luận về gia đình tôi, hoặc..” Bellatrix nói chậm từng từ “.. tôi sẽ đặt một câu thần chú im lặng vĩnh viễn lên đôi môi đáng yêu này.”

Hermione hy vọng mình không đỏ mặt, vì cô cảm thấy hai má nóng lên với lời khen vớ vẩn của Bellatrix. Cô nuốt xuống “Xin lỗi.”

Bellatrix cười, làm Hermione lo sợ rằng ả Tử Thần Thực Tử biết được sự bối rối của cô. Hy vọng là không, vì nếu cô ta biết, mọi thứ sẽ chỉ tồi tệ hơn. Bên cạnh đó, bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại nhạy cảm với một lời tâng bốc đầy mỉa mai đó. Từ khi nào cô bắt đầu quan tâm Bellatrix nghĩ gì về mình? Cô chắc chắn bản thân đã phát điên sau khi bị giam giữ quá lâu ở đây.

“Tốt hơn rồi đó, tình yêu.” Bellatrix thì thầm. Hermione giữ cái nhìn với cô ta, không muốn tỏ ra sợ hãi, dù điều này tạo điều kiện cho Legilimency. “Hãy là một cô gái ngoan và làm những gì tôi nói. Mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.” Bellatrix đưa tay vuốt ve má cô trước khi đứng dậy.

Tim Hermione đập thình thịch khi cô nhìn Bellatrix rời khỏi.

Chết tiệt. Cô tự nguyền rủa bản thân mình.

----------------------------------------------

Tháng 11 năm 1976

Phòng chống nghệ thuật hắc ám là lớp học yêu thích của Bellatrix kể từ khi cô nhập học Hogwarts năm trước. Cô đã thể hiện khả năng vượt xa các bạn cùng lớp, và luôn khiến mọi người kinh ngạc khi nắm bắt được thần chú trong lúc mọi người chỉ mới tập phát âm. Slytherin công khai ngưỡng mộ cô, Gryffindor thì ganh tị, một số khác chỉ phớt lờ.

Tất cả thay đổi vào một ngày Sebastian Franklin thảo luận với bạn của mình, Melody Loonstar, về Bellatrix. Họ vừa xong lớp Bùa chú và tất nhiên Bellatrix đã làm rất tốt như mọi khi.

“..luôn tài giỏi một cách đáng ngạc nhiên. Cứ như nó biết hết mọi thứ vậy.” Sebastian nói khi họ trên lành lang trở về nhà Gryffindor.

“Đúng vậy.” Melody nói “Nó luôn nhìn mọi người như thể nó có khả năng làm tất cả mọi thứ mà chúng ta không thể.”

Bellatrix thực sự rất tài giỏi. Kể từ khi cô nghe lời cha mẹ và tập trung vào những giá trị cao quý của dòng máu thuần chủng, cuộc sống của cô thay đổi theo hướng tốt hơn. Cô ít bị cha cô la mắng hơn, và mẹ cô đã bắt đầu những cuộc trò chuyện nghiêm túc với cô. Thật tốt đẹp, cô nghĩ vậy. Bellatrix đang đi theo quan điểm của gia đình mình và không cho phép ai, nhất là những Gryffindor kiêu ngạo, phán xét điều này sau lưng cô. Năm nhất, cô chỉ im lặng và chịu đựng sự tổn thương, nhưng bây giờ đã khác, cô sẽ không bỏ qua dễ dàng.

“Arthur nói nhà Black tôn sùng máu thuần chủng… Họ căm ghét Muggle và những phù thủy, pháp sư xuất thân Muggle…”

Bellatrix rít lên sau lưng họ “Đúng vậy.”

Nhảy dựng lên, họ nhìn quanh và rút đũa phép ra. “Mày sẽ không dám làm gì tụi tao, Black.”

Bellatrix cười và xoay đũa phép trong tay “Hãy xem xét lời nói của mình, Franklin. Chúng ta vừa mới học vài câu thần chú hay ho mà tao rất muốn thử.”

Học sinh các nhà dừng lại, tạo thành vòng tròn quanh họ. Bellatrix thực sự đang giận dữ.

“Tao thách mày dám…”

“Silencio!” Bellatrix vẫy đũa phép và Sebastian không thể nói được nữa. Sau đó, cô không hề đọc thần chú nhưng cậu ta bắt đầu nhảy múa điên cuồng với khuôn mặt trống rỗng.

“Mày… mày đã làm gì?” Melody hét lên sợ hãi.

“Còn hỏi nữa sao?” Bellatrix trả lời cộc lốc.

“Nhưng mày không…”

“Đọc thần chú?” Bellatrix xen vào “Đó là thần chú không lời.” Cô thầm cảm ơn cha mình đã dạy điều này cho cô.

Mọi người kinh ngạc, hầu hết sợ hãi. Thần chú không lời là kỹ năng khó khăn mà sinh viên năm cuối phải hoàn thành để tốt nghiệp. Nhưng ở đây, Bellatrix Black, một đứa nhóc năm hai đã làm được.

“Mày là Máu Bùn đúng không?” Bellatrix chĩa đũa phép vào Melody “Rác rưỡi sẽ được đối xử đặc biệt.” Cô nghĩ vài giây và vẫy đũa phép.

Hơn cả mong đợi, Melody bị văng ra mười feet và rên rĩ.

Bellatrix nhìn quanh, một vài Slytherin cười điên cuồng, còn lại đều sợ hãi. Cô nhìn một đám đông Griffyndor túm tụm với nhau “Hãy suy nghĩ kỹ trước khi phát ngôn. Đây là bài học cho những kẻ xúc phạm một phù thủy thuần chủng.”

Mọi người đều im lặng trước cái nhìn nguy hiểm của Bellatrix. Cô quay lưng đi đến lớp học tiếp theo với khuôn mặt hài lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro