Chương 7 (Part 2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái nhún vai của Bellatrix làm Hermione tức tối. Nhớ ra cô ta là một Legilimens, cô lập tức tập trung tinh thần để tạo ra những rào cản cần thiết trong suy nghĩ. Hy vọng Bellatrix sẽ không dùng đến Phép thấu tâm, nhưng Hermione luôn muốn mình sẵn sàng cho mọi thứ từ cô ta. Rõ ràng đây không phải lúc để cô phân tâm vì nóng giận.

"Thực ra thì tôi đang thắc mắc những gì mà cô yêu thích..." Hermione nói ".. ngoài việc tranh cãi với tôi."

"Tôi đã nói rồi.. tôi không thực sự yêu." Bellatrix suy nghĩ một giây "Nếu có thì tôi yêu việc phục vụ cho Chủ nhân của tôi, đó là tất cả."

Hermione xem xét kỹ lưỡng câu trả lời của Bellatrix và quan tâm đến cách dùng từ của cô ta. Bellatrix không nói mình yêu Voldemort, cô ta chỉ bày tỏ bản thân thích được phục vụ cho Chúa tể Hắc ám. Điều này ngụ ý rằng cô ta không hề có một cảm xúc thực sự nào dành cho Voldemort ngoài sự tôn sùng dành cho người lãnh đạo của chủ nghĩa thuần chủng. Nếu Bellatrix sinh ra là một phù thủy lai Muggle, cô có thể sẽ thần tượng cụ Dumbledore. Thật buồn cười, Hermione thầm nghĩ, cái cách mà cuộc sống tạo ra con người. Dòng máu và sự giáo dục đã ăn sâu vào xương tủy của Bellatrix, cô ta thực sự tin vào những gì mình làm. Tàn bạo và hủy diệt. Buồn làm sao.

"Đừng bắt tôi phải dùng Legilimency." Bellatrix đe dọa, lôi Hermione ra khỏi suy nghĩ của riêng mình.

"Tôi không muốn nói vì cô sẽ không thích những gì tôi đang nghĩ." Hermione giải thích, lo lắng cô ta sẽ xâm nhập vào đầu óc cô bất cứ lúc nào.

"Dù sao tôi vẫn muốn nghe." Bellatrix bướng bỉnh.

Hermione thở dài "Được rồi." Cô bắt đầu chuyển tải suy nghĩ của mình đến Bellatrix, không cố gắng dùng từ tốt hơn hoặc tử tế hơn. Khá thẳng thắng, cô không đủ sức làm việc đó, việc thiếu thực phẩm lâu ngày ảnh hưởng đến khả năng tìm kiếm những ngôn từ thích hợp và ảnh hưởng chung đến toàn bộ quá trình của não bộ.

Khi Hermione đã trình bày xong quan điểm của mình, Tử Thần Thực Tử ngồi trước mặt cô, chống một tay trên cằm và suy luận về nó.

"Được rồi." Bellatrix cố định cái nhìn với Hermione.

"Cái gì?" Hermione lắp bắp, chắc chắn cô đã hiểu nhầm ý của cô ta.

"Nếu tôi là một Máu Bùn, tôi có thể thần tượng Dumbledore." Bellatrix giải thích.

"Oh..." Hermione nói yếu ớt "Tôi không nghĩ cô sẽ đồng ý."

Bỏ qua nhận xét này, Bellatrix tiếp tục "Và tôi cũng sẽ giống như cô."

Hermione cau mày "Đó không phải một điều xấu. Ý tôi là, cô nghĩ nó xấu, nhưng thực tế cô không biết tôi. Dòng máu và niềm tin của chúng ta khác nhau, nhưng nó không làm chúng ta khác nhau hoàn toàn. Chúng ta đều thông minh, đúng không? Và cô cũng có thể yêu, Bellatrix, dù cô thừa nhận hay không."

Bellatrix dường như đang xem xét điều này.

Một giây. Hai giây.

Và nó đã đến.

"Tôi yêu dòng máu thuần chủng của tôi. Yêu chị em của tôi. Tôi thích đấu kiếm và bay, miễn không phải là Quidditch."

Chính là nó. Hermione hân hoan. Đó là bước đột phá. Với những lời như thế, phải có một điều gì đó trong Bellatrix, đúng không? Cô ta là tập hợp của một triệu những điều khủng khiếp nhưng vẫn còn là con người. Không giống như Voldemort, cô ta vẫn có linh hồn. Và cô ta không tạo ra Trường Sinh Linh Giá nào, vẫn có một con đường khác cho cô ta trong cuộc sống này. Ít nhất, Bellatrix có thể thấy hối hận. Dù khó khăn, nhưng nó là một khả năng rõ ràng.

Hermione suy nghĩ về những điều mà Bellatrix vừa nói. "Chị em?"

(Bellatrix dùng từ số nhiều 'sisters' thay vì số ít 'sister')

"Gì cơ?" Bellatrix hỏi lại, bối rối.

"Cô nói cô yêu chị em của mình. Cô vẫn yêu Andromeda?" Đây quả là một phát hiện đầy hứa hẹn đối với Hermione.

"Ý của tôi là Narcissa." Bellatrix gằng giọng "Tại sao tôi vẫn còn yêu một người đã chọn để kết hôn với một Máu Bùn."

Hermione lắc đầu, quyết định không để Bellatrix chối bỏ nó "Cô sẽ không nói nếu cô không suy nghĩ về nó. Ít nhất nó nằm trong tiềm thức của cô." Merlin. Đối với một người như Bellatrix, thừa nhận mình có khả năng yêu một ai đó đã là một điều li kỳ, chưa kể đến thực tế cô vừa bày tỏ mình vẫn còn quan tâm đến người chị đã phản bội gia đình. Hermione khá chắc chắn rằng Voldemort sẽ không hài lòng với điều này.

"Đừng giả vờ, Bellatrix." Hermione nói nhẹ nhàng, mạo hiểm gọi tên cô ta. Khi Bellatrix mở miệng để phản bác, Hermione tiếp tục nói để làm cô ta mất tập trung và không nghĩ đến việc sử dụng đũa phép. "Chỉ có tôi và cô ở đây. Tôi sẽ không bao giờ tiết lộ những gì cô nói với tôi. Thứ nhất, tôi không có cơ hội thoát ra khỏi đây. Thứ hai, cô có thể tin tưởng tôi. Tôi có thể là Máu Bùn trong mắt cô, nhưng tôi vẫn là con người."

"Dĩ nhiên cô là Máu Bùn." Bellatrix yên tĩnh một lúc "Cô có nghĩ tôi có thể nói chuyện như thế này trước mặt Chúa tể của tôi. Ngài sẽ giết tôi mà không cần đắn đo."

"Chính xác." Hermione đã dẫn dắt câu chuyện đến vị trí mà cô mong muốn "Tại sao cô lại đi theo một người như thế? Cô có thể có nhiều hơn như vậy, Bellatrix. Tôi cược rằng, nếu cô thay đổi bên, Narcissa sẽ làm theo, Andromeda sẽ tha thứ cho cô. Và cùng lúc, mọi người sẽ ngưỡng mộ cô đã đưa ra một quyết định dũng cảm như vậy. Tôi có thể giúp cô."

Bellatrix vẫn im lặng và tránh ánh mắt của Hermione. Liều lĩnh, Hermione cẩn thận và chậm rãi đưa tay ra để chạm vào tay của Bellatrix. Sự ấm áp khiến cô run rẩy và ngạc nhiên, nó lan tỏa đến mức cô cũng bị ảnh hưởng, một cảm giác mà cô chưa bao giờ có kinh nghiệm. Nhìn kỹ Bellatrix, Hermione đoán cô ta có vẻ không cùng cảm giác với cô.

Hermione nói thật nhẹ nhàng "Cô vẫn kiểm soát mọi thứ. Tôi sẽ vẫn ở đây... nếu cô muốn. Chỉ cần cô tham gia với chúng tôi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì để giữ cô ở đó."

Bellatrix quay lại đối mặt với Hermione. "Tại sao, Granger? Tại sao cô giúp tôi?"

"Bởi vì tôi không nghĩ rằng đây là con người thật của cô." Hermione nói một cách trung thực. Cô nắm chặt tay Bellatrix và giữ lại một hơi thở hổn hển khi nó làm cô choáng váng.

"Tôi không chắc bạn bè của cô sẽ đồng ý." Bellatrix dài giọng đầy tự tin, nhưng biểu hiện u ám trong mắt đã phản bội lại cô. "Không phải ai cũng tha thứ một cách dễ dàng."

Hermione lắc đầu. "Đúng vậy. Nhưng trước khi mất... cụ Dumbledore đã nói mọi người đều xứng đáng có một cơ hội thứ hai. Nếu chúng ta tin rằng một người nào đó thực sự thay đổi, nếu họ chứng tỏ bản thân mình và chúng ta tin tưởng họ, chúng ta phải tha thứ và chấp nhận họ. Hội Phượng Hoàng là điều mà cô nên cân nhắc."

"Nếu tôi không muốn thay đổi?" Bellatrix hỏi, hoàn toàn ngẫu nhiên.

Hermione nghiêng về phía trước. "Tôi nghĩ rằng ở đây..." cô đưa tay lên ngực trái của Bellatrix "... sâu thảm, sâu thảm trong trái tim, cô muốn thay đổi."

Mặt Bellatrix đầy những cảm xúc, cô ta đứng dậy, giải phóng khỏi liên lạc của Hermione. Cô ta khóa phòng giam và rời khỏi đó mà không nhìn lại dù chỉ một lần. Âm thầm, Hermione nhắm mắt lại và bắt đầu cầu nguyện. Cô cầu nguyện cho Giáo sư Burbage, cầu nguyện cho tất cả những người đã chết dưới bàn tay của Voldemort.

Cô cầu nguyện cho tình yêu.

---

Tháng 10 năm 1977.

Rodolphus là mọi thứ mà Bellatrix nghĩ mình muốn ở một người đàn ông. Đẹp trai, thông minh, và trên tất cả, anh ta thuần chủng, đó cũng là những gì mà gia đình cô quan tâm. Từ lâu Bellatrix đã biết điều đó sẽ xảy ra, kết hôn với một người mà mình không yêu và không bao giờ muốn. Mặc cho tất cả những điều tuyệt vời về Rodolphus, Bellatrix biết chắc chắn mình sẽ không yêu anh ta.

Tuy nhiên, kể từ khi gia đình cô quyết định cô sẽ kết hôn với anh ta, cô sẽ không làm họ xấu hổ về mình. Một Andromeda là quá đủ cho nhà Black. Nhưng xem xét việc cô không hề rung động hay quan tâm đến Rodolphus, cô tự nhủ mình phải làm rõ quan điểm với anh ta rằng đó chỉ là cuộc hôn nhân trên hình thức, không hơn không kém.

"Bellatrix." Anh ta nói khi ngồi xuống cạnh cô trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin.

Bellatrix không chú ý quá nhiều. "Vâng?" Cô khá thẳng thắng rằng mình không hứng thú để nói chuyện với anh ta.

"Anh sắp gặp một người đặc biệt vào tối thứ Bảy. Ông ấy sẽ thảo luận một số vấn đề quan trọng. Anh mong em tham dự, vì ông ta là một người thú vị." Anh ta thông báo.

"Điều gì làm anh có ý tưởng đó?" Bellatrix sốt ruột nói. Cô khá nghi ngờ rằng anh ta sẽ giới thiệu cô với một tên tóc vàng yếu nhớt như Malfoy, gã công tử trong nhóm của anh ta. Tên tóc dài đó thực sự gây ấn tượng nhiều với cha mẹ và chị gái Narcissa của cô, nhưng trong cuộc gặp gỡ 'thú vị' đó, Bellatrix chỉ cảm thấy một điều duy nhất là bốn giờ quý giá của đời cô sẽ không bao giờ quay lại.

Rodolphus hắng giọng, cố gắng làm Bellatrix tập trung vào mình thay vì cuốn sách hai trăm trang trên đùi cô. "À, ông ta có quan điểm gần giống với chúng ta, và đưa ra một số ý kiến để... à, về mặt chính trị."

Khi nghe điều này, Bellatrix nhìn anh ta trừng trừng "Em không muốn nghe nhân viên Bộ Pháp Thuật thuyết giảng..."

"Không, ông ta không phải nhân viên của Bộ." Rodolphus giải thích ngay vì biết cô cực kỳ ghét nó. "Ông ta là một pháp sư tài năng, ông tin rằng mình có thể thanh trừng những pháp sư và phù thủy không xứng đáng trong xã hội này."

Bellatrix cau mày "Chẳng hạn như?"

"Máu Bùn." Anh ta trả lời. "Ông ta tin rằng với sự giúp đỡ, đồng lòng của những người cùng lý tưởng, ông ta sẽ loại bỏ hết những kẻ không xứng đáng với dòng máu pháp thuật và mang lại một xã hội thuần chủng một lần nữa. Chúng ta sẽ ngày càng mạnh hơn vì điều đó."

Anh ta đã gây được sự chú ý của Bellatrix. "Chúng ta?"

Rodolphus mỉm cười, rõ ràng hài lòng "Đúng vậy, ông ta nói tất cả những người trung thành đều sẽ được trao những vị trí xứng đáng nếu ông ta có được sức mạnh."

"Kế hoạch của ông ta là gì?" Bellatrix khịt mũi, tự hỏi đây có phải một kẻ ngốc tự cho mình có thể làm được mọi thứ.

"Đó là những gì ông ta sẽ nói trong cuộc họp." Rodolphus kiên nhẫn nói. "Em có muốn tham gia?"

"Em có phải leo tường hay đại loại như vậy để đi gặp ông ta?" Cô mỉa mai, không có cách nào họ có thể lẻn ra khỏi Hogwarts.

"Em không cần phải lo, cuộc họp ở ngay trong trường.... trong một gian phòng bí mật."

Bellatrix tranh luận với chính mình. Nó có thể là một sự lãng phí thời gian và công sức. Nhưng cái nhìn ngưỡng mộ của Rodolphus mỗi khi nhắc đến 'ông ta' làm Bellatrix đắn đo. Cô biết ngay khi tốt nghiệp, cô phải kết hôn với Rodolphus, và sau đó là một quãng thời gian rất rất dài, họ phải sống chung với nhau mà không chia sẻ một chiếc giường. Nếu Rodolphus nói đúng, nếu ông ta thực sự có một kế hoạch để thực hiện những điều không tưởng đó, Bellatrix có thể tham gia để làm nên một kỳ tích. Cô chưa bao giờ muốn trở thành một phụ nữ nội trợ như mẹ của mình, cô muốn làm những điều to lớn và vỹ đại hơn. Hoặc nếu nó không 'vỹ đại' như cô mong đợi, ít nhất cô và Rodolphus cũng có thể cùng hội cùng thuyền. Họ sẽ không cần phải đối phó với cuộc hôn nhân giả tạo nếu họ bận rộn với những thứ khác.

Tâm trí cô đã mách bảo câu trả lời. "Được rồi."

"Thật chứ?" Rodolphus cười rạng rỡ. "Anh sẽ thông báo với ông ta. Ông ta sẽ vui mừng vì đến thời điểm này vẫn chưa có phù thủy nào quan tâm đến công việc này, hiện giờ tụi anh chỉ toàn những pháp sư..."

"Có lẽ họ đang bận làm nội trợ." Cô nói cay đắng. Vẫn còn ấm ức khi cha mẹ cô đã tuyên bố họ không muốn cô đi làm ở Bộ hay bất cứ công việc nào khác ngoài làm vợ và làm mẹ. "Em nghĩ mình sẽ không muốn bỏ lỡ một cơ hội, đặc biệt nếu nó liên quan đến điều mà em tin tưởng."

"Chính xác, Bella." Rodolphus nói. "Nếu em quyết định tham gia nhóm, anh sẽ có cách thuyết phục cha mẹ em để em cùng làm việc với anh. Vì họ sẽ từ hào về nó."

Bellatrix đảo mắt. "Okay, Rodolphus, không cần nói xa xôi như vậy. Em chỉ đồng ý dự cuộc họp."

"Nhưng anh thực sự muốn em cùng làm việc với anh, em không vui sao?" Anh ta phản đối.

"Em sẽ vui nếu nó xảy ra như vậy." Bellatrix tuyên bố. "Nhưng giờ em vẫn chưa biết ông ta 'thú vị' ra sao, nên anh cứ giữ lại những câu đó."

Rodolphus thở dài. "Em thật khó để làm hài lòng."

Bỏ qua lời nhận xét, Bellatrix gấp sách lại, đứng lên để rời khỏi phòng sinh hoạt chung. Khi đến gần lối đi dẫn đến phòng ngủ nữ sinh, cô thấy tò mò về một điều gì đó và quay lại để hỏi anh ta. "Pháp sư đó, tên ông ta là gì?"

Rodolphus mỉm cười và nhìn quanh, khi chắc chắn chỉ có hai người còn lại ở đó, anh ta nói. "Voldemort. Tên ông ta là Voldemort."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro