Chương 8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương VIII.

Toàn bộ năm ngày sau cuộc trò chuyện với Bellatrix, Hermione không thấy dấu hiệu của Tử Thần Thực Tử. Lemmy vẫn đến mỗi ngày với một ít bánh mì ít ỏi và kiểm tra việc cung cấp nước sạch. Không có phòng vệ sinh, cô vẫn buộc phải đi vào xô như những ngày khác. Mỗi khi Lemmy đến, cô cố gắng hỏi nó về Bellatrix, nhưng con gia tinh từ chối tiết lộ bất cứ điều gì. Bellatrix thực sự đã biến mất trong những ngày qua.

Thật kỳ lạ, Hermione gần như nhớ cô ta. Cô dĩ nhiên không thấy nhớ những cảnh tra tấn, chế giễu hay sợ hãi, cô chỉ đơn giản muốn nhìn thấy Bellatrix. Cô đã luyện tập chăm chỉ Bế Quan Bí Thuật trong những ngày này và cảm thấy tinh thần lẫn thể chất đều mạnh mẽ hơn nhiều khi không có những lời nguyền tra tấn hành hạ.

Tuy cô cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng cô biết mình đã yếu hơn rất nhiều. Thiếu dinh dưỡng đã ảnh hưởng nghiệm trọng đến cơ thể cô. Nhưng cô không quan tâm nhiều đến điều đó, vì Bellatrix sẽ không mấy thiện cảm với việc chăm sóc nhu cầu của cô.

Hermione đang quấn khăn quanh mình chặt hơn trong nỗ lực giữ ấm khi cô nghe tiếng bước chân xuống cầu thang. Nhìn lên ánh trăng sáng rực qua cửa sổ nhỏ, cô chờ đợi, cơ thể căng thẳng. Bellatrix cuối cùng đã quyết định gặp cô? Sợ hãi lấp đầy tâm trí, mặc dù cô sẽ không mấy ngạc nhiên nếu cô ta đến đây để trừng phạt mình.

Ánh sáng mở ra, Hermione nheo mắt về phía cửa. Đó không phải Bellatrix.

Rodolphus Lestrange, chồng cô ta.

Làm ơn, không.

“Nào, nào… chúng ta có gì ở đây?” hắn ta nói, giọng sắc nét.

Hermione chỉ biết im lặng quan sát hắn ta. Cao lớn, vai rộng, tóc đen. Nếu không có sự ác độc trên gương mặt, hắn ta sẽ là người đàn ông khá điển trai và hấp dẫn. Sự lạnh lùng, tàn nhẫn toát ra từ hắn ta là một điều mà Hermione chưa từng nhìn thấy ở bất cứ ai, kể cả Bellatrix. Và theo đó, cô không muốn nói hay làm bất cứ điều gì khiến hắn tức giận, đặc biệt khi Bellatrix đã từng nói hắn thích tù nhân của mình trần truồng và bị xích lại. Cảm thấy sợ hãi và yếu đuối, cô nắm khăn thật chặt. Nó không giúp được gì nhiều, nhưng còn hơn không có gì.

“Ngươi là Máu Bùn, vật nuôi đầu tiên của Bellatrix, hmm?” hắn nói, gần như gầm gừ “Cảm giác thế nào?”

“Ổn.” Hermione trả lời một cách khó khăn. Cô biết việc hắn ta xuất hiện ở đây sẽ kết thúc một cách tồi tệ, và cô chỉ muốn mình nói ít nhất có thể để tránh bớt những cơn giận dữ không cần thiết. Hắn hoàn toàn không muốn trò chuyện như Bellatrix.

“Ổn?” Hắn hỏi lại một cách mỉa mai “Ngươi muốn nói Bellatrix đã đối xử với ngươi khá ổn?”

Cô phải trả lời như thế nào. Chắc chắn Rodolphus sẽ không nhìn vào khía cạnh hài hước của vấn đề. Thay vào đó, cô chỉ biết chờ đợi, có thể nó chỉ là một câu châm biếm và cô chỉ cần im lặng. Nhưng…

“Trả lời.” Hắn ra lệnh.

Không… hắn chỉ đang kiếm một lý do để trừng phạt. Hermione thở dài, hy vọng giọng nói của mình không quá chán nản. “Cô ta đối xử với tôi theo cách mà ông muốn.” Nghĩ tới những gì mà Rodolphus sẽ làm với tù nhân của mình làm Hermione muốn bệnh.

Hắn ta cong mày. “Nó có nghĩa là gì?”

Hermione thực sự thở dài bây giờ “Có nghĩa là cô ta tra tấn tôi theo nhiều cách mà cô ta có thể nghĩ ra.” Cô không nói cụ thể, hy hy vọng hắn ta sẽ không hỏi gì thêm. Cô không biết hắn muốn tìm hiểu về cách thức của Bellatrix để làm gì, trong khi cô khá chắc chắn rằng hắn có nhiều cách hay ho hơn để tra tấn tù nhân của mình. Có thể hắn ta sẽ nổi giận với những câu trả lời không đầy đủ nội dung, nhưng trên hết, hắn ta sẽ nghĩ Máu Bùn là những kẻ đần độn.

Rodolphus mở khóa cửa và tiến vào phòng giam. “Biết gì không, người hầu như không có đủ những vết thương và bầm tím như ta đã mong đợi.” Hắn nói, nhìn cô từ đầu đến chân. “Ta nghĩ Bellatrix đã quá tử tế với ngươi.”

Hermione thậm chí không có thời gian suy nghĩ về điều hắn vừa nói thì đầu cô đã va vào tường. Hắn tát cô mạnh hơn bất kỳ cái tát nào của Bellatrix. Không thể ngăn mình rên rỉ, cô chuẩn bị tinh thần vì cô biết nó chưa kết thúc. Hắn đấm vào mặt cô liên tiếp đến khi cô không thể đếm được là bao nhiêu, chỉ biết rằng cô sẽ chết ngày hôm nay.

“Làm ơn.” Cô cầu xin, mặc dù biết là vô ích “Xin hãy dừng lại.” Cô có thể nếm máu trên trong miệng, đầu gục xuống phía trước. Cô không muốn chết như thế này. Nếu Bellatrix giết cô bằng Avada Kedavra, cô có thể nhìn thẳng vào mắt cô ta như một hành động dũng cảm cuối cùng. Cô không muốn bị đánh đập đến chết, vì cô sẽ không đủ tình táo để nhìn thẳng vào hắn nữa. Chưa kể, nếu cô sụp đổ, hắn có thể chuyển sang nhưng hình thức tra tấn khác khủng khiếp hơn.

Như dự kiến, Rodolphus bỏ qua lời van xin của cô, hắn chỉ ra lệnh. “Cởi cái dẻ rách bẩn thỉu này ra.”

Hermione rên rỉ. “Kh…không.”

Một đòn giáng mạnh vào mặt cô, và đột nhiên hắn tóm lấy cô họng cô và ghim vào tường. “Ngươi sẽ làm như ta nói, hoặc ta sẽ phải dùng Crucio để dạy dỗ ngươi?” hắn đe dọa.

“Trước sau, ông cũng sẽ tra tấn tôi.” Hermione thở hổn hển. Cô biết hắn ta sẽ không đối xử tốt hơn nếu cô vâng lời. Ít nhất, Bellatrix không chỉ tập trung vào tra tấn, cô ta thích tranh luận. Rodolphus mặt khác chỉ đi thẳng vào nội dung chính.

“Theo cách của ngươi.” Hắn nói một cách tàn nhẫn. Không them đợi chờ phản ứng, hắn loại bỏ khăn trên người cô và ném sang một bên. “Ngươi có mùi thật kinh tởm.” Hắn rít lên.

Tuyệt vọng để kiềm chế không khóc, Hermione nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ đến việc mình đang khỏa thân. Có lẽ nếu không phải nhìn thấy ánh mắt độc ác, thù hận của hắn, cô có thể mạnh mẽ hơn một phần nào. Điều này còn tồi tệ hơn lần đầu tiên bị bắt bởi Bellatrix, khi không biết những gì chờ đợi mình, cô chỉ mong đợi cái chết. Mặt khác, Bellatrix đã đề cập đến việc Rodolphus đối xử với Máu Bùn tồi tệ hơn nhiều, nó làm cô kinh hãi. Nhưng c nghi ngờ Bellatrix sẽ muốn bảo vệ cô, ngay cả khi cô ta tức giận vì Rodolphus dám động đến vật cưng của mình.

“Ta nghĩ ngươi nên kiềm chế tốt hơn một chút.” Hắn chế nhạo. Buông cô ra, hắn vây đũa phép và ngay lập tức Hermione thấy mình bị xích vào tường với hai tay treo ngược lên. Chân vẫn còn tự do, nhưng cô không dám làm gì vì hắn sẽ sớm xích chúng lại.

“Bây giờ, trông ngươi phần nào như ta mong đợi.” Rodolphus nói, đề cập đến mũi đang chảy máu của cô, mắt sưng và máu đang nhỏ giọt từ miệng. “Đến lúc phải dùng đũa phép rồi. Ngươi có đề xuất gì?”

“Làm ơn, không…” Hermione mở mắt, cố gắng làm hắn lắng nghe “Tôi sẽ làm bất cứ điều gì ông muốn, chỉ xin đừng làm tổn thương tôi nữa…” Cô cầu xin nhưng ở đâu đó, cô biết Rodolphus đang thưởng thức nó và không có ý định dừng lại.

Hắn nhướng mày “Ngươi sẽ làm bất cứ điều gì, đúng không? Ngay cả để ta chơi ngươi?”

Biết rằng cô sẽ phải hối tiếc, biết hắn không nói đùa, cô gật đầu. Nếu hắn muốn chạm vào cô, muốn lạm dụng hay cưỡng bức, cô đều phải chấp nhận nó. Đấu tranh chỉ làm nó tồi tệ hơn, bất kể cô có bảo vệ bản thân mình như thế nào. Nếu cô có đũa phép trong tay, cô sẽ có một nửa cơ hội chống lại hắn, nhưng ở vị trí này, cô sẽ phải đi cùng với nó. Không thể tránh khỏi, nó sẽ xảy ra sớm hay muộn. Thay vì lãnh những lời nguyền tra tấn, cô chỉ cần cho hắn những gì hắn muốn và sau đó cố gắng an ủi mình khi hắn ta rời khỏi. Nếu tôi còn sống sau đó.

“Vâng.” Cô thì thầm.

“Ngươi làm ta ngạc nhiên, Máu Bùn. Ta đã nghĩ ngươi muốn chống cự nhiều hơn.” Hắn nói lớn tiếng, và trong khoảnh khắc, hắn trông mất bình tĩnh, như thể không mong chờ tình huống này.

“Tôi sẽ làm bất cứ điều gì ông muốn tôi làm…” cô vô tình bật ra một tiếng nấc. Không biết bằng cách nào cô có thể vượt qua được chuyện này, nỗi sợ hãi dâng lên và suy nghĩ về những gì hắn ta sẽ làm khiến cô muốn nôn mửa. Cô nói run rẩy “Chỉ cần làm nó nhanh chóng.” Andrenaline bơm qua tĩnh mạch giữ cô bình tĩnh trước khi cô bắt đầu vỡ òa trong sợ hãi.

Ngay lập tức, mắt Rodolphus đanh lại, cô biết mình đã nói sai gì đó. Hắn tát cô và tóm lấy khuôn mặt cô để đối diện với mình. “Ngươi không ra lệnh cho ta.” Hắn hét lên “Ta sẽ làm bất cứ điều gì ta thích, đến khi nào ta muốn. Nghe rõ chưa, Máu Bùn bẩn thỉu.”

“Tôi xin lỗi, tôi chỉ…”

“Im đi!” Hắn gầm lên. Sau đó, hạ thấp giọng, hắn lạnh lùng nói “Ta không nghĩ ngươi đã học được bài học của mình.”

Hermione cố gắng nói chuyện một lần nữa “Có, tôi đã hiểu, làm ơn…”

Nâng cao đũa phép, hắn chĩa vào Hermione. Trong một khoảnh khắc, hắn ta trông như thể đang quyết định một lời nguyền thích hợp. Bất cứ điều gì, không nghi ngờ nó sẽ là điều khủng khiếp nhất trong đời cô. Nếu Rodolphus tồi tệ như Bellatrix đã nói, đây sẽ không phải là một chuyến đi dễ dàng. Chỉ có một điều an ủi duy nhất, đó là hắn ta có thể quá mạnh tay và giết chết cô. Nó sẽ không còn đau đớn hay khổ sở, chỉ có yên bình.

“CRUCIO!”

Suy nghĩ của Hermione bị cắt với làn sóng đau đớn đập vào. Cô đã có vài ngày để nghỉ ngơi từ sau khi Bellatrix không xuất hiện và giờ đây, nó quay lại, còn tồi tệ hơn rất nhiều. Cô hét lên và cảm thấy xương của mình cũng run lên, đây còn khủng khiếp hơn nhiều so với bất cứ điều gì mà Bellatrix đã làm với cô. Có lẽ Rodolphus muốn gây ra đau khổ cho cô nhiều hơn Bellatrix, nó làm tăng sức mạnh của lời nguyền Tra tấn.

Cô không thể nhìn thấy bất cứ điều gì ngoài bóng tối, và thực sự cô đã cố gắng để rơi vào bóng tối mãi mãi, để không phải đau nữa. Không có sự giúp đỡ nào. Giống như đang chết dần nhưng không thể chết, cô nói trong đầu và lặp đi lặp lại, cố gắng tập trung vào câu thần chú chứ không phải sự thống khổ của mình. Cổ họng cô bị đốt cháy, có lẽ vì cô đã la hét quá nhiều. Tuyệt vọng, cô cần một hơi thở…

Đây là lời nguyền dài nhất mà cô từng có trong những kinh nghiệm bất hạnh của mình. Tất cả những gì cô nghe thấy là tiếng cười của Rodolphus mỗi khi đầu cô giật lại, đập vào tường. Cơ thể cô muốn rơi về phía trước, nhưng những sợi xích đã giữ lại. Cô thấy mình muốn nôn mửa vì đau đớn, mặt cô vẫn đang chảy máu và…

Nó dừng lại.

Thiếu oxy, Hermione cố gắng hít thở nhanh nhất có thể để làm đầy phổi trước khi lời nguyền khác ập đến.

Cô thấy mình hoàn toàn suy yếu, tệ hơn hậu quả của bất cứ trò chơi nào của Bellatrix. Cô không thể không nghĩ đến hậu quả của một lời nguyền tra tấn kéo dài như vậy, mất trí, nó làm cô sợ hãi. Nếu Bellatrix đã không tra tấn Longbottom, cô chắc chắn Rodolphus là thủ phạm, cùng với anh trai hắn, Rabastan, cũng tàn ác không kém.

“Lời nguyền tra tấn hầu như là lĩnh vực của ta.” Rodolphus tuyên bố, như thể nói những gì cô suy nghĩ, mặc dù đến giờ phút này cô biết hắn ta không phải một Legilimens. “Tất nhiên không hoàn toàn tốt như Bellatrix thân yêu… nhưng vẫn đủ tốt.”

Nó làm Hermione nhầm lẫn, ngay cả trong trạng thái đau đớn của cô.  Cô đã giả định rằng Bellatrix giỏi nhất trong Lời nguyền Cruciatus, không phải chồng cô ta. Nhưng thật không may, những đau đớn mà Bellatrix mang lại không có cái nào khủng khiếp, gần giống với những gì cô vừa trải qua với Rodolphus. Tuy nhiên, cô cho rằng mình phải giữ kín những suy nghĩ này. Nếu không, khi hắn ta quay lại và nói với Bellatrix, không nghi ngờ gì cô ta sẽ muốn thực hành Cruciatus nhiều hơn đến khi Hermione thay đổi quan điểm của mình.

“Đó là nó?” Hermione thở hổn hển, mặc dù cô đoán rằng vẫn còn nhiều bất ngờ dành cho mình.

“Ohhh… ta không nghĩ vậy.” Hắn nói. “Chúng ta hầu như chưa bắt đầu, và nếu ta là ngươi, ta sẽ chuẩn bị tinh thần cho phần còn lại.”

“Phần còn lại của những gì?” Cô hỏi mặc dù không thực sự muốn biết câu trả lời.

“Phần còn lại của cuộc gặp gỡ này. Chúng ta vẫn chưa tìm hiểu nhau và ngươi vẫn chưa biết một nửa những lời nguyền yêu thích của ta.”

Chút ít hy vọng cuối cùng còn sót lại bên trong Hermione biến mất. Cô tưởng mình vừa đi qua lời nguyền khủng khiếp nhất, nhưng Rodolphus vừa nhắc nhở cô về những thứ nghiêm trọng hơn. Hắn ta thậm chí không cần phải nói thêm điều gì để làm cô sợ hãi hơn nữa.

“Có lẽ ta nên áp dụng một loại có thể gây ra hậu quả lâu dài. Một cái gì đó sẽ hiện rõ trên người của ngươi.” Hắn giả vờ đắn đo.

“Tại sao?” Cô nài nỉ, siết chặt hàm rang trong sự đau đớn “Tôi chưa bao giờ làm điều gì với ông… Tôi hứa sẽ cư xử tốt… Làm ơn hãy dừng lại…” Cô nghĩ cơn đau tiếp theo sẽ là cuối cùng, vì cô đã phát điên vì sự đau khổ cả bên trong lẫn bên ngoài. Cô chỉ muốn cảm thấy an toàn, hạnh phúc. Thật không công bằng khi muốn làm một người tốt.

Rodolphus dừng lại một lát “Tại sao?” Hắn lặp lại “Ta nghĩ nó là hiển nhiên. Ngươi ghê tởm, xấu xí, hôi hám…” Giọng hắn nhỏ dần như đang tìm kiếm những từ thích hợp. “Máu Bùn. Máu Bùn dơ bẩn. Ngươi phải đối mặt với hậu quả khi đã đánh cắp pháp thuật và giả vờ như mình là một phù thuỷ. Ngươi không phải một phù thuỷ.”

Mũi phập phồng khi hắn ta hoàn thành câu nói, sự tức giận đốt cháy trong mắt hắn, lòng hận thù mà làm cô sợ hãi hơn mọi thứ. Hắn ta thực sự muốn làm tổn thương cô và không gì có thể thay đổi. Nếu cô phản đối và cố gắng giải thích, chắc chắn hắn sẽ ngắt lời cô ở mấu chốt của bài phát biều và trừng phạt cô vì đã dám nói ra. Tuy nhiên, Hermione quyết định nói một câu đơn giản và có thể là cuối cùng. “Rất tiếc vì ngươi cảm thấy như vậy.”

Nó mang về cho cô một cái tát, nhưng chẳng là gì với những điều cô đã phải chịu đựng. Không có một inch nào trên cơ thể cô không bị tổn thương, và sự sỉ nhục khi phải trần truồng trước mặt hắn chỉ làm mọi thứ thêm ê chề. Cô đã cố gắng đánh lạc hướng mình bằng cách nghĩ về bạn bè của cô, Ron, Harry, Ginny… thậm chí là Neville và Luna. Có rất nhiều người mà cô quan tâm, và cô chỉ hy vọng rằng, dù mình không tồn tại qua cuộc chiến này, thì bạn bè của cô vẫn tìm ra cách để đánh bại Voldemort.

“Ta vừa nghĩ ra một lời nguyền hoàn hảo.” Rodolphus nhiệt tình thông báo “Một thứ mà Snape đã sáng tạo ra.”

Sợ hãi xâm chiếm dạ dày của cô. Một câu thần chú của Snape, có thể nằm trog cuốn sách Độc dược của ‘Hoàng tử lai’? Hay đúng hơn là Snape? Cảm thấy tuyệt vọng để nhớ về câu thần chú và quan trọng hơn là phép phản nguyền. Không có cơ hội nào để che chắn khi không có đũa phép, nhưng cô chỉ hy vọng một phép lạ xảy ra. Hoặc cô muốn chết? Cô không chắc nữa…

SECTUMSEMPRA” (Cắt sâu mãi mãi)

Ngay sau khi hắn ta hét lên, những vết cắt xuất hiện và mở rộng trên người cô. Ngay lập tức là một cơn đau nhức tận xương tuỷ và máu tràn ra khỏi những vết thương. Cô thấy tim mình chạy đua khi máu đã thấm ướt sàn nhà dưới chân và không dừng lại. Nhìn xuống những vết cắt chồng chéo trên bụng mà máu đã tràn ra từ đó, cô thấy chóng mặt và tâm trí cô bắt đầu kéo mây mù. Cô đã đến rất gần cái chết, có lẽ hắn ta sẽ không chữa lành vết thương này.

Một cách nhanh chóng, Hermione cố gắng giữ lại chút ý thức. Cô muốn nói một lời, một lời cuối cùng, ngay cả với một Tử Thần Thực Tử ở trước mặt. Sẽ không ai nhắn lại với gia đình và bạn bè của cô, nhưng cô vẫn muốn những giây cuối cùng của cuộc đời mình thấy một chút bình yên. “Con yêu ba mẹ… Tớ yêu các cậu…” Cô nói yếu ớt như những lời thì thầm. Xin lỗi cha mẹ, Harry, Ron. Tôi yêu mọi người.

Trước khi cô rơi vào vô thức, một tiếng nổ xé tan không khí. Tầm nhìn mơ hồ chỉ đủ để cô nhận ra Rodolphus bị ném vào tường, rơi xuống đất và rên rỉ trước khi ngất đi. Cố gắng tập trung, Hermione nhìn lên để tìm ra nguyên nhân.

Bellatrix.

Máu đã bắt đầu ngừng chảy. Không, đây là cơ hội để tôi chết.

Hãy để tôi ra đi. Làm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro