5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau hiển nhiên vô cùng hỗn loạn.

Yoongi liên tục nhắc Seokjin đừng đăng bất cứ thứ gì lên mạng, để công ty toàn quyền giải quyết các câu hỏi liên quan đến anh và Taehyung. Vốn xưa giờ anh cũng chẳng quan tâm đến những lời đồi thổi nên cũng mặc kệ họ.

Một ngày của anh vẫn diễn ra như thường lệ, hiện anh đang ngồi trong phòng trang điểm, chuẩn bị shoot chụp cho một thương hiệu thời trang cao cấp. Anh vẫn có thể nghe thấy những lời thì thầm bàn tán về anh và Taehyung từ xa, nhưng anh không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mình trong gương, thỉnh thoảng sẽ liếc sang Yoongi đang ngồi bên cạnh, dáng vẻ vô cùng chán nản.

Không nói cũng biết gã đang báo cáo những dòng tweet và bài đăng khiếm nhã về bộ đôi, gã đã làm từ sáng sớm mà vẫn chưa report hết, mỗi lần Seokjin dính vào vụ bê bối nào đó đều như vậy, đặc biệt là chuyện có liên quan đến Taehyung.

Bản thân Seokjin, anh chỉ nhìn lướt qua những tin tức đó sau khi thức dậy, từ chối để chúng làm phiền giấc ngủ của mình bởi hôm qua anh về nhà muộn, và cơ mặt của anh cần nghỉ ngơi sau một ngày hoạt động quá sức.

Buổi chụp hình thử đã để lại cho anh cảm giác vô cùng kỳ lạ. Khí chất của Taehyung rất mạnh mẽ, cậu hoàn toàn có thể chống chọi với hào quang của Seokjin nhưng bằng cách nào đó cậu đã tự hạ thấp bản thân vào đêm qua, kết quả là anh đã làm lu mờ cậu trong rất nhiều bức ảnh. Anh không thích điều đó, không thích cách cậu chẳng chịu cố gắng hết sức. Chính vì vậy anh đã yêu cầu chụp lại, tuy nhiên Yoongi đã ngăn anh, nhắc nhở rằng chưa đầy 12 tiếng nữa, anh sẽ có buổi chụp thực tế.

Sẽ chả có gì đáng nói nếu những bức hình trong bài viết về scandal của họ còn đẹp hơn, Taehyung trông vô cùng mạnh mẽ khi ôm lấy anh bước ra khỏi khách sạn. Seokjin đã nhìn chằm chằm vào tấm ảnh đó suốt 10 phút, phóng to và chụp màn hình từng chi tiết nhỏ nhặt mà anh thấy thú vị. Dĩ nhiên không phải chỉ mình anh thấy như vậy, bởi bên dưới có rất nhiều bình luận bào rằng: "Taehyung à, không ai dành Seokjin của anh đâu."

Tối qua là do cậu ta không có tâm trạng để tạo dáng trước ống kính sau sự cố kẻ đeo bám ư?

Ngày tháng trôi qua nhanh chóng, Seokjin quay cuồng với việc chụp ảnh, thử đồ, gặp gỡ người này người kia, thế nên Taehyung cũng nhanh chóng bị cất vào một góc trong tâm trí. Những lời bàn tán về hình ảnh thân thiết của họ đã hạ nhiệt, Seokjin cũng không còn để ý đến nó nữa, duy chỉ có cảm giác sợ hãi về kẻ rình rập mỗi khi vào thang máy một mình vẫn còn đó.

Chuyến bay đến Tokyo đã được lên lịch vào tối mai, Seokjin chưa có thời gian để đọc chi tiết kịch bản, nhưng đối với anh tất cả đường băng điều giống nhau, anh có thừa tự tin để chinh phục chúng.

Đẩy cửa vào văn phòng của Namjoon, Seokjin không ngạc nhiên khi nhìn thấy Taehyung cũng ở đó và người biến mất lại là ông bầu, mặc dù chính cậu ấy khẩn cấp yêu cầu anh đến để thảo luận về tuần lễ thời trang. Ngay cả Hoseok cũng không đến, và Yoongi thì từ chối tham gia, lý do là gì ai cũng rõ.

Có lẽ Namjoon không tin vào tình bạn giữa họ cho nên mới kêu họ tới, muốn kiểm tra thực hư, để xem liệu họ có thể yên bình ở cùng một căn phòng trong vài tiếng hay không.

Taehyung chăm chú quan sát quan sát Seokjin khi anh ngồi xuống trước mặt mình, chân bắt chéo một cách tao nhã.

Sau khi rời khỏi căn hộ của Jungkook, hai người không nói chuyện gì thêm, thậm chí chẳng thèm hỏi han tình hình hay bình luận về scandal tình ái. Dẫu sao thì...anh cũng chả có số của Taehyung.

Những khi trang điểm, có thời gian rảnh rỗi anh sẽ kiểm tra từ khóa thịnh hành, những hastag về Taehyung đã đạt top 1 nhiều giờ, nhờ những bức ảnh selca của cậu với cún cưng nhà mình. Cũng chính vì vậy mà dòng thời gian của anh tràn đẩy ảnh Taehyung và Yeontan, mới có cũ có. Mặc dù vậy, chuyện của hai người vẫn là chủ đề thường trực trên twitter.

Cả hai nhìn nhau chằm chằm, tính toán xem đâu là lời thích hợp để mở lời, Seokjin còn nghi ngờ rằng Namjoon thậm chí đã lắp camera ẩn trong phòng để theo dõi họ. Nghĩ thế nên anh chọn cách tử tế, trở thành người chín chắn trong tình huống này vì ít nhất là từ đây cho đến cuối tuần anh phải nhìn thấy đối phương thường xuyên.

"Taehyung." Seokjin cất tiếng gọi, bỏ xuống kính ngữ, vẻ mặt anh cực kỳ bình thản khi đối diện với ánh nhìn đầy sự thích thú của cậu.

Tuy nhiên ai đó rất không phối hợp, quyết tâm làm anh đau đớn bằng cách tựa hẳn vào ghế, một tay vịn thắt lưng, một tay vắt lên thành ghế, hai chân dang rộng, tạo ra tư thế vô cùng khiêu gợi.

Seokjin muốn giết người aaaaa!!!

"Seokjin hyung." Nụ cười nhếch mép trên khuôn mặt cậu đun sôi máu của anh, cảm giác như cậu đang muốn trở về trạng thái giương cung bạt kiếm thường thấy của họ.

"Namjoon có lẽ đã cài camera ẩn." Anh nhắc nhở.

Taehyung nhún vai, khuôn mặt thể hiện rằng cậu không quan tâm. Thái độ này của cậu làm anh sẵn sàng từ bỏ vai diễn bạn bè thân thiện, nhưng cách ánh mắt cậu lướt qua cánh tay anh đã làm một ý tưởng nảy sinh. Hiện tại là mùa hè nên tất nhiên anh sẽ chọn mặc áo thun ngắn tay, anh cũng không có bất kỳ buổi chụp hình nào thành ra hình xăm trên tay trái không cần thiết phải che giấu. Anh bắt đầu nghĩ cậu có cái gọi là tatoo kink, đến mức phải sao chép hình xăm của anh theo đúng nghĩa đen. Hoặc có thể đó là Seokjin kink?

"Lời đề nghị về hình xăm đôi vẫn còn hiệu lực." Taehyung nói.

"Và câu trả lời của tôi vẫn là không. Cậu vẫn chưa cảm thấy đủ với những gì đã xảy ra trong tuần này huh? Mọi người cứ hỏi tôi về cậu, mệt chết đi được."

"Tuyệt ấy chứ." Taehyung nở nụ cười tươi rói. "Ít nhất thì anh đã phải nghĩ về tôi suốt cả tuần."

Seokjin đảo mắt, nhưng vì Taehyung trông thật sự rất thân thiện nên anh sẽ giữ những nhận xét châm biếm cho riêng mình. "Ngày mai..." Anh hắng giọng, nghiêm túc muốn thảo luận một số vấn đề liên quan đến công việc với cậu. "Yoongi bảo chúng ta phải cùng nhau đến sân bay, hình như là ý của Namjoon. Mục đích là để cho giới truyền thông thấy rằng chúng ta đang thực sự có mối quan hệ đồng nghiệp đơn thuần."

Taehyung gật đầu. "Tôi cũng nghe về chuyện này. Cơ mà tôi thích đi chung xe với anh luôn, không phải như thế sẽ mang lại hình ảnh thân thiện hơn cho cả hai chúng ta sao?"

Yoongi cũng đã đề nghị điều tương tự với Seokjin, họ sẽ chỉ mất 20 phút để di chuyển từ công ty đến sân bay Gimpo, nhưng anh đã nhất mực phản đối, yêu cầu mọi khoảnh khắc riêng tư mà anh có thể có.

"Không được. Có quá nhiều thứ mà người ta có thể nghi ngờ chỉ từ hành động đi chung xe. Việc phải ngồi bên cạnh cậu trong chuyến bay và phải nhìn thấy mặt cậu trong hơn một tuần là đã quá đủ rồi. Hãy để tôi tận hưởng những phút tự do cuối cùng của mình khi bước chân vào địa ngục." Dù xảy ra trong chớp mắt thôi nhưng anh vẫn phát hiện ra vẻ tổn thương trên mặt Taehyung, thứ nhanh chóng bị che đậy bởi trạng thái lạnh lùng chuẩn mực hằng ngày. "Mỗi tuần lễ thời trang đều là địa ngục vì tôi chỉ có thể ăn salad cho đến khi chương trình kết thúc." Anh bổ sung, cố xoa dịu bầu không khí.

"Anh tham gia trình diễn mỗi ngày luôn à?" Taehyung hỏi, thực sự tò mò. "Tôi trống hai ngày và ban tổ chức đã cho tôi vé ở hàng ghế đầu vào hai ngày đó. Tôi vẫn chưa quyết định xem mình sẽ tham dự hay dạo quanh thành phố, còn e ngại thời tiết nóng như điên ở Tokyo vào tháng 8."

Seokjin cảm thấy có gì đó sai sai ở cái cách cậu nói chuyện với anh như một người bạn. "Ừ tôi sẽ trình diễn suốt tuần." Anh đáp.

Taehyung gật đầu. "Cũng không có gì ngạc nhiên vì anh cực kỳ nổi tiếng ở Nhật Bản. Một tuần sắp tới của anh đúng là địa ngục thật."

"Nhưng đây là tuần lễ thời trang đầu tiên tôi sẽ tham gia sau khi mổ ruột thừa, tôi thực sự khá lo." Seokjin thừa nhận. "May là trang phục trình diễn chủ yếu là đồ đông, có điều tôi vẫn cảm thấy bất an."

Ngoài dự đoán, vẻ mặt Taehyung lập tức trở nên lo lắng, ánh mắt không tự chủ nhìn về vòng eo của Seokjin, dường như đang cố gắng hình dung xem ca phẫu thuật gây khó chịu cho anh nhiều đến mức nào.

"Tôi tin với bước đi của mình, chỉ không tự tin lắm với làn da. Hy vọng rằng vết sẹo sẽ tốt hơn trước mùa đông."

"Anh vẫn rất đẹp dù có sẹo hay không."

"Tôi—" Seokjin hoàn toàn không mong đợi sẽ nghe được nhận định này. "Tôt biết mình đẹp rồi! Cậu không cần phải nói thành tiếng đâu! Hãy biết ơn vì cậu sẽ được nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai này mỗi ngày!"

Cái kiểu cười toe toét quen thuộc trên khuôn mặt Taehyung khiến anh cảnh giác, biểu cảm phiền phức này luôn xuất hiện mỗi khi cậu nghĩ ra ý tưởng ngông cuồng nào đó.

"Tất nhiên là tôi rất thích được nhìn thấy khuôn mặt anh mỗi ngày." Taehyung nghiêng người về phía trước. "Tôi thành tâm mong ước rằng ý của anh về việc nhìn thấy anh mỗi ngày không chỉ giới hạn trong vài ngày tới."

"Cậu mơ đi." Seokjin gần như lắp bắp.

"Làm sao anh biết tôi thường xuyên mơ thấy anh?" Cậu nhếch mép. " Tôi đã vô cùng hạnh phúc khi biết chúng ta sẽ sống chung dưới một mái nhà hơn một tuần, rằng tôi sẽ được gặp anh ngoài hình dáng của người mẫu Kim Seokjin. Tôi thật sự tò mò anh sẽ thế nào lúc offcam."

Seokjin nắm chặt lòng bàn tay, biết rõ không đời nào lời của Taehyung chỉ mang một nghĩa. "Hoan nghênh cậu đến xem con người thật của tôi. Và tôi chắc chắn ngoài kia có rất nhiều người muốn biết thêm về người mẫu Kim Taehyung."

"Chắc chắn rồi." Taehyung đột nhiên đứng dậy, liếc nhìn đồng hồ đeo tay. "À tôi quên không báo, Namjoon hyung đói bụng nên đã đến phòng ăn làm một ít ramen, ảnh sẽ đến muộn một chút. Tôi đã bàn xong phần việc của mình với ảnh, tôi chỉ đợi anh đến để chào hỏi, nhưng mà như mọi khi, tôi rất dễ bị phân tâm khi nhìn thấy anh." Cậu kết thúc lời của mình với một tiếng cười khúc khích.

Seokjin lắc đầu ngán ngẩm, nhắm mắt cầu nguyện Chúa sẽ cho anh thật nhiều kiên nhẫn, cảm thấy sợ hãi cho sự tỉnh táo của chính mình trong suốt 7 ngày tới.

"Cậu đi cho khuất mắt tôi, Kim-đáng-ghét-Taehyung." Anh nghiến răng nhả ra từng chữ một.

Ấy vậy mà ai kia chỉ đơn giản vẫy tay, bước ra khỏi phòng với dáng đi đầy kiêu hãnh.

--------

"Em có nghĩ anh đang ở trong trạng thái tốt nhất của mình không?" Seokjin hỏi, xoay vài vòng trước tấm gương lớn. "Anh có nên nhuộm màu gì đó lạ mắt chút không? Nhưng mà Namjoon đã nói chủ đề lần này thiên về nét đẹp tự nhiên."

Anh có thể nghe thấy Yoongi càu nhàu phía sau nhưng anh không quan tâm, vẫn tập trung tạo dáng, ngắm ngía chính mình từ đầu xuống chân. Hai người đang đợi tài xế đến đón họ ra sân bay, đoàn xe đã ghé chỗ Taehyung trước, giờ mới tới lượt anh. Hôm nay anh không mặc gì quá xa hoa, phông trắng quần jean vừa vặn và áo khoác demin.

Nói Seokjin không lo lắng là giả, anh chưa bao giờ ở cùng một người không phải là Yoongi lâu như vậy. Đề phòng những tình huống xấu có thể xảy ra, anh đã thu dọn hành lý nhiều hơn bình thương, một vali cỡ đại thêm một cái balo nhỏ khiến Yoongi nhìn anh đầy dò xét. Cũng chẳng có gì quan trọng, anh chỉ mang thêm đồ ngủ, chọn những bộ đẹp nhất mà anh có, cộng thêm mấy chai sữa tắm thơm bát ngát mà thôi.

Không thể trách Seokjin lo xa, bởi việc sống cùng nhà với một người mẫu khác khiến bộ não anh tự động bật chế độ cạnh tranh, thôi thúc anh phải luôn là người xinh đẹp nhất.

Yoongi có vẻ rất lo lắng, thậm chí còn nhiều lần hỏi anh có muốn đổi ryokan thành loại nhà nghỉ khác không nhưng anh chỉ lắc đầu từ chối.

Mười phút sau, Namjoon nhắn tin đến, thông báo rằng đón họ chỉ có một chiếc xe vì hiện tại đang thiếu xe. Công ty của họ thiếu xe á? Thật hoang đường làm sao.

Ngồi trên xe, Seokjin âm thầm mắng Namjoon như tát nước, mỗi lần liếc nhìn sang Kim-đáng-ghét-Taehyung đang lắc đầu theo điệu nhạc bên cạnh thì lại nhịn không được mắng ông bầu thêm nhiều chút.

Hoseok ngồi ở ghế phó lái, trong khi Yoongi ngồi sau hai người mẫu, bên cạnh đống hành lý.

Lần ra sân bay này, Taehyung cũng chọn ăn mặc đơn giản, áo sweater màu xanh và trouser đen rộng rãi, điều mà Seokjin thầm thấy biết ơn bởi họ sẽ không bị lạc quẻ khi rời khỏi xe.

Mà nói gì thì nói, Namjoon vẫn điên rồi.

"Hai người ổn không nếu ở trên lầu? Phòng ở trển tốt hơn phòng ở tầng trệt." Hoseok quay lại hỏi, đang xem thông tin của căn ryokan.

"Mỗi người một phòng riêng biệt, phải không?" Seokjin hỏi. "Vậy còn phòng tắm thì sao? Chờ đã, đừng nói cả bốn người chúng ta sẽ sử dụng chung một phòng tắm nhé?"

Ngón tay của Hoseok thoáng do dự, tốc độ lướt điện thoại quá chậm so với sở thích của Seokjin. "Đây là ryokan nên sẽ có thêm suối nước nóng bên ngoài. Hình như còn có một phòng tắm nhỏ ở tầng trệt...trong phần mô tả viết như vậy."

Seokjin ngả người về chỗ ngồi, bắt đầu nghĩ đến khả năng đặt phòng ở bất kỳ khách sạn nào gần đó nhưng hoàn toàn vô vọng. "Bốn người chúng ta sẽ khỏa thân tắm trong suối nước nóng, wow, vui ghê!" Anh mỉa mai.

Taehyung vẫn đang nhấp nhổm theo điệu nhạc phát ra từ airpods, không quan tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh. Yoongi đã nhắm mắt nghỉ ngơi, quá mệt mỏi để mua vui cho Seokjin và Hoseok thì chỉ biết vò đầu bứt tai.

Seokjin thở dài, nguyền rủa giới thời trang vì đã nghĩ rằng tất cả người mẫu không có vấn đề gì khi khỏa thân và chia sẻ cùng một không gian với nhau.

"Chúng ta có thể thay phiên nhau vào suối nước nóng mà hyung. Anh không cần phải lo lắng đâu." Hoseok cuối cùng phản ứng lại sau khi đọc xong toàn bộ mô tả về ryokan.

Đáp lại cậu chỉ có tiếng thở dài, ai đó đã rơi vào trạng thái chết lâm sàng.

Khi xe đến làn trả khách, Seokjin kiểm tra lại diện mạo của mình một lần nữa qua camera trên điện thoại còn Yoongi đã rời đi một cách kín đáo nhất có thể.

"Bọn em sẽ theo dõi hai người như thường lệ." Hoseok nói, nhanh chóng mở cửa giúp Yoongi.

"Anh ra trước, hyung. Em không có ngoại hình thu hút như anh." Taehyung đề nghị.

Seokjin đảo mắt và đợi vệ sĩ mở cửa, anh chuẩn bị tâm lý đầy đủ rồi bước ra ngoài, đôi mắt sẵn sàng đón nhận những tia sáng chói lóa phát ra từ máy ảnh. Anh được sinh ra để làm điều này.

Tuy nhiên, anh không sinh ra để dành cho những tiếng hét chói tai từ đám đông khi Taehyung bước ra khỏi xe sau lưng anh, tiếp theo là ánh đèn flash và âm thanh nháy máy trở nên điên cuồng.

"Kim Seokjin! Kim Taehyung! Hai người hẹn hò thật đấy à? " Những câu hỏi tương tự liên tục được ném ra khi hai người sang đường.

Seokjin vẫn duy trì vẻ mặt vô cảm, không run sợ hay nói bất kỳ lời nào.

Đám đông bắt đầu trở nên quá khích, họ chen lấn, cố gắng tiếp cận thần tượng, mặc kệ sự ngăn cản của những vệ sĩ lực lưỡng. Bất chợt, Seokjin cảm nhận được cánh tay Taehyung quấn quanh eo mình một cách bảo vệ, hành động này khiến các fan hâm mộ lần nữa hét toáng lên.

Máy ảnh vẫn liên tục nhấp nháy xung quanh, kể cả lúc họ xếp hàng chờ làm thủ tục và bằng cách nào đó, hàng người hôm nay trông dài đến vô tận.

Taehyung đứng gần sát phía sau Seokjin, anh có thể cảm nhận hơi thở của cậu phả trên cổ mình. Như mọi khi, anh cố gắng tập trung nhìn vào gáy Hoseok, cậu ấy đang đứng phía trước anh còn Yoongi có lẽ đang ở đằng sau Taehyung, chiếc quản lý này luôn thích đứng sau để đảm bảo mọi thứ đều ổn.

"Thật là điên rồ." Taehyung thở dài thườn thượt, thả mình trên ghế da.

Sau gần một giờ kể từ khi đặt chân xuống sân bay, cuối cùng họ cũng đã vượt qua tất cả các thủ tục nhập cảnh và an ninh, an toàn đến phòng chờ VIP.

"Cậu thực sự phải bám vào lưng tôi như vậy sao?" Seokjin hỏi, giữ giọng thật thấp vì họ không phải là những người duy nhất trong phòng chờ. "Tôi đặt cược căn hộ của mình rằng chúng ta sẽ lại trở thành xu hướng trên mạng trong vòng 30 phút kể từ bây giờ!"

"Cứ để họ trend tên của chúng ta tùy thích."

Seokjin cắn môi dưới, ném chiếc ba lô nhỏ của mình xuống cạnh Taehyung trước khi ngồi lên ghế, vòng tay ôm chặt cơ thể.

Taehyung ngáp dài tỏ vẻ chán nản, nhưng Seokjin biết ánh mắt đó, nó thể hiện rằng cậu vẫn đang tìm kiếm bất kỳ chiếc máy ảnh nào, sắc bén như một con diều hâu tìm mồi.

"Cảm ơn cậu, ít nhất nhờ vậy mà người lạ không thể chạm đến tôi. Đoán rằng cậu đã dọa họ sợ."

Taehyung khịt mũi. "Trông anh quá tốt bụng và quá khiêm tốn. Không có gì sai khi thường xuyên cúi đầu chào thân thiện trước máy quay, nhưng chúng ta cũng cần tạo khoảng cách với người hâm mộ."

Seokjin không biết làm thế nào để không khiêm tốn, anh đã theo cách này nhiều năm rồi. "Mọi khi tôi đến sân bay truyền thông không điên rồ như thế này."

Taehyung biết anh muốn đổ lỗi cho cậu về vụ bê bối nhưng cậu không đưa ra bất kỳ bình luận nào. Cậu tháo tai nghe cất vào túi và xoay hẳn về phía anh. "Mà chúng ta sẽ ở phòng trên lầu? Tôi không phải là người hay ngủ ngáy nên anh không cần sợ ồn ào."

"Cậu đã nghe được toàn bộ?"

"Airpod không có công nghệ khử ồn."

Seokjin nhìn vào tai nghe đang quấn dở trên tay mình, sau sự cố ở phòng chờ lần trước anh đã thề rằng anh sẽ không 'bạo hành' tai nó nữa. "Giả vờ không nghe thấy khi được trưng cầu ý kiến là rất thô lỗ cậu có biết không?"

"Như thể anh đã không vờ không nghe thấy tôi hiều lần trước đây." Taehyung phản bác và nhích lại gần hơn, không bận tâm ba lô con con đặt giữa hai người họ. "Hỏi thật nhé, tôi có phải là người đầu tiên có đặc quyền được ngủ gần gường của anh không?"

Seokjin nhếch mép. "Cậu ngưng ảo tưởng đi. Yoongi đã ngủ cùng phòng với tôi không biết bao nhiêu lần rồi."

Đôi mắt Taehyung đột nhiên mở to, cẩn thận thì thầm: "Anh ngủ với quản lý của mình? Trên mạng rêu rao rằng anh sẽ không còn là xử nam sau khi hẹn hò với tôi—"

"Taehyung!" Seokjin lập tức vỗ vào tay cái người đang nói nhăng nói cuội. "Tôi không hề ngủ với Yoongi! Là ngủ cạnh, không phải với. Cậu bớt cắt câu lấy nghĩa đi được không?!"

Vẻ mặt Taehyung thoáng nhẹ nhõm trước khi nở nụ cười gian xảo quen thuộc. "Mừng thật. Tôi sẽ không thể nhìn cả hai người như cũ nếu nếu hai người thực sự—"

Cậu không thể nói hết lời vì anh đã nhào tới bịt miệng cậu lại, ánh mắt tức giận. "Tôi không phải người đụng ai ngủ nấy như vậy!"

Sự im lặng nặng nề lập tức nhấn chìm họ. Seokjin thu tay lại, đột nhiên có cảm giác như những người khác trong phòng đang nghe họ nói.

Taehyung ho khan một tiếng. "Chúng ta được rảnh một lúc sau khi check in."

Seokjin gật đầu. "Ừ, cậu muốn tham quan xung quanh?"

Taehyung nhướng mày. "Anh muốn đi cùng không?"

"Nếu cậu đang cố gắng củng cố sự thật rằng chúng ta thực sự hẹn hò với giới truyền thông thì nên nhớ rằng tôi không có ý định đó." Anh lạnh giọng nhắc nhở. "Tại sao tôi phải theo cậu? Chúng ta có thể gặp rắc rối, thậm chí chúng ta còn không nói được tiếng Nhật nữa là."

Người nhỏ hơn cười toe, tiến lại gần. "Sai rồi. Tôi biết tiếng Nhật. Chúng ta sẽ không những không bị lạc mà còn chơi rất vui." Thêm một điều mới về Taehyung, anh không ngờ cậu biết ngoại ngữ. "Với dạng tuần lễ thời trang như thế này, quản lý của chúng ta sẽ rất bận rộn trước khi sự kiện chính thức bắt đầu, dẫn đến việc chúng ta chỉ có nhau. Tôi thực sự không thích ngồi lì ở nhà cả ngày, chắc chắn không phải khi đang ở một nơi thú vị như Tokyo. Chúng ta có thể đeo khẩu trang và kính râm, thậm chí là cải trang. Miễn là chúng ta đảm bảo có thể chăm sóc tốt bản thân thì tôi không nghĩ Yoongi hyung và Hoseok hyung sẽ phản đối đâu. Tôi hứa tôi sẽ chăm sóc cho anh thật tốt."

Seokjin không thể không thừa nhận lời đề nghị này rất hấp dẫn, bình thường nếu có đi công tác nước ngoài anh đều ở trong phòng khách sạn xem phim hoặc đọc truyện giết thời gian. Anh chỉ ra ngoài để tản bộ và có vệ sĩ đi cùng, vậy nên những trải nghiệm đó hoàn toàn không đủ thú vị.

"Cậu định đưa tôi đi xem đền thờ à?"

"Anh muốn cầu nguyện chúng ta có thể kết hôn với nhau?"

Bằng tốc độ ánh sáng, Seokjin đã đeo tai nghe lên và bật nhạc. Đúng là không thể nói chuyện nghiêm túc với Kim-đáng-ghét-Taehyung quá 3 giây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro