Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây, Doãn Hạo Vũ trộm nghĩ, nếu không có sự thay đổi về thế giới thế này, thì không biết đến bao giờ cậu mới có thể nhận ra rằng tình yêu mà cậu dành cho Cao Khanh Trần đã không còn đơn giản là anh trai và em trai nữa rồi.

Cao Khanh Trần thở đều, đôi lông mày giãn ra. Cuối cùng kể từ sau khi phát tình thì hôm nay mới có được một giấc ngủ ngon.

Doãn Hạo Vũ bất giác nở nụ cười khi thấy y thoải mái như vậy. Cậu muốn đưa tay ra kéo chăn cho Cao Khanh Trần nhưng lại lỡ chạm vào vết thương khiến y kêu lên.

"... Paipai?" Cao Khanh Trần mở mắt, "Có chuyện gì vậy?"

"Không sao đâu." Sau vài ngày, Doãn Hạo Vũ đã có thể dễ dàng dỗ dành và phối hợp cùng với tin tức tố để trấn an Cao Khanh Trần. Thời gian ngủ của y mấy ngày nay ít đến thảm thương, nên chỉ một lúc sau, y lại ngủ thiếp đi.

Chống lại sự thôi thúc của việc đánh dấu không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.

Ban đầu, dù cho Doãn Hạo Vũ đã hứa biết bao nhiêu lần, thì Lưu Vũ cũng không có cách nào tự tin rời đi.

Sau khi Doãn Hạo Vũ tiêm tin tức tố vào tuyến thể của Cao Khanh Trần, cậu đã tự mình đưa người đang bất tỉnh trong bồn tắm ra ngoài, sau đó cẩn thận thay quần áo cho y và bế người trở lại giường đắp chăn thì Lưu Vũ mới miễn cưỡng bị Santa đưa ra khỏi phòng.

Đây chỉ là bước khởi đầu dành cho Doãn Hạo Vũ. Cao Khanh Trần được cậu ôm trong lòng như một miếng bánh ngọt thơm ngon bày ra trước mắt, còn Doãn Hạo Vũ như người đã bị bỏ đói mấy ngày hôm nay, nhưng vẫn phải nhịn xuống.

Tin tức tố vị dâu tây khuấy đảo ý chí của cậu, bất cứ khi nào không nhịn được nữa, cậu mở miệng và cắn xuống cánh tay của mình. Mặc dù đã khống chế lực để máu không chảy ra nhưng vẫn để lại trên đó những vết sẹo.

"Nhưng mà, em không hề hối hận." Doãn Hạo Vũ vén tóc cho Cao Khanh Trần, "Lần này em đã bảo vệ được anh rồi. Đây là huân chương dành cho em đó, đợi anh tỉnh lại, nhất định phải khen em đấy."

Lúc Cao Khanh Trần hoàn toàn tỉnh táo thì đã là đêm muộn của ngày thứ tư. Y đã tiêu hao quá nhiều năng lượng mà không thể bổ sung lại được trong một thời gian dài, cho nên y không thể dùng sức mở mắt được.

Cảm giác bây giờ giống như được ngâm trong một bình trà đen thơm nồng. Mùi tin tức tố quen thuộc đã nói với Cao Khanh Trần rằng Doãn Hạo Vũ vẫn còn đang ở cạnh y, với một tay ở dưới cổ, tay còn lại để trên chăn bông. Vết sẹo do cậu tự mình cắn tay chói mắt xuất hiện, Cao Khanh Trần không thể không nhìn đến.

Doãn Hạo Vũ ngủ không được ngon, lông mi khẽ run, tựa hồ như có thể tỉnh lại bất kỳ lúc nào. Dưới ánh trăng sáng có thể thấy rõ được quầng thâm mắt của cậu.

Đây đã là lần thứ hai Doãn Hạo Vũ quay trở lại sau khi bị Cao Khanh Trần đuổi đi.

Doãn Hạo Vũ lúc nào cũng vậy, khi y buồn nhất thì cậu luôn xuất hiện ở bên cạnh Cao Khanh Trần. Đôi lông mày xinh đẹp sẽ cau lại, ánh mắt dán chặt vào người Cao Khanh Trần, và rồi dùng giọng điệu lo lắng, thấp thỏm hỏi y rằng có chuyện gì đã xảy ra. Điều này như biến tất cả những rắc rối của Cao Khanh Trần thành những bí mật nhỏ xíu mà chỉ có hai người họ biết.

Đôi khi Cao Khanh Trần sẽ nói, đôi khi không. Nhưng Doãn Hạo Vũ không quan tâm việc Cao Khanh Trần có trả lời mình thật lòng hay đang dối gạt không. Cậu chỉ quan tâm rằng liệu Cao Khanh Trần có thể hạnh phúc hay không thôi.

Thỉnh thoảng, Cao Khanh Trần lại giả vờ khó chịu để trêu cậu. Lúc biết mình bị lừa, Doãn Hạo Vũ cũng không hề tức giận, cậu chỉ giậm chân tại chỗ sau đó bắt đầu mếu máo nói rằng mình bị y lừa.

Doãn Hạo Vũ thật sự rất tốt, cậu thậm chí còn quay trở lại chăm sóc Cao Khanh Trần khi bị y đuổi ra ngoài tận vài lần.

Đối với Cao Khanh Trần, điều duy nhất tồi tệ ở cậu, chắc có lẽ là, cậu không thích y.

Kiểu như, cậu không hề thích Cao Khanh Trần nhưng cậu rất quý Cao Khanh Trần vậy.

Cao Khanh Trần cũng thử rồi chứ.

Khi vẫn còn đang ở trong Sáng tạo doanh, Du Canh Dần đã hỏi Châu Kha Vũ rằng, nếu mọi người ở đây là con gái thì hắn sẽ thích ai?

Không ai biết rằng sau đó Cao Khanh Trần trở về kí túc xá, chờ mọi người ngủ say rồi y cũng hỏi câu tương tự với Doãn Hạo Vũ. Câu trả lời mà y nhận được là vẻ mặt khó tả của Doãn Hạo Vũ và câu nói, "Đừng như thế, Tiểu Cửu."

Thật ra, có rất nhiều câu hỏi như thế, hầu như lúc nào Doãn Hạo Vũ cũng trả lời rằng, "Em muốn làm việc, Doãn Hạo Vũ không thể có những thứ lãng mạn được", hoặc là, "Em nghĩ như bây giờ là tốt rồi, có các anh ở bên cạnh, có 10 người anh chăm sóc em thật tốt, em rất hạnh phúc."

Đôi khi Cao Khanh Trần cũng nghĩ Doãn Hạo Vũ đang lừa mình, y biết thái độ của cậu đối với y hoàn toàn khác với những người kia, và hẳn là cậu nên biết rằng bản thân mình đang thích y chứ.

Nghĩ đến đây, y đột nhiên có chút tức giận, giọng điệu có chút không vui, "Patrick! Tỉnh!"

"Sao vậy..." Doãn Hạo Vũ bối rối, sau đó nhìn Cao Khanh Trần, "Tiểu Cửu, anh đói bụng rồi sao? Sáng nay anh Lưu Vũ có chuyện đột xuất nên không mang đồ ăn đến cho chúng ta được. Anh ăn gì, em đi lấy ngay cho anh, đợi một chút nhé!"

Doãn Hạo Vũ tốc biến chạy đi trước khi Cao Khanh Trần kịp nói gì, để lại y một mình ở trong phòng. Y cảm giác hình như đã thấy cảnh này ở đâu rồi, nhưng lại rất khác. Thật là kỳ lạ mà.

Y vốn dĩ muốn gây khó dễ cho Doãn Hạo Vũ, chẳng hạn như là, anh đã bảo em đi ra ngoài tại sao lúc tỉnh dậy em vẫn ở đây? Hay ví dụ như, anh thích Lưu Vũ hơn em, em gọi em ấy qua đây được không?

Nhưng khi nhìn Doãn Hạo Vũ ân cần đưa thìa đến bên miệng y, tay cậu run rẩy và đầy sẹo, y rốt cuộc cũng mềm lòng, "Tay em làm sao thế?"

"Cái này sao?" Ánh mắt Doãn Hạo Vũ lóe lên. Cậu thật sự không muốn cho Cao Khanh Trần biết về việc này. Đây là sự lựa chọn của cậu.

"Ừm... Tiểu Cửu, anh ăn trước đã. Anh Lưu Vũ đã hầm canh rất lâu đó. Anh ấy nói, lúc trước nấu canh này ở tòa A, anh đã ăn rất nhiều. Em nếm thử rồi, rất ngon."

Cao Khanh Trần bĩu môi, y biết Doãn Hạo Vũ sẽ không nói ra nên cũng không hỏi gì nữa, an ổn thưởng thức món ăn.

Có lẽ là do kỳ phát tình đã vào ngày cuối cùng cho nên tinh thần của Cao Khanh Trần lúc này cực kỳ tốt. Sau khi bổ sung năng lượng dưới sự giúp đỡ của Doãn Hạo Vũ, thì vào ngày thứ năm, y đã có thể xuất hiện trên bàn ăn sáng.

"Oaaaa! Nine!" Lâm Mặc và Lưu Chương đã thảo luận, quyết định dậy sớm để chuẩn bị cho kỳ phát tình sắp tới. Không ngờ ngay ngày đầu tiên dậy sớm đã gặp phải bạn nhỏ đang hồi phục rất tốt Cao Khanh Trần.

"Anh không sao chứ? Kỳ phát tình đã qua rồi sao?" Lâm Mặc ngửi ngửi hai lần, "Không đúng, nồng độ tin tức tố của anh vẫn rất cao!"

Lưu Chương nhận ra Doãn Hạo Vũ đang nhìn chằm chằm vào Lâm Mặc, liền vươn tay túm người lại, "Em vừa nãy nói muốn thêm cái gì vào bánh sandwich ấy nhỉ?"

"Sandwich gì cơ?" Lâm Mặc gạt tay Lưu Chương ra, liếc nhìn Doãn Hạo Vũ khiêu khích, rồi ngồi xuống bên cạnh Cao Khanh Trần, "Tùy anh, đừng làm nhiều quá là được, em ăn không nổi."

Lưu Chương thở dài, nháy mắt với Doãn Hạo Vũ rồi hai người cùng nhau tiến vào bếp.

"Tiểu Cửu thế nào rồi?"

Doãn Hạo Vũ nghĩ một chút. Sức khỏe của Cao Khanh Trần đã tốt hơn nhiều, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng Doãn Hạo Vũ không muốn Lưu Chương lo lắng thêm cho hai người họ, cho nên đã trả lời, "Tiểu Cửu sáng nay không có vấn đề gì, anh ấy nói muốn ra ngoài hít thở."

"Khoảng 5 ngày nhỉ. Lưu Vũ lần trước là 3 ngày." Lưu Chương nghĩ thầm. "Có cần lưu ý gì không?"

Mặt Doãn Hạo Vũ đỏ bừng, cậu xoay người mở tủ lạnh, liếc nhìn nguyên liệu bên trong.

"Em làm sao vậy?" Lưu Chương đang chiên trứng cho Lâm Mặc, thật lâu sau vẫn không thấy Doãn Hạo Vũ trả lời, quay đầu hỏi, "Lâu vậy vẫn không nói gì."

Nhận ra vẻ mặt của Doãn Hạo Vũ, Lưu Chương tắt bếp, đi tới chỗ cậu, "Em đang nghĩ cái gì vậy?"

"Không có!" Doãn Hạo Vũ phản ứng quá nhanh, giống như một tên trộm lén lút, "Em không nghĩ chuyện gì xấu hổ cả!"

"AK này, anh Lâm Mặc có hứa để anh chăm sóc anh ấy không?"

"Có." Lưu Chương cắt nhỏ thịt hộp và chiên lên. Thái độ bình tĩnh của gã như bắn một mũi tên vào trái tim Doãn Hạo Vũ.

"Gì cơ? Không phải hai người cãi nhau về chuyện này rồi hiểu lầm nhau à?"

"Không có." Lưu Chương bình tĩnh lật miếng thịt hộp.

"Rồi chuyện giận nhau vì xúc động trong kỳ phát tình hay kỳ dịch cảm, rồi..."

"A?" Lưu Chương dùng đũa đặt miếng thịt hộp lên trên miếng trứng ban nãy, sau đó rửa sạch rau xà lách rồi cũng đặt lên, "Kỳ dịch cảm á? Anh đã quá trễ để theo đuổi Lâm Mặc rồi, tại sao phải tức giận với em ấy làm gì? Anh không muốn sống nữa hay gì?"

"..." Doãn Hạo Vũ bĩu môi, xoay người muốn rời đi, nhưng lại bị Lưu Chương kéo lại.

"Em còn chưa nói, cần phải chú ý những gì?"

"AK, anh cứ đối xử với anh Lâm Mặc như bình thường là được rồi." Doãn Hạo Vũ đẩy tay Lưu Chương ra. Lúc cậu mở cửa phòng bếp, đột nhiên dừng lại.

"Còn nữa, anh phải chú ý đến tình trạng phát tình của anh ấy. Khi tâm trạng bình tĩnh trở lại, anh nên nạp năng lượng cho anh Lâm Mặc ngay lập tức. Sau khi ăn xong nếu còn thời gian, chỉ cần lau người bằng khăn nóng là được."

Doãn Hạo Vũ không ngừng nói, "Trong kỳ phát tình, tính cách của anh Lâm Mặc có lẽ sẽ dính người hơn nữa, anh phải chống cự lại được tin tức tố của anh ấy. Dù sao thì anh cũng có thể cắn chính mình, đừng cắn anh ấy là được. Bởi vì tiêm quá nhiều tin tức tố sẽ không tốt, anh ấy sẽ không thoải mái."

"Em đã chú ý rất nhiều nhỉ." Lâm Mặc dựa người vào cửa phòng bếp, khoanh tay trước ngực.

Cao Khanh Trần đứng bên cạnh Lâm Mặc, trên người đang mặc áo phông rộng rãi của Doãn Hạo Vũ, y vô thức luồn tay vào trong tay áo.

Không thể, Cao Khanh Trần! Y tự nhắc nhở mình. Doãn Hạo Vũ rất tốt. Lưu Vũ, Lâm Mặc cũng rất tốt. Santa, Riki, Mika, Viễn ca, Gia Nguyên, Kha Vũ và AK. Ai cũng đều đối xử tốt với mày, không chỉ riêng Doãn Hạo Vũ.

Từ trong nhà bếp tỏa ra một bầu không khí kỳ lạ. Một lúc lâu sau, Cao Khanh Trần thở ra một hơi, rồi gật đầu với Doãn Hạo Vũ, "Cảm ơn em, Paipai. Sau khi anh hồi phục hoàn toàn sẽ mời em ăn một bữa."

Doãn Hạo Vũ hiểu ý Cao Khanh Trần. Cao Khanh Trần muốn tự mình xóa bỏ đi sự mập mờ giữa hai người bọn họ, quy chụp tất cả lại thành tình yêu thương mà đồng đội dành cho nhau.

"Thật ra không phải." Doãn Hạo Vũ có chút tức giận, cũng không muốn tiếp tục mơ hồ nữa, "Bởi vì đó là anh, cho nên em mới đánh dấu."

"Nếu lúc đầu là anh Lưu Vũ hay anh Lâm Mặc ở trong tay em, em cũng sẽ không cắn." Cậu nhìn đôi mắt mở to của Cao Khanh Trần, dứt khoát nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro