Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Here is the Link to support author: : https://jianjiabailu31288.lofter.com/post/4cf19c77_2b5f600eb

---

Bạch Hổ không tự chủ liên tục gầm lên lao về phía hắc khí. Mặc dù hệ thống gọi nó là "thần", nhưng ngoại trừ luồng bạch quang tỏa ra khắp người cùng năng lực thần thánh, nó dường như chỉ là một thần thú hộ mệnh trung thành.

Quỷ vương vươn tay trái ra, luồng hắc khí đan kết lại tạo thành một rào chắn ngăn luồng sáng thần thánh muốn nuốt chửng hắn chỉ với một cú táp.

Mái tóc bạch kim phất phơ trong gió, hắn nghiêng đầu, thanh đoản đao lướt nhẹ qua gò má.

Trương Gia Nguyên nhận thấy đòn vừa rồi không thành công, tay trái liền tung một đòn tiếp theo nhưng mũi đao đã bị người kia dùng hai đầu ngón tay giữ lại. Bằng một phần nhỏ sức lực, thanh đao sắt nhanh chóng gãy đôi.

Trước khi lưỡi đao rơi xuống đất, một luồng ánh sáng bạc đã bao trùm lấy nó, lập tức hàn gắn lại, lưỡi đao vốn gãy làm hai, đã hoàn hảo trở lại hình dạng vốn có, không chút dấu vết hư hại nào.

Dị năng cấp 2 của Châu Kha Vũ [Gương vỡ lại lành]: khi vũ khí được triệu hổi bởi dị năng cấp 1 của anh bị phá hủy hoặc hư hỏng, nó có thể được khôi phục về trạng thái ban đầu thông qua dị năng này.

Đây vốn là thanh đao của Châu Kha Vũ nên tự nhiên nó cũng có nặng lực này.

...Mãi sau khi ký ức quay trở lại, Trương Gia Nguyên mới nhớ rằng vũ khí mà cậu sử dụng thực chất là do Châu Kha Vũ đã đưa cho mình vào ngày đầu.

Bốn chữ "cơ duyên hảo hợp" đôi khi lại thần kỳ như thế đó, cho dù đối phương đã bị xóa hết toàn bộ ký ức, nhưng vũ khí của đối phương vẫn lưu lại bên người, bảo vệ cho người.

Một dòng huyết lưu đột nhiên bao quanh cổ của Quỷ vương, ngay lập tức đông lại, siết chặt lấy cổ hắn, kéo hắn ra sau. Trương Gia Nguyên lấy lại ý thức, tay trái cầm đao chém mạnh vào đầu hắn, cố gắng trực tiếp hạ thủ trong khi hắn không thể di chuyển.

Quỷ vương với vẻ đẹp kỳ quái nghiêng đầu ra sau, huyết nhãn của hắn phản chiếu lại hình ảnh cô dâu thứ 26 đang cầm roi máu siết lấy hắn, mang đôi mắt tĩnh lặng như mặt nước hồ đọng kể từ khi bước vào lâu đài nhìn chằm chằm vào hắn, lóe lên một thứ ánh sáng khó có thể lý giải.

Không, đó là ánh mắt của sự ghê tởm.

Ngay khi Lưu Vũ nới lỏng tay, roi máu đột nhiên trở lại trạng thái lỏng, thoát khỏi tay chủ nhân, bay về phía Quỷ vương, rồi lại trơn tru biến thành một quả huyết cầu trong lòng bàn tay hắn, chỉ sau một cú siết tay, quả huyết cầu giống như một quả cà chua chín mọng bị ép rơi vươn vãi xuống đất.

Đôi mắt của anh đột nhiên đông cứng lại – sao anh có thể quên chứ, lại dùng dị năng điều khiển máu để áp lên Quỷ vương.

Quỷ vương nghiêng đầu nhìn anh, khóe miệng dần nhếch lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị:

"Ồ, ta quên mất – một con rối thì không  giác quan nhưng nếu là một con rối có sự sống thì..."

Hắn nhẹ nhàng búng tay. Chuyển động của Lưu Vũ bị đóng băng lại, tất cả các giác quan đã mất ngay từ thời điểm bước vào phó bản này (vị giác, khứu giác, xúc giác, nhịp tim...) một lần nữa liên kết đến đại não, tất cả được khai thông nhưng đây không hẳn là một việc tốt. Đầu tiên, cái lạnh thấu xương xuyên qua lớp vải mỏng manh len lỏi vào từng tấc da thịt, tòa lâu đài tối tăm và ẩm thấp, không có chỗ để anh gia tăng nhiệt độ. Di chứng để lại sau khi sử dụng dị năng kiểm soát máu đó là thiếu máu nghiêm trọng, đầu óc anh quay cuồng, hai quầng thâm mắt sâu hoắm, mồ hôi lạnh túa ra, tay chân lạnh buốt như muốn mất luôn cảm giác.

Anh lảo đảo đứng không vững, mọi thứ trước mặt dần trở nên mơ hồ, anh hoảng sợ, tay chân bủn rủn, hơi thở dồn dập suýt chút thì ngã xuống.

Mất đi năng lực chiến đấu trên chiến trường là một điểm chí mạng. Bạch Hổ uy phong lẫm liệt nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, gầm lên một tiếng ngăn chặn Lưu Vũ và Quỷ vương, giữ vững tư thế phòng vệ với vẻ mặt tự đắc.

Những tia sáng tiếp tục phát ra từ chiếc lồng phía sau họ, nhưng sức mạnh do cảm xúc dâng trào không thể phá vỡ xiềng xích. Tiếng hét như những nốt nhạc dao động trên mặt sóng, văng vẳng bên tai họ rồi lại bay đi.

Nhưng ít nhất thì thời gian đã kéo dài đủ lâu – trường kiếm trong tay Trương Gia Nguyên tỏa ra ánh kim loại lạnh lẽo, tàn nhẫn nhắm thẳng vào ngực mà đâm xuyên qua.

Thành công rồi!

Mọi người còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy vết thương do bị đâm đã lành lại với tốc độ kinh người, Quỷ vương nhướng mày nhìn người thiếu niên trước mặt. Trương Gia Nguyên chưa kịp phản ứng thì động mạch chủ ở cổ đã bị cắt một đường. Máu không ngừng phun ra, cậu bàng hoàng đưa tay lên giữ chặt, cảm giác ngột ngạt nhanh chóng bao trùm lên toàn thân, máu từ cổ chảy xuống cánh tay, rất nhanh máu đã thấm đỏ chiếc áo sơ mi trắng và ống tay áo.

Cậu mở miệng nhưng không thể phát ra âm thanh nào, toàn thân bỗng chốc mất hết sức lực mà quỳ rạp xuống đất. Cùng lúc đó, Bạch Hổ đang khống chế Quỷ vương cũng bị đóng băng lại, rồi từ từ tiêu tán do chủ nhân đã bị thương nghiêm trọng.

Đồng tử của Lưu Vũ đột nhiên thu lại, anh cố gắng đến gần hơn nhưng Quỷ vương đã vung tay tạo nên đám hắc khí quấn lấy anh một cách thô bạo, rồi ném mạnh vào tường. Bộ váy cưới trắng như tuyết lại bám đầy bụi bẩn và bùn đất. Anh trực tiếp ngã xuống phía đối diện Trương Gia Nguyên.

Chuông báo động liên tiếp hiện lên nối tiếp nhau trên kính của mọi người, bên cạnh số 8 là dòng chữ màu đỏ "Sinh mệnh nguy hiểm" nhanh chóng lóe lên, màu sắc mỗi lúc một đậm.

Hàng loạt ánh sáng mang màu sắc khác nhau trào dâng, trong đó ánh sáng màu bạc là mạnh mẽ nhất. Châu Kha Vũ ở trong lồng sắt tỏa ra ánh sáng rực rỡ như những vì sao, nhưng huyết xích lại đang chế ngự tất cả mọi bất an cùng tiếng than khóc, không một tia sáng nào có thể thoát ra ngoài, dị năng của ai cũng đều trở nên vô dụng.

"Trương Gia Nguyên"

Dòng chữ "Thập tử nhất sinh" gần như đang chuyển dần từ đỏ sang đen, "Tử vong" sắp cận kề, cuộc đấu tranh sinh tử của các thiếu niên dần chuyển sang lực bất tòng tâm.

Lưu Vũ cố gắng ngẩng đầu lên, vai và lưng đều là những vết bầm tím, không biết xương sống có bị tổn hại gì không, dù bị ném ra xa như vậy, anh cũng không cảm thấy đau đớn gì. Anh dùng tay phải đỡ lấy tay trái, ánh nhìn nghiêm nghị thoáng qua khuôn mặt tái nhợt do mất máu quá nhiều.

Một trận mưa máu từ trong lòng bàn tay anh đổ xuống, thậm chí đến cả Quỷ vương – người đã quen với việc ăn tươi nuốt sống – cũng không kịp phòng bị. Khi máu tươi hóa thành sợi dây thừng mềm mại quấn lấy thiếu niên với tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, sắc mặt của Cao Khanh Trần bỗng trở nên ngây dại. Trong chốc lát, khi giác quan còn chưa kịp phản ứng thì anh đã nghe thấy tiếng của bản thân mình hét lên:

"Em không phải đang bị mất máu nghiêm trọng sao?"

Dùng một lượng máu lớn như vậy, sẽ mất mạng đó...

Anh còn chưa hét dứt lời thì ánh sáng màu xanh ngọc men theo sợi dây làm từ máu đã tiến đến bên cạnh Trương Gia Nguyên, vết thương kinh dị trên cổ nhanh chóng được dị năng chữa lành nhẹ nhàng điều trị, dần dần khép lại, nguyên vẹn như cũ.

Lồng ngực của thiếu niên nặng nề phập phồng, tiếng ho như muốn tê tâm phế phổi, hơi thở lần nữa được khai thông, trái tim trong lồng ngực của mọi người dường như cũng đã lấy lại từng nhịp đập.

Trương Gia Nguyên khó tin đưa tay sờ vào cổ sau màn chết hụt vừa rồi, mồ hôi tuôn ra đầy đầu, chảy dài trên má. Cơn mưa máu cũng lặng lẽ tan biến, anh trượt dài trên bức tường phía sau lưng, đôi môi dường như đã trắng bệch đi trông thấy.

Anh cố gắng đứng dậy, len lút đưa tay ra sau triệu hồi dị năng nhưng huyết dị của Lưu Vũ không thể sử dụng được nữa, nếu như anh tiếp tục tiêu hao năng lượng như thế này, có lẽ không cần chờ đến lúc Quỷ vương ra tay thì anh đã chết vì mất máu quá nhiều.

Đúng lúc này, anh nhìn thấy huyết xích đang dần tiến lại gần, đồng tử của anh liền co rút.

"Lưu Vũ! Tránh ra!"

Gần như không chút nghĩ ngợi, cậu đã chống đỡ thân thể vừa mới khôi phục lại, ngay cả trước khi cậu lấy lại được nhịp thở thì đã lao tới đẩy người đang thất thần kia đi. Động tác quá nhanh khiến cho con dao trên thắt lưng cũng bị rơi ra ngoài, tiếng kim loại va chạm vào mặt sàn vang lên. Đó là một con dao tinh xảo làm bằng bạc, có lẽ được tạo ra từ dị năng của Châu Kha Vũ.

Trước khi Lưu Vũ ngẩng đầu lên một lần nữa thì huyết xích đã từng chút từng chút tiến sát đến chỗ anh. Trương Gia Nguyên vung dao cắt đứt vài sợi huyết xích nhưng lại để lỡ mất một sợi, cuối cùng bị nó quấn lấy, kéo vào góc tường, khóa lại.

Nội tâm cậu tràn đầy phẫn nộ, buông lời chửi rủa.

Sao cái dị năng chết tiệt này lại mất nhiều thời gian làm nguội như vậy chứ?

Thiếu niên tiếp tục vùng vẫy nhưng dị năng [Thần giáng] của cậu vẫn còn đang trong trạng thái làm nguội, không thể giúp đỡ chủ nhân, cuối cùng đành để cho huyết xích trói chặt lại.

Quỷ vương thảnh thơi đi lại vài bước, màu xanh lục trong đôi mắt của bầy sói lóe lên trong bóng tối sau lưng hắn. Đám xác sống cùng quái vật bao vây toàn bộ căn phòng như một đội ma quân trung thành trước mệnh lệnh của Chúa tể bóng tối.

Hắn cúi xuống tóm lấy cổ cô dâu ma – người đã ngã gục xuống đất – từ trên cao nhìn xuống như một vị thần hùng mạnh, vừa ngạo nghễ vừa khinh thường:

"Ta không thể không nói, cho đến bây giờ, ngươi là thuộc hạ vừa ý ta nhất trong số các cô dâu ma dưới quyền của ta. Ta đã cố gắng nương tay, không giày vò ngươi"

Nụ cười trên khuôn mặt của Quỷ vương vừa quỷ dị vừa phấn khích, khuôn mặt thanh tú đó vậy mà lại có chút vặn vẹo:

"Nhưng ta phát hiện vẫn là không được. Một con chim muốn bay khỏi lồng, chỉ còn cách bẻ gãy cánh của nó, nhổ sạch lông của nó, mới có thể hoàn toàn dập tắt ý định trốn chạy của nó"

Giọng nói của hắn thậm chí còn trở nên trầm thấp và dễ chịu hơn nhưng lại chứa đựng một sự thích thú điên cuồng:

"Ta sẽ cho ngươi một bài tập "ngoan đạo" giống như bọn họ - đây chính là mệnh lệnh của Chúa – ngươi nên cảm thấy vinh hạnh"

"Nhưng trước tiên --"

Hắn giương mắt nhìn những người đang bị giam giữ, trong đôi mắt hiện lên sự hưng phấn cực độ:

"Ở đây có quá nhiều con chiên, giết bớt một ít là được rồi ~"

Hắc khí từ trong tay hắn tỏa ra, tựa hồ sắp men theo sợi huyết xích kia đến chỗ những người đang bị trói trên tường, Lưu Vũ nhân lúc không ai chú ý đến, gắng sức nhặt lấy con dao bạc do Trương Gia Nguyên làm rơi trên mặt đất, dùng hết sức lực ném ra trước.

Quỷ vương xoay người, con dao đã vẽ trên khuôn mặt của hắn một vết thật sâu, vết đen để lại cho thấy nó đã bị đốt cháy. Hắn vô hồn, buông bàn tay đang nắm lấy cổ áo của người kia, nắm chặt lấy cổ tay đang hướng con dao về phía hắn.

Bàn tay đeo ren trắng run rẩy, máu chảy dọc theo găng tay rơi xuống đất, thậm chí trên da thịt còn nghe thấy tiếng đốt cháy, Lưu Vũ cuối cùng không chống đỡ nỗi nữa đành phải buông con dao trong ra. Cánh tay bị mưng mủ hòa với máu chảy ra từ vùng bị bỏng, nhuộm đen một vùng.

"Xem ra", mọi người chấn kinh khi nghe giọng nói thì thào nhẹ nhàng của Quỷ vương, "Ngươi hiện giờ cũng giống như ta, bị bạc làm tổn thương, gặp mặt trời sẽ chết – ngươi đã ý thức được điều này, đây là lý do tại sao ngươi không mang theo chiếc vòng tay có chìa khóa bạc"

Hắn tỏ ra thương hại đặt tay lên mái tóc của người kia, nhưng chỉ một giây sau đã hung hãn nắm tóc anh, ép anh đối diện với khuôn mặt gớm ghiếc của hắn:

"Luôn là như vậy! Nỗ lực phản kháng, thậm chí còn muốn đả thương chủ nhân tôn quý của ngươi! Ngươi đáng chết! Tất cả các người đều đáng chết!"

Hắn lôi anh ra trước, không thương tiếc đá mạnh vào bụng của anh – người đã không còn đủ sức để phản kháng, hắn lui ra sau vài bước đồng thời thả tay ra, để người kia lăn xuống bậc thang.

Mọi người trông thấy dáng vẻ vị đội trưởng ưa sạch sẽ của mình, quần áo lấm lem bụi bẩn, mặt mũi bị trầy xước, ngã từ trên cao xuống, trán đập trúng vào một góc bậc thang cuối cùng để lại vài vệt máu đỏ trên nền gạch trắng sứ.

Anh cố gắng gượng dậy sau cú ngã nhưng lại lần nữa khụy xuống. Lưu Vũ cúi đầu, nhẹ nhàng xoa ngón tay lên đầu gối phải, cơn đau dữ dội khiến anh nghiến răng kiềm nén nhưng vẫn không thể kiềm lại những tiếng đau đớn rên rỉ.

Quỷ vương ưu nhã bước xuống cầu thang với phong thái bất khả xâm phạm, hắn cúi người, nét mặt tức giận vừa rồi lại hiện lên vẻ thương hại cùng đồng cảm, tâm trạng ủ rũ này của hắn khiến người xem không khỏi rùng mình.

"Ngươi có biết những thợ săn giỏi sẽ ẩn nấp trong thời gian dài tìm kiếm con mồi của mình, giống như những con sói..."

"....ngươi không phải sói"

Máu từ trán chảy xuống, thấm ướt gò má và vùng bả vai bị lộ ra ngoài, Lưu Vũ ngã xuống đất với dáng vẻ nhếch nhác thảm hại, nhưng sự lạnh lùng trong đôi mắt của anh xen lẫn sự khinh thường cùng châm biếm:

"Ngươi chẳng qua chỉ là một con dơi, sống ngắc ngoải với chút hơi tàn trong bóng tối, là một con dơi chuyên hút máu của kẻ yếu thế hơn mình để duy trì mạng sống"

Quỷ vương yên lặng ngắm nhìn đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn không chút e sợ, đôi huyết nhãn của hắn khẽ nhắm lại:

"Đã có ai từng dạy ngươi là không nên khiêu khích đối thủ khi bản thân đang ở thế yếu chưa?"

"Ta đã từng gặp qua ngươi – không lâu trước đây. Thành thật mà nói thì ta thừa nhận ở độ tuổi như ngươi thì ngươi quả thật rất điềm tĩnh và vô cùng lý trí, nhưng mà - "

Hắn dường như thở dài đầy tiếc nuối:

"—người vẫn còn quá trẻ, tuổi nhỏ nên có lúc sẽ không khống chế được mà bộc lộ sự ngây thơ của mình, ngươi có muốn biết ngươi ngây thơ ở điểm nào không?"

Lưu Vũ không có thời gian để nghe nửa sau câu nói của hắn, bởi anh đột nhiên bị hắn nắm tóc, buộc phải ngẩng đầu nhìn lên, cơn đau về thể xác và tiếng gào thét trong đầu như muốn phá hủy mọi giác quan sớm đã yếu dần đi do mất máu quá nhiều. Anh nhìn thấy đôi huyết nhãn tỏa ra ánh sáng nguy hiểm không ngừng phóng đại trước mặt anh.

"-- Sự ngây thơ nằm ở chỗ ngươi không biết cách giấu đi điểm yếu của mình"

"Ta biết ngươi ở thế giới của các ngươi là một người như thế nào. Ta biết có rất nhiều người yêu thích ngươi, cũng có rất nhiều người thù ghét, ta cũng biết, trong ngần ấy năm, ngươi cũng chỉ ra mặt thông cáo đúng một lần"

"Lần đó người đã thông cáo những gì, ngươi biết rõ hơn ta"

Quỷ vương nhìn người trước mặt mở to hai mắt, ngữ khí tràn đầy tiếc nuối cùng hưng phấn không nói nên lời:

"Xem đi, nhược điểm của ngươi đã quá rõ ràng"

"Đến bây giờ ta phát hiện, ngoại trừ cái này, ngươi còn có mười phần nhược điểm, thật là một thu hoạch bất ngờ, khiến người ta kinh ngạc"

Hắn xoay mặt của người trước mặt, cảm nhận làn da dưới lòng bàn tay vì sợ hãi mà run lên, liền nở nụ cười, cúi đầu ghé sát vào tai cô dâu thứ 26, thanh âm vô cùng mềm mại, nhưng không hề trầm thấp, chủ ý muốn để mọi người có mặt ở đó đều có thể nghe thấy.

"Ngươi nói xem, nếu ta kết hợp tất cả 11 điểm yếu này của ngươi, chẳng phải sẽ rất thú vị sao, chẳng hạn như..."

Giọng điệu tà ác của hắn tràn đầy sự điên cuồng, khiến mọi người rơi vào trạng thái ngơ ngác thẩn thờ, thậm chí không ai nghe được hắn nói gì, cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

...Hắn nói gì vậy?

Trạng thái ngẩn ngơ dần chuyển thành sự hoài nghi, khó tin.

....Sao hắn dám?

Sự tức giận cùng kinh ngạc đều vô dụng, Quỷ vương đột nhiên vươn tay nắm tóc của người kia, thô bạo kéo anh từ dưới đất lên, cánh tay rắn như đá siết lấy cơ thể người yếu ớt do mất máu. Cơn đau dữ dội từ cổ tay và da đầu buộc Lưu Vũ phải nhìn lên, anh yếu ớt chống trả nhưng cơ thể đã gần khô cạn không thể phản kháng. Quỷ vương dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó thú vị, hắn phấn khích thì thầm vào tai cô dâu – người đang kịch liệt vùng vẫy trong tay hắn.

"Phải rồi ha, ta nhớ ra rồi – cô dâu không biết thủ tiết của ta có người yêu không thể công khai, đúng chứ?"

Hắn thỏa mãn cảm nhận thân thể đột nhiên cứng đờ của đối phương, muốn gỡ bỏ lớp mặt nạ của người kia:

"Để ta nghĩ xem nào? Là ai nhỉ? Hắn? Hắn? Hay hắn?"

Tiếng cười điên dại đầy ác ý vang vọng trong toàn bộ đại sảnh, Lưu Vũ giống một con búp bê bị thao túng mà mất hết sức lực, anh nghiến răng chịu đựng, đôi mắt lướt qua những khuôn mặt quen thuộc, tiếng chửi bới đầy phẫn nộ, tiếng xiềng xích va chạm vang vọng bên tai, anh thề rằng chỉ trong nháy mắt anh đã nhìn thấy vết bầm tím trên cổ tay của Lâm Mặc, hốc mắt đỏ hoe đẫm lệ của Cao Khanh Trần.

Đừng khóc, cũng đừng nhìn.

Anh không còn sức để nói thêm gì, sau lưng truyền đến một khí lực mạnh mẽ, anh bị ném mạnh vào lồng sắt, sự lạnh lẽo và rắn chắc của kim loại khiến cả người anh run lên, các dây thần kinh đau đớn khiến anh muốn bùng nổ, anh hét lên, suýt thì bất tỉnh vì đau.

"Ta nhớ là ai rồi", anh nghe thấy giọng điệu đầy cợt nhả và mỉa mai của Quỷ vương khi cổ tay anh bị trói vào lồng sắt.

Lưu Vũ cố gắng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sửng sờ và run rẩy của người mình yêu. Anh nhìn thấy ánh nước đang dần dâng lên trong đôi mắt ấy.

"Đừng khóc", anh thều thào, cổ họng bị cắn xé, máu túa ra thấm ướt bộ váy trắng vốn đã phủ đầy bụi bẩn.

Người anh yêu điểm nào cũng tốt, lúc nào cũng nhiệt tình, lúc nào cũng bay bổng, nhưng lại rất hay khóc, dễ xúc động, con đường dài sau này một mình anh làm sao đi.

"Không được nhắm mắt ~", Quỷ vương liếm vết máu, thong thả nhặt cây đoản đao, vuốt ve cổ họng Lưu Vũ"

"Ngươi nhắm mắt, ta liền cứa một đường, ngươi tự mình chọn đi, giả vờ như không nhìn thấy, ta cũng không ngại thêm một ít máu trên cổ hắn ~"

Lưu Chương nghiến răng quay mặt lại, Duẫn Hạo Vũ không thể không nghe lời hắn mà hạ bàn tay đang che mắt vì sợ xuống, Cao Khanh Trần đôi mắt đã đỏ hoe như máu, cắn cắn môi. Anh nhìn mười khuôn mặt tức giận xen lẫn bi thương, vết cắn trên cổ có chút lạnh, thanh âm thốt ra khỏi cổ họng rất nhẹ.

"Đừng khóc....đừng sợ hãi...."

Đừng khóc

Đừng vì tôi mà khóc

Nếu có thể, tôi thậm chí còn hy vọng rằng giờ phút này, chúng ta vẫn là những con người xa lạ, tôi là một linh hồn cô đơn không có gì phải lo lắng, còn mọi người là những người qua đường, cảnh giác với mọi thứ.

Vậy thì không cần phải thương tiếc cho tôi,

Như vậy...dù có phải ra đi, mọi người cũng sẽ không quá đau buồn, đúng không?

Santa nhìn vào mắt Lưu Vũ, anh đã quen thuộc với ánh sáng này, từ lần đầu gặp gỡ thiếu niên năm đó trong y phục màu trắng, ánh sáng đó luôn rực rỡ trong đôi mắt thiếu niên hay cười, một người ưa sạch sẽ như cậu, cả người lại lấm lem bụi bẩn, ánh sáng đó vẫn cố chấp lấp lánh trong mắt anh.

Không ai có thể khiến cho Lưu Vũ cúi đầu.

Không ai có thể.

Tia sét màu cam điên cuồng đánh vào chiếc lồng sắt, anh biết mình không thể phá vỡ chiếc lồng được tạo nên bởi sức mạnh tuyệt đối nhưng anh vẫn cố gắng phản kháng. Phải chi xiềng xích có thể nới lỏng một chút, phải chi anh có thể ôm người đang mệt mỏi chịu đựng kia, phải chi anh có thể lần nữa chạm vào người anh yêu như anh đã từng.

Như vậy, anh có thể sẵn sàng dốc hết sức lực của mình ra mà đánh đổi.

Trương Gia Nguyên lần thứ ba mở dữ liệu hiển thị trên kính trong tiềm thức, kiểm tra dị năng [Thần giáng] vẫn còn mười phút nữa mới có thể khởi động để đánh chết mười tám đời tổ tông của con dơi kia. Cậu tự hỏi liệu bản thân có thể dùng hai tay hai chân của mình với tới con dao đằng kia được không, thì một giọng nói phàn nàn của cô gái đột nhiên vang lên trong đầu cậu:

"Này này, ngươi đang làm cái gì vậy, toàn bộ sức mạnh đều giao cả cho ngươi rồi, sao còn ra nông nỗi này?"

Trương Gia Nguyên chưa kịp trả lời thì giọng của cô gái trẻ tự hỏi tự đáp lại vang lên:

"Chả trách...hiện tại máu của cậu ta đã loãng đến mức này rồi, thật là làm khó cho cậu..."

Không phải...Trương Gia Nguyên mù tịt không hiểu gì.

Lại là ai nữa đây?

Như thể nghe thấy giọng nói trong đầu, cô gái lần nữa lên tiếng:

"Ây da, ta đã nói tốt nhất là không nên nhúng tay vào chuyện của người khác nhưng mà cái tên tiểu tử thối kia ức hiếp người đến tận cửa rồi, ta giúp đỡ một chút chắc cũng không có gì quá đáng, đúng chứ?

Khi âm thanh cuối cùng của cô gái rót xuống, ánh sáng trắng đột nhiên lóe lên đến hoa cả mắt, dị năng cấp 2 đột nhiên thức tỉnh, dữ liệu điên cuồng tăng vọt, tiếng gầm thuần khiết của thánh thú lần nữa vang lên, xích huyết đột nhiên rơi xuống đất, một loại các thông báo cùng cảnh báo hiện lên.

"Dị năng [Thần giáng] cấp 2 đã được kích hoạt, thời gian triệu hồi Thần thú bảo mệnh được rút xuống còn 5 phút, thời gian duy trì trạng thái tăng lên 5 phút"

Cảnh báo !!! Lỗi hệ thống !!! Cảnh báo !!! Hệ thống đang sửa chữa !!! Cảnh báo !!!

Không quan tâm hệ thống đang phát sinh lỗi gì, chuyện mà Nguyên Nhi ca quan tâm chính là sự hữu dụng của nó.

Sự xuất hiện đột ngộ của Bạch Hổ khiến Quỷ vương giật mình, hắn thả con mồi trong tay mình ra, nhanh chóng rút lui, nhưng đã quá trễ, Bạch Hổ lao về trước với một tiếng gầm lớn, nhanh chóng vồ lấy khiến hắn không kịp trở tay. Sắc mặt hắn bỗng chốc trở nên u tối, hắn cố gắng trụ vững cơ thể.

Trương Gia Nguyên lao tới, không thèm liếc mắt nhìn sang, lột bỏ lớp áo khoác vướng víu, qua loa khoác lên cho người kia, sau đó xoay ngược con dao rồi duỗi tay ra giữ lấy cổ của người kia rồi đỡ lấy con người đã mất hết toàn bộ sức lực đang nằm trên nằm đất. Nụ cười chế nhạo hiện lên trên khuôn mặt tỏa nắng và tràn đầy sức sống:

"Tổ tiên ba đời của con dơi kia thuộc họ nhà cóc, tên chó má không biết tự lượng sức mình, lên cơn động dục cắn người khắp nơi, để gia gia đây cho ngươi biết mặt"

Ngữ khí của thiếu niên đã trở nên một chút thành thục:

"Có gan thì thử lại lần nữa coi"

----







Mình xin note lại tại đây là mình không biết tiếng Trung, bản dịch mình dựa vào google là chính nên thật sự để hoàn thành một chương truyện mình phải mất đến 3-4 ngày (nếu chương ngắn thì 1 ngày mình có thể dịch 1-2 chương). Và riêng fic Mật thất này thì mỗi chương đều rất dài và các từ ngữ được dùng trong fic thật sự quá khó đối với mình nên sẽ có lúc mình gặp khó khăn trong việc diễn đạt câu từ.

Mong mọi người thông cảm nếu có chỗ nào chưa hợp lý, mọi người có đóng góp ý kiến cho mình ạ.

Cám ơn sự chờ đợi của mọi người.

Youth >.<



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro