Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Here is the Link to support author: : https://jianjiabailu31288.lofter.com/post/4cf19c77_2b5f600eb

------

"Không phải , cái cái cái...." 

Trương Gia Nguyên đặt chiếc bình xuống đất, bối rối cùng lo lắng nhìn xung quanh, cuối cùng vỗ nhẹ vào chiếc lồng sắt mà Châu Kha Vũ đang bị mắc kẹt nói:

"Không đúng, em vừa mới rời đi có vài phút? Anh ấy bị sao thế? !" 

Đối phương cũng đang mù mờ không biết gì, lắc lắc đầu. Từ góc độ bên ngoài nhìn vào thì Lưu Vũ dường như chịu ảnh hưởng của ma cà rồng, sau đó lập tức ngã xuống không hề báo trước. 

 "Mặc dù tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra," 

Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ tóc nâu có chút méo mó, đôi giày cao gót thanh lịch bị nàng ta trực tiếp ném đi vì vướng víu, bước từng bước trên đôi vớ trắng, đồ trang sức lấp lánh trên người theo chuyển động của nàng mà liên tục lắc lư:

"Tôi cũng biết nói ra thì có vẻ hơi vô tâm, nhưng ai trong số các người mau chóng nghĩ cách đánh thức cậu ấy dậy đi! Tôi sắp không trụ nổi nữa rồi!! Con dơi chết tiệt này mà điên lên thì có mà chết hết!!" 

Sợi dây pha lê bị kéo căng, cơ thể của Quỷ vương bị kéo đến nhăn nhúm, khuôn mặt tuấn tú của hắn ta vặn vẹo, sự sỉ nhục thực sự khiến hắn phát điên, bộ dạng phẫn nộ trông cực kỳ đáng sợ, giọng nói của hắn sắc bén đến mức gần như không thuộc về loài người, không khác dã thú là bao.

Cuộc tranh đấu dữ dội khiến cơ thể gầy gò của cô gái khẽ run lên, thậm chí trên khuôn mặt của Christina còn xuất  những giọt mồ hôi—sự mệt mỏi dần ăn sâu vào trong tâm trí, nàng ấy thực sự sắp không thể chống đỡ được nữa. 

Không có chỗ cho sự chậm trễ, Trương Gia Nguyên chạy về phía trước chừng vài bước rồi dừng lại, tiếng kêu gào của người bạn đồng hành khiến nội tậm cậu đau đớn, nhưng sự thúc giục và khẩn trương khiến cậu thường xuyên quay đầu lại, lo lắng cùng bất lực: 

"Không, vậy thì, tôi, tôi nên làm gì bây giờ?!" 

Sự huyên náo bên ngoài bị nội tâm cự tuyệt, Rikimaru cụp mắt xuống.

"Nhớ kỹ, Lực Hoàn ," 

 Giọng nói quen thuộc lại vang lên trong lòng anh, với giọng điệu nghiêm túc: 

"Hạn chế sử dụng dị năng của mình. Không phải bất đắt dĩ, hoặc tình hình thực sự nguy cấp, cẩn trọng khi sử dụng nó." 

Một giọng nói khác chiếm lấy trí nhớ: 

"Nếu có thể thì tốt nhất là đừng bao giờ sử dụng"

 ...Vậy thì, đây là trường hợp bất khả kháng rồi nhỉ. 

Rikimaru ngước mắt lên nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mặt, và quay đầu lại liếc nhìn một cách đầy khó hiểu. 

Người mà anh đang lo lắng nhìn, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt phức tạp của anh. 

...Bá Viễn.

Đây có thể tính là tình thế nguy cấp rồi nhỉ, anh quay đầu lại, đưa mắt nhìn ra xa, lại nhìn thấy một thiếu niên đang nằm co ro, tinh thần gần như sắp tan thành bột mịn. 

Lưu Vũ. 

 "Trương Gia Nguyên!!!" 

Tiếng hét đột ngột vang lên trong bầu không khí hoang mang khắp bầu trời, Trương Gia Nguyên, người đang quay cuồng như rắn mất đầu, liền quay đầu lại khi nghe thấy tiếng gọi, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía người bình thường hay ngại ngùng, ăn nói nhỏ nhẹ, lại đột nhiên bộc phát mà hét lớn, Rikimaru. 

...Xong rồi, người an tĩnh duy nhất trong nhóm cuối cùng cũng mất rồi. 

Riki cố gắng hết sức đưa tay ra, nhưng không có phản ứng gì, ánh mắt anh lại dán chặt vào Trương Gia Nguyên người đang chạy đến trước mặt anh: 

"Năng lực trị thương mà Lưu Vũ trích ra, em hiện tại vẫn sử dụng được chứ?" 

Trương Gia Nguyên nhắm mắt lại cảm nhận nó: 

"Vẫn còn một ít!" 

Riki ngữ khí cực kỳ nhanh, hoàn toàn trái ngược với vẻ chậm rãi, thường xuyên quên lời của ngày thường, điều này cho thấy anh đang rất lo lắng: 

"Đừng hỏi tại sao, ta không có thời gian giải thích, chỉ cần truyền lại phần dị năng còn sót lại đó và dị năng của em cho anh, xuyên qua lồng sắt này là được! !" 

Nhiều năm ngầm hiểu, cho phép Trương Gia Nguyên hành động gần như tức khắc ngay sau khi lời nói vừa dứt, luồng bạch quang thần thánh phát ra, tiếp sau đó là ánh sáng màu ngọc lam xuất hiện, men theo lồng giam lạnh buốt đập mạnh vào xích sắt. 

Riki nhắm mắt lại, và rồi đột nhiên mở mắt ra khi hai thứ ánh sáng xen lẫn hòa trộn vào nhau chạm vào người anh, ánh tím tinh khiết và bí ẩn lung linh hiện lên trong đôi mắt. 

Thành viên thứ ba của INTO1, Rikimaru, dị năng cấp 2 [Đối thoại tâm linh] , dị năng cấp 3 [Kiểm soát tâm trí]. 

Dị năng cấp 3 lần đầu tiên được đánh thức mà mọi người không hề hay biết. 

Ánh sáng màu tím mãnh liệt theo mệnh lệnh của chủ nhân phi nước đại về phía trước, vào khoảnh khắc nó chạm trúng mục tiêu, Riki ngay lập tức hiểu tại sao Lưu Vũ lại gục ngã. 

Anh cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng, cố gắng thiết lập mối liên kết với đối phương:

"Lưu Vũ? Lưu Vũ có nghe thấy không, tỉnh lại đi, đừng để nỗi sợ hãi khống chế cậu." 

Bị sự hỗn loạn và tuyệt vọng bao vây, anh khóa chặt tai lại, tinh thần run rẩy không thể nghe thấy bất kỳ thanh âm nào bên ngoài, cảnh tượng đồng đội chết trước mắt không ngừng hiện về, hành vi tự ngược đãi bản thân được lặp đi lặp lại, anh buộc phải cùng cậu xem lại những hình ảnh đó, hốc mắt cũng dần đỏ lên.

"Ta biết...ta biết....đừng sợ....có chúng tôi ở đây..."

Anh nghiến răng kích hoạt dị năng 3. 

"Lưu Vũ! Dừng lại!"

Chuyển động của kẻ đang vùng vẫy trong biển ý thức bị đông cứng lại, nhân cơ hội này, Riki hét lớn: 

"Đừng bị khống chế, đừng suy nghĩ lung tung! Quay đầu lại nhìn đi, bọn họ đều còn sống!"

Trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn giọng nói đầy kiên định kèm chút run rẩy của anh: 

"Em có nghe thấy không?! Bọn họ - tất cả chúng ta đều còn sống!!! Lưu Vũ!!!"

"Em mau tỉnh dậy cho anh!!!" 

Tiếng gào mất khống chế hàm ý sâu sắc sự không nỡ cùng bi thương, nhưng hiệu quả lại rất tốt, người đang cuộn mình trong cơn điên loạn cuối cùng cũng buông tay ra khỏi mái tóc đã loạn, tiếng khóc gần như ngừng lại ngay lúc bừng tỉnh, dần dần lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên trong nỗi sợ hãi cùng bất an. 

Khi anh nhìn thấy Trương Gia Nguyên đang đứng trước mặt với vẻ mặt đờ đẫn nhưng vẫn còn lành lặn nguyên vẹn, chín bóng người sống động khác đang bị xích sắt trói chặt, vẻ hoảng sợ mù mịt trong mắt anh cuối cùng cũng tiêu tan hoàn toàn. 

"......Xin lỗi." 

Trương Gia Nguyên nhanh chóng đưa tay ra để giúp đỡ, nhưng người kia đã kịp dựa vào tường mà đứng dậy, cậu chỉ đành rút tay lại. 

"Xin lỗi cái gì mà xin lỗi, anh cũng không có làm gì sai..." 

Lưu Vũ cứng nhắc nâng khóe miệng, cúi người nhặt bình hoa bị bỏ rơi trên mặt đất. 

"Đây là kế hoạch của cậu sao?" 

Tiếng nghiến răng ken két phát ra từ miệng của tân nương tóc nâu, tay vẫn nắm chặt sợi dây pha lê sắp đứt, đôi găng tay ren trắng của cô dâu gần như rách toạt ra, nàng giận dữ liếc nhìn người kia nói: 

"Ta mụ mị đầu óc mới tin lời cậu, bị cậu lừa lên thuyền!"

Lưu Vũ lau sạch chiếc bình màu trắng, giọng khàn khàn sau trận khóc, nhưng lại bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra: 

"Cậu đã chờ đợi ai đó sa chân lên con thuyền này từ lâu rồi, phải không?" 

Christina khịt mũi, miễn cưỡng đồng ý, động tác và lực tay của nàng không hề giảm đi chút nào. 

Sau khi đặt chiếc bình thẳng đứng trên mặt đất, Lưu Vũ cởi bỏ chiếc găng tay ren vốn đã cũ nát, máu từ ngón áp út lại chảy ra, trong nháy mắt khuấy động và đông đặc lại thành một huyết hồng xinh đẹp. Anh cắm bông hoa làm từ máu vào lọ, hai tay giữ chặt. Ánh sáng dâng trào, rực rỡ như mây, ánh sáng trong chiếc bình pha lê sáng đến chói mắt, sau khi ánh sáng dần dần tiêu tán, mọi người quay lại nhìn, mới phát hiện tại nơi chiếc bình được đặt, một thiếu nữ xinh đẹp có đôi mắt màu xám đầy kiêu ngạo đang đứng ở đó.

Ngoại trừ chiếc váy cưới tinh xảo trên người tượng trưng cho một lời nguyền, cô ấy trông giống như một nàng công chúa cao cao tại thượng, đầy quyền lực. 

Nhưng từ một góc độ khác, nếu thảm kịch này không xảy ra, với tư cách là con gái lớn của bá tước, cô ấy sẽ là một sự tồn tại cực kỳ cao quý vào thời điểm đó. 

Cô dâu ma thế hệ thứ hai, Alice Rockall. 

Người phụ nữ đi vòng quanh tân nương thế hệ đầu và Quỷ vương với ánh mắt thờ ơ cùng căm phẫn, rồi quay lại, ngạo nghễ nhìn họ: 

"Ngươi đang dùng thứ ngôn ngữ mà đến một chữ ta nghe cũng không hiểu, nhưng linh hồn căn bản không chịu khống chế —— hậu bối đáng thương, nếu ngươi đã nghe nói qua ta, ngươi nên hiểu, ta không có thiện tâm giúp đỡ người khác, ta sẽ không giúp ngươi." 

Sắc mặt Lưu Vũ bình tĩnh, mặc dù trên mặt còn có nước mắt chưa kịp lau đi, anh nhìn thẳng đối phương, không chớp mắt nói: 

"Tôi không phải cầu xin sự giúp đỡ, ta chỉ là muốn mượn năng lực của người, có phải trả giá thế nào ta cũng đồng ý trả giá." 

Cô gái dường như vừa nghe thấy một trò đùa, lạnh nhạt cười: 

"Bất cứ giá nào? Hy vọng là ta nghe lầm, để ta nhìn xem -- quá nhếch nhác, mặt mũi cũng tạm được, nhưng lớp trang điểm đã loạn, váy cưới trên người của ngươi bẩn đến nỗi, ta dám nói ngay cả người hầu thấp kém nhất trong nhà của ta còn chẳng buồn giặt, huống chi là mặc cái thứ giẻ rách này lên người. Còn về linh hồn, linh hồn ngươi cũng khá cứng cỏi, có lẽ nó là thứ duy nhất còn sót lại - nhưng hình như, nó bị ám ảnh bởi một nỗi sợ hãi và đau khổ nào đó, sự yếu đuối này sẽ xé nát tâm hồn ngươi—được rồi, nói tóm lại,"

Cô gái tóc vàng chậm rãi bước đi, với vẻ mặt mỉa mai cùng khinh bỉ:

"Với tất cả sự tôn trọng, thể xác và linh hồn của ngươi có thể nói là gần như không có giá trị. Ngươi lấy cái gì để trao đổi với tôi"

"Cô đang nói vớ vẩn gì vậy—" 

Còn chưa kịp nghe xong, với tính khí của Trương Gia Nguyên thật khiến cho cậu muốn nổ tung. Cô gái này dung mạo xinh đẹp như hoa, sao lời nói lại không đẹp chút nào?? ! 

"Không phải, cô từ đâu đến đây mà ăn nói khó nghe quá vậy, cô mới không đáng một xu ấy, cả nhà cô đều vô dụng! Đội trưởng của chúng tôi cần nhan sắc có nhan sắc, cần năng lực có năng lực, cô ở đây nói cái gì vậy —— " 

"—Dù cho mọi thứ tôi có đều không đáng giá." 

Lưu Vũ bình tĩnh lắc đầu, ngăn thiếu niên trẻ trung và tràn đầy sức sống tiếp tục động khẩu với người phụ nữ với khuôn mặt nhợt nhạt. 

"Ít nhất tôi vẫn còn sống, phải không?" 

Lời vừa xuất, tất cả mọi người đều trầm mặc. Thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc vàng và đôi mắt xám lặng lẽ nhìn người trước mặt, cười khẩy một lúc lâu: 

"Ngươi nghĩ ta là loại người dùng mạng đổi mạng sao?" 

"Dĩ nhiên là không." 

Lưu Vũ không cảm thấy lời nói của anh có chút kinh ngạc nào, giọng điệu vẫn bình thản như chỉ đang tán gẫu với bạn bè về thời tiết hôm nay: 

"Chỉ là dị năng của cô, tôi nhất định muốn có, những thứ khác tôi không để ý, đó là tất cả những gì tôi có"

Thiếu nữ tóc vàng cười nhẹ, nhìn anh không chút cảm xúc: 

"Cậu vẫn còn những thứ khác mà, chẳng hạn như, tình cảm?" 

"Không có tình cảm, căn bản không thể đi được đến ngày hôm nay. Con người không có tình cảm, sao có thể xem là con người?" 

Ngữ khí của anh như thể biển cả bão tố cũng không thể ảnh hưởng đến: 

"Đối với con người mà nói, tình người còn quan trọng hơn cả mạng sống". 

Nói xong lại rơi vào trầm mặc, nhìn thấy cục diện dần hình thành, Trương Gia Nguyên cắn răng nén giọng nói: 

"Việc gì lại quan trọng hóa lên như vậy, nếu muốn mượn, sao lại không nhìn ta?" 

Thiếu nữ tóc vàng rõ ràng vẫn còn ghi hận những lời mà cậu đã gửi gắm đến cô ta cách đây không lâu, tức giận đáp: 

"Ngươi thì có cái gì, ngươi muốn bán thân cho ta à?" 

Trương Gia Nguyên nghiêm túc đáp: 

"Không được đâu, tôi là người đàn ông đã có gia đình rồi." 

"..." 

Thiếu nữ tóc vàng liếc xéo cậu, rồi nhìn cô dâu thế hệ thứ 26 vẫn đang nhìn mình không chớp mắt, cuối cùng nản chí, thở dài đầy mệt mỏi: 

"Ngươi thật sự không được, theo như quốc gia của ngươi mà nói thì ngươi dương khí quá nặng, sinh ra để trừ tà, dị năng của ta đối với ngươi mà nói được xem là tà ma, ngươi dùng không nổi đâu." 

Nói xong, nàng quay đầu liếc mắt nhìn hậu bối sắc mặt tái nhợt đang ngẩng đầu nhìn nàng, hết lần này đến lần khác do dự, môi mấp máy, cuối cùng nhẹ nhàng bất đắc dĩ thở ra một hơi: 

"Tôi cảnh báo cậu, nếu cậu nhất định phải sử dụng nó, hậu quả tự gánh, có phát điên ta cũng không quản nỗi"

Lúc này Lưu Vũ mới rũ vai, thở phào nhẹ nhõm: 

"......Cảm ơn." 

"... Giờ nói xong rồi chứ," 

Trán Christina gần như nổi gân xanh. Mặc dù hắc khí dày đặc trên cơ thể ma cà rồng không thể làm tổn thương nàng, nhưng sợi dây pha lê trong suốt rõ ràng đang bị ảnh hưởng, vết nứt mỗi lúc một sâu. Nét mặt xinh xắn của thiếu nữ tóc nâu đầy vẻ đáng thương, nàng cảm thấy lúc đó mình thực sự gần như phát điên khi nghe lời nói của cô dâu thế hệ 26. 

"Các người có thể đến giúp ta khống chế con dơi chết tiệt này trước được không?" 

Trương Gia Nguyên chợt nhận ra mình còn một con thú "quý hiếm" chưa kịp đánh, đang định quay người lại thì đột nhiên bị Lưu Vũ chặn lại nhắc nhở: 

"Chỉ những thứ làm bằng bạc mới có thể làm nó bị thương." 

Làm bằng bạc?

Trương Gia Nguyên vô thức chạm vào con dao găm sau thắt lưng của mình, đó là món đồ bằng bạc duy nhất trên người cậu, nhưng ... 

Lưu Vũ tinh ý cảm nhận được tâm tình thay đổi cùng do dự của cậu, anh ôn nhu cười nói: 

"Vào thời khắc quan trọng, anh nghĩ Châu Kha Vũ sẽ không ngại trao cho em một tín vật định tình khác đâu." 

Trương Gia Nguyên quay đầu nhìn đi, khi cậu quay lại lần nữa, trong mắt tràn đầy tự tin và chân thành, nhiệt tình và kích động, giống như bình rượu ngon: 

"Nguyên Nhi ca xuất trận, anh ta dám để ý?" 

Ánh bạc vụt qua, thiếu niên nở một nụ cười tươi tắn, thuận tay nắm chặt chuôi dao, hai ba bước gọn gàng lao xuống cầu thang, trong nháy mắt vung dao hung hãn chém về phía trước, sau khi đòn thứ nhất thất bại, lập tức vung ra đao thứ hai.

"Được rồi." Sau khi đánh lạc hướng chàng thiếu niên trẻ tuổi, với tính khí của cậu sợ rằng sẽ cản trở anh, Lưu Vũ quay đầu nhìn về phía tân nương tóc vàng, đôi mắt xinh đẹp vẫn còn hơi ửng đỏ, nhưng nhìn không ra nửa phần sợ hãi cùng e dè: 

"Vậy, phiền cô giúp tôi khai mở." 

"Biến thực tại và tình cảm ở thế giới này thành sức mạnh." 

"Xin khai mở [Hiện thực chi lộ]." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro