Day 3.2 [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: Xem kỹ khuyến cáo trước khi đọc

----------

Lưu Vũ thật không thể hiểu nổi, tại sao những người xung quanh cậu lại không hề sợ hãi? Trước đây đã như vậy, bây giờ cũng như thế.

Khi đến với chương trình này, nỗi sợ hãi luôn trực chờ phía sau cậu. Sân khấu đầu tiên, cậu mặc một bộ Hán phục dài và rón rén đi nhón gót chân dưới lớp áo ấy để trông cao hơn trên sân khấu, nhằm giảm bớt sự chênh lệch giữa mình và đồng đội.

"Không ai để ý," Cậu nhìn xung quanh, tim đập liên hồi: "Bây giờ mình nhảy sẽ không ai thấy được."

Sau đó, cậu bước lên sân khấu và cố gắng múa một vũ điệu Trung Hoa, nhưng cuối cùng lại trượt chân té dập mông xuống sàn. Cậu đứng dậy mỉm cười như không có chuyện gì, nhưng cái lạnh tê tái lại chạy dọc sống lưng - cậu nghĩ, ngày mai hy vọng sẽ không có hotsearch nào về chuyện "Lưu Vũ té dập mông."

May mắn thay, sự cố này không ảnh hưởng đến nỗi khiến cậu rơi vào khủng hoảng. Cậu có giấu một chiếc điện thoại di động trong trại, vì vậy cậu đều biết những gì cư dân mạng đang cười nhạo mình. Ban đêm, cậu trằn trọc, nhìn những dòng chữ "Lưu Vũ hoàng", "Chiều cao của Lưu Vũ", "Hảo Đa Vũ", "Lưu Vũ nội hàm"... cả đêm cậu không ngủ được. Vì vậy, cậu bắt đầu trang điểm, càng trang điểm, mặt cậu càng trắng hơn, khiến bản thân giống như một cục bột biết đi. Cậu đặt một miếng đệm lót có thể đẩy gót chân ra khỏi đôi giày, thuận tiện tạo đề tài, đắp một đống cát trên bãi biển rồi đứng lên; cậu kéo ghế của Santa lại gần mình, buộc dây giày giúp Santa, như thể điều này chứng minh cho mọi người cảm thấy mối quan hệ của họ thật sự tốt đẹp; cậu bắt đầu giả vờ ngốc nghếch trước ống kính, muốn 'phim giả tình thật' ... Ôi, nếu thực sự cuối cùng bị lật tẩy là giả tạo, vậy thì cứ mặc kệ nó, giữ lấy thứ trước mắt đã.

Cậu không hiểu tại sao người khác lại không sợ hãi. Tại sao Santa lại không sợ? Anh ta không sợ mắc lỗi khi nhảy sao? Anh ta xoay như chong chóng mà không sợ té dập mông trên sân khấu à? Tại sao Santa lại không tương tác với mình, không sợ fan couple bỏ chạy mất sao?

Tại sao Rikimaru lại không sợ? Anh ta trắng như vậy, tại sao anh ta phải photoshop làm cho chính mình trở nên đen hơn? Tại sao anh ta không quan tâm đến chiều cao của mình? Tại sao quan hệ của anh ta với Santa tốt như vậy mà lại không sợ bị gọi là bán hủ? Tại sao anh ta có rất nhiều video trước đó bị đào lại mà không có bất kỳ tác động tiêu cực nào?

Tại sao Mika và Caelan không sợ? Đồng đội của họ đã bị nhắm đến rồi, họ không sợ người kế tiếp là mình sao? Tại sao Lâm Mặc vẫn điên như vậy? Tại sao Bá Viễn không sợ, Trương Gia Nguyên không sợ, và Châu Kha Vũ cũng không sợ? Còn AK... ha, quá khứ của cậu ta, đáng lý ra cậu ta phải là người nên sợ hãi nhất, tại sao bây giờ cậu ta cứ bình chân như vại, chẳng sợ thứ gì?

Tại sao?

Dường như cậu luôn là người duy nhất sợ hãi, kể cả bây giờ. Rõ ràng có rất nhiều người đã chết, họ bị mắc kẹt trong một thế giới tâm linh, nhưng những người đó dường như vẫn không sợ hãi. Họ liên minh với nhau một cách vô cùng tự nhiên, thảo luận về chiến lược, hỗ trợ và an ủi lẫn nhau.

Mấy người không sợ bị phản bội à? Lưu Vũ thật muốn hét vào mặt họ. Chết tiệt, cậu thực sự rất sợ Nine, họ thân thiết như vậy, không sợ rằng xung quanh mình cũng có một "Nine" đang ẩn nấp sao? Họ không sợ rằng tờ giấy của chính mình sẽ rơi vào tay người khác sao?

Vì vậy nên khi cậu biết rằng tờ giấy có thể gây ra cái chết, cơ thể cậu bắt đầu run rẩy như bị điện giật - cậu đã quá quen thuộc với cái giới này, cậu đã từng sống trong một thế giới như vậy trước đây. Ghi chú - hotsearch, ​​điều gì có thể làm được, điều gì không thể làm được, điều gì có thể đem nhiệt cho mình, điều gì có thể khéo léo mượn để hắc người khác... Bóng ma của những điều này đã khắc tận sâu trong xương tủy và trở thành một phần của cậu, không thể nào thay thế được.

Dựa trên kinh nghiệm của bản thân với hotsearch, cậu cho rằng tờ giấy chính là điều tối kỵ, nhưng cũng không hẳn là điều cấm kỵ. Một người có thể có nhiều hơn một tờ giấy, và một tờ giấy có thể áp dụng lên nhiều người.

Những mảnh giấy cậu tìm thấy dần dần chứng minh cho phỏng đoán của cậu. "Lưu Vũ tẩy trang", cậu đã nhặt được tờ giấy này vào ngày đầu tiên khi đến nơi này. Sự nhạy cảm đặc biệt của cậu đối với việc này khiến cậu ngay lập tức cảnh tỉnh chính mình - đúng như dự đoán của cậu, thật là một lựa chọn đúng đắn khi đã không tẩy trang. Cậu không hề tiết lộ tin tức này cho ai, và vì không tẩy trang nên cũng không dám chạm vào nước.

Lúc đó cậu còn tưởng rằng thế giới này chỉ là một phiên bản tàn khốc khác. Dù không nói ra  nhưng Trương Gia Nguyên và Ngô Hải phát hiện ra cậu vẫn còn ghi chú "Lưu Vũ nói văn hóa truyền thống". Vì vậy, cuối cùng cậu đã xác nhận được suy đoán của mình, rằng phải có cách chơi khác trong thế giới này. Trong số những người tạm thời liên minh với cậu, Tiết Bát Nhất đã chết vì chính sự ngu ngốc của anh ta, Nine không thể kiểm soát được, chỉ có Ngô Hải, người đang trên bờ vực sụp đổ là có khả năng bị thao túng .

Vì vậy việc thử nghiệm của cậu bắt đầu từ mảnh giấy của Ngô Hải. Ghi chú của Ngô Hải là "Ngô Hải nói sẽ đảm nhiệm phần múa quốc phong". Cậu đặt mảnh giấy của mình và Ngô Hải lại với nhau, đọc lên ghi chú của Ngô Hải, viết tên mình vào đó, nhưng không có chuyện gì xảy ra. Cậu cảm thấy rằng mình chắc chắn đã bỏ lỡ điều gì đó, vì vậy vào đêm hôm sau cậu đi đến chỗ con quái vật để nghe lại các quy tắc.

Con quái vật hát lại bài hát quy tắc cho cậu nghe một lần, rồi mỉm cười, nhìn khuôn mặt mốc lên vì lớp trang điểm để suốt hai ngày của cậu. Lưu Vũ sờ lên mặt mình, nhìn con quái vật một cách vô cảm.

Lưu Vũ không dám tẩy trang, nhưng để giữ cho lớp trang điểm luôn tươi mới, cậu chỉ có thể liên tục đắp thêm kem nền trên lớp đã có sẵn. Lớp nền dày cộp bám trên da cậu, dần biến thành những cục nâu xám. Lưu Vũ cảm thấy trên mặt mình nhất định có gì đó, bởi vì trên trán cậu có chút ngứa ran. Nhưng cậu cũng không quan tâm lắm, ngẩng đầu hỏi quái vật: "Nếu như ở trong "gương", có cần phải tuân theo quy tắc nào khác không?"

Quái vật kinh ngạc nghiêng đầu, tựa hồ rất bất ngờ Lưu Vũ tại sao lại hỏi như vậy. Nhưng nó không trả lời như cậu muốn mà chỉ lặp lại câu "Chúng tôi chỉ cần một C vị", nó nhìn Lưu Vũ với vẻ mặt thích thú, tiếng thở nặng nhọc như có thứ gì chèn ngay ngực.

"Không có," con quái vật chưa bao giờ nói bất cứ điều gì khác cất tiếng: "Cuộc tuyển chọn đã bắt đầu."

Lưu Vũ không khỏi kinh ngạc, ngước mắt hỏi: "Tối nay bắt đầu sao?"

Quái vật nghiêng người liếc nhìn danh sách, sau đó quay đầu cười với Lưu Vũ: "Đã bắt đầu rồi."

Lưu Vũ gật đầu, vừa quay đầu lại, khuôn mặt của Nine đã bất ngờ ở ngay trước mắt. Trong đại sảnh tối tăm, đôi mắt của Cao Khanh Trần sáng rực lên như hai đốm lửa ma trơi. Lưu Vũ hoảng sợ, chân cậu run lên, trực tiếp ngã ngồi xuống đất. Cao Khanh Trần thậm chí không có ý muốn đưa tay ra đỡ cậu, chỉ mỉm cười cúi xuống nhìn Lưu Vũ đang ngồi bệt dưới đất: "Hóa ra tờ giấy của Tiểu Vũ không phải là té dập mông nha."

"Làm gì vậy! " Miếng đệm tăng chiều cao của Lưu Vũ hơi cao, vừa rồi vô ý ngã xuống, chân đập xuống thật đau. Nhưng cậu không dám cứ như vậy ngồi trên mặt đất, miễn cưỡng níu cửa đứng dậy: "... Anh làm tôi sợ đó."

"Anh xin lỗi", Cao Khanh Trần vẫn cười: "Tiểu Vũ thực sự rất giỏi nha, có thể nói chuyện với quái vật. Con quái vật kia không chịu nói chuyện với anh đâu đó."

"Thôi đi, anh làm tôi thấy kinh tởm quá." Lưu Vũ cau mày, "Biết mình có cái đức hạnh gì rồi lại còn giả vờ giả vịt. Tôi hỏi anh, anh có phát hiện điều gì bất thường trong tòa nhà này không?"

"Anh -- anh có phát hiện rồi." Nụ cười của Cao Khanh Trần biến mất, vẻ mặt bắt đầu trở nên lạnh lùng, nhưng giọng điệu vẫn nhão nhoẹt như trước: "Tiểu Vũ tìm được gì rồi?"

"Đỡ tôi dậy ... chậc, anh có biết ai là người có tờ giấy liên quan đến ăn uống không? Mang cậu ta đến, tôi sẽ cho anh biết tôi đã phát hiện điều gì."

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro