Day 6.1[2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao mấy người lại dừng lại? Mấy người đang nói gì tôi đó? Tiểu Cửu giận rồi nha." Giọng nói của Nine không rõ từ đâu phát ra, cậu ta vẫn dùng giọng điệu vừa nhão vừa ngấy: "Bây giờ mấy người đang bị nhốt ở chỗ này, tại sao lại nói Tiểu Cửu như vậy chứ?"

“Chúng ta có thể đàm phán một chút không.” Kaz cao giọng nói, “Cậu không thể trực tiếp tổn thương chúng tôi, nhốt chúng tôi ở đây cũng không thể kích hoạt ghi chú của chúng tôi, vậy rốt cuộc cậu muốn gì?”

Nine dường như không đoán được Kazuma sẽ nói như vậy, cậu ta im lặng một chút mới trả lời: "Đàm phán với Kazuma dễ dàng như vậy sao, vậy tôi nói thẳng luôn. Tôi muốn làm rõ một số việc, cần sự phối hợp của mấy người - tất nhiên, đổi lại, tôi có thể tiết lộ cho hai người một số thông tin."

"Cậu muốn biết cái gì?"

 Cảm giác chóng mặt đột ngột lại xuất hiện, Kazuma tinh ý nhận thấy con đường xung quanh mình có chút biến hóa. Vì vậy, cậu một bên hỏi, một bên lặng lẽ nháy mắt với Mika, tay làm một động tác xoay tròn. Mika gật đầu, xoay người quay lại, giống như lúc nãy vừa đi vừa đếm, dùng tiếng nói chuyện để che giấu tiếng bước chân của mình.

"Bây giờ tôi không thể nói quá rõ ràng, nhưng tôi có thể nói cho các cậu một số việc khác." Giọng nói của Nine dường như gần hơn: "Các người cứ đi về phía trước đi! Đừng lo, lát nữa tôi sẽ hướng dẫn hai người xuống lầu. Nhưng trước đó, các người phải tìm được Caelan đã."

“Vậy thì cậu có thể giải đáp cho chúng tôi một số việc trước không?” Kazuma tiếp tục đặt câu hỏi ngay khi Nine vừa dứt lời: “Ví dụ, chuyện của Tỉnh Lung và Cam Vọng Tinh...”

"Ồ, chuyện này liên quan đến tờ giấy của tôi. Nhưng tôi có thể tiết lộ một chút ... Họ là đối tượng thí nghiệm đầu tiên của tôi, chứng minh rằng có thể có nhiều hơn hai người cùng vào thế giới trong ‘gương’ một lúc." Nine trả lời: "Cuối cùng... Tóm lại là đã xảy ra một vụ nổ. Đáng lẽ trong hai người có một người có thể chạy thoát, nhưng tiếc là bọn họ đều ngu xuẩn. Cuối cùng không ai chạy cả, thế thì cùng chết thôi. A... đúng là một câu hỏi nhàm chán, mấy người có thể hỏi chuyện gì khác thú vị hơn không?"

“Còn Patrick thì sao?” Mika hỏi, “Em ấy không phải là bạn của cậu sao? Tại sao cậu lại kéo em ấy vào ‘gương’?”.

Nine chế nhạo: "Bạn bè? Trên đời này còn có bạn bè sao? Cho dù là hai người các người, đến cuối cùng vẫn có thể vì nhau mà chết sao?"

“Sao lại không? Chẳng phải Tỉnh Lung và Cam Vọng Tinh là một ví dụ sao?” Kazuma tiếp tục lớn tiếng, cậu nhìn Mika chạm vào một cánh cửa, gương mặt biểu lộ sự hoài nghi. Mika bên cạnh lắc đầu, họ tiếp tục đi về phía trước: "Khi vụ nổ xảy ra, bọn họ không phải đều không bỏ chạy sao? Bảo vệ nhau như thế không phải bạn hữu thật sự sao?"

Nine im lặng, cậu ta suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: "Đó là bởi vì bọn họ nhát gan, sợ rằng bản thân mình sẽ là người bị bỏ lại phía sau."

"Cứ xem như cậu nói đúng đi." Kazuma hỏi "Vậy chuyện gì đã xảy ra với Patrick?"

“Patrick là đối tượng thí nghiệm của một giả thuyết khác.” Nine trả lời: “Cậu ấy đã chứng minh rằng ghi chú của tôi có thể được sử dụng theo cách ngược lại… À, tôi không thể nói nhiều hơn về chuyện này được. Tóm lại, chúng tôi phải chọn giữa hai lựa chọn, có một cái là "tin tưởng". Cuối cùng cậu ta đã chọn sai, nên cậu ta phải chết."

"Vậy hai lựa chọn của hai người lúc đó ... chọn tin sẽ chết, hay chọn không tin thì sẽ chết?"

“Tại sao cậu lại thích quan tâm đến chuyện của người khác như vậy nhỉ?” Nine có chút mất kiên nhẫn: “Tin tưởng thì có ích lợi gì? Chắc chắn chọn tin tưởng sẽ chết nha. Mấy người có thể tìm nhanh lên một chút không, bớt nói mấy điều vô nghĩa lại đi."

Mika đột ngột dừng lại. Anh nắm lấy tay áo của Kazuma, ra hiệu cho cậu dừng lại. Anh ấn vào tay nắm cửa, rất lỏng lẻo, nhẹ nhàng xoay thử một vòng sẽ dễ dàng bật ngược trở lại. Đây chính là căn phòng Caelan đang nằm, khóa cửa đã bị hỏng, lại còn bị Lưu Vũ ấn mạnh tay nên khi xoay nhẹ cảm giác khác hẳn những cánh cửa khác.

"Là mười ba?"

"Ừ, mười ba."

Kazuma xác định được vị trí, gật đầu rồi nhẹ nhàng mở cửa, nheo mắt quan sát tình hình bên trong. Hai chiếc giường trong phòng, trên một chiếc có bóng người đang nằm, Mika và Kazuma nhìn nhau rồi bước vào, nhẹ nhàng kéo tấm chăn ra. Dưới tấm chăn, Nine mở to mắt nhìn Mika, trên mặt nở một nụ cười thật tươi.

"Surprise, bị tìm được rồi."

Giọng điệu của cậu ta cực kỳ phấn khích, Mika cảm thấy có thứ gì đó đè lên cổ mình, anh hít một ngụm khí lạnh, nhận ra trong tay Nine chính là khẩu súng bắn đinh mà Lý Gia Tường dùng để giết người.

“Cậu không thể trực tiếp làm người khác bị thương.” Cho dù là Kazuma đã chuẩn bị tâm lý, cậu vẫn bị dọa sợ: “Nếu như cậu làm anh ấy bị thương, cậu cũng sẽ chết. Việc này chỉ là vô nghĩa.”

"Ở chỗ của con quái vật đó thì không thể." Cao Khanh Trần cười: "Nhưng chúng ta đang ở thế giới trong ‘gương’. Giết người trong thế giới trong ‘gương’ nằm ngoài tầm kiểm soát của con quái vật kia."

Kazuma khựng lại, nhíu mày: "Thế giới trong ‘gương’?"

“Đây là thế giới của tôi.” Nine rút chốt an toàn của súng bắn đinh, ấn vào cổ Mika: “Ghi chú của tôi đã được kích hoạt, là "ăn cắp". Cậu có nhớ sợi dây chuyền mà các người vừa nhặt được không? Đó không phải là dây chuyền của Caelan, nó là của tôi. Các người đã lấy đi đồ thuộc về tôi, chính là đã "ăn cắp". Vì vậy, chính tại thời điểm đó, các người đã kéo tôi vào thế giới trong "gương". À, nhân tiện, cũng phải đa tạ Patrick, tôi vừa nói với cậu ta một câu là tôi sẽ đi trộm đôi mắt của Caelan thử xem, cậu ta liền tin là thật, sắp chết đến nơi cũng không quên nói với mấy người, giúp tôi dụ các cậu lại đây."

“Vậy đây là thế giới của cậu sao?” Mika cẩn thận từ ngữ, cố gắng giữ Nine bình tĩnh lại: “Cậu có quyền kiểm soát thế giới này sao?

“Chuyện này không quan trọng, cậu chỉ cần biết bây giờ tất cả chúng ta đều ở bên trong tòa nhà này.” Nine bĩu môi: “Tôi chỉ cần điều này.”

“Cậu muốn gì?” Kazuma hỏi: “Cậu dựa vào Patrick và Caelan dụ chúng tôi lại đây, hiện tại cậu đã hoàn toàn nắm bắt thế cục. Chúng tôi bây giờ đều ở đây, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”

"Tôi không phải muốn thắng ở thế giới trong "gương" này, bởi vì cho dù tôi giết được các cậu ở đây, ra ngoài tôi cũng phải đi giải quyết những người khác. Lưu Vũ không dễ đối phó, Lâm Mặc lại càng khó xử lý hơn, tôi phải trực tiếp Win." Trong bóng tối, Nine nhìn chằm chằm vào mắt Kazuma, giọng nói cậu ta giống như một con rắn độc đang rít lên: "Tôi đã tìm thấy một tờ ghi chú của cậu, Kazuma. Trên đó viết, rời khỏi Đảo Hải Hoa. Nhưng tất cả chúng ta đều biết mọi cánh cổng của Đảo Hải Hoa đã bị khóa. Tại sao ghi chú của cậu lại viết "Rời khỏi Đảo Hải Hoa?"

Mika sững sờ, nhất thời quên mất có một cây súng bắn đinh đang kề vào cổ: "Cậu nói cái gì?"

“Tôi sẽ bắn Mika một phát trước, nhưng tôi sẽ không giết anh ta.” Nine giữ chặt Mika, uy hiếp Kazuma bước ra ngoài: “Trước khi anh ta chết vì mất máu, tôi sẽ thừa nhận chiếc vòng cổ đó là tôi cho các cậu, không phải các cậu trộm nó. Nếu tội trộm cắp không thành lập, thế giới trong ‘gương’ sẽ được giải trừ. Thoát khỏi đây, Mika sẽ không chết. Nhưng điều kiện là... sau khi thoát khỏi thế giới ảo này, cậu phải đi ra mở cửa đại sảnh cho tôi."

“Cậu có biết đây không phải là một kế hoạch hoàn hảo không?” Kazuma đối với việc tờ giấy của mình bị tiết lộ có vẻ không hoảng sợ một chút nào: “Sau khi rời khỏi thế giới này, cậu sẽ không thể làm tổn thương Mika và tôi nữa. Làm sao cậu có thể đảm bảo rằng tôi sẽ cam tâm tình nguyện mở cửa cho cậu?"

“Vậy thì cậu phải trách Mika.” Cao Khanh Trần bật cười: “Tờ ghi chú của anh ta là khóc. Điều kiện đơn giản như vậy, quả là một con dao tốt trong tay tôi. Nếu cậu không mở cửa, tôi có một vạn phương pháp khác nhau để khiến Mika vừa khóc vừa nhìn cậu ra mở cửa, cậu tin không?"

“Vậy, nếu tôi không mở cửa, nhân lúc Mika đang khóc, cậu sẽ giải trừ thế giới trong ‘gương’ này đúng không?” Kazuma ra vẻ thỏa hiệp: “Tôi hiểu rồi. Tôi đồng ý thử nghiệm.”

“Vậy thì đi thôi.” Nine gật đầu hài lòng, đưa súng bắn đinh chạm vào cổ Mika. Bây giờ kết cấu của tầng 2 đã trở nên bình thường, mặc dù vẫn không có ánh sáng nhưng họ có thể dễ dàng bước ra khỏi cửa hành lang và đi xuống tầng 1. Cửa sổ lầu một vẫn trong suốt, hiện tại đã là buổi trưa, ánh nắng chói chang chiếu vào cầu thang. Trước khi họ xuống đến hội trường, Kazuma đột nhiên dừng lại.

“Ở chỗ này đi.” Kazuma nói, “Nếu theo lời cậu đi đến cửa trước, cậu không nhất thiết phải bắn anh ấy.”

“Được thôi!” Nine giơ súng bắn đinh lên, mồ hôi nhễ nhại, nhưng cậu ta trông cực kỳ hưng phấn: “Chuẩn bị sẵn sàng nha, Mika.”

“Được.” Mika cũng không căng thẳng chút nào: “Bắn đi, nhưng nhớ trước khi tôi chết phải giải trừ thế giới trong ‘gương’ này”.

Nine bóp cò, ngay lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cậu ta liếc qua khoảng trống giữa tay vịn cầu thang, nhìn thấy con quái vật đang canh giữ trong đại sảnh - nơi này căn bản không phải là thế giới trong "gương", mà rõ ràng đang ở thế giới thật. Cậu ta muốn thu hồi khẩu súng đã bóp cò, nhưng rất tiếc đã chậm. Chiếc đinh đã bắn ra ngoài, Mika nhanh nhẹn nhảy sang một bên để tránh, chiếc đinh chỉ sượt qua vai, cào rách một lớp máu thịt. Tiếng gầm của con quái vật ngay lập tức vang lên, khuôn mặt của Nine cũng lập tức trở nên trắng bệch.

“Thật xin lỗi.” Kazuma ôm đỡ lấy người Mika, nghiêng đầu cười với Nine: “Cũng hy vọng cậu có thể… have fun!”

Lời tác giả: Quái vật hai ngày này bận rộn quá =(( 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro