Day 6.3 [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: Xem kỹ khuyến cáo trước khi đọc

-----

Mặt đất dưới chân Lâm Mặc và AK đột nhiên dao động, sàn gỗ màu trầm ban đầu không ngừng bị phân cắt, trở thành từng mảnh thủy tinh trong suốt màu xám. Dưới lớp kính, rất nhiều người ngẩng đầu nhìn Lâm Mặc và AK đang đứng phía trên.

Những người đó không có mắt, không có mũi, chỉ có miệng, bao quanh đầu là làn da trắng nhợt. Họ mím chặt miệng, dùng đôi mắt vốn không tồn tại nhìn chằm chằm hai người trên kính.

"Cái quái gì thế này?" AK cẩn thận di chuyển, những người không mặt mũi bên dưới cũng đi theo cậu. Yết hầu Lâm Mặc run rẩy, dặn AK không được nhìn xuống những người phía dưới.

"Hiện tại chúng ta đang đứng trên một lớp thủy tinh, lớp kính này sớm muộn cũng sẽ vỡ." Lâm Mặc căng thẳng: "Dưới kia chính là kết quả đang chờ chúng ta."

"Em im đi." AK cắt lời cậu ngay lập tức: "Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, em đừng nói những lời xúi quẩy nữa."

Lâm Mặc chưa kịp nói gì, camera đột nhiên dừng lại. Đám người dưới chân bắt đầu bàn tán, la hét, hoàn toàn không thể nghe rõ cụ thể họ nói gì, chỉ có thể nghe thấy vô số âm thanh lộn xộn như ong vỗ cánh. AK chỉ nghe được trong số đó một số từ khóa như "hối hận", "từ bỏ" hoặc "lịch sự", nhưng anh không thể nghe được câu hoàn chỉnh.

"Hết giờ - AK, vui lòng trả lời."

Giọng của staff không biết từ đâu phát ra, đám người dưới chân cũng im bặt, tiếp tục dùng đôi mắt vốn không tồn tại nhìn chằm chằm phía trên. AK đần ra, không nghe rõ câu hỏi nên đương nhiên cũng không biết nên trả lời cái gì, nhưng staff đã bắt đầu đếm ngược rồi.

"Năm, bốn, ba, hai..."

"Chết tiệt, tôi trả lời! Tôi không hối hận!" AK không có thời gian để phân tích xem mình nên nói gì, tùy tiện trả lời đại trước khi hết thời gian. Khi vừa trả lời xong, đôi mắt trong camera bên cạnh lại bắt đầu nhấp nháy, như thể đang ghi lại những gì anh vừa nói. Ngay sau đó, dưới chân bọn họ vang lên tiếng gào thét thảm thiết, đám người bên dưới nhìn nhau một lúc, rồi đồng loạt ngẩng lên. Tim AK chợt chùng xuống - anh nhận ra mình đã trả lời sai. Mặc dù ngũ quan của đám người này chỉ có miệng, nhưng da mặt chúng đang dúm lại thể hiện rõ sự phẫn nộ.

Một trong những người đó đột nhiên mở miệng và hét lên một tiếng the thé. Tấm kính dưới chân AK cũng nứt ra theo tiếng hét này. Anh mau chóng nhảy lên một tấm kính khác. Khi vừa rời khỏi, âm thanh thanh túy của kính vỡ vang lên, mảnh thủy tinh vừa đỡ AK đã vỡ tan tành, mảnh vỡ rơi vào đám đông phía dưới, cắt nát da thịt của một người vô diện.

Nhưng đám người này dường như không có phản ứng gì lớn với chấn thương, mà ngược lại bắt đầu vỗ tay đầy phấn khích. AK kinh hãi nhìn Lâm Mặc, thấy cậu ấy đang cau mày tiến lại gần một chiếc camera để quan sát.

"Đừng lại gần quá, cẩn thận nó sẽ trực tiếp giết em." AK cố gắng di chuyển càng xa lỗ hổng do kính vỡ tạo nên càng tốt: "Anh có lẽ đã đoán sơ được trò này chơi như thế nào."

"Nói thử em nghe xem." Lâm Mặc vươn tay chọc chọc đôi mắt trong camera, nhãn cầu khẽ giật giật, không nhịn được chớp mắt. Lâm Mặc giật mình nhảy tránh về phía sau: "Gớm quá, đôi mắt này là thật à? Sờ vào không giống bằng nhựa tí nào."

"Kinh quá." AK không muốn nhìn kỹ hai con mắt nhầy nhụa đỏ ngầu đó, cũng không muốn nhìn đám người không mặt dưới chân, chỉ đành nhìn chằm chằm về phía Lâm Mặc: "Chúng ta đang phải tham gia một show hỏi đáp. Nếu trả lời sai, mảnh thủy tinh dưới chân sẽ vỡ ngay lập tức. Nếu trả lời đúng sẽ không sao. Đến lúc tất cả số kính dưới chân chúng ta đều vỡ, hai đứa mình cũng xong luôn. "

"Giải thích dễ hiểu đó," Lâm Mặc nhún vai: "Tiếp theo chắc là đến lượt em. Cả khu vực này cộng lại chỉ khoảng 30 mảnh thủy tinh... có vẻ như chúng ta có 30 cơ hội trả lời sai."

Cậu ấy vừa dứt lời, đôi mắt đang chớp chợt dừng lại, chuyển hướng về phía Lâm Mặc. Những người dưới chân Lâm Mặc mở miệng, lại bắt đầu bàn tán. Lâm Mặc tập trung lắng nghe một lúc, nhưng những âm thanh bên dưới rất lộn xộn khiến cậu ấy cũng không nghe được gì.

"Anh nghe thấy hình như có ai đó nói kiên cường? Hay gì đó tương tự như thế..." AK tranh thủ trước khi bắt đầu đếm: "Hình như còn có sân khấu... Mẹ nó cái đám người chết tiệt này có thể đừng la hét nữa không, cử một người đại diện ra đặt câu hỏi không được à?"

"Em cũng nghe thấy từ 'sân khấu'." Lâm Mặc gật gật đầu, "Chỉ là không biết câu hỏi là gì."

"Hết giờ rồi, Lâm Mặc, xin trả lời." Tiếng staff lại bắt đầu đếm, "Năm, bốn..."

"Tôi yêu sân khấu." Lâm Mặc suy nghĩ một lúc, sau đó thản nhiên gập mình cúi đầu. Cậu ấy không đứng dậy, nhìn chằm chằm đám người dưới chân, nở nụ cười: "Các người muốn nghe câu này đúng không?"

Những người bên dưới im lặng một lúc, sau đó đồng loạt vỗ tay. Họ dường như liên tiếp gật đầu, cả biển người tạo thành một làn sóng dập dìu.

AK không thốt nên lời: "Có phải được rồi đúng không?"

"Chắc là đúng rồi." Lâm Mặc đứng thẳng lại: "Mèo mù giết chuột. Chó ngáp phải ruồi."

"Chết tiệt, đoán như thế này khó quá." AK lau mồ hôi trên trán: "Ai biết bọn họ muốn nghe cái gì?"

Những người bên dưới lại bắt đầu xì xầm, giọng bọn họ thậm chí còn ồn ào hơn lần trước. AK nằm hẳn lên tấm kính, cố gắng nghe xem họ nói gì. Lần này anh khẳng định đã nghe thấy từ "nhận lỗi", AK lập tức đứng lên, tỏ vẻ đã hiểu mình cần trả lời như thế nào

"Tôi cần phải xin lỗi!" Lưu Chương nói lớn: "Tôi cam tâm tình nguyện xin lỗi, tôi rất nghiêm túc!"

"Này, nếu là em thì em sẽ không trả lời gấp vậy đâu." Lâm Mặc liếc mắt nhìn xuống dưới chân: "Nể tình anh em, khuyên anh mau chạy nhanh đi, câu trả lời của anh vẫn chưa đủ."

AK bối rối chớp mắt: "Ý của em là?"

Ngay sau đó, lại một tiếng hét chói tai khác vang lên, mảnh kính dưới chân AK bắt đầu nhanh chóng nứt vỡ, anh vội vàng nhảy sang chỗ khác, suýt chút nữa đã ngã xuống dưới. Lâm Mặc vươn tay đỡ anh, bất đắc dĩ xoa xoa lưng anh.

"Để em đây chỉ dạy cho người mới nhé. Lúc nãy, anh phải nói tôi muốn xin lỗi, tôi cam tâm tình nguyện xin lỗi, nhưng tôi không hy vọng người khác có thể tha thứ cho tôi." Giọng Lâm Mặc rất bình tĩnh: "Phải nói cả câu này."

"Hả...? Có cần thiết không?" AK sững sờ, sau lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh, "Không phải họ muốn nhận lời xin lỗi sao? Anh nhận lỗi vì anh thật lòng muốn xin lỗi, chứ không phải vì.... "

"Ở đây anh thật lòng hay giả tạo, đều không quan trọng." Lâm Mặc chỉ vào đám đông: "Lời xin lỗi có được chấp nhận hay không còn phải xem bọn họ nghe hiểu không, à phải nói là bọn họ có muốn hiểu hay không. "

"Nhưng...."

AK chưa nói xong câu, câu hỏi tiếp theo đã bắt đầu. Lần này lại càng ồn ào hơn, AK không thể nắm bắt được bất kỳ từ khóa nào, lo lắng nhìn Lâm Mặc. Lâm Mặc dường như đã nghe thấy gì đó, nhưng cậu ấy cũng không dám chắc, chậm chạp không lên tiếng.

"Hết giờ, Lâm Mặc, xin trả lời. Năm..."

"Câu này... Tôi vô cùng cám ơn quý công ty?" Lâm Mặc nhẹ giọng hỏi, sau đó nhanh chóng nhảy sang một mảnh thủy tinh khác. Đám đông bên dưới xôn xao, mảnh kính mà Lâm Mặc vừa đứng vỡ tan bởi một tiếng hét khác. Bọn họ ngoác miệng, phun ra những âm tiết hỗn loạn.

"Có vẻ lần này em không nên cảm ơn công ty, đúng ra nên mắng công ty 2 câu." Lâm Mặc thở dài, "Em không nghe rõ được bọn họ đang nói đến công ty nào."

"Vậy câu trả lời của chúng ta chỉ có thể nhờ vào đoán mò?" AK cáu kỉnh sờ tóc: "Không vui chút nào."

"Không phải toàn bộ đều dựa vào phỏng đoán." Lâm Mặc liếc nhìn về phía con mắt đang chớp trong camera: "Mấy cái camera này... anh thấy giống cái gì?"

"Đừng đặt câu hỏi cho anh nữa, aaaa, muốn nói gì nói thẳng luôn đi!" AK phát cáu, nhưng câu hỏi tiếp theo của anh đã bắt đầu rồi. Đôi mắt dừng ở chỗ anh, âm thanh lại vang lên, AK nín thở nhận ra từ "Tiếng Nhật".

"A cái này ..." AK suy nghĩ một chút, thật sự không biết nên từ góc độ nào để trả lời. Lâm Mặc cũng không chắc lắm, cậu ngập ngừng thực hiện động tác INTO1 với AK, sau đó khoa tay múa chân vẽ một vòng tròn, lại làm động tác ôm.

"Nhóm của chúng ta, international? Cùng nhau?" AK có lẽ đã hiểu ý Lâm Mặc : "Chúng tôi là một nhóm quốc tế. Thông thạo tiếng Nhật có thể giúp nhóm của chúng tôi giao tiếp chặt chẽ, dễ dàng hơn...?"

Không có tiếng hét nào vang lên, đám vô diện bên dưới lại vỗ tay. AK thở phào một hơi, nhìn Lâm Mặc giơ ngón tay cái: "Không hổ là Lâm Mặc."

"Đôi mắt đó chính là giới truyền thông", Lâm Mặc lần này không hỏi nữa, nhắc lại phỏng đoán của mình. "Những người bên dưới là khán giả. Truyền thông có trách nhiệm đem lời chúng ta nói đến khán giả, nhưng bọn họ có thể cắt nối, biên tập, chỉnh sửa linh tinh lời nói của chúng ta..."

"Cho nên câu trả lời của chúng ta tuyệt đối không được mập mờ." AK hiểu ra: "Khi trả lời phải dự đoán cả tình huống bị biên tập cắt ghép, để nhóm người phía dưới không có cách nào không hài lòng."

"Đại ý là vậy." Lâm Mặc gật đầu, "Đúng là một khóa huấn luyện cách trả lời phỏng vấn rất thú vị."

Một câu hỏi mới bắt đầu, Lâm Mặc thận trọng trả lời, nhưng vẫn không tránh được một mảnh thủy tinh khác lại vỡ. Cậu tức giận đứng cạnh AK, thuận chân đá một mảnh kính vỡ còn sót lại xuống phía dưới biểu thị sự bất mãn.

"Không đúng sao? Em nói chúc tất cả những trở ngại của mọi người đều được giải quyết tốt đẹp. Câu này có chỗ nào không hợp lý chứ?"

"Hoàn toàn đúng. Nhưng những gì em vừa nói có thể bị blogger lý giải theo một cách kỳ quái." AK điềm tĩnh gật đầu: "Đến lượt anh."


tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro