Day 7.3 [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: Xem kỹ khuyến cáo trước khi đọc

-----

Sau sân khấu này cũng là lúc bọn họ phát hành album đầu tiên của nhóm. Vì là album đầu tiên nên phản hồi có vẻ khá tốt. Tuy rằng theo tình báo của Trương Gia Nguyên, nhóm fan hâm mộ vì công ty không phát hành bản đơn của từng thành viên nên cũng chiến nhau đến sứt đầu mẻ trán. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn được xem là khá tốt. Chính vì vậy, công ty cũng không vứt bỏ nhóm nhạc này mà thừa thắng xông lên, cung cấp cho họ khá nhiều tài nguyên. Thời điểm Ngạnh Đường Thiếu Nữ mới thành đoàn so với bọn họ gặp nhiều khó khăn hơn, các học tỷ đều nói rằng bọn họ thật may mắn.

Họ đã có thêm một vài sân khấu sau khi thành đoàn, nhưng phản ứng thu được đều rất tầm thường. Biểu hiện trên sân khấu của tất cả mọi người đều không có gì tiến bộ. Cũng không quan trọng, vì dù sao họ cũng không phải dựa vào sân khấu để kiếm cơm. Miễn là thương vụ vẫn đến không ngừng, những thứ khác đều không quan trọng. Nếu không có bài hát tốt thì bán được nhiều hàng cũng là một cách.

Cuộc sống tập luyện đan xen cứ như vậy kéo dài hơn nửa năm, không biết bắt đầu từ lúc nào, mọi người bỗng đều trở nên bận rộn. Về cơ bản, Lưu Vũ hoàn toàn vắng mặt trong những buổi họp nhóm. Hiện tại cậu ta cái gì có thể bán cũng đều bán, làm một người mang hàng vui vẻ. Thương vụ của Mika có chất lượng cao nhất trong cả nhóm, có thể các nhà tài trợ thích gương mặt của cậu ấy, cứ ba đến năm hôm lại thấy Mika mang một tạo hình khác trở về. Lâm Mặc vẫn phải đi học, thỉnh thoảng biến mất một thời gian. Những người còn lại cũng có nhiều show tạp kỹ, mỗi ngày đều phải làm việc liên tục, rất ít người trở về biệt thự. Nhìn chung, mọi người đều có việc phải làm, nhân khí của họ không hề thấp, nhưng nếu nói đến có tác phẩm tốt nào không... thì quảng cáo chính là tác phẩm tốt nhất của họ. Năm nay người hâm mộ có sức chi tốt, các nhãn hàng rất hài lòng với nhóm này.

Ngày tháng trôi qua dài đến nỗi ngay cả cơn ác mộng của Riki cũng đã biến mất. Lúc chương trình "Kết thúc thanh xuân" được phát sóng, anh cũng muốn xem thử vài lần. Nhưng vừa nghe thấy có người hô "Thế giới rộng lớn quá, chúng ta cùng nhau xông pha", dạ dày liền bắt đầu khó chịu nên Riki đành bỏ cuộc. Anh cũng sợ những thước phim êm đềm đó sẽ xáo trộn trí nhớ của bản thân, khiến anh không còn cảnh giác với thế giới này. Santa vẫn kiên trì xem, sau khi xem xong kể với Riki rằng cả hai người không lên hình nhiều lắm, chủ yếu đều là cảnh của Lưu Vũ, điều này không vui chút nào.

"Được rồi." Bây giờ Riki cũng đã học được cách gật đầu hờ hững. Sáu tháng qua, tiếng Trung của anh cũng tiến bộ rất nhiều, không còn dùng kiểu nói chuyện ngắt quãng nữa mà đã có thể nói chậm rãi: "Có lẽ anh không cần gặp bác sĩ tâm lý nữa."

Anh vẫn giữ mảnh giấy đó, góc của nó cũng sắp rách ra rồi. Riki không còn mang nó theo bên người nữa, chỉ nhét nó vào tủ quần áo, cũng không lấy ra xem lại nữa. Chuyện đi khám bác sĩ tâm lý cũng bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, cho đến khi anh cảm thấy không cần thiết nữa - so với trước anh càng lúc càng bận hơn, luôn có những bộ ảnh mới cần chụp.

"Chúng ta đã kiếm được rất nhiều tiền." Santa thở dài với Riki trong video call: "Trước khi đến Trung Quốc, em chưa từng nghĩ đến điều này."

Thời gian họ xa nhau cũng ngày càng dài, dạo này đã hơn nửa tháng họ không được gặp nhau, ngày nào cũng chỉ có thể trò chuyện qua video call. Lần này Riki ở lại Bắc Kinh, còn Santa làm việc ở thành phố khác, trông cậu ấy không khác gì trước đây, vẫn là bộ dạng hào hứng tràn đầy sức sống. Riki gật đầu cười, đồng ý, đến bây giờ anh cũng chưa tưởng tượng được mình có thể quay nhiều quảng cáo đắt giá như vậy.

Trước khi đến Trung Quốc, họ đã tưởng tượng những gì? Ý niệm này đột nhiên nảy lên trong đầu Riki.

——A, chuyện đó thật sự đã qua quá lâu, lâu đến mức, không cách nào nhớ lại được nữa.

"Lúc trước tại sao chúng ta lại có cùng một giấc mơ nhỉ?" Santa nhìn Riki đang trầm mặc, đột nhiên hỏi: "Tại sao chỉ có em và Riki có giấc mơ khủng khiếp đó cơ chứ?"

Riki nhất thời không phản ứng, vì Santa sợ kích thích anh nên đã lâu không nhắc tới chuyện ở đảo Hải Hoa đẫm máu nữa. Anh mở miệng thở dốc, suy nghĩ một lúc: "A... có lẽ đó chỉ là một cơn ác mộng kỳ lạ, chỉ là có điều, nó khá chân thật thôi." 

Giống như hiện tại, bọn họ cũng đang trải qua một giấc mơ kỳ diệu mà chân thật. 

Santa cũng trầm mặc, một lúc lâu sau, cậu nói lời chúc ngủ ngon với Riki, sau đó lại nhẹ nhàng thốt ra một câu vô nghĩa: "Không biết lần tiếp theo hai chúng ta có thể cùng nhảy trên sân khấu là lúc nào."

"Hả?"

"Không có gì, anh ngủ ngon." Santa lắc đầu: "Một tuần nữa gặp lại."

"Ừ." Giọng Riki lí nhí trong lồng ngực: "Ngủ ngon."

Hôm sau Riki còn một buổi chụp quảng cáo, nhưng cơn mất ngủ biến mất đã lâu nay lại đột ngột tìm về. Anh nằm mở to mắt cả buổi, rồi đột ngột lao ra khỏi giường, đi tìm tờ giấy mà anh đã lâu không đọc.

"Đắm mình trong những giấc mơ," Rikimaru nương theo ánh sáng từ điện thoại di động, nhìn dòng chữ anh đã quá quen thuộc. Nhìn những dòng chữ đó vài lần, Riki lẩm nhẩm: "Đắm mình trong những giấc mơ?"

Cuối cùng thì đâu là "giấc mơ"? Đâu mới là "vĩnh hằng"?

Riki nắm chặt tờ giấy trong tay, nằm lại trên giường, mở "Kết thúc thanh xuân".

Đoạn đầu chương trình giống với ấn tượng của anh, mọi người cùng nhau đến phòng chiếu, cùng nhau xem lại Sáng Tạo Doanh và cùng nhau hô vang khẩu hiệu. Mọi thứ vẫn bình thường, Kẹo Siêu Ngọt biểu diễn suôn sẻ, Hàn Mỹ Quyên và Hàn Bội Tuyền cùng lúc xuất hiện trên sân khấu, Thiệu Minh Minh cũng thuận lợi hát xong. Những hình ảnh này cùng những mảnh ký ức kia cứ hiện lên, ranh giới thật giả đan xen, biến thành những bóng hình mờ ảo, mơ hồ.

"Thầy Lê, tất cả những biểu hiện của anh khi ở trong Doanh đều là thật sao?"

Không rõ người vừa hỏi là ai, ngón tay đang kéo thanh tiến trình của Riki đột nhiên dừng lại, anh thấy camera chuyển hướng sang Lelush. Cậu ấy nhìn máy quay, ánh mắt như xuyên qua tấm kính trong suốt xuyên thẳng đến anh.

"Tôi vẫn luôn là thật."

Khi nói câu đó, dáng vẻ cậu ấy so với trước đây giống hệt nhau

"Thật sự là giống nhau như đúc." Riki thì thầm, rơi vào một mảng hoang mang.

Hiện tại trên mạng có thể tìm thấy rất ít tin tức về Lelush, cậu ấy đã đóng đủ quảng cáo, chính thức trở lại làm người bình thường. Đôi khi các fan cũ cũng gửi những tin tức về việc cậu ấy đang tản bộ ở đâu, nhưng độ chú ý cũng đã dần biến mất. Cư dân mạng luôn như vậy, khi có lưu lượng lớn hơn xuất hiện, tự nhiên bọn họ sẽ bị thu hút bởi những điều mới mẻ hơn.

Khi Lelush, người đang đi bộ, bị Riki, người đang bịt mặt như một tên trộm chặn đường trong con hẻm, cậu ấy thực sự hoảng hốt.

"Riki?" Lelush không dám chắc lắm: "Anh cũng ở...?"

"Lelush!" Hiện tại, Riki ngay cả chào hỏi cũng không có hứng, anh ít khi đi thẳng vào chủ đề như thế này: "Cậu cũng nhớ, phải không?"

"A... có nhớ một ít, tôi phải nhớ quá nhiều chuyện, nên cũng không nhớ được chính xác lúc ấy đã xảy ra chuyện gì." Lelush thản nhiên dựa vào tường, đánh giá kỹ Riki: "Anh ở chỗ này, hình như rất lâu rồi."

Riki nắm lấy tay Lelush, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cậu, đột nhiên cảm thấy giữa cậu ấy và mình đang tồn tại một khoảng cách rất xa.

"Đã hơn một năm." Riki lấy trong túi ra tờ ghi chú: "Đôi khi tôi cũng không biết... mình nên tin vào điều gì".

Lelush không cầm tờ giấy kia, nhìn lên bầu trời, thản nhiên giơ tay chắn bớt ánh nắng đang hắt xuống: "Nhưng Santa hình như đã lựa chọn chìm đắm."

"Cậu từng gặp qua Santa?" Riki tròn mắt ngạc nhiên: "Em ấy... lời cậu vừa nói có ý gì?"

"Nửa năm trước tôi có gặp Santa một lần. Lần đó tôi phát hiện ra cậu ấy đang ở trong một giấc mơ, nhưng tôi không ngờ anh cũng đang ở đây."  Lelush mỉm cười, mắt ánh lên chút tia sáng phản chiếu ánh nắng: "Hai người ở đây cũng khá ổn nhỉ, nhận được khá nhiều quảng cáo."

"Nhưng ở đây..." Riki không biết phải nói gì, nhất thời nghẹn lời, bất lực phồng má. Lelush thấy thế cười nhẹ, vỗ vai anh: "Anh cảm thấy nơi này không phải là thật sao?"

"Chìm đắm trong mơ." Riki nhìn tờ ghi chú trên tay, thì thào: "Đây không phải sự thật, tôi biết."

"Anh cũng phát hiện ra rồi," Lelush trầm ngâm gật đầu: "Vậy tại sao anh lại không dám khẳng định chắc chắn? Nơi này có thật sự tốt đẹp như vậy... thế giới kia cũng thực sự khủng khiếp đến thế sao?"

Ý cậu ấy là gì? Riki có chút bối rối, thế giới này còn chưa đủ đẹp sao...? Liệu có đủ đẹp đến mức cậu và Santa có thể chìm đắm ở nơi này cả đời cũng không sao?

"Nơi đây có thể tốt đẹp hơn so với thế giới đó. Nhưng khi anh đã nhận ra vấn đề của thế giới này, nó nhất định sẽ đẩy nhanh tốc độ ép anh phải đưa ra lựa chọn. Nên anh cần phải chuẩn bị tinh thần trước." Lelush xoay người có ý muốn rời đi: "Thế giới này đã có sẵn một cái kết. Nếu anh muốn tự viết cho mình một kết thúc khác... anh phải phá vỡ nó."

"Phá vỡ nó?" Riki lặp lại ba từ này trong vô thức: "Như thế nào mới có thể... phá vỡ nó?"

"Anh biết đó, Rikimaru Chikada. Miễn là anh thẳng thắn đối diện với sự thật."

Lelush quay lưng bước ra khỏi con hẻm, không quay đầu lại.

Khi Riki trở về, anh bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng. Từ lúc nói chuyện với Lelush xong, anh bắt đầu cảm thấy thế giới này không có chỗ nào là thật cả. Từ đồng đội, đến chính bản thân anh, tại sao chỗ này luôn khiến anh không thoải mái, dù đồng đội không hề OOC?

Khi Riki không còn lừa dối bản thân rằng đây là thế giới thực nữa, anh bắt đầu nhìn ra rất nhiều manh mối. Quan sát thế giới luôn là thế mạnh của anh ấy, giống như trước đây Riki là người đầu tiên khám phá ra không gian bị "gương" phản chiếu.

Thế giới này quá chân thật, chân thật đến lạnh lùng, đến mức lộ ra chút cảm giác nó đã bị một thế lực nào đó can thiệp. Ví dụ như, vũ đạo của anh và Santa chưa bao giờ được coi trọng, âm nhạc của Mika chưa bao giờ được coi trọng, phần rap của  AK cũng chưa bao giờ được coi trọng... và cả giấc mơ biên khúc, giấc mơ nam đoàn, giấc mơ quốc tế, giấc mơ sân khấu... Ở thế giới này tất cả những giấc mơ đó đều vỡ tan tành, như thể tất cả những mộng tưởng ấy đều là những bông tuyết, chịu một chút thiêu đốt liền tan vỡ.

Thời gian sau đó, giữa lịch trình cá nhân dày đặc bọn họ lại tụ họp thêm 2 lần, hát vài bài hát không ra thể thống gì, nhảy vài vũ đạo với đội hình lồi lõm. Nhóm này đang xuống dốc rồi, fan cũng không còn giữ được tình cảm ban đầu sau 2 năm nữa. Bá Viễn đã từng hỏi Trương Gia Nguyên sau một buổi diễn, nói nhóm chúng ta hình như chỉ còn nửa năm nữa, liệu trong sáu tháng này chúng ta có thể có được một màn biểu diễn đàng hoàng không?

"Viễn Ca, anh vẫn giữ ước mơ về nam đoàn à?" Trương Gia Nguyên cười: "Chúng ta đã hoạt động được một năm rưỡi rồi, thầy Riki người ta còn không đề cập đến chuyện cải biên vũ đạo nữa là."

"Nam đoàn không phải để bán hàng sao? Ai thèm quan tâm chúng ta nhảy cái gì?" Lâm Mặc đi phía sau bọn họ, để lại một câu châm chọc không nhẹ cũng không nặng: "Tạ ơn trời vì ít nhất vẫn còn có sân khấu để diễn đi."

"Haiz... anh chỉ nói bừa thôi." Bá Viễn gãi đầu, rồi gọi Rikimaru đang đứng ở đầu cầu thang: "Đi thôi Riki, về thôi."

Họ lần lượt lên xe, nhưng quanh xe chỉ còn vài người hâm mộ. Những tiếng reo hò chói tai dường như vẫn ở đó, nhưng lại cách bọn họ một khoảng rất xa. Châu Kha Vũ quay đầu lại, nhìn thấy đám đông đang vây quanh một chiếc xe khác, gào thét phấn khích.

"Là nhóm mới à?" Trương Gia Nguyên lẩm bẩm: "Thật là thú vị, rau hẹ một nhóm lại một nhóm."

"Rau hẹ mà em nói đến, là chỉ người hâm mộ hay chỉ nhóm nhạc mới đó?" Lâm Mặc bĩu môi, nhắm mắt lại: "Tất cả chúng ta đều là rau hẹ. Chúng ta đều là rau hẹ. Ai cắt ta và ta lại cắt ai?"

Không ai lên tiếng trả lời. 

Hiếm khi, họ trở về biệt thự cùng nhau trong một đêm, nhưng chưa kịp nói với nhau câu nào đã trở về nghỉ ngơi.

Thế giới thật sẽ tàn nhẫn đến vậy sao? Riki vẫy tay chào Mika, người vừa nhuộm tóc mới, rồi lại nằm dài trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào bóng đèn trên đầu. Chuyện tàn nhẫn luôn tồn tại, nhưng thế giới này dường như quá tàn nhẫn. Nó đem mọi thứ bóc thành từng mảnh, đặt trước mặt anh và Santa - nếu có người từng nói với họ, ước mơ của hai người trong tương lai sẽ trở thành như thế này, họ có còn dám bước theo ước mơ ấy không? Còn có thể tin tưởng giấc mộng rồi một ngày sẽ trở thành vĩnh cửu sao?

"Tôi không biết." Riki nhìn ánh sáng và bóng tối rời rạc trước mặt, tự hỏi tự trả lời. Anh ấy đã lâu không có thương vụ, không có cơ hội tiếp xúc với sân khấu, lượng fan cũng mất đi không ít. Thỉnh thoảng, Santa vẫn có một vài thương hiệu thể thao tìm đến. Có một lần, cậu ấy vỗ vai Riki, nói số tiền họ đã kiếm được nhờ thương vụ có dùng đến cuối đời cũng không hết.

"Nhưng chúng ta trước đây không phải muốn điều này." Khi ấy, Riki trầm giọng nói: "Trước đây chúng ta từng nói, kiếm được tiền đi taxi cũng đã rất vui vẻ."

Santa im lặng cầm túi lên, buông cánh tay đang khoác vai Riki, trợ lý ở bên ngoài đang giục cậu. Lúc vừa bước đến cửa, Santa đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Riki, nếu chúng ta đang cùng nhau nằm mơ... Chúng ta liệu có nên kiên trì đến cùng không?"

"Santa cũng đã biết chuyện từ lâu rồi à, quả nhiên em không ngốc tí nào." Riki không nhìn cậu: "Nhưng anh đã rất mệt rồi, muốn tỉnh lại."

"Vậy..." Santa gật đầu: "Nhưng em hy vọng anh có thể tiếp tục thử thêm một lần, kiên trì cùng em."

"Ừm, anh hiểu rồi." Giọng Riki như đang miễn cưỡng cười. Anh không thể cho Santa một câu trả lời rõ ràng, chỉ nhẹ nhàng nói: "Hẹn gặp lại, Santa."

Mọi câu hỏi trên đời luôn có đáp án, vấn đề là chưa đến lúc thích hợp. Khi cả hai đều đã có câu trả lời, thế giới này sẽ cho họ một bài kiểm tra.

—Khi bạn nhận thức được sự thật của thế giới này, bạn sẽ tiếp tục yêu nó chứ? Bạn còn dám đưa ra lựa chọn rời khỏi đây không?

Khi Santa trở về từ thành phố khác, các thành viên trong nhóm tình cờ phá lệ mà tụ tập đông đủ, họ ngồi quanh bàn ăn cùng nhau trò chuyện. Riki cũng đang ngồi ở đầu bàn, sốt ruột gõ ngón tay lên mặt bàn. Anh nhìn Santa chào hỏi mọi người, rồi chào mừng cậu trở về với đôi mắt đầy quầng thâm. Nhưng ánh mắt của Santa vẫn luôn trong veo đầy ánh sáng, cậu nhìn mọi người đang tụ tập vô cùng đầy đủ, kỳ vọng hỏi: "Nếu tất cả mọi người đều ở đây... Chúng ta sắp có một sân khấu sao?"

À, những lời này thật biết cách làm người ta vừa khó thở vừa đau lòng. Riki thở dài, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng anh đã sớm đoán khoảnh khắc này sẽ đến. Anh kéo Santa ngồi xuống cạnh mình, thì thầm với cậu: "Kết thúc rồi."

"Cái gì kết thúc cơ?" Santa bối rối hỏi, "Có phải em đã bỏ lỡ điều gì đó không?".

"Đắm chìm vào giấc mộng." Riki thở dài: "Santa, chúng ta phải tỉnh lại. Em luôn biết điều đó, đúng không?"

Santa hoảng sợ đứng lên, ngay lúc ấy, những người còn lại trên bàn đồng loạt quay đầu về phía họ, trên mặt không có cảm xúc gì, trở nên trống rỗng như những con búp bê. Ngay cả khi đã chuẩn bị tâm lý, Riki vẫn bị khoảnh khắc này dọa sợ - đó là một bóng ma không thể xóa nhòa, một cảnh tượng mà anh đã muốn quên đi vô số lần, nhưng nó vẫn luôn xuất hiện trong những cơn ác mộng. Cái thế giới đẫm máu kia cuối cùng cũng đuổi kịp họ, ảo mộng sẽ kết thúc ngay giờ phút này.

"Santa và Riki, tôi vừa nhận được thông báo." Con búp bê có ngoại hình giống Lưu Vũ mở miệng một cách máy móc: "Nhóm chúng ta sau này sẽ không hoạt động dưới hình thức nhóm nhạc hát nhảy trên sân khấu nữa, cũng không bị giải tán. Nếu các cậu chấp nhận hình thức hoạt động tôi vừa nói, các cậu có thể ở lại đây mãi mãi."

"Tại sao anh phải chọn lựa sớm như vậy kia chứ?" Santa kinh hãi nhìn Riki, hoảng sợ kéo anh ấy đứng lên: "Thế giới này không phải tồn tại hai năm mới kết thúc sao? Tại sao anh lại đưa ra lựa chọn vào lúc này chứ? Rõ ràng vẫn còn hơn... "

"Bởi vì cả hai chúng ta đều đã có câu trả lời cho mình." Riki nhẹ nhàng nói: "Thế giới này không cần phải miêu tả thêm về tương lai cho chúng ta nữa."

"Hãy đưa ra lựa chọn, dù sao các cậu cũng đã trải qua hơn một năm ở cùng chúng tôi rồi ." Búp bê Bá Viễn nhìn chằm chằm Riki và Santa: "Các cậu có muốn tiếp tục không? Tuy rằng sân khấu của chúng ta toàn là mấy thứ rác rưởi, nhưng các cậu vẫn có thể có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với thương vụ."

"Tiếp tục!" Santa gật đầu ngay lập tức: "Riki và tôi — chúng tôi sẽ kiên trì đến..."

"Tôi rút lui." Riki cắt ngang lời Santa: "Tôi không chấp nhận, tôi từ bỏ."

"Chờ đã..." Santa nắm tay Riki, gần như van xin, "Nhưng điều mà thế giới này muốn là chúng ta sẽ chọn ở lại mà, phải không? Nếu anh chọn rời đi....  anh sẽ không sao chứ?"

"Không, Santa." Riki nhìn vào mắt cậu, vẫn từ tốn đáp: "Anh muốn nhảy. Lần cuối cùng anh và em cùng nhảy trước mặt mọi người, hình như khoảng một năm trước."

Đã từ rất lâu rồi, trước khi đến Trung Quốc, anh chỉ hy vọng có thể cùng Santa trình diễn trên một sân khấu lớn hơn, có nhiều khán giả nhìn thấy vũ đạo của bọn họ hơn. Chỉ là anh đã ở thế giới này hơn một năm rồi, anh biết ước nguyện của mình không thể hoàn thành ở đây.

"Em biết, Riki, nhưng mà..." Santa vô cùng hoảng loạn, bởi vì những kẻ vô hồn kia đã đứng dậy tiến về phía Riki: "Chúng ta cùng nhau kiên trì đến cùng không tốt sao? Kiên trì đến khi thế giới này kết thúc mới đưa ra lựa chọn... Không chừng còn có thể thay đổi được cục diện? Biết đâu chúng ta sẽ tìm được cách để có thể ở lại đây mãi mãi?"

"Đây là lúc phải chấm dứt rồi, Santa. Nếu anh rời khỏi, em cũng có thể kết thúc ảo cảnh này ở đây." Riki mỉm cười, ngay cả trong thời điểm này nụ cười ấy vẫn dịu dàng như vậy: "Cả hai lựa chọn của chúng ta đều không sai, em muốn kiên trì, thử xem giấc mộng vĩnh hằng có thật sự tồn tại không. Nhưng anh đã quá mệt mỏi rồi, anh muốn rời khỏi đây."

Bọn họ là hai kiểu người rất cực đoan. Santa luôn bùng cháy, như một vầng thái dương bất khả chiến bại. Cậu từng nói nỗ lực giống với một chú mèo, để đạt được thành công càng lớn, cậu ấy sẵn sàng chịu đựng nỗi đau tương ứng. Khi đau khổ ập đến, cậu có khả năng tự truyền năng lượng tích cực cho bản thân, dựa vào nó để chống đỡ đến giây phút cuối cùng. Cho dù khiến bản thân cháy rụi, cậu vẫn muốn được thấy kết quả cuối cùng.

Riki cũng có thể chịu đựng nỗi đau, nhưng anh ấy sẽ lắng nghe theo tiếng tim mình mà chọn làm mặt trăng sáng tỏ. Sâu thẳm trong tâm hồn anh ấy chứa đựng một kẻ điên, luôn âm thầm quan sát hình ảnh phản chiếu của chính bản thân mình, dựa vào bản năng mà thắp sáng mọi góc tối để tìm kiếm kho báu quý giá nhất. Nếu anh ấy chọn trong sáng, bóng đêm kia sẽ ngay lập tức trở nên trong sáng, nếu anh ấy chọn thanh cao, bóng đêm cũng sẽ trở nên thanh cao. Giống như nếu anh ấy muốn nhảy, anh sẽ không ngần ngại lập tức nói lời tạm biệt với mọi người, tôi đi nhảy đây, chúc mọi người đóng quảng cáo vui vẻ.

"Vậy khi nào chúng ta mới có thể gặp lại nhau?" Giọng Santa mang theo cả nức nở: "Em không muốn quay lại nơi đó một mình."

Bên tai truyền đến âm thanh răng rắc, biệt thự bắt đầu rung chuyển, dần sụp đổ. Nét mặt của những người cùng bàn dần trở nên giống nhau, giống hệt như những con búp bê, họ bước tới nắm lấy tay Santa, cố gắng kéo cậu ra khỏi biệt thự.

"Đi nhanh đi!" Giây phút cuối cùng, Riki vẫy tay với Santa, nói với em: "Chúng ta nhất định có thể gặp lại, Santa phải cố lên nhé."

Một đời thật sự quá ngắn ngủi, ngắn đến mức có thể chỉ gồm một khoảnh khắc vội vã đưa ra lựa chọn. Nhưng Riki biết thế giới này chỉ là giả, anh ấy biết nó phóng đại chính những gì họ sẽ phải đối mặt ở tương lai, và anh cũng biết rằng hai người bọn họ đều sẽ chọn giữ vững quan điểm của bản thân mình. Vậy thì thế giới này muốn chọn ai, cứ để cho nó chọn.

Bởi vì chúng ta là soulmate, dù cho hai người có lựa chọn hai con đường khác nhau, đến cuối cùng chúng ta vẫn có thể gặp lại, cùng sánh bước trên cùng một con đường.  

———————————————————

Lời tác giả: Chương này không chỉ nói về SanRi, mà còn muốn bày tỏ một chút quan điểm về "Nam đoàn" của tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro