Chương 10 : Bạn bè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau đó chúng tôi mới bắt đầu thực sự luyện tập.

"Cậu với Sif trước đi." - Fandral hất cằm về phía tôi. Có lẽ xử được tôi khiến cậu ấy vui lắm, cứ nhìn tôi cừi nhếch mép.

"À, được thôi." - Tôi nuốt nước bọt, mong là cơ thể tôi sẽ tự động phản xạ như vừa rồi, có vẻ kĩ năng chiến đấu của Charlothie không tệ tí nào.

Sif vung kiếm qua trước mặt, tôi ngửa người ra sau tránh được, liền đánh trả lại nhưng đương nhiên là cô ấy cũng tránh được. Những tiếng va chạm của kim loại liên tục vang lên, tôi thực hiện những động tác mà ngày xưa có nghĩ cũng không dám nghĩ mình làm được. Nào là lộn nhào trên không rồi một tay nhấc tảng đá to hơn cả tôi lên rồi còn ném vào Sif. Mà Sif cũng không hề nương tay, lưỡi kiếm của cô ấy chỉ cách chiếc cổ đáng thương của tôi vài phân. May là cơ thể này còn có chức năng tự động điều khiển, nếu không với một người phàm trần như tôi chỉ đứng trước mặt Sif thôi cũng đủ xanh mặt chứ đừng nói đấm đá gì. Cuối cùng sau một hồi vất vả cũng đánh trúng vai Sif, tuy rằng chỉ là lướt qua.

"Cậu vẫn nhanh như thế nhỉ." - Sif cười nhưng động tác vẫn thuần thục vung kiếm về phía tôi.

"Không dám." - Tôi xoay người né được lưỡi kiếm sượt qua hông mình, mồ hôi nhễ nhại. Tôi trụ nãy giờ chắc cũng được hơn mười phút rồi chứ ?

"Nhưng tiếc là... Mình vẫn nhanh hơn." - Sif nắm được cổ tay tôi, đá vào chân trụ, nắm lấy đai lưng của tôi ném lên làm tôi lộn một vòng trên không rồi nằm bẹp dưới đất.

Tôi thở hồng hộc, cả người ê ẩm, đúng là không thể so bì với một chiến binh thực thụ. Sif định kéo tôi lên nhưng tôi vẫy tay ra hiệu không cần, tôi cần nằm thở một chút hơn.

"Cậu ra tay chưa đủ dứt khoát, Charlie." - Fandral khoanh tay đứng phía trên xuống nhìn tôi, giọng điệu cười cợt.

"Cậu có giỏi thì thắng cô ấy đi." - Tôi cũng không vừa mà liếc cậu ấy một cái.

"Xem này." - Cậu ta vác kiếm lên vai, gương mặt có vẻ tự tin lắm. Nhưng kết quả chẳng khác tôi là bao, mà cũng phải nói thật, xem họ đánh nhau hấp dẫn hơn trận đấu lúc nãy của tôi. Tuy rằng đôi lúc hành động của Fandral có chút lạ thường, như đang thắng thế thì bỗng dưng khựng lại chẳng hạn, thật kỳ quái.

Ba chúng tôi ngồi nghỉ ngơi một tí rồi đi đến phòng ăn, giờ này cũng đã quá trưa. Tôi nhìn bàn ăn mà không khỏi kinh ngạc, bò, lợn, gà đủ cả, hương thơm xộc lên làm bụng tôi cồn cào. Nhưng tôi vẫn còn đủ lý trí để ăn uống một cách nhã nhặn nhất có thể, dù sao thì tôi vẫn là một công chúa. Đồ ăn thực sự rất ngon, không thua kém nhà hằng năm sao tí nào, tôi ăn đến bụng căng tròn cả ra.

"Vậy... ăn xong thì làm gì ?" - Tôi no căng bụng dựa người lên ghế, ánh mắt lười biếng nhìn Sif và Fandral.

"Hôm nay là thứ tư." - Sif từ tốn lau miệng.

"Thì...?" - Chẳng lẽ thứ tư có việc trọng đại gì sao ?

"Đừng có mà giả ngốc, Loki không cho cậu trốn buổi tập chiều nay đâu."

"Tôi đâu định trốn, mà... chiều nay tập gì thế ?" - Vừa nhắc cái tên đó đã khiến tôi lạnh sống lưng.

"Đương nhiên là luyện cái phép đóng băng của cậu rồi." - Fandral nhướn mày nhìn tôi, lại tiếp.

"Nhưng mà cũng không biết nữa, mấy hôm nay không thấy hắn ta đâu."

Tôi thở dài, khẽ nói.

"Nếu có ở đây cũng không dạy cho tôi đâu." - Đã biết thân phận tôi mà còn chịu dạy nữa tôi mới sợ đó.

"Cậu nói gì cơ ?"

"Không, không có gì."

Fandral cũng ậm ừ cho qua chứ không hỏi gì nữa. Sau bữa trưa, cậu ấy đưa tôi về phòng, cậu ta và Sif hình như có việc khác cần làm.

Vừa đóng cửa, tôi phóng như bay lên giường, nhưng lại quên rằng mình chưa cởi bỏ áo giáp, nó đập vào ngực làm tôi ná thở. Đành lết xuống thay quần áo, nhìn tủ quần áo toàn những bộ váy dài mang phong cách thần thoại mà không khỏi thở dài, ở đây không có áo thun với quần ngắn sao ? Tôi chỉ còn cách chọn bộ trông có vẻ đơn giản và thoải mái nhất. Mặc vào tôi mới biết vì sao bọn họ không sợ nóng, không biết vải làm từ chất liệu gì mà mặc vào rất trơn, mịn, cảm giác vô cùng thoải mái và thoáng mát, không nóng chút nào cả.

Vừa bước ra khỏi cửa, cơn gió thu ùa vào phòng, một dòng kí ức lại hiện dần lên.

Loki đứng dựa vào tường nhìn Charlothie, cười nhạt phê bình phép đóng băng của cô ấy. Cô ấy mới chỉ đóng băng được nữa quả táo đã mồ hôi nhễ nhại, vật vả nằm ra giường, mè nheo đòi bỏ học. Nhưng phép này là chính cô ấy đòi Loki dạy cho, không thể dễ dàng mà từ bỏ được.

Lại một kí ức nữa, Loki hóa thành Thor dắt tay em gái mình đi phá phách, hại Thor bị mắng oan một trận, nhưng sau khi bị phát hiện thì hai đứa nhóc kia cũng no đòn.

Rồi những kí ức xa hơn, hình bóng cậu bé tóc đen nắm tay cô em gái tóc trắng của mình chạy tung tăng trên thảm cỏ, ánh nắng chiều chiếu rực lên hai đứa trẻ, tiếng cười vang vọng khắp một vùng trời. Và còn rất nhiều dòng kí ức hiện lên như một cuốn phim chạy trong đầu tôi.


Tôi thực sự không ngờ Loki còn có mặt này, một cậu nhóc chiều em gái, giàu tình cảm và đôi khi là ngu ngốc. Tình cảm giữa họ thật tốt biết bao.

Nhưng việc Loki dạy được phép đóng băng mới làm tôi bất ngờ đó, hóa ra kĩ năng của Frost Giant có thể học được. Xem phim chưa bao giờ thấy anh ta dùng cả, có khi là do không thích nguồn gốc của mình chăng ? Nhưng ở thế giới này lại vì chiều lòng em gái mình mà dạy cho cô ấy, những sự kiện ở đây đúng là vượt quá sức tưởng tượng của tôi.

Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết Loki sẽ không đến đây dạy tôi, tôi ngồi trên bệ cửa sổ thẫn thờ nhìn ra ngoài, tà váy buông thõng đung đưa theo gió. Tuy đã biết trước những vẫn không tránh khỏi chút cảm giác tiếc nuối.

Nhìn khung cảnh như trong cổ tích trước mắt, tôi lại nhớ về gia đình nhỏ của mình. Nếu có thể đưa họ đến đây thì vui lắm nhỉ, ở đây thật đẹp, đẹp đến mức không thể tin nổi đây là hiện thực.

Ngồi chơi mãi cũng chán, tôi bèn đi lại tủ sách tìm gì đó để đọc, không thể nằm cả ngày được. Khổ nỗi lướt hết cả tủ sách mà chẳng tìm thấy gì thú vị, chỉ toàn là lịch sử Asgard rồi sách dạy ngôn ngữ Groot, bí quyết làm đẹp,... May mắn là có một quyển tạm ổn, "Valkyrie - 10 điều bạn chưa biết". Vừa lật ra thì cái kẹp sách rơi xuống, tôi cúi người nhặt, vô tình nhìn qua gầm giường. Có một chiếc khăn đen đang trùm lên vật gì đó, tôi nằm bò xuống vươn tay kéo nó ra ngoài, là một quyển sổ tay nhỏ. Ngồi trên giường lật trang đầu tiên ra, đây hình như là nhật ký thì phải.

"Mình đọc nó chắc không tính là đọc trộm đâu ha ? Dù gì thì cũng là muốn hiểu hơn về cô thôi, xin lỗi nhé Charlothie." - Tôi chắp tay cầm quyển sổ nhìn xung quanh phòng.

Bên trong đấy hoàn toàn là một cuốn nhật ký bình thường, ghi lại những cảm xúc và sự kiện xảy ra hằng ngày của cô ấy. Nhưng điểm bất thường bắt đầu xuất hiện ở những tháng gần đây, từ trước khi cô ấy đến Trái Đất, Charlothie đã bắt đầu nghiên cứu về một loại ma thuật có thể hồi sinh bản thân, hay nói cách khác là mang chính mình ở một thế giới khác để thay thế bản thân. Nhưng người thực hiện phải trả cái giá rất đắt và còn nhiều di chứng để lại. Cô ấy viết đây là một ma thuật cổ xưa đã bị thất truyền trong hàng nghìn thế kỉ, còn rất ít người biết đến loại ma thuật này. Nhưng trong một lần tìm nơi để nghiên cứu một loài cây mới cho bài tập của môn Sinh vật học , Charlothie đã tìm được quyển sách cũ nát ấy bị chôn vùi sâu trong lớp đất sau cung điện của mình. Theo như mô tả, đó đúng là quyển sách tôi đã nhìn thấy ở khu rừng hôm đó.

Đọc đến đây đầu óc tôi hơi choáng váng, sao bản thân có thể xui xẻo đến thế chứ, đang yên đang lành cô lại học cái phép quái quỷ đó làm chi vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro