Chương 30 : Nhật ký - Tập kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau, tôi đã có mặt ngay khi bà Pomfrey cho phép vào bệnh thất.

"Cậu bị làm sao thế này ?" - Tôi bất ngờ khi thấy gương mặt của Hermione phủ đầy lông đen thui. Mắt cậu ấy cũng đã đổi thành màu vàng trong veo, lại thêm đôi tai dài và nhọn chỉa ra ngoài mái tóc.

"Thuốc đa dịch cần một chút gì đó của cái kẻ mà mình muốn biến thành, hai cậu ấy lấy tóc của Crabbe với Goyle, mình thì lấy nhầm lông mèo trên áo chùng của Millicent Bulstrode." - Hermione ủ rũ nói rồi thở dài nốc hết ly nước thuốc, nhăn mặt bĩu môi khi vừa nuốt xuống.

Hermione phải ở lại bệnh thất trong nhiều tuần lễ sau đó. Khi những học sinh khác kéo nhau trở về trường sau kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh, sự vắng mặt của cậu ấy đã làm dậy lên vô số chuyện đồn đãi rùm beng. Dĩ nhiên ai cũng tưởng là Hermione đã bị tấn công. Nhiều học sinh kéo đi thành hàng dài ngang qua bệnh thất tìm cách nhìn Hermione một cái, đến nỗi bà Pomfrey phải mang mấy tấm màn của bà ra để quây quanh giường của Hermione, cho cậu ấy đỡ ngượng trước những cặp mắt tò mò về bộ mặt đầy lông của mình.

Chiều nào bọn tôi cũng đến thăm Hermione. Khi học kỳ mới bắt đầu còn đem bài vở trong lớp đến cho cậu ấy ôn trong bệnh thất.

Cũng là một hôm sau khi thăm Hermione, tôi, Ron và Harry cùng trở về thì bị thu hút bởi một vũng nước lênh láng tràn ngập hết một nửa hành lang, có vẻ như nó chảy ra từ kẽ hở dưới cánh cửa nhà vệ sinh nữ. Tiếng tỉ tê nức nở của con ma khóc nhè Myrtle vọng ra lại càng to hơn.

"Giờ này chị ấy bị làm sao vậy ?" - Ron thắc mắc.

"Tụi mình vào đó thử xem sao." - Harry bước vào mà không do dự.

Ba chúng tôi túm vạt áo chùng kéo cao quá mắt cá chân để bước qua vũng nước, tới trước cánh cửa đeo tấm bảng nhỏ ghi chữ thật to ĐANG TU SỬA. Và cũng như mọi khi, chẳng ai bận tâm đến thông báo trên tấm bảng, cứ thế bước vào.

Lúc này con ma khóc nhè Myrtle đang khóc lóc, thảm thiết và ai oán hơn bao giờ hết. Hình như con ma đang ẩn mình dưới cái bồn nước thường ngày của chị ấy. Những cây nến được thắp trong nhà vệ sinh đã tắt lụi hết vì bị nước tạt, cả phòng tối đen, tường và sàn thì ướt đẫm.

"Chị Myrtle, có chuyện gì vậy ?" - Harry dò xét xung quanh.

"Ai đó ? Lại đến ném vào đầu tôi cái gì nữa hả ?" - Chị Myrtle hét lên thống thiết.

"Tại sao em lại ném cái gì đó vào chị chứ ?" - Harry đến gần cái buồng vệ sinh của Myrtle.

"Đừng có hỏi tôi nữa !" - Myrtle rống lên đinh tai nhức óc.

"Tôi chỉ ở trong này, chỉ lo đau nỗi đau của mình, vậy mà người ta cũng cứ tới ném sách vào đầu tôi để bày trò vui..." - Chị ấy xuất hiện, kéo theo làn nước cứ trào ra làm sàn nhà càng thêm ngập lụt.

"Nhưng mà dù có ai ném cái gì vào chị thì chị cũng đâu có bị làm sao. Tức là cái đó chỉ bay xuyên qua chị mà thôi, đúng không ?" - Harry thốt lên, chẳng nhận ra lời mình vừa nói thật bất cẩn.

"Phải rồi ! Cứ ném sách vô đầu Myrtle nữa đi, vì nó đâu có còn cảm giác gì đâu ! Trúng bao tử nó thì được mười điểm đấy ! Còn trúng đầu thì được năm mươi điểm ! Chà, vui dữ đấy ! Làm sao tôi có thể nghĩ ra được trò chơi hay như vậy chứ !" - Myrtle lại càng rống lên dữ tợn hơn.

"Nhưng mà ai ném cái gì vào chị ?" - Tôi tiến lên một chút, dò hỏi chị ấy.

"Tôi không biết... Tôi đang ngồi trên cái ống nước chữ U, đang suy tư về cái chết, thì nó rớt ngay trên đỉnh đầu tôi. Nó đằng kia kìa, chắc bị nước tẩy sạch rồi..." - Chị ấy ủ rũ nhìn xa xăm.

Chúng tôi cùng nhìn vào cái chậu nơi mà Myrtle chỉ. Bên trong có một quyển sách nhỏ và mỏng, bìa quyển sách đã te tua và ướt nhẹp như mọi thứ trong nhà vệ sinh này. Harry bước tới để nhặt cuốn sách lên, nhưng Ron bỗng vung tay cản lại.

"Sao vậy ?" - Harry ngơ ngác.

"Cậu có điên không ? Cuốn sách có thể rất nguy hiểm."

"Nguy hiểm ? Thôi đi, làm sao một cuốn sách mà nguy hiểm được ?"

"Cậu không biết được đâu. Bố có kể cho tớ nghe, hồi đó, trong số sách bị Bộ Pháp Thuật tịch thu, có một cuốn đốt mù luôn mắt người đọc. Có cuốn Thơ Phù thủy, ai đọc qua rồi mãn đời hễ mở miệng ra là nói vè. Lại có một mụ phù thủy già nào đó ở xứ Bath làm ra cuốn sách mà ai cầm lên rồi thì không thể nào ngừng đọc ! Cậu sẽ cứ phải dí mũi vào cuốn sách mọi lúc mọi nơi, làm cái gì cũng chỉ dùng một tay để làm mà thôi. Lại có cuốn..." - Ron vẫn nhìn cuốn sổ một cách đầy lo lắng.

"Thôi được, mình hiểu rồi." - Harry lưỡng lự nhìn cuốn sách nhỏ vẫn nằm trong chậu, bí ẩn và ướt nhẹp.

"Nếu mình không thử thì làm sao biết được..."

"Nè." - Trong lúc hai cậu ấy vẫn đang do dự thì tôi đã nhặt cuốn sách lên và xem qua một lượt.

Nó là một quyển nhật ký bìa da, và những dòng ngày tháng ghi mờ nhạt trên bìa cho nó biết ngay rằng cuốn nhật ký đó đã có từ nhiều năm trước. Trên trang đầu tiên chỉ có một cái tên bằng mực đã phai T. M. Riddle, tất cả chỉ có thế.

"Khoan đã, mình biết cái tên này... T. M. Riddle được tặng giải thưởng Công lao đặc biệt cách đây năm mươi năm." - Ron bước đến gần một cách dè dặt và ngó quyển nhật ký qua vai Harry.

"Sao cậu biết được chuyện đó ?" - Harry tròn xoe mắt nhìn Ron, tôi cũng ngạc nhiên vô cùng.

"Tại thầy Filch bắt mình đánh bóng cái huy chương của anh ta tận năm mươi lần hồi mình bị phạt cấm túc đó, nhớ không ? Mình đã lỡ ói sên vô tấm mề đay đó, rồi mất cả tiếng đồng hồ chùi nhớt dính trên một cái tên, thì làm sao mình quên cái tên đó được chứ." - Ron kể lại bằng giọng điệu khó chịu.

"Anh ấy không viết gì trong này hết." - Harry không giấu nổi thất vọng, chẳng biết cậu ấy mong đợi gì từ một cuốn nhật ký rách nát.

"Mình không hiểu tại sao người nào đó lại muốn ném nó vào nhà vệ sinh ?" - Ron thắc mắc.

Harry lật bìa sau cuốn nhật ký và tên của một tiệm bách hóa ở đường Vauxhall, thành phố Luân Đôn được in ngay ngắn.

"Anh ta mua một cuốn nhật ký ở một cửa tiệm trên đường Vauxhall. Chắc anh ta xuất thân trong một gia đình Muggle."

"Ừ, nhưng chẳng để làm gì đâu."

Dù Ron đã nói thế nhưng cậu ấy vẫn nhất quyết nhét cái quyển sổ ướt nhẹp đó vào cặp mình, bọn tôi cũng chẳng quản nổi cậu ấy, dù sao cũng chỉ là một cuốn sổ, ít nhất là tôi hi vọng thế.

Đầu tháng hai Hermione rời khỏi bệnh thất, đuôi đã đứt, râu đã rụng, mặt đã nhẵn lông và lại tiếp tục kỳ học mới.

Mặt trời dạo này đã bắt đầu chịu chiếu sáng phía trên ngôi trường Hogwarts. Tình hình bên trong cũng sáng sủa hơn, ngày càng có nhiều hy vọng hơn. Không còn vụ tấn công nào khác nữa, kể từ sau vụ Justin và Nick Suýt Mất Đầu bị hóa đá.

Giáo sư Gilderoy Lockhart tỏ vẻ cho là chính một mình ông đã chấm dứt được những vụ tấn công. Có lần, khi đang xếp hàng chờ vào lớp học môn Biến Hình, bọn tôi đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện giữa thầy Lockhart và giáo sư McGonagall.

"Tôi chắc không còn chuyện lôi thôi nào nữa đâu." - Ông ta gõ gõ lên mũi mình và nháy mắt ra vẻ hiểu biết.

"Tôi cho là phen này cửa Phòng chứa Bí mật đã được khóa lại vĩnh viễn. Thủ phạm ắt phải biết là sớm muộn gì cũng sẽ bị tôi tóm cổ, thế nên nó khôn hồn thì dừng lại ngay bây giờ, kẻo tôi sẽ phải nặng tay với nó. Cái mà bây giờ trường ta cần là một cuộc kích hoạt tinh thần. Để xả xui thôi. Xóa hết những ấn tượng xấu của học kỳ vừa rồi đi ! Bây giờ tôi chưa thể tiết lộ gì được, nhưng tôi đã có kế hoạch rồi..." - Thầy Lockhart lại gõ ngón tay lên mũi mình rồi sải bước chân đi.

Thật chẳng hiểu nổi vì sao một vị giáo sư vừa huênh hoang, ra vẻ, lại chẳng có tí kĩ năng nghiệp vụ nào lại được tuyển vào đây.

Vào bữa điểm tâm ngày 14 tháng hai thì ý tưởng về một cuộc 'kích hoạt tinh thần' của giáo Lockhart đã trở nên rõ ràng.

Các bức tường đều treo đầy những bông hoa to tướng màu hồng phấn. Ghê hơn nữa là hoa giấy hình trái tim cứ rơi như mưa từ trần nhà màu xanh lơ xuống, thật là sến súa, hệt như giáo sư Lockhart vậy.

Harry lật đật chạy vào Đại Sảnh đường khi chúng tôi đã dùng được phân nửa, chắc cậu ấy lại không ngủ đủ giấc vì phải luyện tập Quidditch đến tận khuya đây mà.

"Chuyện gì vậy ?" - Harry ngồi xuống, phủi hoa giấy bám đầy trên miếng thịt muối của mình.

Tôi và Hermione cố nhịn cười, Ron ngao ngán giơ ngón tay chỉ lên bàn giáo viên. Giáo sư Lockhart đang vẫy tay bảo mọi người im lặng. Ông ta mặc một cái áo chùng màu hồng cùng loại với màu sắc trang trí. Các giáo viên khác ngồi ở hai bên ông đều đeo một bộ mặt như đá, gò má giáo sư McGonagall gồ lên do cơ bắp dưới da mặt gồng quá sức. Còn giáo sư Snape thì mang một bộ mặt của người vừa bị tống vào họng một vại thuốc Mọc Xương.

"Chúc mừng ngày lễ Tình yêu ! Và cho phép tôi cảm ơn 46 người, tính đến nay, đã gửi cho tôi thiệp chúc mừng. Vâng, tôi đã tự ý bày ra cuộc vui này để cống hiến cho quý vị một sự ngạc nhiên thú vị, và chưa hết đâu nhé !" - Giáo sư Lockhart hô to.

Vỗ tay một cái, hàng tá chú lùn mặt mũi cáu kỉnh từ hành lang tiền sảnh đều bước diễu hành qua cánh cửa vào Đại Sảnh đường. Không phải những chú lùn bình thường mà là những chú lùn đeo cánh và ôm đàn hạc.

"Đây là những vị thần ái tình dễ thương đi trao thiệp ! Ngày hôm nay các vị thần ái tình này sẽ đi khắp trường để cho quý vị cầu chúc tình yêu ! Và cũng vẫn chưa hết ! Tôi chắc chắn các vị đồng nghiệp của tôi sẽ nhân cơ hội này mà trổ chút tài ba. Sao các trò không thử yêu cầu thầy Snape một món Tình Dược ? Trong khi thầy Snape chuẩn bị món thuốc tuyệt vời ấy thì giáo sư Flitwick sẽ chứng tỏ ông biết nhiều về Bùa Mê hơn bất cứ một pháp sư nào mà tôi từng gặp, con chó già láu cá chính hiệu đấy nhé !"

Giáo sư Flitwick vùi đầu giấu mặt vào hai bàn tay, còn thầy Snape thì như thể ông sẽ nhồi thuốc độc cho bất cứ đứa nào dám mở miệng xin món Tình Dược.

"Ê, Hermione, cậu làm ơn nói là cậu không có trong đám 46 người ái mộ đó đi." - Ron đẩy vai Hermione, khoái chí trêu chọc.

Hermione tự nhiên ra vẻ bận bịu lục tìm cái thời khóa biểu trong cặp, không thèm nói gì.

Suốt cả ngày hôm đó, mấy chú lùn cứ xông vào các lớp để trao thiệp mừng Tình nhân khiến các giáo sư phát bực. Xế trưa, khi cả đám bọn tôi đang đi lên lầu để học môn Bùa Ngải thì một chú lùn bắt kịp Harry.

"Quyển nhật ký hôm trước nhặt được ấy, tớ vừa phát hiện ra một chuyện động trời. Người mở phòng chứa bí mật-"

"Ôi, anh đây rồi, anh Harry Potter." - Vừa dùng cùi chỏ huých người ta để dạt đường, chú lùn có vẻ mặt đặc biệt nham hiểm ấy vừa la to.

Harry bày ra vẻ mặt vừa bất ngờ, vừa kinh hoảng vội vội vàng vàng lẩn trốn. Tuy nhiên, chú lùn vẫn len lỏi qua đám đông mà chặn đường Harry trước khi cậu ấy vọt chạy được hai bước.

"Có một nhạc thư gửi đến tận mặt Harry Potter đây." - Chú lùn búng dây đàn hạc nghe như đe dọa.

Bọn tôi trông thấy thì lấy làm vui lắm, không biết cô bé nào phải lòng Chúa Cứu Thế của chúng tôi đây.

"Đừng làm ở đây mà !" - Harry rầu rỉ ẩn nấp.

"Đứng yên !" - Chú lùn túm chặt cái cặp của Harry, kéo cậu ấy lại.

"Buông tôi ra." - Harry giật mạnh cái cặp ra, cằn nhằn.

Một tiếng rẹt vang lên và cái cặp đáng thương thành hai mảnh. Sách vở, đũa phép, giấy da, và viết lông ngỗng của Harry rớt hết xuống sàn bình mực đổ ra văng tung tóe lên mọi thứ.

Harry bò khắp nơi để nhặt lại đồ đạc của mình trước khi chú lùn bắt đầu cất tiếng hát, gây ra tình trạng tắc nghẽn giao thông trong hành lang. Bọn tôi cũng lom khom giúp cậu ấy, cảnh tượng thật loạn.

"Chuyện gì đó ?" - Giọng nói kéo dài quen thuộc của Malfoy chợt vang lên.

"Bây giờ hãy lắng nghe bài Tình ca dành cho cậu đây..."

"Túm tụm ở đây làm gì hả ?" - Huynh trưởng Percy xuất hiện. Harry gần như phát điên lên, tìm cách chạy trốn thật nhanh nhưng chú lùn đã kịp ôm chặt đầu gối cậu ấy, vật ngã ra sàn.

"Được rồi đấy. Bây giờ hãy lắng nghe bài Tình ca dành cho cậu đây.

Mắt chàng xanh như cóc ngâm tươi rói.

Tóc chàng đen như tấm bảng đen.

Em ước sao chàng là của em.

Chàng quả thực siêu phàm.

Vị anh hùng đã chiến thắng trùm Hắc ám."

Tiếng cười rộ lên vây đầy chung quanh Harry, tôi kéo cậu ấy đứng dậy, phủi phủi mấy vết dơ trên áo chùng. Harry mặt mày sượng ngắt, đỏ như quả cà chua.

Huynh trưởng Percy thì cố hết sức giải tán đám đông đang cười ngặt nghẽo, có người cười đến chảy nước mắt.

"Thôi đi đi, các em giải tán đi, chuông vào học đã reo năm phút rồi. Đi vào lớp ngay !"

Nhìn quanh, Malfoy cúi xuống nhặt lên cái gì đó. Liếc xem qua một cách đểu cáng, Malfoy đưa cho Crabbe và Goyle cùng xem, và Harry nhận ra ngay là Malfoy đã lấy được cuốn nhật ký của Riddle.

"Trả nó đây !" - Cậu ấy lạnh lùng bảo.

"Để xem m Harry viết cái gì trong này." - Malfoy cười khinh khỉnh.

"Không liên quan đến cậu." - Tôi lập tức giật lại từ trong tay cậu ta.

"Mày !" - Trông Malfoy giận dữ điên cuồng, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi đến nơi.

"Sao ? Công tử nhà quý tộc mà hành xử không có phép tắc thế à ? Hay cậu muốn bị giáo sư Snape phạt tiếp, tôi không ngại bị phạt chung đâu nhé." - Tôi trừng mắt với tên nhóc, quả nhiên cậu ta tức xì khói, nghiến răng nghiến lợi.

"Dừng lại ngay. Với tư cách huynh trưởng, tôi ra lệnh các em mau giải tán !" - Percy nghiêm nghị quát.

Hermione mau chóng kéo tôi đi trước khi kịp nói thêm lời nào, xử lý tên nhóc bạch kim đó ngày càng đơn giản, xem bộ mặt tức không nói nên lời đó càng làm tôi thấy có thành tựu vô cùng.

"Được rồi, được rồi. Bớt giận đi." - Hermione vuốt vuốt lưng tôi.

"Tớ có giận đâu, còn vui ấy chứ. Mà chuyện lúc nãy cậu định nói là gì thế ? Phòng chứa bí mật sao cơ ?"

"À, tớ tìm ra cách 'viết' quyển nhật ký, nhờ đó mà có thể trò chuyện với người tên Riddle. Anh ấy cho tớ xem một ký ức trong quá khứ, người mở căn phòng đó là bác Hadgrid." - Harry từ tốn kể lại.

"Gì cơ ? Bác Hadgrid ?" - Tôi ngơ ngác, lại còn trò chuyện qua nhật ký nữa chứ, có trùng hợp quá không vậy ?

"Nhưng tớ hoàn toàn tin rằng bác Hagrid không đời nào có ý hại ai. Có thể lúc đó bác ấy nghĩ rằng nhốt con quái vật quá lâu thì tội cho nó, và có thể chỉ nghĩ là nó đáng được thả ra một lát để vận động một chút."

Tôi cũng không tin bác Hadgrid cố ý lắm, nhìn bề ngoài hay tính cách cũng không giống nhưng mọi việc có thể không đơn giản đến thế.

"Bọn mình thậm chí còn không biết người tên Riddle đó là ai mà." - Hermione tiếp lời.

"Anh ta có vẻ là một kẻ mách lẻo bẩn thỉu." - Ron dè bỉu.

"Con quái vật ấy đã giết người đấy." - Harry ủ rũ.

"Harry này, cậu đã có lần bắt gặp bác Hagrid ở hẻm Knockturn, phải không ?"

"Bác ấy đi mua Thuốc trừ bọn sên ăn thịt sống."

"Nghe này, bác Hadgrid là bạn của chúng ta. Bọn mình nên đi hỏi thẳng bác ấy thì hơn." - Hermione chắc nịch nói.

"Chắc là cuộc viếng thăm sẽ vui lắm đó : Chào bác Hagrid. Nói cho tụi cháu biết đi, có phải dạo gần đây bác đã thả ra một cái gì đó lông lá và điên khùng trong lâu đài không ?" - Ron mỉa mai.

"Lông lá và điên khùng ? Cháu không nói về bác đúng không ?" - Bác Hadgrid không biết đứng sau lưng chúng tôi từ lúc nào.

"Không ạ." - Ron lập tức đáp ngay.

Bọn tôi im lặng không nói gì, tạm biệt bác ấy và cũng không nhắc thêm gì về Căn phòng Bí mật nữa.

Từ khi Justin và Nick Suýt Mất Đầu bị hóa đá đến nay đã bốn tháng, hầu như mọi người đều tin rằng thủ phạm, cho dù là ai đi nữa, chắc đã rửa tay gác kiếm rồi. Vào những ngày lễ Phục sinh, học sinh năm thứ hai bận một chuyện đau đầu. Đấy là lúc phải chọn môn học cho niên khóa sau, quả là một vấn đề hết sức quan trọng, ít nhất là đối với Hermione.

"Nó có thể ảnh hưởng đến tương lai của chúng ta."

Chúng tôi chăm chú dò bảng liệt kê những môn học mới, đánh dấu môn được chọn.

"Tớ chỉ mong bỏ phắt môn Độc dược." - Harry ngao ngán.

"Tớ cũng thế." - Thật ra mà nói, thứ đáng sợ không chỉ vì độ khó của môn đấy mà còn là vì vị chủ nhiệm Nhà tôi lúc nào cũng mang một bộ mặt như muốn bóp chết tất cả mọi người, dọa đến ai cũng run như vừa từ dưới hồ băng trồi lên.

"Tụi mình đâu có bỏ được. Tụi mình phải giữ lại tất cả các môn học cũ, chứ nếu không thì mình đã bỏ quách cái môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám." - Ron rầu rĩ.

"Nhưng mà môn đó rất quan trọng !" - Hermione có vẻ bị sốc vì ý kiến của Ron.

"Nhưng cái cách mà thầy Lockhart dạy môn đó thì quan trọng cái nỗi gì. Tớ chưa học được nơi ổng chút kiến thức gì ngoài chuyện không nên thả lỏng mấy con yêu nhí." - Ron dè bỉu.

Tôi lặng lẽ đánh dấu môn Bói toán, Muggle-học và Chăm sóc sinh vật huyền bí. Harry thì chọn mấy môn mới giống y như Ron với Thor, vì cậu ấy cảm thấy nếu mà có dở môn đó quá thì ít ra cũng có ai đó thân thiện sẵn lòng giúp đỡ. Và lợi hại nhất chắc chắn là bộ ba học tập nhà tôi, Hermione, Loki và Peter đăng ký hết tất cả các môn, chẳng biết họ còn muốn nghỉ ngơi không nữa.

Trận Quidditch tiếp theo của nhà Gryffindor là trận đấu với đội nhà Hufflepuff. Wood cứ bắt cả đội luyện tập mỗi đêm sau bữa ăn tối, thành ra Harry cũng không còn thời gian đi cùng bọn tôi làm gì khác ngoài luyện tập Quidditch và làm bài tập.

Hôm diễn ra trận đấu, trời trong, nắng ấm, gió mát. Điều kiện hoàn hảo cho một trận đấu Quidditch. Wood hăng hái nói ở bàn ăn nhà Gryffindor, chất vài dĩa của các cầu thủ trong đội cả đống trứng chiên.

"Ăn nhiều vào, Harry. Em cần một bữa điểm tâm ra trò đấy !"

Harry gật gù ngẩn ngơ, tâm trí chẳng biết lại bay đi đâu.

Sau khi dùng bữa, bọn tôi cùng rời khỏi Đại Sảnh đường để đi lấy chỗ cho trận đấu Quidditch. Vừa mới đặt chân lên những bậc cầu thang cẩm thạch thì bỗng nhiên Harry hét to làm ba người bọn tôi giật nẩy mình nhảy bắn ra sau.

"Cậu dọa chết mình mất !" - Tôi định thần lại, nhìn vẻ mặt hớt hải của cậu ấy.

"Giọng nói ! Tớ vừa mới nghe lại giọng nói, các cậu có nghe thấy không ?"

Tôi và Ron lắc đầu, nhưng Hermione thì vỗ vỗ bàn tay lên trán như sực nghĩ ra điều gì.

"Harry, mình nghĩ là mình hiểu ra rồi ! Mình phải đi tới thư viện đây !" - Chưa kịp để bọn tôi phản ứng là cậu ấy đã chạy bắn lên cầu thang.

"Hermione nói 'hiểu' là hiểu cái gì vậy ?" - Tôi hoang mang nhìn theo bóng lưng cậu ấy khuất dần.

"Hermione 'hiểu' nhiều hơn tụi mình lắm lắm." - Ron lắc đầu.

"Nhưng tại sao Hermione lại chạy lên thư viện ?" - Harry thắc mắc.

"Thì đó là kiểu cách của Hermione mà. Khi nào có điều gì không chắc chắn thì cứ đi vào thư viện !" - Ron nhún vai.

"Cậu nên đi đi thì tốt hơn. Gần 11 giờ rồi, trận đấu..." - Chưa kịp hết câu thì Harry đã chạy gấp lên tháp Gryffindor, hai người này vội vàng hệt như nhau.

Tôi cùng Ron đi về khán đài, sau khi ngồi ngay ngắn trên khán đài Slytherin, tôi thong thả cầm ống nhòm lên quan sát. Hai đội tiến ra sân giữa những tiếng hoan hô vang rân trời đất. Bà Hooch thả mấy trái banh ra. Đội Hufflepuff mặc áo chùng màu vàng két còn đang túm tụm bàn bạc chiến thuật tới phút cuối cùng.

Trận đấu còn chưa kịp bắt đầu thì giáo sư McGonagall đi như chạy băng qua sân, mang theo một cái loa vĩ đại màu tím.

"Bãi bỏ trận Quidditch này !" - Giáo sư McGonagall thông báo qua loa phóng thanh với đám đông ngồi chật nứt khán đài.

Từ phía khán đài vang lên tiếng la ó phản đối. Chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.

"Tất cả học sinh phải trở về ngay phòng sinh hoạt chung của Nhà mình. Ở đó các giáo viên chủ nhiệm sẽ cho các trò biết thêm tin tức. Hãy cố hết sức đi nhanh lên." - Sau khi thông báo, giáo sư hạ loa xuống, ra dấu gọi Harry đến gần.

Tôi vội xuống khán đài, chạy về phía họ, Ron cũng đang ở gần đó. Chung quanh đó, một số học sinh vẫn còn nấn ná, tỏ ra tiếc nuối trận đấu Quidditch bị bãi bỏ, một số tỏ ra lo âu. Bọn tôi theo giáo sư McGonagall trở vào trường, tâm trạng vô cùng lo lắng, chẳng hiểu sao tôi lại có dự cảm chẳng lành.

Giáo sư McGonagall dẫn chúng đi về phía bệnh thất.

"Chuyện này hơi kinh động một chút. Có thêm một cuộc tấn công nữa... một cuộc tấn công đôi..." - Bà nói với chúng bằng một giọng dịu dàng đến ngạc nhiên.

Giáo sư McGonagall đẩy cánh cửa bnh thất ra, chúng tôi bước theo sau. Bà Pomfrey đang cúi xuống giường bệnh chăm sóc một nữ sinh có mái tóc dài xoăn tít. Và khi nhìn thấy người nằm trên cái giường bên cạnh, ruột gan tôi như đảo lộn, dự cảm của tôi sao lại chuẩn đến thế.

"Hermione !" - Ron gào lên.

Hermione vẫn nằm bất động hoàn toàn, đôi mắt mở to và trong suốt.

"Người ta phát hiện ra hai trò này gần thư viện. Cô không biết là có ai trong các con có thể giải thích được điều này không ? Vật này nằm trên sàn, cạnh bên các trò này..." - Giáo sư McGonagall giơ lên một cái gương nho nhỏ hình tròn.

Bọn tôi lắc đầu, đăm đăm nhìn Hermione mà không khỏi thở dài.

"Cô sẽ đưa các con về ký túc xá." - Giáo sư McGonagall lại nói tiếp bằng giọng nặng nề.

Bầu không khí ở phòng sinh hoạt chung Nhà Slytherin vô cùng căng thẳng, sự xuất hiện của giáo sư Snape làm mọi người càng lo lắng hơn.

"Tất cả học sinh phải trở về phòng sinh hoạt chung vào lúc 6 giờ tối. Sau giờ giới nghiêm đó không một học sinh nào được rời phòng ngủ. Mỗi buổi học sẽ có giáo viên đi kèm đến lớp. Không học sinh nào được vào nhà vệ sinh mà không có giáo viên cùng đi. Tất cả những cuộc luyện tập và thi đấu Quidditch đều phải hoãn bỏ. Các sinh hoạt học tập giải trí buổi tối cũng tạm ngưng." - Giáo sư Snape nghiêm giọng, cuộn tờ giấy da lại.

"Đừng có dại mà làm điều gì ngu ngốc." - Ông vứt lại một câu như thế rồi rời khỏi, tà áo chùng đen phấp phới theo từng bước đi.

Phòng sinh hoạt chung chưa bao giờ đông người đến thế, có người nơm nớp lo sợ, có người hả hê vì một đứa mà chúng gọi là Máu Bùn vừa bị tấn công.

"Thật không thể hiểu nổi, tại sao nhiều người đến thế mà chẳng ai phát hiện ra kẻ gây rối. Có quá vô lý không chứ ?" - Tôi phát hỏa, ngồi phịch xuống giường.

"Ai bảo không có ?" - Loki dựa vào cửa, thản nhiên đáp.

"Anh biết gì đó sao ?" - Tôi bật dậy, gấp gáp hỏi.

"Không phải tôi." - Thoáng chút thất vọng nhưng chẳng để tâm trạng đó kéo dài lâu, anh ta nói tiếp.

"Nhưng đám nhóc đó sẽ biết." - Loki vung tay vào không trung, một màn hình 3D hiện ra.

Từ cảnh vật có thể dễ dàng nhận ra đây là hình ảnh phía trước căn lều của bác Hadgrid, và người đứng trước cửa là Harry và Ron.

"Sao anh..."

"Đồ chơi của nhóc nhện, tên nhóc đó cũng có tài phết đấy." - Thu lại màn hình, anh ta bình thản vuốt lại mái tóc.

"Anh đưa tôi xuống đấy nhé ?" - Tôi dùng ánh mắt hết sức thành khẩn nhìn anh ta.

Loki nhếch mép rồi mở cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro