Chương 31 : Chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chưa bao giờ tôi đi trên hành lang mà căng thẳng đến vậy, và không hề khó để Loki nhận ra, anh ta đứng lại, thì thầm.

"Còn bày ra vẻ mặt kinh hãi đó thì cô sẽ bị bắt trước khi kịp ra khỏi lâu đài đấy."

"Không run sao mà được, anh biến tôi thành một con gián đấy !" - Tôi tức giận lườm anh ta một phát, bao nhiêu thứ không biến, lại thành hai con gián ! Có điên không cơ chứ, nhỡ có ai đó giẫm một cái là xem như toi mạng.

May sao chúng tôi vẫn an toàn rời khỏi lâu đài, đến lều của bác Hadgrid thì cũng là lúc Ron và Harry vừa bước ra từ đấy. Ron cầm trên tay một cái đèn lồng to, dáo dác nhìn xung quang và giật thót khi thấy tôi và Loki.

"Cậu làm tớ giật cả mình đấy, Charlie."

"Hai cậu đi đâu đấy, bác Hadgrid đâu rồi ?" - Tôi dòm vào trong căn lều trống không, tò mò hỏi.

"Bác ấy vừa bị bố của Malfoy và lão Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật bắt đi để điều tra. Cụ Dumbledore cũng bị đình chỉ công tác rồi." - Ron chán nản kể lại.

"Nhưng trước khi đi bác ấy đã kịp gợi ý cho bọn mình về những vụ này : Hãy đi theo những con nhền nhện." - Harry chỉ vào đàn nhện đang bò ra khỏi lều, hướng thẳng vào khu rừng Cấm.

"Vậy thì đi thôi."

"Đợi đã, tên đó có đáng tin không đấy ?" - Ron liếc nhìn Loki đầy nghi ngờ, cũng phải thôi, ấn tượng của cậu ấy về Slytherin khá là tệ.

"Không sao đâu, tin được. Tớ bảo đảm." - Tôi mỉm cười nhìn Loki, mong anh ta đừng chơi trò nửa đường lật kèo như lúc trước.

Loki không nói gì, chúng tôi cùng nhau theo chân lũ nhện vào khu rừng tối đen như mực với con Fang đi đầu. Harry và Ron cũng rất cảnh giác, cứ đi được một lúc là lại ngoảnh ra sau xem Loki có còn ở đó không. Cũng phải thôi, tin tưởng một Slytherin chưa bao giờ là dễ dàng đối với Gryffindor. Huống chi đây còn là Loki nữa chứ, đến cả tôi cũng không thể hoàn toàn tin tưởng anh ta.

"Sao lại là nhện chứ ?" - Ron lầm bầm, vẻ mặt muốn khóc cũng không xong.

Càng đi sâu vào rừng, cây cối càng trở nên rậm rạp hơn, đến nỗi không còn thấy được cả những ngôi sao chi chít trên bầu trời phía trên cao. Chỉ còn lại ánh sáng duy nhất giữa biển đêm đen mênh mông là chiếc đèn lồng. Qua ánh sáng đó, chúng tôi theo những cái bóng chập chờn của lũ nhện, tiến vào sâu hơn nữa trong khu rừng. Lúc này không thể đi nhanh được, vì trong bóng đêm, những gốc cây và rễ cây lồi lên trên mặt đất làm con đường chúng đi trở nên hết sức gồ ghề trắc trở.

Càng tiến xa hơn, lũ nhện cũng ngày một nhiều, một người không sợ nhện như tôi cũng phải nổi gai ốc, ở đây cũng phải mấy nghìn con chứ chẳng ít.

Bỗng nhiên con Fang phát ra một tiếng sủa lớn, âm vang, làm cho chúng tôi giật thót.

"Cái gì vậy ?" - Ron hốt hoảng la to, cố túm chặt cùi chỏ Harry.

"Có cái gì đó di chuyển xung quanh đây... Lắng nghe đi... Hình như có cái gì đó lớn lắm..." - Harry thở mạnh.

Tôi nghiêng đầu lắng nghe. Đâu đó bên cánh phải, có một vật gì to lớn lắm đang bẻ gãy cành lá để mở đường qua khu rừng.

"Ôi, thôi, thôi rồi, thôi rồi..." - Ron cuống cả lên, giật giật cánh tay Harry liên tục.

"Đừng hoảng ! Nó nghe thấy cậu bây giờ." - Tôi vỗ vai Ron.

"Nghe tiếng mình hả ? Nó nghe tiếng con Fang trước rồi còn đâu !"

Có một tiếng gầm gừ rất lạ nổi lên, rồi lại lặng thinh. Ngay lúc đó, bỗng dưng bên phải chúng tôi sáng lòa ánh đèn pha, đặc biệt trong đêm đen, ánh sáng càng lóa mắt, tôi bất giác giơ tay lên ngang trán để che mắt. Con Fang tru lên và co giò chạy trốn, nhưng bị kẹt vào mấy bụi gai nên càng tru lên thảm thiết hơn.

"Nhìn kìa ! Chiếc xe của mình đây mà ! " - Tiếng Ron hét lên, giọng cậu ấy vỡ ra trong tiếng thở phào.

"Cái gì ?" - Harry giật mình.

"Đến xem nè !"

Bọn tôi lao theo Ron về phía phát ra luồng sáng, hiện ra trước mắt một trảng rừng trống. Chiếc xe của ông Weasley đang nằm chơ vơ ở đó, dưới một vòm cành lá rậm rạp, đèn pha ở đầu xe đang chiếu sáng. Ron há hốc miệng đi về phía chiếc xe, chiếc xe cũng nhích từ từ về phía Ron, y hệt một con chó khổng lồ đang mừng chủ.

"Nó vẫn nằm đây từ đó đến giờ ! Xem kìa ! Rừng rú đã biến nó thành xe hoang rồi..." - Ron vui sướng đi quanh chiếc xe mà xuýt xoa.

Hai bên hông xe bị trầy trụa và bê bết bùn sình. Rõ ràng là nó cũng đã tự một mình bươn chải loanh quanh khu rừng. Fang không có vẻ gì khoái chiếc xe lắm, nó cố gắng bám sát chân Harry, run như cầy sấy.

"Vậy mà tụi mình cứ tưởng nó sắp tấn công tụi mình chứ ! Lâu nay mình cứ thắc mắc không biết chiếc xe biến đi đâu !" - Ron dựa vào chiếc xe, bàn tay đập nhẹ lên thùng xe như vỗ về.

"Không có thời gian để làm mấy trò sến súa đó đâu, ngươi có đi không ?" - Loki không kiên nhẫn nói.

Thường khi nhất định Ron sẽ không vừa mà cãi lại nhưng cậu ấy không đáp. Cậu ấy thậm chí không nhúc nhích, mắt cứ trừng trừng nhìn một điểm nào đó ngay đằng sau Loki, hơi lơ lửng một chút phía trên cao, nét mặt Ron tái mét đi.

Những con nhện bé tí bò lê ngổn ngang giữa đám lá khô trên mặt đất, còn có những con to như những cỗ xe ngựa, có đến tám mắt, tám chân, đầy lông lá, và đen ngòm. Phía sau chúng là con đầu đàn với kích thước khổng lồ đang yên vị trong đống tơ dày. Chân cẳng con nhền nhện này có màu xám, còn những con mắt trên cái đầu có càng thì màu trắng đục, có vẻ như nó bị mù. Nó lầm bầm gì đó, âm điệu rất trầm.

"Hadgrid, là anh à ?" - Rất khó để nghe được nó đang nói gì, vì cứ mỗi tiếng thốt ra đều được đệm bằng tiếng càng nhắp lách cách.

"Chúng tôi là bạn của bác Hagrid. Ông là... Aragog, phải không ?" - Harry dũng cảm bước tới trong tôi vẫn đang khẽ nuốt nước bọt.

"Hagrid chưa bao giờ phái người nào đến gặp ta." - Nó tiến gần hơn, cái chân đã ở ngay sát chúng tôi.

"Bác Hagrid đang bị rắc rối. Vì thế mà chúng tôi phải đến đây." - Harry thở gấp gáp, giải thích.

"Bị rắc rối à ?" - Con nhền nhện già lặp lại.

"Nhưng tại sao anh ấy phái tụi bây đến đây ?"

"Ở trường, người ta cho là bác Hagrid đã thả... thả cái gì đó ra giết hại học sinh. Họ nghĩ bác ấy đã mở Phòng chứa bí mật, họ nghĩ bác ấy đã mở cánh cửa như việc đã xảy ra trước đó. Bác ấy đã bị nhốt vào ngục Azkaban rồi." - Harry ấp úng trả lời.

Tôi giật mình khi nghe đến Azkaban, chẳng phải là nhà tù kinh khủng mà Ron đã nhắc đến sao ?

"Những chuyện đó là dối trá. Hadgrid chưa bao giờ mở cửa Phòng chứa cả." - Aragog tức giận, giọng lại cao lên đôi chút.

"Và ông không phải là con quái vật đó đúng không ?"

"Không. Con quái vật ấy sinh ra trong lâu đài. Ta đến với Hadgrid từ một miền đất xa xôi, trong túi áo của một du khách." - Giọng con nhện già chậm lại, như đang hồi tưởng về một miền ký ức xa xôi.

"Nhưng nếu không phải ông thì... Cái gì đã giết chết cô gái đó 50 năm về trước ?"

"Nó là một sinh vật cổ xưa mà loài nhện của ta sợ hơn tất thảy mọi thứ trên đời. Khi ta cảm nhận được sự tồn tại của con ác thú đang quanh quẩn trong lâu đài, ta đã van nài Hagrid thả ta ra. Ta vẫn còn nhớ rõ."

Tôi nổi gai ốc khi thấy lũ nhện đang tiến đến ngày một gần và đông hơn, bọn chúng dường như lăm le chỉ chờ thời cơ để xông vào xâu xé chúng tôi.

"Vậy ông đã từng thấy nó chưa ?" - Harry dè dặt hỏi.

"Ta còn chưa từng thấy một góc của tòa lâu đài, ta chỉ quanh quẩn trong những quyển sách mà Hadgrid giữ ta ở đó. Khi ta bị buộc tội, Hadgrid đã đưa ta ra đây."

Chung quanh dậy lên tiếng nhắp càng lách cách to hơn, những bóng đen của những con nhện khổng lồ đã tiến đến sát đến, vây quanh chúng tôi.

"Vậy thôi chúng tôi đành đi về vậy." - Tôi khẽ nói, ánh mắt lo lắng nhìn Aragog.

"Đi về ? Ta không nghĩ vậy đâu..." - Giọng nó rề rề.

Tôi nuốt nước bọt, thủ sẵn đũa phép trong tay.

"Con trai con gái của ta sẽ không hại Hagrid. Nhưng ta không thể nào cản được lũ chúng nó những món thịt tươi sống tự dẫn xác tới lãnh địa của ta nộp mạng. Thôi, vĩnh biệt, hỡi những người bạn của Hagrid."

Xung quanh chúng tôi, cách chỉ chừng vài bước chân, ngất ngểu phía trên đầu là một đoàn quân nhện hình thành một bức tường vững chắc bao vây tụi nó. Lũ nhền nhện háu đói nhắp càng lách cách và trố ra những con mắt lấp lánh trên những cái đầu đen xấu xí không chịu nổi.

"Anh có cách thoát ra mà đúng không ?" - Tôi thì thầm với Loki.

"Đương nhiên rồi. Để hai tên nhóc kia làm mồi cho lũ nhện là được thôi." - Anh ta cười nham hiểm, nói bằng giọng nửa đùa nửa thật.

"Anh điên à ?"

Bỗng phía sau vang lên một tiếng nổ to, rền dài, đồng thời, một luồng ánh sáng rọi soi thấu đáy hố.

Chiếc xe hơi bị phù phép của ông Weasley đang rầm rầm chạy xuống dốc, đèn pha sáng trưng, còi hú inh ỏi, chạy đến đâu hất văng lũ nhện ra khỏi chỗ đó. Nhiều con nhền nhện té chổng càng, mấy cái cẳng dài cứ chới với ngo ngoe trong không trung, chẳng thể nào ngừng được. Chiếc xe thắng một cái "két" trước chúng tôi, cánh cửa tự động bung ra mời gọi.

"Cứu con Fang !" - Harry hét to.

Rồi ngay sau đó, cậu ấy chui tọt vào xe, ngồi ở ghế trước, tôi ôm ngang con Fang đã đờ đẫn như con chó trôi sông chỉ còn kêu ăng ẳng, đẩy nó lên băng ghế sau của chiếc xe hơi, rồi đóng mạnh cửa lại.

Khi tất cả đã lên đủ, chiếc xe tự động rồ lên, và lập tức vọt đi, tông thêm mấy con nhện nữa làm chúng té lăn kềnh xếp lớp.

Xe tăng tốc vọt lên dốc, ra khỏi cái hố, và chẳng mấy chốc đã băng băng vượt qua khu rừng, bị cành lá cây cối quật đập ràn rạt vô cửa xe. Nhưng chiếc xe cũng khéo léo, biết lách lượn tìm từng khoảng trống mà chạy, theo một con đường mà xem ra nó đã tự biết lối một cách rõ ràng.

Tôi thở gấp, tim đập nhanh hết nói. Khu rừng quái gở này lần nào bước vào là có chuyện lần ấy, nghĩ đến việc phải lấy răng con nhện khổng lồ ấy thôi cũng bất khả thi rồi, thật tuyệt vọng quá đi mất.

"Mấy cậu có sao không ?" - Harry gấp gáp hỏi.

"Tớ ổn." - Tôi thều thào đáp.

Ron vẫn chưa thốt nổi lời nào, ngồi thẫn thờ nhìn về phía trước. Chiếc xe băng càn qua những bụi cây thấp, con Fang bắt đầu tìm lại được tiếng sủa và tru lên om sòm từ băng ghế sau.

Sau khoảng chừng mười phút ầm ĩ nhọc nhằn, cả đám cây bị tỉa xơ xác, và chúng tôi đã được thấy lại mảnh trời trống trên cao.

Chiếc xe đứng khựng lại, làm tôi suýt đập đầu vào cái ghế phía trước, may có Loki kéo lại. Cuối cùng cũng đã đến được bìa rừng.

Con Fang tự nhoài mình ra cửa sổ, sốt ruột muốn thoát ra khỏi chiếc xe càng nhanh càng tốt. Khi Harry vừa mở cánh cửa xe ra, nó phóng ra như một mũi tên, chạy cụp đuôi xuyên qua hàng cây, về thẳng phía căn lều của bác Hagrid.

Bọn tôi bước xuống xe, đôi chân mềm nhũn như không phải của mình. Harry vỗ vỗ vào chiếc xe bày tỏ lòng biết ơn, chiếc xe bèn lui vào rừng và biến mất trong chốc lát.

"Bây giờ tụi mình về thôi, cũng gần sáng rồi." - Tôi lau mồ hôi lấm tấm trên trán, nói với Harry và Ron.

"Ừ về thôi. Nhưng các cậu ra đây bằng cách nào vậy, lâu đài được canh gác nghiêm ngặt lắm mà." - Harry thắc mắc.

"À, ờ... Tầng hầm Nhà Slytherin có lối đi bí mật ! Các cậu cứ đi đi, bọn mình sẽ tự về được." - Nói rồi tôi đẩy vội Harry cùng Ron đang thất thần về phía tòa lâu đài.

Hai cậu ấy khoác lên tấm áo choàng tàng hình rời đi, đợi một lúc để chắc chắn không còn ai nữa tôi mới thở phào quay sang Loki.

"Lần này anh làm ơn biến thành thứ gì khác đi, tôi không muốn bị giẫm bẹp đâu."

Loki nhìn tôi nở nụ cười bí hiểm.

"ANH ĐIÊN THẬT RỒI !" - Tôi hét trong vô vọng, anh ta biến tôi thành một con chuột rồi nhét vào ống tay áo trong khi bản thân đi lại trong bộ dạng của giáo sư Snape.

"Nếu bị phát hiện sẽ chết mất." - Tôi bám vào mảnh vải, ở đây tối thui chẳng thấy gì.

"Im đi. Còn nói nữa là bị bắt gặp thật đấy." - Loki gằn giọng làm tôi giật thót, giọng anh ta cũng hệt như vị chủ nhiệm đáng kính nào đó.

Chúng tôi trở về ký túc xá một cách thuận lợi, tôi nằm lăn ra giường đầy mệt mỏi, mặt trời cũng sắp mọc luôn rồi.

"Cái răng nhện ấy, anh nghĩ việc lấy nó có khả thi không ?" - Tôi nhắm hờ mắt hỏi vu vơ.

"Ngủ đi." - Loki đáp khẽ rồi mở cửa rời đi.

"Ừm." - Cuộn tròn trong chăn bông ấm áp, tôi từ từ đi vào giấc ngủ.

Vào bữa điểm tâm sáng hôm sau, tôi vật vờ ngồi dùng bữa.

"Hồi tụi mình luyện thuốc Đa dịch, tụi mình lê la hết giờ ngày giờ trong nhà vệ sinh nữ, mà con ma khóc nhè thì chỉ cách tụi mình ba phòng tắm chứ mấy, lẽ ra lúc đó tụi mình đã có thể hỏi chị ấy... chứ bây giờ..." - Ron cay đắng nói.

Bây giờ muốn gặp con ma khóc nhè Myrtle cũng gian nan hiểm nghèo không thua chuyện đi tìm Aragog. Làm sao trốn được các giáo sư để lẻn vào cái nhà vệ sinh nữ nằm kế bên hiện trường đã xảy ra cuộc tấn công đầu tiên được. Nghe ra không có kế hoạch nào có vẻ khả thi cả.

Chúng tôi vẫn đều đặn đến thăm Hermione mỗi ngày sau giờ học, lo lắng đợi ngày thuốc được bào chế xong.

"Mình tự hỏi liệu Hermione có nhìn thấy ai tấn công mình không ? Bởi vì nếu kẻ đó len lén đột nhập chẳng hạn, thì ai mà biết được đó là ai chứ ?" - Ron buồn bã nói.

Harry nhìn chăm chăm vào tay Hermione, như để ý thấy gì đó, cậu ấy cúi xuống gần hơn. Nhìn quanh để biết chắc bà Pomfrey không có mặt lúc đó, Harry chỉ cho chúng tôi xem.

"Tìm cách lấy nó ra đi." - Harry thì thầm.

Tôi kéo cái ghế để che chắn cho Harry khuất tầm nhìn của bà Pomfrey. Cậu ấy khó khăn mở
bàn tay nắm chặt của Hermione, loay hoay cạy cục suốt mấy phút căng thẳng mới gỡ được mẩu giấy ra.

Đó là một trang sách xé ra từ một cuốn sách rất cũ trong thư viện, tôi tự hỏi sao chẳng ai để ý đến việc bàn tay Hermione có thứ gì đó trong suốt mấy ngày qua. Harry hăm hở vuốt cho tờ giấy thẳng ra và cúi sát xuống đọc.

"Trong số những ác thú và quái vật đáng sợ đi lang thang trên mảnh đất của chúng ta, không có con nào lạ lùng hơn và nguy hiểm hơn con Basilisk, còn được gọi là Tử Xà.

Con rắn này có thể sống đến nhiều trăm năm, và đạt tới kích thước lớn kinh hồn. Nó được phôi thai trong một cái trứng gà, nhưng được một con cóc ấp nở ra. Phương thức giết người của nó thật kỳ lạ, ngoài những chiếc răng nanh có nọc độc chết người, tất cả những ai bắt gặp ánh mắt của Tử Xà, thì chỉ một cái nhìn cũng đủ chết ngay lập tức.

Loài nhện thường trốn chạy trước khi Tử Xà xuất hiện, bởi vì đó là kẻ tử thù của chúng. Và Tử Xà thì chỉ bỏ chạy khi nghe tiếng gáy của gà trống, tiếng gà trống gáy là tai họa chí tử đối với Tử Xà."

Phía dưới những dòng chữ in này chỉ có vỏn vẹn hai chữ viết tay mà chúng tôi nhận ra ngay là chữ viết của Hermione 'Oáng nước'.

"Đúng là đây rồi. Đây đúng là câu trả lời. Con quái vật trong Phòng chứa Bí mật chính là con Tử Xà. Một con rắn khổng lồ ! Chính vì vậy mà mình nghe được tiếng nói bí mật khắp lâu đài, trong khi không ai khác có thể nghe thấy. Đó là do mình có khả năng nghe hiểu được Xà ngữ." - Harry vui mừng khôn xiết, lại nói tiếp.

"Tử Xà giết người bằng cách nhìn vào mắt họ, nhưng mấy người ở đây không ai chết, bởi vì không ai nhìn thẳng vào mắt nó. Colin nhìn nó qua ống kính máy chụp hình. Cái nhìn của Tử Xà đã đốt cháy tất cả phim trong máy chụp hình, còn Colin thì bị hóa đá.

Còn Justin... Justin hẳn là nhìn thấy Tử Xà xuyên qua thân hình trong suốt của Nick Suýt Mất Đầu là kẻ lãnh đủ hiệu lực cái nhìn của Tử Xà, nhưng con ma đâu thể chết thêm lần nữa...

Còn Hermione và chị Huynh trưởng bên nhà Ravenclaw thì được phát hiện với một cái gương bên cạnh. Hẳn là Hermione đã nhận ra con quái vật chính là Tử Xà. Mình dám cá là Hermione ngay lập tức đã khuyên bảo người đầu tiên mà cậu ấy gặp là hãy dùng một cái gương soi để ngó chừng các góc tường trước khi đi qua. Và chị bên nhà Ravenclaw đã rút ra một cái gương soi... và..." - Nghe đến đây thôi cũng đủ rợn người, cả một con rắn khổng lồ loanh quanh trong lâu đài mà không ai hay biết, thật sự quá đáng sợ.

"Còn Bà Noris ?" - Miệng Ron lại há hốc ra, nôn nóng hỏi nhỏ.

"Nước... Sàn buồng tắm của con ma khóc nhè Myrtle lúc đó ngập nước. Chắc chắn bà ấy thấy con Tử Xà qua ảnh phản chiếu." - Tôi bật ra suy luận trong đầu, mọi chuyện dường như rõ ràng hơn cả.

"Tiếng gáy của gà trống là tai họa chí tử đối với Tử Xà. Hèn gì mấy con gà trống của bác Hagrid bị giết. Người kế vị Slytherin không muốn có con gà trống nào quanh quẩn gần lâu đài một khi Phòng chứa Bí mật được mở ra. Loài nhện thường trốn chạy trước khi Tử Xà xuất hiện ! Hoàn toàn phù hợp !" - Harry hăm hở dò theo tờ giấy trong tay.

"Nhưng làm cách nào mà Tử Xà di chuyển quanh lâu đài được ? Một con rắn khổng lồ... thì phải có ai đó thấy nó chứ ?" - Ron thắc mắc.

"Ống nước. Ống nước... Đúng rồi ! Nó dùng hệ thống ống nước để di chuyển. mình nghe tiếng nói bí ẩn vang lên từ bên trong những bức tường." - Harry đã chỉ vào hai chữ viết tay của Hermione ở cuối trang sách bị xé rời.

"Lối vào Phòng chứa Bí mật ! Không chừng là một cái phòng tắm ! Không chừng nó ở ngay trong..." - Ron thình lình chụp cánh tay Harry, giọng nói khác hẳn.

"Phòng tắm của chị Myrtle..." - Tôi hoàn thành nốt câu nói nửa chừng của Ron, không ngờ bọn tôi đã ở gần chân tướng đến thế.

Ba người chúng tôi ngồi trân ra đó, khó tin nổi chuyện đó, toàn thân trong tình trạng bị kích động mạnh.

"Điều này có nghĩa là mình không phải Xà Khẩu duy nhất trong trường Hogwarts. Người kế vị Slytherin cũng là một Xà Khẩu. Nhờ đó mà hắn điều khiển được Tử Xà." - Harry khẳng định chắc nịch.

"Bây giờ tụi mình làm sao đây ? Có nên đi gặp trực tiếp giáo sư McGonagall không ?"

"Đi ! Tụi mình đi đến phòng giáo sư đi. Chắc mười phút nữa là cô có mặt ở đó. Gần đến giờ ra chơi rồi." - Harry đứng phắt dậy.

Bọn tôi chạy băng băng xuống cầu thang. Bỗng tiếng loa vang dội trong khắp các hành lang của giáo sư McGonagall làm chúng tôi khựng lại.

"Tất cả học sinh trở về phòng ngủ của Nhà mình ngay. Tất cả các giáo sư, xin mời các vị trở về phòng giáo sư ngay lập tức."

"Chẳng lẽ lại là một cuộc tấn công nữa ? Không lẽ đúng lúc này ?"

Chưa kịp trả lời thì lại có tiếng bước chân đến gần, bọn tôi nép vào góc khuất của hành lang, ngay cạnh bên là cả một đoàn giáo sư.

"Lại mới có một cuộc tấn công nữa xảy ra. Một học sinh đã bị quái vật bắt đem đi. Đem vào chính Phòng chứa Bí mật." - Giáo sư McGonagall lên tiếng phá tan không gian yên lặng.

Giáo sư Flitwick kêu ré lên một tiếng hoảng sợ. Giáo sư Sprout thì giơ hai tay lên bụm miệng.

"Làm sao bà biết chắc như thế ?" - Thầy Snape cau mày hỏi lại.

"Người kế vị Slytherin để lại một thông điệp nữa. Ngay phía dưới thông điệp thứ nhất 'Bộ xương của con bé sẽ vĩnh viễn nằm trong Phòng chứa Bí mật'. - Giáo sư McGonagall đã trắng bệch như tờ giấy trắng.

Giáo sư Flitwick òa khóc. Bà Hooch khuỵu chân ngã ngồi xuống sàn, run rẩy hỏi.

"Trò nào vậy ?"

"Ginny Weasley."

Ron ngã khuỵu xuống sàn ngay tức khắc, vẻ mặt đau đớn.

"Chúng ta sẽ phải gởi tất cả học sinh về nhà vào ngày mai. Tôi e đây sẽ là ngày tàn của Hogwarts mất..." - Giáo McGonagall rầu rĩ nói.

Cánh cửa phòng giáo sư đột ngột mở ra, giáo sư Lockhart bước ra tươi cười.

"Ồ, xin lỗi quý vị... Tôi chỉ chợp mắt một tí... Không biết tôi đã bỏ lỡ tiết mục gì rồi ?"

"Một nữ sinh đã bị quái vật bắt cóc rồi. Bắt đem về chính Phòng chứa Bí mật. Cuối cùng cơ hội trổ tài của ông cũng đã đến rồi đó." - Giáo sư Snape bước tới, bình thản nói.

"T... tôi sao ?" - Ông ta thất thần, người ngợm đều tái nhợt.

"Phải rồi, chính ông đã nói với tôi là ông thừa biết rõ cái bí mật gì nằm bên trong Phòng chứa Bí mật, đúng không ?" - Giáo sư Flickwick nói to.

"T... t... ôi... có nói hả ? T... t... ôi... không nhớ."

"Tôi còn nhớ chắc chắn là ông nói ông rất tiếc đã không có dịp trừng trị con quái vật trước khi lão Hagrid bị bắt. Chẳng phải chính ông đã nói là toàn bộ chuyện này thiệt là lộn xộn, lẽ ra ngay từ đầu nếu người ta cho ông được do hành động thì tình hình đâu đến nỗi nào, phải không ?" - Thầy Snape khẳng định.

"T... t... ôi... tôi thực sự thì... Quý vị hiểu lầm tôi rồi..." - Giáo sư Lockhart mở to mắt nhìn những gương mặt nặng nề như đeo đá của đồng nghiệp ngồi chung quanh, cố gắng phân bua.

"Thôi thì chúng tôi giao phó hết cho ông vậy, ông Lockhart à. Tối nay là thời điểm tốt nhất để làm chuyện đó. Chúng tôi sẽ đảm bảo là không ai cản trở hay dây dưa gì đến công việc mà ông sẽ làm đâu." - Giáo sư McGonagall nói.

Giáo sư Lockhart khẩn khoản nhìn quanh một cách tuyệt vọng nhưng không ai có vẻ muốn cứu ông cả. Trông ông ta bây giờ không còn cái vẻ đẹp trai cao sang nữa, môi thì run lập cập, trông rõ ra là một kẻ yếu ớt, trệu trạo.

"Th... thôi... được... T... tôi sẽ... tôi sẽ về văn phòng của tôi để... chuẩn bị..." - Nói rồi ông ta bỏ đi ngay.

"Tốt rồi, có như vậy thì ông ta mới bớt làm vướng chân chúng ta. Bây giờ giáo viên chủ nhiệm các nhà phải đi giải thích cho học sinh của mình biết chuyện gì đã xảy ra. Bảo cho các trò ấy biết việc đầu tiên phải làm vào sáng hôm sau là lên tàu Tốc Hành Hogwarts về nhà. Xin tất cả các giáo viên còn lại lưu ý, phải đảm bảo là không có học sinh nào trốn khỏi phòng ngủ vào lúc này." - Giáo sư McGonagall thở dài.

Các giáo sư đồng loạt đứng dậy, và từng người một lặng lẽ bước đi.

"Đi thôi, đến gặp thầy Lockhart, kể cho ổng nghe những gì mà tụi mình biết, biết đâu ổng sẽ thử tìm cách vào được Phòng chứa Bí mật ? Mình có thể nói cho ổng biết tụi mình nghĩ lối vào Phòng chứa Bí mật ở đâu, và nói cho ổng biết quái vật bên trong chính là Tử Xà." - Lúc này Ron mới lên tiếng sau khoảng thời gian dài trấn tĩnh.

Bọn tôi cũng không biết nên làm gì tiếp theo, đành thuận theo ý cậu ấy xuống văn phòng giáo sư Lockhart. Nghe như người bên trong đang bận rộn túi bụi chuyện gì, tiếng lục đục, tiếng đồ đạc va chạm nhau, tiếng chân người vội vàng.

Harry gõ cửa, không ai trả lời cả, bọn tôi bạo dạn đẩy cánh cửa ra. Văn phòng của thầy Lockhart hầu như đã bị lột trần trụi. Hai cái rương to tổ chảng để mở banh nắp trên sàn. Những tấm áo chùng đủ màu được xếp vội vàng và chất đống vào trong một cái rương. Trong cái cái rương kia là sách vở chen chúc nằm ngổn ngang, những tấm hình từng dùng để treo kín các bức tường, bây giờ đã được tháo xuống, xếp vào những cái hộp để trên bàn làm việc.

"Thưa thầy, thầy định đi đâu sao ?" - Harry ngơ ngác hỏi.

"Ờ, thì... ờ, phải. Lệnh triệu khẩn cấp... không thể tránh được... Đành phải đi thôi..."

"Còn em gái của con thì sao, thưa thầy ?" - Ron lớn giọng.

"À, về chuyện đó... thật là không may... xui xẻo hết sức... không ai có thể đau lòng thương tiếc hơn ta..." - Tránh né ánh mắt của chúng tôi, ông ta vừa nói vừa kéo ngăn tủ ra và bắt đầu vét hết đồ bên trong cho vào một cái bao.

"Thầy là giáo sư Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám mà ! Thầy không thể bỏ đi khi chung quanh đầy thế lực Hắc ám đang làm đen tối mọi thứ như vậy." - Ron gần như gào lên.

"Chà... ta phải nói rằng... hồi ta nhận lấy công việc này... đâu có thấy trong hợp đồng ghi là phải công tác mấy chuyện như vậy... ta đâu có ngờ..." - Vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc, vừa xếp những cái vớ lên đống áo choàng, ông ta vừa lẩm bẩm.

"Vậy là thầy định chạy trốn ? Thầy đã làm được bao nhiêu kỳ tích ghi một sách vở mà rồi thầy lại..." - Harry hỏi lại, vẻ mặt không thể tin được.

"Sách nhiều khi gây ngộ nhận..." - Giáo sư Lockhart nói nhẹ nhàng.

"Nhưng chính thầy viết ra chúng mà !" - Harry hét lớn, sắp mất bình tĩnh.

"Con trai của ta ơi, hãy lý luận một cách tỉnh táo bình thường đi. Nếu người ta không tưởng là chính ta đã làm tất cả những gì ta ghi trong sách, thì sách của ta làm sao bán chạy được bằng một nửa như hiện nay. Ai mà thèm đọc chuyện về một lão phù thủy người xứ Armenie xấu xí, cho dù thực sự chính lão đã cứu được cả một làng thoát khỏi họa người sói. In hình lão trên bìa sách chỉ tổ làm cho người đọc chạy xa khỏi kệ sách mà thôi. Lão này thiếu khái niệm về y phục. Còn mụ phù thủy đã trục xuất được Nữ thần báo tử Bandon lại sứt môi. Ý ta định nói, mà thôi..."

"Vậy là thầy đã cướp công của nhiều người làm thành tích của riêng mình ?" - Harry vẫn còn rất sửng sốt.

"Cũng phải tốn nhiều công sức lắm chứ. Ta phải tìm ra tông tích những người đó, rồi hỏi họ đã làm như thế nào những chuyện mà họ đã làm. Rồi ta phải cho họ thưởng thức món Bùa Mê Ngải Lú của ta để họ quên hết những chuyện họ đã làm đi. Nếu ta chỉ còn có một điều đáng để tự hào thì đó chính là món Bùa Mê Ngải Lú của ta." - Chẳng hiểu sao ông ta còn mặt mũi nào để nói ra những lời này.

"Để xem nao. Ta thấy cũng đâu vào đó cả rồi, mọi thứ đã thu dọn xong. À, còn quên một thứ !" Ông ra rút cây đũa phép ra và quay về phía chúng tôi.

"Ta lấy làm tiếc ghê gớm nhưng ta vẫn phải ếm Bùa Mê Ngải Lú lên tụi bây. Kẻo tụi bây bô lô ba la um xùm lên khắp nơi, rồi ta lại chẳng bán được cuốn sách nào nữa."

Trước khi ông ta kịp đọc bất kỳ câu thần chú nào, tôi chớp lấy thời cơ và giật lấy đũa phép. Dĩ nhiên là với sức lực của một người thường sao có thể đọ được với tôi, thế là cây đũa phép nằm gọn trong tay tôi, còn lão ta thì nằm gọn trên mặt sàn. Thật chẳng hiểu nổi, tôi theo học ở một ngôi trường phép thuật mà cách thức giải quyết vấn đề lại như học ở trường võ thuật thế không biết.

"Các trò muốn... tôi làm gì ? Tôi thật sự không biết Phòng chứa Bí mật ở đâu. Tôi quả thực không thể làm được gì cả." - Lockhart ngước nhìn lên thấy Harry và Ron đều đang chĩa đầu cây đũa phép vào mặt mình thì cụp mặt, tái mét, nói yếu ớt.

"May cho ông là bọn tôi biết nó ở đâu. Và biết cả cái gì ở bên trong đó nữa kìa. Chúng ta cùng đi thôi." - Tôi áp tải ông ta ra khỏi văn phòng, xuống cầu thang gần nhất, đi dọc hành lang tối om, về phía bức tường có vẽ cái thông điệp ma quái đang chiếu sáng, và đến phòng vệ sinh của con ma khóc nhè Myrtle.

Bọn tôi đẩy ông ta vào trước. Chị Myrtle đang ngồi trên cái bồn nước ở cuối phòng.

"Ôi, lại là tụi bây nữa. Lần này tụi bây muốn gì nữa đây ?" - Nhìn thấy chúng tôi, chị ấy kêu to.

"Bọn em chỉ muốn hỏi chị đã chết như thế nào ?" - Harry dõng dạc đáp.

Diện mạo của con ma khóc nhè Myrtle lập tức thay đổi. Trông chị ấy phấn khởi như thể từ trước tới giờ chưa từng có người nào hỏi mình một câu tâng bốc đến như vậy.

"Ôôôiii ! Thật là kinh hồn bạt vía. Chuyện xảy ra ngay tại đây nè. Tôi đã chết ngay trên cái bồn cầu tiêu này nè. Tôi còn nhớ rõ lắm nhé. Tôi đã trốn vô đây vì bị Olive Hornby đem cặp mắt kính của tôi ra để chọc ghẹo mãi.

Tôi khóa cửa buồng tắm lại, rồi ngồi đây mà khóc. Rồi tôi nghe có tiếng ai đó đi vào nhà vệ sinh. Ai đó nói chuyện nghe tức cười lắm. Tôi nghĩ chắc là họ nói bằng một thứ tiếng khác nhưng mà lúc đó thật sự tôi cũng hoảng hồn, vì đó là giọng của con trai. Vì vậy tôi mở chốt cửa phòng tắm, tính bảo thằng nhãi ranh nào đó đi chỗ khác, hay qua bên nhà vệ sinh nam ấy. Thế rồi..." - Myrtle bèn nói với niềm hứng thú đặc biệt.

"Thế rồi... tôi chết." - Myrtle vươn người lên, mặt ra vẻ cực kỳ quan trọng, đôi mắt sáng rỡ kỳ quái.

"Chết như thế nào ?" - Harry hỏi lại.

"Ai biết được ! Tôi chỉ nhớ là mình nhìn thấy một đôi mắt màu vàng rất to. Toàn thân như bị túm chặt, và rồi trôi đi lơ lửng... Và rồi tôi trở lại đây. Biết để chi không ? Tôi quyết định ám Olive Hornby cho bõ ghét. Con nhỏ đó đã phải ăn năn hối hận biết bao vì trót cười nhạo cặp kính của tôi." - Myrtle nói bằng giọng kín bưng.

"Chị nhìn thấy cặp mắt đó chính xác là ở chỗ nào ?"

"Ở đâu đằng đó ấy." - Myrtle chỉ vu vơ về phía cái bồn rửa mặt đằng trước.

Chúng tôi vội đi về phía đó xem xét, giáo sư Lockhart vẫn cẩn thận đứng cách một khoảng có vẻ đủ an toàn, vẻ kinh hoàng lộ rõ trên nét mặt.

Cái bồn trông giống như bất cứ một bồn rửa mặt bình thường nào. Bọn tôi xem xét kỹ lưỡng từ li từng tí, cả phía trong lẫn bên ngoài, cả những ống nước phía dưới cái chậu. Và rồi tôi đã nhìn thấy, một con rắn nhỏ xíu được khắc nguệch ngoạc ở một bên cái vòi mở nước bằng đồng.

"Vòi nước đó hư từ hồi nào đến giờ rồi !" - Thấy tôi loay hoay vặn cái vòi nước, con ma khóc nhè Myrtle hớn hở nói.

"Harry, nói cái gì đi, cái gì bằng Xà Ngữ ấy." - Tôi như chợt hiểu ra điều gì đó.

Harry trầm ngâm một lúc, rồi từ miệng cậu ấy phát ra một tiếng rít lạ lùng, và lập tức từ cái vòi nước tuôn ra một ánh sáng trắng lóa rực rỡ và bắt đầu xoay tít. Một giây sau, cái chậu bắt đầu di chuyển, nó hạ xuống, để lộ ra ngay trước mặt chúng tôi một ống nước rất lớn, một ống nước đủ lớn để cho cả một người lớn chui vào được.

"Ờ, có lẽ các trò cũng không cần đến tôi đâu nhỉ ? Tôi sẽ chỉ..." - Giáo sư Lockhart lên tiếng với nụ cười gượng mơ hồ, ông ta đặt tay lên nắm đấm cửa toan chuồn ra ngoài, nhưng cả Harry và Ron đều chĩa cây đũa phép về phía ông.

"Thầy xuống trước đi." - Harry nói chắc nịch.

Mặt mày ông ta trắng bệch, lại bị nước mất đũa phép nên lão đành phải riu ríu đi về phía cửa Phòng chứa Bí mật.

"Các trò ơi, làm như vậy để được cái gì chứ ? Ối !" - Tôi đạp một phát vào chân ông ta, thế là lão trượt chân ngay xuống ống nước.

"Nói lắm quá." - Tôi lầm bầm rồi nhảy xuống theo.

Tôi dễ dàng nhận thấy mình đang lao xuống rất sâu phía dưới trường Hogwarts, sâu hơn cả những tầng hầm ngục. Phía sau là Ron và Harry cũng đang lao xuống, va đụng nhẹ mỗi khi qua những khúc quanh.

Bọn tôi cứ tuột xuống trong ống nước mãi, đến đến khi chân chạm đất thì cái ống mới bớt nghiêng. Đầu ống hơi ngóc lên và tôi bị hất văng ra từ đó, suýt thì ngã xuống một cái sàn ẩm ướt trong một địa đạo bằng đá tối om.

Thầy Lockhart đã lồm cồm đứng dậy cách chỗ đó không xa, mình mẩy dính bết lem nhem, mặt mày trắng xác. Harry và Ron cũng tiếp đất ngay sau đó.

"Lumos." - Tôi đọc thần chú, đầu đũa lại hóa thành ngọn đèn, lúc này mới nhìn rõ mọi thứ xung quanh hơn một chút.

"Đi thôi." - Harry cầm đũa phép phát sáng dẫn đường, bọn tôi bước theo sau.

Chúng tôi bước đi trong địa đạo tôi, tiếng chân dẫm trên nền ướt nghe bèm bẹp.

"Nhớ nhé, hễ nghe động tĩnh gì thì phải nhắm ngay mắt lại." - Harry nói nhỏ.

Nhưng địa đạo yên lặng như ở dưới đáy mồ. Cái 'động tĩnh' bất ngờ duy nhất mà chúng tôi nghe thấy là tiếng 'rốp' vang to khi Ron ngẫu nhiên dẫm chân lên một cái gì đó, hóa ra là cái sọ khô của một con chuột.

Harry hạ thấp cây đũa phép xuống để quan sát nền địa đạo, trệt nền đầy những mẩu xương xẩu của các động vật nhỏ. Cậu ấy mở đường đi nhanh tới trước, quẹo qua một khúc quanh của địa đạo.

"Harry, có cái gì ở đằng kia kìa." - Chợt Ron níu vai Harry, giọng khàn khàn.

Chúng tôi đứng sững lại nhìn. Chỉ có thể thấy đại khái một cái gì to lớn kinh khủng và ngoằn ngoèo, đang nằm vắt ngang qua địa đạo. Vật đó không hề nhúc nhích.

"Có lẽ nó ngủ rồi." - Harry run rẩy nói.

Tim tôi đập bình bịch khi thấy thứ đó, lẽ ra nên gọi Thor hoặc Loki, hay Peter cũng được, bất kể ai, còn hơn phải tự mình đương đầu thế này.

Harry giơ cao cây đũa phép, từ từ, rất thận trọng, nhích lên từng chút một. Ánh sáng ở đầu đũa phép rọi lên lớp da con rắn khổng lồ, một con rắn màu xanh lục sặc sỡ và có vẻ cực độc, đang nằm cuộn trên nền địa đạo. Một lớp da rỗng không. Con rắn đã lột da thoát xác từ bộ da rắn này ắt là phải dài ít nhất bảy thước.

"Ôi..." - Ron xuýt xoa yếu ớt, tôi cũng thở phào một hơi.

Bỗng nhiên sau lưng chúng tôi vang lên âm thanh của một chuyển động lạ lùng. Đầu gối của giáo sư Lockhart khuỵu xuống.

"Đứng dậy !" - Ron chĩa cây đũa phép vô ông, lạnh lùng bảo.

Ông ta gượng đứng lên. Rồi bất ngờ nhào vào Ron, đấm ngã cậu ấy xuống đất. Tôi và Harry phóng ngay đến, nhưng lại chậm mất. Lão ta đã đứng thẳng lên, hổn hển thở, tay nắm lấy cây đũa phép của Ron, và nụ cười 'quyến rũ năm năm liền' lại nở trên gương mặt.

"Cuộc phiêu lưu chấm dứt ở đây thôi, lũ nhóc à. Ta sẽ lấy một tý da rắn này về trường, nói với mọi người là ta không thể cứu cô bé học trò kịp thời, và ba đứa bây đã mất trí một cách kỳ bí khi nhìn thấy thi thể tả tơi của con bé. Thôi nhé, hãy nói lời tạm biệt với trí nhớ của tụi bây đi." - Ông ta giơ cây đũa phép được hàn bằng keo của Ron lên và đọc thần chú.

"Obliviate !" - Cây đũa phép nổ đùng bằng sức mạnh của một trái bom nhỏ.

Bọn tôi nhanh chóng chạy ra xa, trượt té vào đống da rắn rồi lại văng ra khỏi đó, nhào ra né những mảnh tường vỡ đổ ụp xuống người. Sức nổ làm trần địa đạo rung chuyển mạnh, làm cho vụn rữa rơi xuống lả tả thành đống tro. Khi mặt đất yên, Harry đứng lên, chăm chú nhìn qua đống tường vỡ.

"Ron ! Cậu có sao không thế ?" - Harry hét.

"Mình ở đây !" - Giọng Ron vang lên sau đống gạch đá như bị nghẹn lại.

Harry thở phào nhẹ nhõm, kéo tôi đứng dậy.

"Mình không sao cả nhưng... ông thầy của tụi mình... ổng bị tẩu hỏa nhập ma rồi, cây đũa phép của mình đã chơi ổng một vố !" - Ron nói tiếp, nghe chừng hả hê lắm.

"Đáng đời." - Tôi không kìm được nói một câu.

"Bây giờ làm sao đây ? Mình không thể đi qua đống gạch đá này, mất cả đống thời gian mới hòng dọn dẹp xong." - Giọng Ron lại vang lên đầy tuyệt vọng.

Bọn tôi ngước nhìn trần địa đạo. Trên đó đã xuất hiện những vết nứt khổng lồ.

"Cậu chờ ở đó nha, chờ ở đó với thầy Lockhart. Mình sẽ đi tiếp. Nếu một giờ nữa mình không quay trở lại..."

Một khoảng lặng yên ngột ngạt. Rồi tiếng Ron vang lên, nghe như thể cậu ấy cố giữ cho giọng nói đừng run.

"Mình sẽ cố gắng dời đống đá này... để... để khi quay về các cậu có chỗ chui qua... Và... Lát nữa gặp lại các cậu nha !"

"Lát nữa gặp." - Tôi và Harry cùng đáp lời, cười khổ rồi băng qua đống da rắn, tiếp tục tiến vào sâu hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro