a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người Ai Cập rời đi cũng nhanh như lúc đến, biết được hoàng phi đã thừa dịp vương tử trên đường về nước đào tẩu, bởi vì vương tử nhận được tin Hattousa có chuyện trọng yếu cần hắn trở về giải quyết, chỉ có thể chia làm hai đội, để cho cận tướng ở lại phái binh truy tìm, sau đó mới trở về. Người Ai Cập lập tức rút lui.

Manfeishi một mặt hạ lệnh Unashu trước mang binh đi vào rừng tùng Assyria tìm tung tích hoàng phi, một mặt thì tự mình đem Hittite vương tử trở về Ai Cập, chỉ e đêm dài lắm mộng, lại bị truy binh phát hiện. Sau khi thẩm vấn bộ hạ của vương tử, biết được ít tình hình thực tế, hắn liền mệnh lệnh hạ sát các tù binh khác, dùng thuốc an thần do quân Hittite mang theo tự tay rót vào miệng vương tử, lập tức phi như bay hồi đáo Ai Cập.

Con đường cũ bị cự thạch cách trở, nhân mã tiền đội chỉ có thể tiếp tục đi đến căn cứ phía trước để báo cáo, không cách nào trở lại viện binh. Lúc này viện quân Hittite có lẽ đã được điều động, không bao lâu, cả biên cảnh Hittite đều náo động cả lên, phải dùng tốc độ nhanh nhất quay trở về, mà tên tù binh đang nằm trước gối hắn, tên tù binh giờ đây nửa thân thể đặt ngang trên đùi hắn, có thể còn đáng giá hơn cả 30 tòa thành thị.

Thế gian đồn đãi, ai chiếm được Sông Nile nữ nhân, sẽ có được Ai Cập. Chính là, nếu như chiếm được người thừa kế vương vị duy nhất của Hittite, có thể làm cho Hittite trả một cái giá đắt như thế nào? Manfeishi cũng không phải là một đứa ngốc chỉ biết điên giận vì tình, thân là đệ nhất cường quốc Pharaoh, hắn đương nhiên hiểu người tù binh bắt được hiện giờ quan trọng đến cỡ nào.

Trên đầu gối, trên đùi, có thể cảm nhận được nhiệt độ trên thân người nọ , cũng có thể cảm nhận được người nọ trong mộng giãy dụa không khuất phục. Thật là kỳ quái, một vương tử vũ dũng như vậy, ngày đó tại hải cảng Hittite, nam tử cùng mình  trở thành kì phùng địch thủ trên mặt cát Assyria, lại có được làn da ôn nhuận còn hơn nữ tử. Kiếp này đã gặp qua vô số nữ tử, cũng chỉ có Sông Nile nữ nhân mới có vẻ ngoài trong trắng nhu mịn như thế. Tòan thân Izmir loang lỗ huyết thương, làn da dù đã giảm bớt tinh quang nhưng lại âm thầm phát ra một cỗ sáng ngời, như khiết như ngọc , tỏa ra một loại cảm giác rất trong sạch.

Manfeishi bất tri bất giác cười nhạo chính mình lại có loại ảo tưởng như thế. Đây là địch nhân ghê tởm, là vương tử giảo hoạt hơn bất cứ ai, chỉ có đích thân trông giữ mới có thể an tâm, mà hắn rơi vào trong tay mình, giống như hùng ưng lọt vào lòng bàn tay của thợ săn, có giãy dụa thế nào cũng vô dụng, nếu không phải vì muốn nhanh chóng thoát khỏi truy binh, mình nhất định sẽ khiến hắn nếm đủ đau khổ. Nhưng mà, cảm giác khác thường như vậy từ đâu mà có? Vương tử từ nhỏ đến lớn sống với địa vị cao quý, hẳn đã sớm kinh qua vô số nữ tử mới đúng, vì sao trên người lại có loại cảm giác tinh khiết chỉ có xử nữ mới có? Những ngày qua, cho dù thống khổ, hắn cũng chưa từng ở trong mộng rên rỉ qua một tiếng, mỗi khi đau đớn, hắn cũng chỉ khẽ run rẩy, từ sâu trong kẽ môi phát ra hơi thở trầm thấp, ngẫu nhiên hừ nhẹ một tiếng, cũng liền bị chính hắn nuốt trở vào, đôi môi kia tuy mất đi huyết sắc nhưng lại vô cùng quật cường, thật đẹp.

Mỗi lần nhớ tới Sông Nile nữ nhân, Manfeishi đều lửa giận ngút trời, hận không thể đưa hắn lăng trì toái cốt, nhưng hết lần này tới lần khác, Manfeishi cũng chỉ có thể hung hăng vung tay trên lưng nam tử nhiều lần gây thù bắt thê tử, làm cho miệng vết thương của Izmir lại thêm vài phần đau đớn. Nhưng cũng có khi nhớ lại cách đây không lâu phụ vương tán thưởng mình liên minh thành công với Hittite vương tử anh minh, từng trải, muốn mình học hỏi thì, lại không khỏi có chút thất thần. Mặc dù nói lưỡng cường tương ngộ tất có cao thấp, hai cường quốc ngang ngửa khó có thể tường an vô sự lâu dài, nhưng, nếu không có sự xuất hiện của Sông Nile nữ nhân, hai nước có lẽ vẫn còn là liên bang a.

Đều do Izmir, đều do hắn sắc tâm hèn hạ vô sỉ, nghĩa muốn làm hoen ố thanh danh thần nữ trân ái của mình. Hôm nay rơi vào tình trạng này, cũng là đáng đời, chờ trở về Ai Cập sẽ cho hắn biết Manfeishi này hảo hảo tra tấn hắn như thế nào, lợi dụng hắn làm cho Hittite phải gánh chịu tổn thất lớn như thế nào!

Izmir lại rơi vào trong bóng tối, vĩnh viễn bị giam giữ nơi cách biệt âm trần, cùng đôi tay lạnh buốt kia, dẫn hắn lưu lạc…… Lại lưu lạc……

Manfeishi nhớ lại thù mới hận cũ, lông mày dựng thẳng cúi đầu trừng mắt nhìn Izmir, lại một lần nữa hung bạo nhắm miệng vết thương trên lưng hắn ác ý nắm. Một đau đớn đau đớn kịch liệt khiến cho Izmir trong mộng nhịn không được căng cứng bật người dậy, trong miệng phun ra từng đợt thở dốc, tuy bị dây thừng trói chặt ở thắt lưng , nhưng hắn vẫn như trước kịch liệt giãy dụa, cơ hồ muốn rớt khỏi lưng ngựa. Manfeishi nhíu nhíu mày, đè hắn lại không cho hắn té xuống.

Dưới làn da căng bóng nhẵn mịn, loại xúc cảm này hắn chỉ từng cảm nhận được trên người của Sông Nile nữ nhân, chính là nữ tính, chính là nhu hòa, mà thân thể mặc dù mềm dẻo, vẫn mơ hồ có thể cảm giác được năng lượng đang tuôn chảy. Mặc dù bị đả thương nhiều như vậy, nhưng loại sức mạnh này chỉ cho nam nhân mới có được.

Một trận gió thổi tới, cuốn theo tóc của Izmir, phả lên mặt Manfeishi. Tóc của hắn thật sự quá dài, mỗi khi gió nổi lên, sẽ cuốn tới mặt Manfeishi. Manfeishi rất muốn giúp hắn buộc lại, lại cảm thấy như vậy không khỏi quá ưu đãi tù binh, huống chi mấy sợi ngân sắc cũng không có gì đáng ngại.

Gió lướt qua, phảng phất có chút mùi hương nhè nhẹ. Nam tử này, đã bị trói ở trên lưng ngựa vài ngày không có tắm rửa, vậy mà cảm giác trong sạch trên người hắn lại không cách nào cởi bỏ. Mùi xạ hương cao cấp của vương thất Hittite hẳn cũng đã bị máu tươi, mồ hôi cùng bụi đất làm ô nhiễm, chính là, rất kỳ quái, trên người của người này lại có . . . một loại hương khí hài hòa thanh đạm. Hắn là trước buổi tối kéo người nọ trói bên chân để ngủ thì phát hiện ra. Hương khí dịu nhẹ, không giống loại hương khí nồng đượm hay ưa chuộng của hoàng gia, cũng không giống loại hương khí thần thánh hay được dùng trong thần điện , chỉ rất là lãnh đạm, rất xa xôi, giống hương thơm của lá cây thảo mộc nơi phương xa , theo thời gian trái lại càng ngày càng đậm.

Manfeishi ngẫm nghĩ, loại mùi hương tự nhiên của cơ thể này tựa hồ đã từng ngửi được trên người Sông Nile nữ nhân, không cần làm gì, chỉ là thân thể hàm chứa mùi hương thoang thoảng. Hắn có chút nghi hoặc, sông Nile nữ nhân là thần chi nhi nữ, mà người này, bất quá một con người bình thường, tại sao cũng có đặc điểm này, huống chi hắn còn là nam nhân, trong khái niệm của Manfeishi, nam nhân là cùng đao kiếm, mồ hôi, huyết tinh liên hệ cùng một chỗ, tuy rằng hắn thân là Pharaoh, trước tế điển cũng phải tắm rửa dầu vừng, nhưng hắn chưa bao giờ cho rằng nam nhân cùng mùi hương cơ thể có cái gì liên hệ.

Vương tử này, dường như có điểm khác thường, Manfeishi nghĩ, tra tấn hắn tựa hồ càng có ý tứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tui