oh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Manfeishi thở dài một hơi, đem tù binh lại lần nữa lâm vào hôn mê phóng lên lưng ngựa, suy nghĩ, cho gọi người hầu lấy thuốc cầm máu , thoa lung tung trên người tù binh một chút, lại không để ý đến ánh mắt kỳ dị của người hầu, cởi áo ngoài, phủ lên nửa người trên trần trụi băng giá của tù binh, rồi mới phi thân lên ngựa.

Đêm thật lạnh, gió cũng lạnh thấu xương, ánh sao lóe sáng, đoàn người vẫn phải thừa dịp đêm tối chạy gấp, khi nhìn thấy sao mai mọc lên, bầu trời Ai Cập sẽ vì bọn họ mà mở ra. Người Hittite vẫn đang ráo riết tìm kiếm vị Pharaoh đã bắt cóc vương tử của bọn họ, nhưng Pharaoh đã như mãnh thú về tới sơn lâm của mình.

Trước khi trời sáng thì Izmir đã hồi tỉnh, lúc này hắn không có bị chuốc an thần thang, vết thương trên người đồng loạt bỏng rát, bởi vì bị cưỡng chế duy trì tư thế nằm sấp trên lưng ngựa quá lâu, tứ chi bị trói miết sau lưng, làm cho máu ngưng trệ không thông, lâu dần phát sinh đau nhức giống như bị kim châm, tựa như có một chiếc búa tại mỗi giờ mỗi khắc gõ vào xương cốt của hắn, hơn nữa trên lưng ngựa xóc nảy phập phồng, tuy có thể dựa vào đầu gối và đùi của Manfeishi để giảm xóc, nhưng mỗi lần chấn động đều rơi vào thân thể của hắn, khiến cho hắn càng đau càng tỉnh.

Dù đã tỉnh lại thì hắn cũng chỉ có thể trông thấy dưới vó ngựa một mảng tối đen, thỉnh thoảng có vài ngọn cỏ mọc lên quá cao phật qua mặt của hắn, ngẫu nhiên cũng có bụi gai xướt qua, nhưng hắn hoàn toàn không để ý đến những chuyện đó, bất quá mặt của hắn cách chân và hạ thân của Manfeishi quá gần, đây mới là điều hắn khiến hắn khó mà chịu nổi. Bôn ba nhiều ngày như vậy, Manfeishi cũng không có cơ hội tắm rửa, chỉ có khuya hôm trước đơn giản dùng nước suối lau sơ qua một lần, trên giày còn mang theo máu và bùn. Tuy trong mắt các thiếu nữ đa tình đây có thể được xem là hình tượng thiếu niên anh hùng , nhưng Izmir không thể không cố hết sức nén cảm giác buồn nôn, bởi vì, trong miệng của hắn bị đút khẩu hạt, phòng ngừa hắn tỉnh lại lên tiếng báo động. Hiện tại Manfeishi vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, cách ranh giới giữa Hittite và Ai Cập chỉ có một bước, hắn không muốn vì Hittite vương tử mà khiến cho truy binh biết rõ phương vị cụ thể của hắn.

Hạ thân Manfeishi chỉ quấn một mảnh eo bố, theo thói quen ngày thường của người Ai Cập hai đùi xích lõa, cùng đầu gối ấm áp và chân của Manfeishi thân mật tiếp xúc khiến Izmir rất không thích ứng. Hắn bình sinh rất ít cùng người khác có sự tiếp xúc thân mật về thân thể, ngoại trừ lúc còn nhỏ, bởi vì rất lâu trước kia Nữ thần tình ái Ishtar từng xuất hiện trước mặt hắn, tiên đoán tương lai hắn sẽ gặp một nữ kì nhân tuyệt thế, từ đó hắn một mực thủ thân như ngọc chờ đợi nhân duyên trong mộng, sau khi hội kiến Sông Nile nữ nhân, vì hoài mong được lấy nàng làm thê tử mà hảo hảo yêu thương, hắn đối với những nữ tử khác càng chẳng thèm ngó tới, thân là vương tử, đến nay lại hoàn toàn là một xử nam. Chớ nói chi là cùng nam nhân có cái gì cơ hội thân mật tiếp xúc, tại Hittite tất cả nam tử đều là bộ hạ của hắn, dù cho may mắn trở thành bằng hữu của hắn, cũng bảo trì lễ nghi khoảng cách, cho nên, hắn trên cơ bản chưa từng cùng người khác chạm da chạm thịt, huống chi là dùng loại tư thế hoàn toàn bất lực này.

Loại tư thế này thật sự đáng ghét quá sức, có khi ngựa đi qua chỗ khúc chiết, thân thể của hắn sẽ trượt về phía yên ngựa đằng sau, cách phần eo của Manfeishi thêm gần, mỗi lần như vậy, cánh tay trần trụi lộ ra khỏi lớp vải của hắn đụng phải vật kia của Manfeishi. A, hắn thật sự không muốn nghĩ đến chuyện này, nhưng cách một lớp vải bố, cái kia cho dù đang ngủ say cũng thật là lớn khiến cho hắn xấu hổ vạn phần ( >”< ) , làm toàn thân hắn nổi da gà. Hắn không biết Manfeishi rốt cuộc là nghĩ như thế nào, coi như là vì phòng ngừa bản thân vọng động tay chân, nhưng cả ngày đem mình vắt ngang trên ngựa của hắn lại có ý đồ gì? Mặc dù so với cách đối đãi tù binh bình thường bị kéo sau lưng ngựa làm bạn với bụi đất ngửi mùi hôi của ngựa, Manfeishi làm như vậy đối với thương thế của hắn đã tính là tử tế, nhưng hắn tình nguyện bị ngược đãi, buông lỏng như vậy để không phải chịu loại nhục nhã này. Cứ mỗi khắc trôi qua, hắn chỉ hận không thể dùng cánh tay mạnh mẽ thoi thẳng vào vật kia một cái, làm cho Manfeishi chung thân bất lực ( >”< ) . Nhưng ý nghĩ đùa trong khổ cảnh đó chỉ thoáng lướt qua trong đầu, lại càng cảm thấy xấu hổ khuất nhục.

Hắn vô thức động đậy thân thể một chút, lập tức khiến cho toàn thân một hồi co rút đau đớn, lúc này hắn mới phát hiện cổ tay tuy đã được băng bó sơ qua, nhưng nếu không nhanh nghiêm túc chữa trị, chỉ sợ không còn khả năng lâm trận giết địch, nhất thời chưa hết kinh ngạc, sâu trong lòng phiên giang đảo hải, võ sĩ mất đi cánh tay, giống như sư tử bị nhổ răng nanh, chính là phế nhân, còn có thể làm nên việc lớn gì? Tuy hiểu rõ cổ tay liệu có cơ hội được nối lại xương hay không đều do Manfeishi định đoạt, nhưng hắn cũng không tin hoàng đế Ai Cập có thể bố thí chút lòng nhân từ cho một kẻ có đoạt thê chi cừu, muốn hắn cúi đầu cầu khẩn tuyệt đối không thể. Có lẽ tay trái sau này đành vĩnh viễn tàn phế. Trong bóng tối, thân thể của hắn có nơi vô cùng đau đớn, có nơi lại chết lặng gần như không còn cảm giác, nhưng hắn vẫn một mực dốc hết sức mạnh ý chí, tạo ra một chút khoảng cách với Manfeishi.

Muốn làm điều đó cũng không dễ dàng, mà Manfeishi hiển nhiên phát hiện, cúi đầu nhìn hắn một cái, tuy từ góc độ của hắn nhìn xuống chỉ có thể nhìn thấy lưng của người kia cùng với ngân phát (tóc màu  bạc) bay tán loạn trong gió, nhưng Manfeishi ý thức được người kia đã tỉnh. Một đôi tay sắt thép bắt lấy vòng eo đang mải mê giãy dụa, kéo lên trên đùi của mình, hơn nữa cố ý dùng chân kẹp chặt. Đến lúc này, thân thể Izmir gần như hoàn toàn nằm ở trên đùi của hắn, vì bị hắn đảo lật lại mà trở thành nằm nghiêng, cả lồng ngực đều tựa sát vào hạ thân của hắn. Đương nhiên Manfeishi làm vậy cũng không có nghĩ tới muốn giúp Izmir sưởi ấm khi bị gió núi thổi trúng hàn thấu thân thể, chỉ đơn giản muốn giam cầm tên tù binh không nghe lời, nhưng chân của hắn đụng phải Izmir đang vì tiếp xúc với vật kia của hắn mà khắp người phát run, liền nhịn không được nghĩ: ”Hắn quả nhiên bị lạnh.” Vô thức kéo thân thể Izmir sát vào người hơn nữa.

Cả cái vật đủ khiến cho Manfeishi bừng bừng tự hào đều dán vào ngực khiến Izmir khóc không ra nước mắt, trong khi hắn không thể động đậy chút nào, vật kia theo từng bước phóng của khoái mã lại chà xát lên làn da nhạy cảm, mà khí quan nam tính của Manfeishi lại phát sinh phản ứng trên người của mình càng làm cho Izmir càng cảm nhận một loại phẫn nộ như bị mạo phạm, tuy biết rõ đối phương không cố ý, nhưng Izumi không thể kiềm chế vùng vẫy dữ dội. Manfeishi lấy làm lạ tên tù binh này tại sao phải liều mạng giãy giụa vô ích như vậy, lập tức chỉ dùng một tay khống chế ngựa, tay kia một mực đè chặt hắn. Izmir hiện giờ căn bản không có dư thừa khí lực cùng hắn đối kháng, sau nhiều lần vùng vẫy vô dụng, đành phải mặc cho số phận, để vật kia liên tục liếm bộ ngực của mình, muốn nôn mửa, lại bị khẩu hạt ngăn ở miệng, nôn cũng nôn không được. Hắn không thể không nhắc nhở chính mình, đây chỉ mới là mở đầu, nếu hôm nay không thể chịu đựng được, sau này không biết còn có bao nhiêu khổ hình đang chờ đợi hắn, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.

Manfeishi thoả mãn cảm nhận được người bên hông rốt cục cũng chịu ngoan ngoãn phục tùng, nhưng tay kia cũng không có buông hắn ra, bất tri bất giác, chính Manfeishi cũng không phát hiện, bàn tay giam cầm của hắn tựa hồ biến thành ôm nhẹ, bởi vì hạ thể đụng chạm loại cảm giác này thật sự quá mức. Đương nhiên Pharaoh tuyệt đối không tự mình thừa nhận điều này, vương tử anh minh tối cao quý trong mắt người Hittite hiện giờ chỉ giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trên đùi mình, mỗi lần ngựa chuyển động, thân thể của người kia giống như từng chút từng chút ma sát vật của Manfeishi, chậm rãi, trong khi Izmir chỉ cảm thấy chán ghét, xấu hổ, kiệt lực nhẫn nại, thì Manfeishi lại có thể cảm nhận được loại cảm giác kích thích vi diệu giống như bị trêu chọc đến dục vọng đại hưng nhưng trước sau cũng không thể đạt được tận hứng, hắn thậm chí cảm giác chỗ kia của mình trương lớn, nhưng không biết vì lí do gì, hắn mặc cho loại cảm giác ngoài ý muốn này cứ kéo dài mà không hề có ý định ngăn cản.

Nhưng tình trạng của Izmir lại càng chuyển xấu. Hắn lúc này đã không còn hơi sức chú ý đến biến hóa thân thể của Manfeishi. Hắn hiện tại lâm vào loại phiền phức càng xấu hổ. Đúng vậy, đối với vương tử mà nói, tai nạn không muốn tới nhất cũng đã tới. Chẳng qua là –

Hắn đau bụng!  (BBW: nguyên văn lờ ảnh bị mắc chứng *bị rượt*, ta dị ứng với chữ đó, tạm thay bằng *đau bụng* nga >.<’ – Tiểu Bạch: ta chết cười mất, đang dạt dào cảm xúc tưởng tượng thì tiểu Y Y lại…..há há)

Suốt ba ngày, chỉ có đêm qua Manfeishi cho ăn chút ít thức ăn lỏng, mà gió thổi, ngày phơi nắng, mưa xối, phát sốt, đau xót, lưng ngựa xóc nảy, liên tục bị chuốc thuốc, lúc trước bởi vì thuốc an thần mà hôn mê không biết chuyện gì, một khi thanh tỉnh, hậu quả của những ngày qua không ngừng biểu lộ, trong thời gian dài như thế không bị xóc nảy cũng là giãy chết loạn xạ, dạ dày hiển nhiên không thể tiếp nhận tốt thứ thức ăn loãng tối qua, hiện giờ phát tác nghiêng trời lệch đất.

Hắn hiện tại rất muốn rất muốn khiến tất cả mọi người cho hắn làm loại sự kiện kia. Chính là hắn nói không nên lời cũng không thể làm được.

Izumin ép mình nhẫn nại lại nhẫn nại, ba ngày qua, trên người của hắn không ngừng phủ một tầng mồ hôi mỏng, một hồi bị gió thổi đi mất một hồi lại bị tầng khác bao trùm, hiện tại, chân của hắn thoạt duỗi thoạt co, thân thể một khắc không yên ra sức biến hóa góc độ, mồ hôi tuôn như mưa, theo trán, trước lưng, sau lưng  ồ ạt chảy ra, miệng bị khẩu hạt ngăn, không thể phát ra một âm thanh nhỏ, mà ngay cả muốn cắn răng cũng không được.

Manfeishi cho rằng Izumi lại đang kháng cự tình cảnh bị bắt làm tù binh, huống chi chính hắn cũng đang say mê trong cảm giác sung sướng vi diệu do thân thể Izmir mát xa bộ vị bí mật kia, đối Izmir tự nhiên không có kiên nhẫn đi thể nghiệm hay quan sát, chỉ từ ôm nhẹ biến thành nghiêm khắc kiềm hãm. Vật kia của hắn đang ngẩng đầu, hơn nữa có xu thế ngày càng phình ra, hắn giả vờ không biết bỏ mặc sự tình phát sinh, nếu Izmir không bị mất tập trung chú ý đến biến hóa của hắn, chỉ sợ liền hận không thể ăn thịt hắn. Nhưng Izumi sớm đã bị cảm giác trong cơ thể làm cho mất hết tri giác, chỉ có thể đau khổ chịu đựng, trong bụng mắng Manfeishi thiên biến vạn biến, chỉ duy không ngờ tới bản thân đang trong hai tầm nguy hiểm.

Rốt cục, Manfeishi cảm thấy có điểm gì là lạ, đang muốn cúi đầu, lúc này con ngựa nhảy xuống một tảng đá, đột nhiên trầm mình, Izmir không thể kìm được nữa, một cái động thân, chất lỏng nóng ướt nhanh chóng chảy qua đùi Manfeishi. Manfeishi còn chưa hiểu, Izmir lại khẽ co giật, xấu hổ đến hai mắt nhắm nghiền, toàn thân co lại thành một đoàn. (TB: ai cho ta cái gối để ta đập đầu, ta….*đỏ mặt thẹn thùng*) ( Editor: còn ta chỉ muốn kiếm cái lỗ chui >”< )

Cảm thấy chất lỏng nóng nóng liên tục theo chân lan tràn, dọc theo giày chảy xuống, ngửi thấy mùi khác thường, Manfeishi rốt cuộc hiểu rõ chuyện gì xảy ra, không thể tưởng được đường đường Pharaoh, sống mười tám năm, lại có thể làm cho người ta có cơ hội bài tiết trên người mình, tức thì nộ khí xung thiên , thuận tay huy chưởng đánh lên mông Izmir, phát ra bành bạch, dùng sức thật lớn, liên tiếp mấy cái, Izmir bị đánh thân thể bắn ra không ngừng . Izmir vừa quẫn vừa đau lại vừa tức tối, không cách nào phân biệt càng không cách nào kháng cự, trong nội tâm cực kỳ tức giận nhục nhã, lại càng xấu hổ, cũng không tâm trạng tránh né, yên lặng nhẫn nại, trong nội tâm mắng khắp mười tám đời tổ tông của Manfeishi. Manfeishi thấy hắn không chút nào giãy dụa có chút nghi hoặc, cúi đầu nhìn lại.

Lúc này ánh bình minh mới lên, đầu Izmir đã sớm vì nằm nghiêng mà rủ xuống trên lưng ngựa đối diện Manfeishi. Manfeishi kéo tóc nâng mặt hắn lên, chỉ thấy cả khuôn mặt hắn đều bởi vì xấu hổ mà ửng đỏ, khóe mắt hy hữu có nước mắt chảy ra. Vết máu trên trán do va chạm đêm qua còn chưa lau đi, vài sợi tóc màu bạc bị mồ hôi đính lên trán, tuy nói dính bụi đất, có thể do ánh mặt trời mới mọc, vẫn trông anh khiết linh quang. Bị khẩu hạt khếch trương hàm không cách nào khép lại thoạt nhìn hết sức ủy khuất, không ngờ cứ như thế nhắm chặt không chịu mở mắt ra, bởi vì xấu hổ mà toàn thân phủ một tầng ửng đỏ, thân thể trắng nõn run rẩy, lại vũ mị nói không nên lời. Manfeishi kìm lòng không được cười cười, bộ dạng này so với trực tiếp xin khoan dung còn thú vị hơn nhiều. Nhất thời cảm thấy phẫn nộ trôi đi không ít. Nghĩ nghĩ, đem hắn kéo ra, một tay ôm vòng eo mảnh gầy của hắn, cùng người hầu sau lưng phân phó vài câu.

Một lát sau, người hầu đem tới một cái vòng xích thô to bằng thanh đồng, hắn đem vòng xích khóa lên cổ Izmir , Izmir nghi hoặc mở mắt ra, vẫn không cách nào lên tiếng. Hắn phân phó bộ hạ thay yên ngựa, một tay nắm vòng trang sức, một tay không tốn chút sức lực nào vòng qua ôm lấy Izmir, xuống ngựa đi đến đằng sau một cây đại thụ, buông Izmir, cởi bỏ dây thừng trên tay.

” Hiện tại, ngươi có thể giải quyết đi, Hittite vương tử?” Pharaoh vương trêu chọc nói.

Hôm nay không thể nghi ngờ là ngày xấu hổ nhất trong đời của vương tử điện hạ cao quý xa hoa bậc nhất Hittite. Hắn một đầu hắc tuyến bước vào lùm cây, đương nhiên, hắn phải cực lực không suy nghĩ tới việc dùng lá cây, rơm rạ giải quyết *công đoạn cuối* càng là chuyện xấu hổ xấu hổ xấu hổ, hắn một bên dùng hạt cát hủy diệt hiện trường một bên cảm thấy mình thật giống con mèo, loại động vật hư sau khi giải quyết cũng cào bùn đất che giấu, vì vậy khiến cho mặt hắn đã đen lại càng đen thui, không quên lén lút nhìn Ai Cập Pharaoh đang đứng bên ngoài, ngồi xổm người xuống ý đồ lợi dụng cành lá che đậy phá xiềng xích trên cổ, lại phát hiện thể lực đã tiêu hao đến mức không thể nào tiêu hao hơn, rốt cuộc không thể không vì Pharaoh ba lần bốn lượt thét ra lệnh lại kéo chặt xích, cảm thán bước đi ra ngoài.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tui