Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký

Mẹ trông thấy tôi, nhưng tôi không bỏ chạy. Tôi biết tôi nên đi. Tôi biết đây là lúc riêng tư, một việc không thích hợp cho đôi mắt của tôi, nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn cứ xem. Tôi không nghĩ mình có thể dừng lại, cho dù tôi có muốn đi chăng nữa. Tôi vẫn cứ đứng sát cái cây đó cho đến khi mẹ và cô Carter biến mất khỏi tầm mắt. Nói chính xác hơn, họ chìm xuống khỏi tầm mắt, có thể là chìm xuống giường hoặc xuống nền nhà, tôi chẳng biết nữa.

Cái xô dưới chân tôi cứ chao đảo. Tôi cũng lảo đảo theo. Đôi chân tôi cứ như miếng thạch Jello-O. Lúc la lúc lắc! Tim tôi đập dồn từng tiếng thình thịch loạn xạ. Tôi phải nói với bạn rằng, gọi đó là một cảm giác cực kỳ phấn khích là nói giảm nói tránh đi nhiều rồi!

Tôi thấy bản thân quá chú tâm vào việc đó, tôi không nghe thấy tiếng xe hơi của chú Carter đi qua nhà tôi. Mãi cho đến khi bánh xe nghiến lạo xạo trên con đường rải đầy sỏi phía nhà bên cạnh, tôi mới để ý. Cô Carter chắc hẳn cũng nghe thấy tiếng chiếc xe. Giống như con chuột chũi vào ngày cuối đông, đầu cô ấy thò lên chỗ khung cửa sổ, cặp ngực nảy lên nảy xuống, miệng há ra kinh ngạc. Cô ấy phát hiện ra tôi đúng lúc tôi nhìn cô ấy. Chẳng thể làm được gì, tôi cứng người nhìn lại. Cô ấy quay đi và nói to gì đó, và rồi mẹ xuất hiện. Mẹ không nhìn tôi.

Cả hai biến mất khỏi cửa sổ.

Cánh cửa chiếc xe hơi của chú Carter đóng sầm lại. Chú ấy không bao giờ về nhà vào giờ này. Thường thì chú ấy sẽ quay trở về sau năm giờ chiều, cùng giờ với cha tôi. Chú ấy nhìn thấy tôi đang đứng trên chiếc xô cạnh cái cây, kèm theo ánh nhìn khó hiểu. Tôi vẫy tay. Chú ấy không vẫy lại. Thay vào đó, chú ấy nhảy vọt vào lối đi đằng trước rồi biến mất vào căn nhà.

Một lúc sau, cô Carter lanh lẹ bước ra khỏi cửa trước nhà chúng tôi rồi băng qua bãi cỏ, vừa bước đi đôi tay cô ấy vừa vuốt vuốt tấm váy cho phẳng phiu. Cô ấy liếc nhanh khi đi qua tôi. Tôi chào nhưng cô ấy chẳng đáp lại. Cô ấy bước vào nhà mình, mỗi bước chân đều rất cẩn trọng, rồi đóng cánh cửa trước nhà lại sau lưng một cách khẽ khàng chưa từng thấy.

Tôi nhảy xuống khỏi cái xô và bám theo cô ấy.

Tôi sẽ không gọi bản thân mình là một đứa trẻ tọc mạch. Tôi chỉ thấy tò mò, thế thôi. Vậy nên, tôi băng qua bãi cỏ nhà Carter, chẳng mảy may suy nghĩ. Đi được nửa đường đến nhà họ, bỗng tôi nghe thấy một tiếng tát.

Không thể nhầm lẫn được âm thanh đặc biệt đó. Bố tôi là người có niềm tin mãnh liệt vào kỉ luật, và bố đã từng giơ tay giáng vào mông tôi nhiều hơn một lần. Không cần quá đi sâu vào chi tiết, nhưng tôi sẵn sàng thừa nhận rằng tôi đáng phải nhận một, hai phát đòn đau ra trò sau mỗi lần hoặc vài lần như vậy, và tôi không hề thù ghét ông vì điều đó. Âm thanh ấy quá đỗi quen thuộc với tôi, và sau khi là người hứng trọn mọi cú đánh (không chơi chữ đâu), tôi nhận ra tiếng thét tức thì kéo đến sau cơn đau đó.

Lúc cô Carter khóc thét lên ngay lập tức sau cái tát, tôi nhận ra chú Carter đã đánh cô ấy. Một cái tát nữa nhanh chóng nối tiếp, kéo theo tiếng thét chói tai.

Tôi chạm vào chiếc xe hơi của chú Carter. Động cơ xe vẫn phát ra những tiếng tích tích tích đều đặn. Hơi nóng tỏa ra bên trên mui xe, còn ống xả vẫn đang nhả khí.

Chú Carter lao ầm ầm qua cánh cửa trước nhà khi tôi đang đứng cạnh cái xe. "Cháu làm cái quái gì ở đây thế?" Chú ấy hằm hè nói trước khi đẩy tôi ra và lao qua bãi cỏ trước nhà tôi.

Cô Carter xuất hiện ở cửa ra vào nhưng đứng lại ở ngưỡng cửa. Cô ấy cầm một chiếc khăn ẩm đặt lên một bên mặt. Mắt phải của cô ấy sưng vù lên, đỏ ửng và đẫm nước mắt. Khi cô ấy nhìn thấy tôi, đôi môi cô ấy run rẩy. "Đừng để chú ấy làm đau mẹ cháu." Cô ấy thì thầm.

Chú Carter tiến đến cánh cửa nhà bếp rồi nện thẳng vào khung cửa. Tôi thấy thật kì quặc, cánh cửa bị đóng. Hầu hết các ngày hè, cánh cửa đều được mở ra vào buổi sáng và cứ giữ nguyên như vậy cho đến tối muộn, chỉ có cửa lưới được đóng để ngăn các sinh vật của Mẹ Thiên Nhiên đột nhập vào nhà. Mẹ chắc hẳn phải có...

Tôi phát hiện ra mẹ đang đứng ở cửa sổ bên cạnh. Mẹ nhìn trừng trừng vào chú Carter đang đứng trên bậc cửa.

"Mở cửa ra, con khốn nạn này!" Chú ấy hét toáng lên. "Mở cái cửa chết tiệt này ra!"

Mẹ quan sát chú ấy nhưng vẫn đứng bất động.

Tôi bắt đầu quay trở lại nhà, nhưng tay mẹ giơ lên, ra hiệu cho tôi ở yên tại chỗ. Tôi đứng ngay lại, không chắc chắn được mình nên làm gì. Nghĩ lại thì tôi thấy mình hơi ngây ngô khi tin rằng tôi có thể làm được rất nhiều điều. Chú Carter là một người đàn ông cao lớn, thậm chí có thể to con hơn cả bố tôi. Giả dụ tôi cố gắng ngăn cản chú ấy bằng mọi giá, chú ấy sẽ đập tôi như đập một con ruồi khó chịu đang vo ve quanh đầu chú ấy.

"Mày nghĩ mày có thể biến vợ tao thành con hầu chổng mông để đáp ứng 'nhu cầu' của riêng mày sao?" Chú ấy đập mạnh vào cánh cửa. "Tao biết hết, tao biết con mẹ nó hết nhé, con khốn nạn tham lam vô độ này. Tao biết có chuyện đang diễn ra. Lúc nào vợ tao cũng qua nhà mày. Bốc mùi của mày. Tao có thể ngửi thấy mùi của mày trên người vợ tao, mày biết điều đó chứ? Mày nên tin đi. Tao chắc chắn luôn đấy. Giờ tao nghĩ mày nợ tao. Ăn miếng trả miếng nhỉ? Hay là ăn gì thì trả nấy - hay nếu tao nói đơn giản hơn thì mày sẽ thấy dễ hiểu hơn? Có hậu quả đấy, con đĩ kia. Đã đến ngày đáo hạn rồi đó. Không có gì trên đời này là cho không cả!"

Mẹ biến mất khỏi khung cửa sổ.

Cô Carter bắt đầu khóc nức nở phía sau tôi.

Chú Carter quay người lại rồi lắc ngón tay giận dữ về phía cô ấy. "Im mẹ cái mồm đi!" Mặt chú ấy đỏ phừng phừng. Mồ hôi lấp lánh trên lông mày. 

"Đừng có nghĩ tôi xong việc với cô rồi. Khi tôi xong việc ở đây, cô và tôi sẽ có cuộc nói chuyện dài và khó khăn đấy. Tin tôi đi. Khi tôi nhận được đầy đủ từ con đàn bà thối tha mất nết này, sẽ đến lượt cô. Cô nghĩ cái vết xước tí xíu kia là đau rồi à? Cứ chờ đấy, cho đến khi tôi về nhà để 'tráng miệng'!"

Sau đó, cánh cửa sau nhà tôi mở ra. Mẹ bước ra ngoài ánh sáng rồi ra hiệu cho chú ấy vào trong.

Chú Carter đứng đó một lúc, trừng trừng nhìn mẹ. Mặt chú đỏ rực lên như đèn báo hiệu dừng lại, đôi lông mày nhăn nhúm và đẫm mồ hôi. Hai bàn tay siết chặt. Thoạt đầu, tôi nghĩ chú ấy sẽ đánh mẹ, nhưng chú không làm thế.

Mẹ lén nhìn qua vai chú ấy, mắt mẹ dán chặt vào mắt tôi một lúc rồi quay lại nhìn chú ấy. "Đây là lời đề nghị một lần trong đời. Hoặc bây giờ hoặc không bao giờ." Mẹ xoắn xoắn lọn tóc vàng xung quanh ngón tay, rồi thả trượt nó xuống bên cổ, một nụ cười thật tươi hiện trên môi mẹ.

"Mày đang bỡn cợt tao sao?"

Mẹ quay đi và bước vào trong bếp rồi gật đầu. "Đi nào."

Chú ấy nhìn mẹ biến mất sau cánh cửa, rồi quay lại nói với vợ. "Hãy xem đây là phần một của bài học. Sau khi hoàn thành ở đây, tôi sẽ về nhà dạy cô phần hai." Chú ấy khịt khịt mũi như thể vừa cười vào tất cả những trò đùa cợt, rồi bước thẳng vào nhà tôi, đóng sầm cánh cửa lại.

Cô Carter nức nở.

Tôi chẳng là gì ngoài một cậu bé, tôi chẳng biết phải an ủi một phụ nữ đang khóc như thế nào và tôi cũng không muốn làm vậy. Thay vì thế, tôi chạy vòng thật nhanh quanh căn nhà, đến phía cửa sổ của mẹ, nhảy lên cái xô. Tôi thấy căn phòng trống vắng.

Từ căn phòng nào đó trong nhà, tôi nghe thấy một tiếng thét kinh hãi. Tiếng thét không phải của mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro