Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Emory

Ngày 1 - 9:31 sáng

Emory sắp nôn mửa ra sàn.

Cơn buồn nôn trào lên cuống họng, đặc sệt và kinh tởm. Cô nén nó lại, cơ thể co rúm trước dư vị đầy hôi hám.

Cô hít một hơi thật sâu, hơi thở nghẹn lại giữa những cơn khóc nấc.

Hắn đã cắt mất tai của cô! Cô không thể hiểu nổi! Tại sao chứ?

Ngay lập tức, cô đã tìm được câu trả lời, và cô lại hít vào một hơi nữa, mạnh và nhanh đến nỗi cô thở hắt ra trước khi ho sặc sụa cùng một cơn khóc nấc khác. Nước mắt tuôn rơi từ đôi mắt và nhỏ xuống đầu gối. Cô cố gắng lau khô những hàng nước mắt trên má, nhưng chúng vẫn cứ chảy tiếp, mặn đắng và buốt nhói.

Cô nấc nghẹn giữa từng hơi thở ngắn cụt, rời rạc.

Cơ thể cô run lên bần bật với những cơn co thắt mạnh. Nước mũi chảy xuống hòa lẫn cùng nước mắt. Ngay khi cô vừa nghĩ rằng mình đã vượt qua được chúng thì nỗi sợ hãi, cơn đau đi kèm với sự tức giận lại ùa về trong tâm trí cô, và tất cả những phản ứng kể trên sẽ bắt đầu trào dâng trở lại, chỉ có điều chúng giảm bớt đi một chút sau mỗi lần trở lại như thế.

Và rồi cuối cùng, khi tất cả những thứ ấy kết thúc hẳn, khi cô có thể tìm lại được nhịp thở và duy trì được nó, cô phát hiện ra mình đang ngồi giữa một sự im lặng tuyệt đối. Tâm trí cô trống rỗng và câm lặng đến đau đớn, thân thể cô nhức nhối, những cơ bắp buốt nhói, khuôn mặt cô sưng vù và đỏ tấy. Những ngón tay của cô lần mò sờ thử cái còng, cố tìm cách để tháo nó ra, cô hi vọng đó không phải cái còng thật mà là kiểu còng người ta vẫn mua được ở cửa hàng đồ chơi tình dục hoặc cửa hàng đồ chơi trẻ con - cô bạn Laurie đã kể cho cô biết về mấy thứ đó, về chuyện bạn trai của cô ấy muốn dùng nó còn cô ấy lại nói không, có chết cũng không.

Không hề có chốt mở, và cái vòng thép quấn quanh cổ tay cô thì rất chặt, không có chìa khóa sẽ không thể nào mở được. Cô có thể thử cạy khóa, nhưng điều đó có nghĩa là cô phải tìm được một thứ gì đó để cạy được nó, và điều đó có nghĩa là cô sẽ phải lần mò khám phá xung quanh.

Cô đang đùa với ai cơ chứ? Cô đâu biết cách nào để cạy khóa đâu.

Trên chiếc còng còn có một sợi xích dài bất thường nữa, ít cũng phải sáu mươi phân, đó là kiểu xích mà bạn sẽ nhìn thấy trong những bộ phim về nhà tù, khi mà tay của những kẻ xấu bị cùm lại cùng với chân và bị tống xuống một hành lang tối đen như mực. Cái còng đó được thiết kế để phạm nhân có thể di chuyển nhưng không quá nhiều.

Cô biết về 4MK. Tất cả mọi người ở Chicago đều biết, có thể là mọi người trên khắp thế giới cũng biết. Không chỉ biết hắn là một tên sát nhân hàng loạt, mà còn biết cách hắn hành hạ nạn nhân trước khi giết chết họ, cách hắn gửi những phần cơ thể của nạn nhân về gia đình họ. Trước tiên là một cái tai, sau đó...

Bàn tay không bị xích của Emory sờ lên đôi mắt. Căn phòng tối đen, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy những đường nét mờ mờ. Hắn vẫn chưa động đến đôi mắt của cô.

Chưa thôi. Có lẽ khi quay lại, hắn sẽ có thời gian để làm việc đó.

Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực.

Còn bao lâu nữa trước khi...

Cô không thể nghĩ đến điều đó. Cô không thể.

Ý nghĩ về việc một kẻ nào đó móc mắt của cô, móc chúng ra khi cô vẫn còn sống.

Và cả lưỡi của bé nữa, bé yêu ạ. Đừng quên cái lưỡi. Cái thứ ba mà hắn muốn lấy và gửi mẩu thịt nhỏ đó về cho mẹ và bố của bé. Bé biết đấy, ngay trước khi hắn...

Giọng nói trong đầu cô có cảm giác quen thuộc đến kì lạ.

Bé không nhớ ta sao, bé yêu?

Rồi cô biết, đúng thế, cô biết rồi, và cơn giận dữ trào lên.

"Mày không phải mẹ tao." Emory nói, giọng đầy kích động. "Mẹ tao chết rồi."

Chúa ơi! Cô sắp điên mất rồi. Cô đang tự nói chuyện với mình. Tại mũi tiêm sao? Hắn đã tiêm gì cho cô? Cô đang bị ảo giác sao? Biết đâu tất cả những điều này chỉ là một cơn ác mộng, một cơn say thuốc. Có thể cô...

Bé nên tìm hiểu tất cả những chuyện khủng khiếp này sau, bé yêu ạ. Khi bé có nhiều thời gian hơn, được chứ? Còn ngay bây giờ, ta nghĩ bé nên tập trung tìm cách thoát khỏi nơi này. Bé biết đấy, trước khi hắn quay trở lại. Bé không nghĩ thế sao?

Emory phát hiện ra mình đang gật đầu.

Ta chỉ muốn những gì tốt nhất cho bé.

"Dừng lại đi!"

Khi bé đã được an toàn. Cho tới lúc đó... đây là một tình thế nan giải, Emory ạ. Ta không thể chỉ viết một tờ giấy xin xỏ mà giúp được bé thoát khỏi rắc rối này. Chuyện này còn khủng khiếp hơn cả vấn đề với thầy hiệu trưởng.

"Im miệng lại đi!"

Tĩnh lặng.

Âm thanh duy nhất còn lại chỉ là tiếng thở của cô và tiếng dòng máu đang rỉ ra ở chỗ cái tai, âm ấm, giật giật bên dưới tấm băng gạc.

Chỗ đó từng có cái tai, bé yêu ạ.

"Làm ơn, đừng nói nữa. Làm ơn, hãy im đi..."

Tốt hơn hết hãy chấp nhận nó ngay bây giờ. Chấp nhận nó và bước đi tiếp.

Emory thả hai chân xuống một bên của chiếc giường tạm. Tiếng bánh xe kêu ken két khi băng ca cứu thương lăn đi vài chục phân trước khi va chạm với một bức tường và dừng lại. Khi đôi chân chạm xuống nền bê tông lạnh ngắt, cô đã gần như co rụt trở lại. Không biết ở bên dưới có gì khiến cô rùng mình sợ hãi, nhưng ở nguyên tại đó chờ kẻ giam giữ quay trở lại không phải là một lựa chọn mà cô muốn cân nhắc. Cô phải tìm cho ra một lối thoát.

Hai mắt cô cố chống chọi lại bóng tối, cô cố gắng bắt đôi mắt phải thích nghi và cố gom góp lấy tí chút ánh sáng dù là nhỏ nhất, nhưng vẫn chẳng gom được đủ. Cô giơ bàn tay lên trước mặt, và gần như chẳng thể nhìn thấy nó trừ khi cô chạm tay lên trước mũi.

Emory bắt mình phải đứng dậy, mặc kệ những cơn choáng váng quay cuồng trong đầu và cảm giác đau đớn chỗ cái tai. Cô hít một hơi thật sâu rồi bám lấy cạnh của chiếc băng ca, ngay bên dưới vị trí cái còng được xích lại, để giữ thăng bằng, cô đứng nguyên tại chỗ như thế cho tới khi cơn buồn nôn qua đi.

Tối quá. Tối đen như mực.

Nhỡ bị ngã thì sao hả bé yêu? Nếu bé cứ cố bước đi, rồi vấp phải thứ gì đó và ngã nhào ra thì sao? Bé có dám chắc đây là một quyết định đúng đắn? Tại sao không ngồi xuống và tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra? Làm thế thì có sao?

Emory không thèm để ý tới giọng nói và ngập ngừng giơ tay ra phía trước, cánh tay trái của cô vươn dài vào bóng tối, những ngón tay dò dẫm. Khi không phát hiện ra thứ gì phía trước, cô bước lên một bước về phía đầu của chiếc băng ca, tiến tới chỗ bức tường mà chiếc xe đẩy đang tựa vào. Tay phải đặt trên chiếc xe, tay trái thò ra ngoài. Một bước, rồi một bước nữa, rồi một...

Những ngón tay của cô chạm đến bức tường, và cô gần như giật nảy người về phía sau. Bề mặt bức tường gồ ghề, có cảm giác ẩm ướt và đầy bụi bẩn. Cô cẩn trọng lần mò bàn tay dọc theo bức tường, phát hiện ra một đường rãnh. Cô dùng đầu ngón tay lần mò dọc gờ của đường rãnh ấy theo chiều ngang cho tới khi phát hiện ra một đường rãnh khác, đường này thì nằm theo chiều dọc. Họa tiết đó lặp lại sau chừng ba mươi phân ở phía bên dưới. Là các hình chữ nhật.

Là gạch bê tông không nung.

Bé biết đấy, ở đâu có một bức tường thì thường sẽ có những bức tường khác. Đôi khi còn có một cánh cửa và một hoặc hai cái cửa sổ. Có lẽ đi vòng vòng xung quanh cũng hợp lý đấy nhỉ? Để tìm hiểu xem bé đang vướng phải thứ rắc rối gì? Nhưng mà bé lại bị trói với cái băng ca đáng ghét kia mất rồi - không phù hợp để đi lại cho lắm nhỉ?

Emory giật mạnh chiếc băng ca cho tới khi khung xe dịch chuyển, và bánh xe kẽo kẹt lăn đi chừng vài ba phân. Cô bám chặt lấy phần tay vịn của chiếc xe. Cứ bám chặt lấy cái khung bằng kim loại như thế, bám vào một thứ gì đó giúp cô cảm thấy an toàn hơn một chút. Thật là ngốc nghếch, cô biết điều đó, nhưng...

Như cái nạng ấy nhỉ! Có phải người ta gọi nó bằng từ ấy không?

"Mẹ cha quân khốn nạn." Cô lẩm bẩm.

Tay trái đặt lên tường và tay phải kéo chiếc băng ca, hai chân cô lê từng bước nhỏ tiến lên phía trước. Cô nhẩm đếm theo từng bước đi, cố gắng hình dung về không gian xung quanh. Cô bước đi mười hai bước trước khi tìm tới góc nhà đầu tiên. Emory ước tính bức tường thứ nhất dài khoảng ba mét.

Cô tiếp tục đi dọc theo bức tường thứ hai. Vẫn là gạch bê tông không nung. Cô lướt những ngón tay sờ cả trên và dưới của bức tường để tìm một cái công tắc đèn, một cánh cửa, hoặc bất cứ thứ gì khác, nhưng chẳng có gì hết, chỉ có mỗi tường gạch.

Emory dừng lại một giây, cô ngẩng đầu lên. Cô không khỏi thắc mắc - căn phòng này cao bao nhiêu nhỉ? Liệu có trần nhà hay không?

Tất nhiên là phải có trần nhà rồi bé yêu. Lũ giết người hàng loạt là những kẻ thông minh, bé không phải là cô gái đầu tiên tham gia cuộc chơi của hắn. Hắn đã bắt cóc và giết bao nhiêu cô gái rồi ấy nhỉ? Năm? Hay sáu? Có lẽ đến lúc này, hắn đã nhuần nhuyễn và thành thục lắm rồi. Ta dám chắc căn phòng này đã bị bịt kín. Nhưng bé vẫn nên khám phá tiếp. Ta thích điều đó. Vẫn tốt hơn là ngồi im một chỗ và đợi hắn quay lại. Đằng nào bé chẳng là kẻ thua cuộc trong trò chơi này. Hắn làm thế là có mục đích. Nó thể hiện sự sáng tạo của hắn.

Cô tiếp tục đi xung quanh căn phòng. Chiếc băng ca một lần nữa mắc lại khi cô rẽ khỏi một góc nhà, cô giật mạnh cái khung xe về phía mình đầy giận dữ.

Này, ta mới nghĩ ra một điều. Nếu như hắn đang quan sát bé thì sao? Nếu như hắn lắp camera thì sao?

"Trong này quá tối."

Camera hồng ngoại có thể nhìn trong bóng tối rõ như ban ngày. Có lẽ hắn đang gác chân lên bàn ở đâu đó, theo dõi kênh Emory TV, với nụ cười nhe nhởn rộng ngoác trên môi. Cô gái trần như nhộng bị nhốt trong hộp. Cô gái trần như nhộng đang cố thoát khỏi cái hộp. Cô gái lần trước đã mất ba mươi phút đánh liều đi xung quanh căn phòng để đến được vị trí này. Cô gái lần này nhiều năng lượng hơn - tới được đây chỉ trong vòng hai mươi phút. Hấp dẫn thật đấy. Thú vị thật đấy.

Emory không di chuyển nữa mà nhìn chăm chăm vào bóng tối. "Mày có ở đó không? Mày đang... xem tao đấy à?"

Im lặng.

"Này!"

Có lẽ hắn ngại?

"Câm mồm lại đi!"

Ta dám cá quần hắn đã tụt xuống tận mắt cá chân, của quý của hắn đang thò ra ngoài, và tấm biển KHÔNG LÀM PHIỀN treo ngoài cửa. Kênh Emory TV Trong Bóng Đêm đang mở, và bữa tiệc chỉ vừa mới bắt đầu. Cô nàng xứng đáng làm chủ bữa tiệc đấy. Bạn đã thấy cô nàng nhảy cao như thế nào chưa?

"Giờ thì tao biết mày không phải mẹ của tao, mẹ tao sẽ không bao giờ nói như thế." Emory nói.

Ờ, ta nghĩ là hắn đang xem đấy. Còn lí do gì nữa để hắn lột quần áo của bé cơ chứ? Đàn ông là một lũ đồi trụy, bé yêu ạ. Tất cả bọn chúng. Bé nhận ra điều này càng sớm thì càng tốt.

Emory quay tròn chầm chậm và nhìn vào bóng tối, đầu cô nghiêng nghiêng nhìn lên trên. "Trong này không có camera. Nếu có tao đã nhìn thấy đèn đỏ."

Đúng nhỉ! Bởi vì tất cả camera đều có cái đèn nháy đỏ nho nhỏ. Những cái đèn mà bé có thể nhìn thấy từ cách đó hàng mét. Ta biết nếu ta là người sản xuất camera, ta sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện làm ra một cái camera mà không có cái đèn nháy đỏ ấy. Ta tin chắc có cả một hội đồng giám sát kiểm tra từng cái một để đảm bảo rằng...

"Mày có ngậm cái mồm chết tiệt của mày lại không?" Emory hét lớn. Rồi mặt cô đỏ ửng lên. Cô đang tự tranh luận với chính mình.

Tất cả những gì ta muốn nói chỉ là không phải tất cả camera đều có đèn đỏ, thế thôi. Không cần thiết phải nổi khùng lên như thế.

Emory thở ra một hơi đầy bối rối rồi lại quay về phía bức tường. Trong hình dung của cô, cô tưởng tượng căn phòng này là một hình vuông khá lớn. Cô đã kiểm tra hai bức tường mà không tìm thấy cửa. Vậy là còn hai bức nữa.

Cô bắt đầu đi dọc bức tường thứ ba, kéo theo cả chiếc băng ca, những ngón tay lướt trên những cục gạch bê tông giờ đã trở nên quen thuộc, quét hẳn một đường qua lớp bụi phủ dày. Không có cửa.

Chỉ còn một bức tường nữa.

Cô kéo chiếc xe cáng, giận dữ nhiều hơn là sợ hãi, đếm từng bước chân. Khi cô đi tới bước thứ mười hai và những ngón tay đã tìm thấy góc nhà, cô dừng lại. Cánh cửa ở đâu? Cô đã bỏ qua nó sao? Bốn góc nhà, bốn lần quay đầu. Cô biết cô đã đi trọn một vòng. Cô đã đi trọn một vòng rồi, phải không?

Có lí nào căn phòng lại không có nổi một cánh cửa?

Ừm, có vẻ như thiết kế dở quá nhỉ! Ai lại đi xây một căn phòng mà không có cửa? Ta dám cá bé đã bỏ qua nó ngay từ đầu mất rồi.

"Tao không bỏ qua. Không có cửa."

Vậy làm thế nào mà bé vào được?

Phía trên đầu cô có một tiếng tách vang vọng quanh bốn bức tường. Tiếng nhạc rất to rít lên vang xuống đầu cô, cảm giác giống như ai đó chọc mũi dao vào tai cô. Cô lấy tay đập liên hồi lên hai nửa đầu, và một cơn đau nhói xẹt ngang như sét đánh khi tay trái của cô đập phải chỗ da thịt mềm oặt mà ngày trước là vị trí của cái tai. Cái còng cứa vào cổ tay cô. Cô cúi gập người về phía trước và gào khóc vì đau đớn. Thế nhưng cô không thể ngăn được tiếng nhạc - đó là một bài hát mà cô đã từng nghe. Mick Jagger hú hét hát về ác quỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro