Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký

Bố đi làm về vào đúng 5:43 phút chiều. Chiếc Porsche màu đen của bố phóng lên con đường nhỏ dẫn vào nhà y như một con mèo rừng đang vồ lấy bữa ăn tối của nó, tiếng động cơ gầm gừ đầy phấn khởi. Bố nhảy ra khỏi ghế lái và đặt cái ca táp lên nóc xe. "Đang làm gì thế chàng trai?"

Đầu bố hẳn đã cụng phải chỗ nào đó, bởi tóc của bố bị xô lệch hẳn sang một bên. Kiểu đầu chải chuốt của bố chưa bao giờ bị xiên lệch như thế cả. Bố đưa tay vuốt qua mái tóc dày, và thế là nó lại thẳng như cũ.

Tôi liếc nhìn vào trong nhà, lòng đầy lo lắng. Nhiều giờ đã trôi qua, nhưng chú Carter vẫn chưa trở ra. Cô Carter cũng không thấy bóng dáng đâu nữa, mặc dù tôi thấy biết ơn vì điều đó. Khóc lóc trước cửa nhà người khác chẳng phù hợp chút nào với một người phụ nữ, thậm chí kể cả với người xinh đẹp như cô Carter.

"Bố đói rồi." Bố nói. "Con đói chưa? Bố cá là mẹ con đã chuẩn bị một bữa tương đối thịnh soạn chờ chúng ta bên trong. Con nghĩ sao nếu chúng ta đi vào và ăn chút gì đó? Được chứ con trai?"

Bố xoa đầu tôi bằng đôi bàn tay vạm vỡ của mình khiến tóc tôi rối tung. Tôi cố lắc đầu để gạt tay bố ra, rồi bố lại làm thêm một lần nữa, lần này bố còn cười khúc khích. "Đi nào, chàng trai." Một tay cầm ca táp, còn tay kia đặt lên vai tôi, bố dẫn tôi vào trong.

Bụng tôi quặn lại và tôi nghĩ có lẽ mình sẽ nôn ra mất, nhưng rồi cơn buồn nôn cũng qua đi. Tôi cố gắng đi thật chậm, để kéo bố chậm lại, nhưng cố gắng của tôi chẳng đem lại mấy hiệu quả. Bố kéo tôi đi.

Chúng tôi bước lên những bậc thang và đẩy cửa đi vào phòng bếp. Tôi cảm giác có ánh mắt đang nhìn theo sau lưng. Tôi quay người lại một chút và nhìn thấy cô Carter đang đứng ở cửa sổ, quan sát chúng tôi. Cô ấy đang cầm thứ gì đó đặt ở một bên mặt. Nó trông giống như một túi hạt đậu đông lạnh.

Mẹ đứng ở chỗ bồn rửa bát, đang lau khô bát đĩa. Khi chúng tôi bước vào, mẹ mỉm cười đầy ấm áp và hôn nhẹ lên má bố. "Hôm nay thế nào hả anh yêu?"

Bố hôn lại vào má mẹ và đặt cái ca táp lên bàn bếp. "Ồ, vẫn vậy... Có mùi gì thơm ngon quá nhỉ? Món gì vậy em?" Bố hít một hơi thật sâu và bước lại chỗ cái nồi rất to đặt trên bếp.

Mẹ vòng tay ôm lấy quanh người bố. "Anh không ngửi thấy sao, em nấu bò hầm, món yêu thích của anh! Còn có thể là gì khác được nữa nhỉ?"

Mắt tôi hoang mang đảo khắp xung quanh. Trước tiên là phòng bếp, sau đó đến phòng khách, rồi hành lang. Cửa của cả hai phòng ngủ và phòng tắm đều mở. Chẳng thấy một dấu vết nào của chú Carter cả. Tôi biết chú ấy vẫn chưa ra khỏi nhà. Tôi dám chắc điều đó. Đáng lẽ chú ấy phải đi ngang qua tôi. Đáng lẽ chú ấy...

"Ồ, thơm ngon quá!" Bố nói nghe như đang ngân nga hát. "Sao con không dọn bàn đi nhỉ, chàng trai? Bố sẽ rót cho mình một ly gì đó ngon ngon kèm với đá."

Mẹ nhìn tôi, cười. "Dọn bát ăn xúp và thìa dĩa cho bữa tối nhé con yêu. Có lẽ con hãy lấy mấy món đồ màu đỏ đẹp đẽ kia kìa."

Tôi hình dung hai mắt tôi lúc ấy trợn tròn vì ngạc nhiên, nhưng mẹ có vẻ chẳng hề để tâm. Mẹ bắt đầu huýt sáo, đeo găng tay lót nồi vào rồi bê nồi thịt hầm ra bàn ăn.

Tôi đứng như trời trồng mất một lúc, mắt tôi nhìn chăm chăm vào mẹ, rồi sau đó tôi bước tới ngăn kéo để dao, thìa, dĩa và lấy ra ba cái thìa ăn xúp. Mặc dù trong năm vừa qua tôi đã lớn hơn rất nhiều, nhưng tôi vẫn không thể với tới ngăn tủ mà mẹ để bát. Trong phòng bếp của chúng tôi có một cái thang chữ A nhỏ để dùng vào những lúc như thế. Tôi leo lên cái thang, lấy ra ba cái bát, và dọn chúng lên bàn.

Bố quay lại mang theo món đồ uống và ngồi xuống, nhét một cái khăn ăn vào cổ áo. "Thế nào, hôm nay con đã làm những gì hả anh bạn?" Bố hỏi tôi.

Tôi liếc nhìn mẹ. Mẹ đang bận cắt lát ổ bánh mì.

Chú Carter không có ở trong bếp, phòng ngủ hay phòng khách. Đáng lẽ ra bố đã nhìn thấy chú ấy. Chú ấy vẫn chưa rời khỏi căn nhà. Tôi biết là chú ấy vẫn chưa.

"Chỉ đi quanh quanh thôi ạ. Không làm gì nhiều." Tôi đáp.

Mẹ để bánh mì lên bàn rồi ngồi xuống. Mẹ múc một muôi đầy món thịt hầm rồi đổ vào bát cho tôi, đầy lên tận miệng. "Một bát đầy luôn nhé con trai!" Mẹ tươi cười rạng rỡ.

Tôi nhìn chằm chằm vào bát thịt hầm.

Bố nhìn mẹ cười tươi. "Thế còn em thì sao? Hôm nay em thế nào?"

Mẹ múc vào bát bố một phần giống như của tôi. "Ồ, mọi thứ xung quanh đây khá là yên ắng. Chẳng có gì nhiều đáng nói."

Tôi nhìn chằm chằm vào bát thịt hầm.

Không thấy chú Carter đâu cả.

Mẹ không... Mẹ không thể. Phải vậy không?

Khi tôi với tay ra lấy thìa, bụng tôi có cảm giác tròng trành. Tôi cảm tưởng như thể mình sắp nôn thốc nôn tháo hết cả mật xanh mật vàng có trong bụng. Tôi cố gắng để không hít vào mũi mùi thịt bò đang bốc lên từ bát của mình, mùi của gia vị và mùi của thịt. Món thịt hầm thực sự có mùi cực kỳ thơm ngon, và suy nghĩ đó khiến cơn buồn nôn của tôi lại trào lên, gần hơn với cửa xả.

Tôi nhìn bố múc lên một thìa đầy ụ và đưa nó vào miệng, nhai một cách sung sướng. Mẹ vừa nhìn chúng tôi vừa ăn một thìa đầy, nhìn mẹ còn vui vẻ hơn cả bố. Tôi nhìn mẹ mỉm cười, rồi lấy khăn ăn chấm chấm hai bên khóe miệng. "Anh thích chứ?" Mẹ hỏi. "Em thử làm công thức mới đấy."

Tôi cảm thấy kinh hãi.

Bố gật đầu đầy hạnh phúc. "Đây có lẽ là món bò hầm ngon nhất mà em từng làm. Em quả là phù thủy nấu nướng, vợ yêu ạ."

"Con xin phép vào nhà vệ sinh." Tôi nói, ruột gan tôi đang quặn lại.

Cả bố và mẹ cùng quay sang nhìn tôi, trong miệng họ vẫn đang nhai thịt chú...

Một tiếng rền rĩ rất to phát ra từ dưới tầng hầm.

Cả bố và tôi cùng quay đầu về phía âm thanh ấy. Mẹ thì không. Mẹ tiếp tục ăn, hai mắt mẹ vẫn chăm chú nhìn vào bát thịt.

"Cái gì..."

Tiếng rền rĩ lại vang lên, lần này không thể nào nhầm lẫn được - tiếng một người đàn ông đang rên lên phía dưới kia.

Bố đứng dậy. "Nó phát ra từ tầng hầm."

"Anh nên dùng nốt bữa tối đã, anh yêu." Mẹ nói.

Bố chầm chậm bước tới cánh cửa dẫn xuống tầng dưới. "Chuyện gì vậy? Ai đang ở dưới đó?"

"Bát thịt hầm của anh sẽ nguội mất. Không ai thích ăn món hầm bị nguội cả."

Tôi đứng dậy và chạy ra sau lưng bố khi bố đưa tay ra cầm lấy nắm cửa và xoay cái trục nắm đã hoen gỉ.

Tôi không thích đi xuống dưới hầm. Những bậc cầu thang dốc và kêu cọt kẹt mỗi khi có người, dù là nhẹ cân nhất, đặt chân xuống. Bốn bức tường thì ẩm ướt và cáu bẩn. Trần nhà bám nhiều mạng nhện hơn cả trong cánh rừng phía sau nhà chúng tôi. Chỉ có một món đồ cố định duy nhất ở dưới đó: một cái bóng đèn trần được treo ở chính giữa căn phòng. Lúc nào tôi cũng có một nỗi sợ rằng cái bóng đèn đó sẽ cháy khi tôi ở dưới đấy. Nếu nó mà cháy thật thì chẳng biết đường nào mà thoát ra. Tôi sẽ bị mắc kẹt dưới đó mãi mãi, lũ nhện sẽ nhấm nháp thịt của tôi từng miếng, từng miếng một.

Có quái vật sống dưới tầng hầm.

Bố mở cửa rồi bật công tắc đèn. Bóng đèn bật sáng, tỏa ra một thứ ánh sáng màu vàng ở phía cuối cầu thang.

Lại thêm một tiếng rên rỉ rất to nữa. Lần này lớn hơn, gấp gáp hơn.

"Ở nguyên đây đi, chàng trai."

Tôi vòng tay ôm lấy bố và lắc đầu. "Đừng đi xuống đó mà bố."

Bố kéo tay tôi ra. "Ở trên đó với mẹ con đi."

Mẹ vẫn đang ngồi ở bàn ăn, một mình ngâm nga một bài hát ngắn. Tôi nghĩ đó là một bài hát của Ritchie Valens.

Bố bắt đầu đi xuống bên dưới. Bố đã đi được hết nửa cầu thang trước khi tôi quyết định đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro