Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký

Bố đã bước xuống gần hết các bậc cầu thang trước khi tôi có thể lấy hết dũng cảm để đi theo ông. Bố nhíu mày, ánh mắt ông thoạt đầu còn bảo tôi hãy quay trở lại bếp, nhưng rồi lại đảo tròn bất lực vì ông nhận ra tôi sẽ chẳng đời nào làm theo.

Khi bố vừa đặt chân xuống bậc cuối cùng, một tiếng rền rĩ khác phát ra - lần này còn khẩn nài hơn những lần trước. Bố đứng sững lại ở phía chân cầu thang, và nhìn chòng chọc vào thứ gì đó nằm sâu trong góc của tầng hầm. "Ôi trời ơi. Mẹ nó? Em đã làm gì thế này?"

Phía trên cầu thang, mẹ không còn ngân nga nữa, mà chuyển sang hát thành lời, giọng mẹ hòa lẫn với tiếng đĩa bát va vào nhau loảng xoảng. Hay là mẹ đang múc ra lần thứ hai món bò hầm nhỉ? Mặc dù tôi chắc chắn mẹ đã nghe thấy lời bố nói rõ như tôi nghe thấy ông nhưng mẹ không đáp lại tiếng bố.

Tôi bước xuống những bậc thang cuối cùng và nhìn theo hướng mắt của bố vào người đàn ông đang nằm thành đống co cụm trong góc nhà. Tay bị xích vào ống nước. Một miếng vải thòi ra ở hai bên khóe miệng của chú ấy, ở dưới hai dải băng dính dài quấn xung quanh đầu.

Tóc chú ấy sẽ róc theo đống băng dính mất khi chúng bị kéo ra, tôi thầm nghĩ. Bị kéo hết cả da đầu, chân tóc, tất cả luôn.

Đôi mắt của chú Carter đang van nài đầy khẩn thiết. Cái áo sơ mi trắng phau bị xé rách toạc, còn đống khuy áo chắc chắn đã nằm thất lạc đâu đó giữa đống bụi và đất bẩn vương vãi trên sàn. Phần ngực chú ấy chằng chịt những vết cắt dài ngoằng.

Chiếc áo sơ mi và quần âu rách tả tơi của chú ấy sậm lại vì máu, cái mùi ngòn ngọt của đồng vất vưởng trong không khí. Cả hai mắt đã bầm tím lại, sắp sửa chuyển sang đen, còn cái mũi kia, chắc chắn đã gãy rồi.

Bố đứng nhìn chú ấy chằm chằm. "Đây không phải là cách chúng ta đối đãi với hàng xóm. Cậu ta trông chán đời như dưa chuột ngâm giấm ấy."

Tôi cố gắng đáp lại lời bố, nhưng cổ họng tôi khô không khốc, chỉ có thể phát một tiếng làu bàu yếu ớt.

Chú Carter liếc nhìn cả hai bố con tôi, tiếng khóc thút thít phát ra từ sau miếng vải đang nhét kín miệng. Nước mắt dính nhơ nhớp hai bên gò má và cổ áo sơ mi.

Mẹ rầm rầm lao xuống những bậc cầu thang phía sau chúng tôi. Mẹ quắc mắt nhìn chú Carter với tất cả sự khinh bỉ và giận dữ thiêu đốt khắp căn phòng. "Người, người... đàn ông kia (em phải dùng từ có hàm nghĩa chung chung nhất) đã đánh đập người vợ xinh đẹp của mình ngày hôm nay, rồi anh ta nghĩ điều phải đạo nhất anh ta làm là chạy qua bên nhà mình và nổi cơn tam bành lên, nói với em rằng, anh ta sẽ trao cho em thứ anh ta thấy em đáng phải nhận lấy. Hay thật, em không tin em phải nhận bất cứ thứ gì hết và em không thể nào ủng hộ cái cách hành xử mà anh ta dành tặng cho Lisa đáng thương. Chúa biết rằng cô ấy sẽ chẳng bao giờ làm điều gì gây tổn thương cho mọi người, thậm chí là với cả cái thằng phế vật kia."

Bố trầm tư một hồi. "Thế nên em đã đánh đập cậu ta rồi xích lại dưới hầm nhà mình ư?"

"Ôi, em không hề đánh đập hắn. Em đẩy hắn xuống cầu thang rồi xích và trói lại vào ống nước. Sau ba giờ đồng hồ, em chẳng làm được gì nhiều lắm. Cái việc này làm em thấy đói bụng quá. Em nghĩ mình sẽ tiếp tục sau khi chúng ta ăn tối xong, mà bữa tối dở dang đang bắt đầu nguội hết khi chúng ta đang nói chuyện đấy."

Bố gật đầu chậm rãi. Rồi bố tiến gần đến chỗ chú Carter, quỳ gối xuống bên cạnh chú. "Có thật thế không, Simon? Cậu có đánh vợ mình không? Cậu có đến đây, đến căn nhà của tôi, và dọa dẫm người phụ nữ mà tôi yêu? Người mẹ của cậu nhóc xinh xắn đang đứng đằng kia? Cậu có làm những điều đó không, Simon?"

Chú Carter lắc đầu quầy quậy, cặp mắt chú ấy cứ liếc sang bố rồi lại sang mẹ, và ngược lại.

Mẹ rút một con dao dài từ sau lưng ra và lao vào người đàn ông đó. "Đồ nói dối!" Mẹ hét lên. Mẹ chọc sâu con dao vào lớp mỡ bụng của người đó, và chú ấy hét lên một tiếng sau tấm vải bịt miệng, sắc mặt chú ấy thoạt đầu đỏ ửng lên, rồi sau đó tím tái đi, rồi mẹ rút con dao ra.

Nếu bố muốn ngăn mẹ lại, tôi chắc chắn bố có thể làm được. Nhưng bố lại không ra tay ngăn cản. Bố ngồi bên cạnh chú Carter, nghiêng người né và bình thản nhìn mẹ.

Mẹ đâm thẳng con dao vào đùi của người đàn ông, lực mạnh mẽ vô cùng. Chú ấy rít lên một tiếng kinh hoàng rồi bắt đầu khóc lóc. Tôi thấy điều đó có chút nực cười. Những người đàn ông trưởng thành không bao giờ khóc. Bố đã dạy tôi như vậy.

Tôi không biết làm gì ngoài mỉm cười. Tôi không thích chú Carter. Tôi không ưa chú ấy một chút nào. Và sau những gì chú ấy làm với cô Carter, thật vui khi thấy chú ấy nhận được điều chú ấy đáng được nhận. Phụ nữ là để tôn trọng và yêu thương, lúc nào cũng vậy. Chú ấy sẽ học được điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro