Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký

Tắm rửa mát mẻ, mái tóc ướt đẫm và người thơm ngát mùi phấn em bé, tôi khệnh khạng bước ra từ phòng ngủ của mình, trở lại nhà bếp. Sau từng ấy việc, tôi đã cảm thấy bụng đói meo, và mùi thơm của món thịt bò hầm tỏa ra mới quyến rũ làm sao. Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế của mình ở chỗ bàn ăn, rồi múc hết thìa đầy ự này đến thìa đầy ự khác, đầu vẫn luôn nhắc nhở bản thân nên nhai kĩ. Những bài hát của nhóm The Ritchie Valens qua giọng hát của mẹ lúc trước cứ tự nhiên vang lên giữa hai tai tôi, và tự nhiên tôi thấy mình cũng đang ngâm nga theo chúng khi đang ăn. Tôi luôn có khả năng cảm thụ âm nhạc rất xuất sắc từ khi còn rất nhỏ.

Mẹ và bố vẫn đang ở dưới tầng hầm. Họ đang rất hân hoan. Còn tôi đã mất hứng thú khi chú Carter chết ngoẻo. Tôi cho rằng cái đồng hồ sinh mạng của chú ấy đã ngừng hoạt động. Chú ấy đã mất bao nhiêu là máu, điều đó là chắc chắn, nhưng ngần ấy máu thì chẳng đủ giết chết chú ấy.

Không phải, không phải do mất máu đâu - chính nỗi khiếp sợ đã gây ra cái chết của chú ấy.

Lại một tràng cười nữa vọng lên từ phía dưới. Bố mẹ còn có thể làm gì nữa nhỉ?

Tôi đang định múc thêm một lượt thịt bò hầm nữa thì nghe thấy tiếng gõ vào cửa lưới an toàn trong nhà bếp. Tôi quay lại nhìn thì thấy cô Carter đang đứng ở phía ngoài. Cả hai mắt tím bầm khủng khiếp. Một vết bầm lớn trùm kín lên gò má trái của cô ấy. Cô ấy nâng niu cổ tay trái trong lòng bàn tay phải của mình. "Chồng cô có ở đây không?" Cô ấy nhỏ nhẹ hỏi.

Tôi với lấy chiếc khăn ăn chấm chấm hai bên khóe miệng. Thực sự chẳng có lý do nào để làm thế, tôi không phải một đứa trẻ ăn uống cẩu thả vung vãi, nhưng tôi cần làm thế để có chút thời gian động não.

"Chú ấy vẫn chưa về nhà. Đã mấy tiếng đồng hồ rồi." Giọng cô ấy trầm trầm. Cô ấy đã khóc rất lâu. Tôi chỉ băn khoăn tại sao cô ấy vẫn muốn chú ấy trở về nhà. Chú ấy đã gây ra hàng đống thương tích trên người cô ấy. Và cô ấy sẽ để chú ấy bình thản quay lại như thể chẳng có gì xảy ra sao?

Tôi đứng dậy khỏi bàn ăn rồi bước về phía cửa. Tôi có thể nhìn thấy cái khóa - không cài then. Thật vô ích khi nghĩ tới chuyện xem xét mời cô ấy vào nhà, nhưng nó không có nghĩa là cô ấy sẽ không tự vào. Cô ấy có phải người xa lạ với gia đình chúng tôi đâu. Theo thói quen, cô ấy sẽ gõ nhẹ vài lần vào khung cửa rồi sẽ vào ngay. Tại sao không chứ? Nhưng lần này lại không như vậy. Cô ấy đứng chỗ bậc cửa, người lắc lư. Cô ấy đứng nhìn tôi bằng cặp mắt tím bầm thực sự chỉ muốn nhắm lại, trông chỉ lớn hơn một đường kẻ một chút xíu mà thôi.

"Để cháu hỏi mẹ đã. Cô chờ cháu một lúc nhé?" Tôi nói bằng cái giọng người lớn một cách thản nhiên, tự tin và tự nhiên hoàn toàn, câu nói ngụ ý đằng sau đó là Cô có thể tin cháu. Cháu ở đây là để giúp cô hết sức, thưa quý cô tốt bụng!

Cô ấy gật đầu. Hành động đó chắc hẳn khiến cô ấy đau đớn, bởi vì mặt cô ấy hơi nhăn lại khi cô ấy làm như thế.

Tôi nở một nụ cười trước khi nhảy xuống những bậc cầu thang dẫn đến tầng hầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro