Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Emory

Ngày 1 - 3:34 chiều

Emory ngồi cuộn tròn trong góc nhà bên dưới chiếc băng ca với một tay đè chặt lên cái tai, tai còn lại thì áp sát vào tường. Nhưng cô vẫn không thể ngăn được tiếng nhạc dội vào tai. Nó quá to, to hơn bất cứ âm thanh nào cô từng nghe thấy. Cô đã tới buổi hòa nhạc cuối mùa xuân của Imagine Dragons ở sân vận động Allstate Arena cùng với Kirstie Donaldson, và họ đứng cách sân khấu chưa đầy một mét, đứng chính diện, ngay trước những cặp loa to nhất mà cô từng nhìn thấy. Chúng mạnh đến nỗi âm thanh phát ra thực sự đã thổi tung mái tóc cô bay ngược ra sau vai, nhờ thế mà cô chụp được mấy bức ảnh tự sướng cực kỳ ảo diệu.

Âm thanh này còn to hơn thế. Không chỉ to hơn, tiếng nhạc còn vang vọng giữa những bức tường. Nó dội lại. Nhịp điệu khiến những đốt xương của cô rung lên.

Khi nhạc bắt đầu vang lên lần đầu tiên - từ nhiều giờ trước, cảm giác là vậy - cô đã dùng hết hơi sức trong phổi để gào, nhưng tiếng nhạc lấn át hết giọng của cô. Tiếng của cô đã bị át đi bởi nhạc của Pink Floyd, tiếp đến là Janis Joplin, kế sau đó là hàng chục những ban nhạc khác mà cô có thể nhận ra nhưng không biết tên. Dù sao thì cô vẫn cứ gào thét, sự tức giận, lòng căm thù và nỗi sợ hãi cháy bừng bừng trong cô và nỗi bức thiết cần phải tìm cho được một lối ra. Cô gào thét cho tới khi cổ họng khản rát. Cô dám chắc là mình đã bị mất tiếng, bất luận cô có nghe thấy nó hay không. Cô gào thét cho tới khi lưỡi của cô khô rát như giấy nhám và một cơn đau buốt cắt ngang ở hai đuôi mắt.

Emory thử vùi đầu vào giữa hai đầu gối, việc ấy giúp ích trong vài phút ngắn ngủi, nhưng bây giờ vai bên phải của cô đang tê dại đi vì cái góc ngồi kì dị. Cô giật mạnh cái còng trong cơn hoang mang, bực bội, nhưng dường như chỉ khiến nó cứa sâu thêm lên cổ tay của cô. Cô muốn khóc, nhưng nước mắt đã cạn từ nhiều tiếng trước.

Cô thấy lạnh quá.

Xung quanh cái thân thể đang trần như nhộng của cô, tất cả các bề mặt phẳng đều ẩm ướt và lạnh.

"Mẹ ơi?" Mặc dù cô nói từ đó rất to, nhưng cô lại không nghe thấy nó. Nó đã biến mất giữa những bài hát chủ đề của bộ phim CSI được thể hiện bởi nhóm nhạc Who. Hay là What gì đó. "Mẹ vẫn còn ở đấy chứ, mẹ ơi?"

Cô nhấc đầu khỏi hai đầu gối và ngước lên. Tiếng nhạc xuất phát từ một chỗ nào đó ở rất xa phía trên đầu cô. Sau nhiều giờ, hai mắt của Emory đã thích nghi được chút ít với bóng tối. Mặc dù xung quanh vẫn gần như tối đen hoàn toàn nhưng cô có thể nhận ra vài hình thù mờ mờ ảo ảo. Cô nhìn thấy những cái chân của chiếc băng ca, những cái ở ngay gần bên cạnh cô. Cô có thể nhìn thấy cánh tay ở phía trên đang bị còng lại với tay vịn của cái xe cáng, và thậm chí cô còn có thể nhìn thấy chính cái tay vịn mờ mờ.

Cô thử trượt cái còng từ đầu này sang đầu khác, hi vọng sợi dây xích có thể tuột ra khỏi một đầu tay vịn, nhưng nó chỉ lượn xuống một cái góc cong nhẹ trước khi đập xuống thanh sắt ở bên dưới, thanh sắt này lại đan chéo, khiến nó không thể di chuyển được nữa. Rồi cô...

Có thứ gì đó vừa mới chạy ngang chân cô và Emory kêu lên thất thanh, rụt chân lại vào trong.

Cái gì thế? Một con gián sao?

Không. Nó to hơn con gián rất nhiều. Có thể là một con chuột hoặc một...

Làm ơn, đừng là một con chuột cống. Cô ghét lũ chuột cống. Cô từng nhìn thấy chúng thi thoảng lấp ló chỗ cống nước. Những đôi mắt nhỏ tròn vo như hạt gỗ và những chiếc răng sắc nhọn vàng khè va lóc cóc vào nhau khi đói lúc chúng chạy quanh những cái xe rác ở cuối hẻm, tìm kiếm thức ăn. Chúng ăn bất cứ thứ gì. Cô từng nghe nói đôi khi chúng còn tấn công những người vô gia cư theo đàn hoặc theo bầy, chỉ có điều người ta không gọi đó là đàn hay bầy. Cô biết người ta gọi đó là gì, nó từng xuất hiện trong một bài kiểm tra môn khoa học từ vài năm trước. Là lũ phá hoại xảo quyệt. Chính là thế. Một bầy chuột cống sẽ được gọi là một lũ phá hoại xảo quyệt. Khi ấy cô đã nghĩ đó thật là một cái tên ngớ ngẩn, và bây giờ thậm chí nó nghe còn nực cười hơn nữa, nhưng đúng là cái tên đó. Điều duy nhất tệ hại hơn một con chuột cống là có nhiều hơn một con chuột cống. Một lũ phá hoại xảo quyệt.

"Mẹ ơi?"

Có thứ gì đó quét ngang bắp chân cô, và cô nhảy bắn dậy, va đầu vào chiếc băng ca. Làm ơn đừng mà, đừng là chuột cống. Chúng có thể nhìn được trong bóng tối, có thể nhìn rất tốt là đằng khác. Cô hình dung ra cái thứ sinh vật nhỏ bé đầy lông đang đứng nhìn cô chăm chăm từ trong góc phòng, cái mồm nhỏ tí của chúng đầy dớt dãi và đủ loại bệnh tật.

Ta không muốn làm Debbie Downer* đâu, nhưng ta vẫn phải hỏi điều này. Một con chuột cống bị nhốt trong một cái hộp xi măng cùng với một cô gái trần như nhộng thì nó sẽ ăn gì nhỉ?

Emory gầm lên, và trong giây lát cô nghe thấy tiếng của mình. Rồi tiếng độc tấu guitar vang lên, át đi mọi âm thanh mà cô phát ra. Cô lật đật bò lên trên chiếc băng ca.

Ta biết lũ chuột cống không phải bọn kén ăn. Thường chúng luôn thỏa mãn khi được cho bất cứ thứ gì để xơi. Tuy thế, ta có thể tưởng tượng ra thịt một cô gái trẻ mềm ngon sẽ là một điểm sáng trong thực đơn bữa tối của chúng đấy, bé có đồng tình với ta không? Bé sẽ giống như kiểu bò Kobe so với một gã vô gia cư già nua, khô đét.

Emory nhìn xuống bóng tối phía bên dưới. Cô cảm nhận nó đang quan sát cô ở dưới đó, mặc dù cô không thể nhìn thấy nó.

Ta tự hỏi chúng nó có biết leo trèo không nhỉ?

Chiếc băng ca kêu lên ken két khi cô nhích mông để ngồi vào chính giữa. 

Ta dám cá nếu chúng đông đảo, chúng có thể xếp chồng lên nhau thành một cái kim tự tháp và leo thẳng lên đây. Cái bọn ăn lắm đẻ nhiều. Ta từng nghe nói thi thoảng chúng sẽ cắn vào má nạn nhân để bắt họ mở mắt ra và như thế chúng có thể kéo giật nó ra khỏi hốc mắt. Đưa mồi ra nhử rồi giật phắt một cái. Thật quá xảo trá! Ơ mà này, cái khái niệm đó có khi được sinh ra từ đây chứ đâu. Lũ sinh vật nhỏ bé, xảo trá, đầy mưu mô và giỏi phá hoại.

"Đó không phải chuột cống đâu." Emory tự nhủ. "Làm sao mà chuột cống lọt vào đây được?"

À, vấn đề lớn nhất là ở đây. Mặc dù chính hắn đã đẩy bé vào đây. Có thể hắn đã thả thêm một hoặc hai hoặc ba con chuột cống vào nữa. Suy cho cùng, gã đó đã xẻo những phần thân thể và gửi chúng về cho gia đình nạn nhân, cách mà hắn giải khuây hẳn là có nhiều điều đáng phải đặt câu hỏi. Có lẽ hắn không phải là một kẻ quá thông minh.

Tim của Emory đang đập thình thịch - những tiếng thịch, thịch, thịch nối tiếp nhau như một giai điệu phảng phất trong cái tai bị cắt của cô.

Lần này, khi con chuột chạy ngang qua, cô đã nhìn thấy nó, chắc chắn, dù chỉ là một giây thoáng qua trước khi cái thứ gặm nhấm béo mẫm đó biến mất vào bóng tối.

*Nhân vật trong chương trình Saturday Night Live, là một người luôn bi quan và nói những điều theo chiều hướng tiêu cực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro