Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký

Tôi bước lên từng bậc thang với tốc độ của sên bò, cùng lúc ấy, đầu óc tôi đang vắt kiệt sức, cố gắng nghĩ cho ra một câu chuyện đáng tin. Phải làm thế nào để cô ấy không đi vào trong nhà, hoặc tệ hơn - đi xuống tầng hầm?

Tôi nhìn thấy cô ấy đang ngồi ở bàn ăn. Cô ấy lại khóc. Cô ấy vừa chấm khô nước mắt bằng một cái khăn ăn ướt sũng vừa nghẹn ngào nhai một lát bánh mì.

Khi bước tới bậc thang trên cùng, tôi khép cánh cửa đằng sau lưng lại. Khung cửa hình như bị nở ra trong những tháng mùa hè, và tôi phải giật mạnh cái núm cửa mới có thể khiến cánh cửa đóng lại thật chặt.

Tôi bước vào trong bếp và ngồi bên bàn ăn, hai mắt tôi nhìn chăm chú vào món thịt hầm đã nguội ngắt. "Hệ thống nước nóng nhà cháu bị hỏng, và mẹ đang ở dưới đó giúp bố sửa chữa."

Tôi nói những điều trên nhỏ thật là nhỏ, nhỏ đến nỗi đến chính tôi cũng chẳng nghe thấy rõ. Đó không phải là lời nói dối sáng tạo nhất, nhưng tôi vẫn phải nói. Tôi ngước lên nhìn cô ấy, nhìn vào gương mặt mỏi mệt của cô ấy.

Cô Carter đáp lại ánh mắt của tôi. Những vết thâm trên mặt cô ấy đã sẫm màu hơn chỉ trong vòng vài phút vừa qua, những chỗ sưng càng sưng to thêm. Tại sao một gã đàn ông lại có thể làm điều này với người phụ nữ mà anh ta yêu nhỉ? Đầu gối của cô ấy run run dưới gầm bàn. Khi cô ấy lên tiếng, giọng cô ấy yếu ớt và xa xăm. "Anh ấy chết rồi, phải vậy không."

Câu nói ấy giống như một lời khẳng định nhiều hơn là một câu hỏi, nó được nói ra thẳng thừng, không một chút cảm xúc.

"Bố mẹ cháu đang sửa máy nước nóng. Cái thứ già cỗi đó sửa mất thì giờ lắm." Tôi nói.

Cô ấy lắc đầu và thở dài. "Nói cho cô nghe sự thật đi. Không sao đâu."

Bố đã bảo tôi phải xử lý cô ấy. Bố muốn tôi tự động não. Nếu tôi nói cô ấy nghe, liệu họ có giết luôn cả cô ấy không? Nếu cô ấy phải chết, liệu đó có phải là lỗi của tôi không?

Nhưng mà cô ấy cần phải biết. Cô ấy có quyền được biết. Nếu tôi không kể cho cô ấy, cô ấy sẽ làm gì? Về nhà và gọi cảnh sát sao? Thậm chí tệ hơn, nói với họ rằng chú Carter đã chạy sang đây và vẫn chưa trở về? Tôi phải nói với cô ấy. "Chú ấy đã cố tấn công mẹ. Mẹ chỉ tự vệ thôi. Không ai trách mẹ cháu vì làm như thế cả."

Cô ấy lại thở dài. Tay cô ấy nắm chặt cái khăn ăn trong lòng bàn tay. "Không, cô nghĩ là không."

"Cháu đưa cô về nhà nhé!" Tôi nói với cô ấy.

Cô Carter dùng mu bàn tay chùi ngang qua mũi. "Thế còn... Họ đã làm gì với... Ôi Chúa ơi, anh ấy chết thật rồi sao?"

Nước mắt lại tuôn trào. Nhiều năm sau, tôi đã ngẫm nghĩ về điều này. Phụ nữ dường như chẳng bao giờ cạn nước mắt cả. Chúng trào ra thật dễ dàng và chỉ cần tới một tí chút cảm xúc nho nhỏ thôi thúc mà thôi. Nhưng đàn ông thì không như vậy. Đàn ông hiếm khi rơi nước mắt, và không rơi nước mắt vì xúc động, bất luận là thế nào. Đối với họ, sự đau đớn khiến nước mắt tuôn rơi, đau đớn làm mở cái vòi xả để những dòng nước đó ào ạt tuôn ra. Phụ nữ cực kỳ giỏi xử lý những đau đớn nhưng với cảm xúc thì không. Đàn ông thì giỏi xử lý cảm xúc, không giỏi xử lý những cơn đau. Sự khác biệt giữa họ đôi khi không rõ ràng, nhưng dù thế nào thì nó vẫn là như thế.

Tôi chưa bao giờ khóc. Tôi thậm chí còn không tin là mình có thể.

Tôi đứng lên khỏi cái ghế đang ngồi và chìa tay ra cho cô Carter.

"Đi nào. Để cháu đưa cô về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro