Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Emory

Ngày 1 - 5:00 chiều

Tiếng nhạc đã dừng.

Thế đấy.

Vừa mới đây thôi, tiếng bài hát Sweet Home Alabama vẫn còn đập bình bịch dữ dội vào đầu cô như tấm chắn bão bắt gặp cơn dông tố, thế mà giờ lại chẳng còn âm thanh nào cả.

Nhưng căn phòng chẳng hề tĩnh lặng. Một thứ âm thanh rất to đã thay thế cho tiếng nhạc, và mặc dù Emory biết rằng âm thanh đó chỉ tồn tại trong đầu cô, nhưng nó cứ như được phát ra từ những chiếc loa lớn nhất. Âm thanh đó chẳng tăng lên cũng chẳng giảm đi, âm lượng của nó cứ đều đều.

Chứng ù tai.

Gần ba năm trước, trước khi cho phép cô đến xem buổi hòa nhạc đầu tiên của Jack's Mannequin ở trung tâm thành phố, cô Burrow đã chỉ cho cô tất cả những nguy cơ mà âm thanh lớn có thể gây ra. Cô giáo muốn khiến cô sợ hãi, Emory nhớ lại hồi đó, và cô có thể hiểu điều đó là hiển nhiên. Cô Burrow đã cho cô biết rằng tiếp xúc lâu với tiếng nhạc to sẽ ảnh hưởng về lâu về dài đến thính giác thế nào, đặc biệt là khi ở trong môi trường khép kín. Một thứ gì đó về những sợi lông bé tí nằm trong tai sẽ bị hủy hoại như những sợi dây điện bị bung toét ra, nó khiến cho não bộ tiếp nhận được những âm thanh không có thực. Hầu hết thời gian, tình trạng đó chỉ là tạm thời mà thôi.

Hầu hết thời gian.

Mỗi khi cô Burrow đưa cho cô một cặp nút bịt lỗ tai, cô lại vui vẻ nhận lấy chúng trước khi bước ra khỏi cửa nhà. Tất nhiên, cô vẫn chưa dùng chúng lấy một lần. Cô không muốn để bạn bè trông thấy cái thứ màu hường ngớ ngẩn xuất hiện trên đầu cô. Thay vì thế chúng nằm yên vị trong túi áo cô, và cô đã kết thúc buổi tối hôm đó với tiếng inh inh trong tai như hiện tại.

Chẳng có thứ gì giống như bây giờ, bé yêu ạ. Bé không nhớ sao? Không nghe thấy được và chỉ kéo dài một lúc. Nói cho cùng thì buổi hòa nhạc đâu có quá ồn ào, và cũng chẳng đủ lâu. Không giống như những gì mà bé vừa phải chịu. Tiếng nhạc đó đã rú ầm ĩ trong bao lâu? Năm tiếng? Hay mười tiếng? Dù sao bé cũng chỉ còn một tai mà nghe. Ta chắc rằng nó cũng chẳng giúp ích được gì.

"Câm mồm đi!" Emory cố gắng hét to thành tiếng. Nhưng từ ngữ chỉ thoát ra ngoài trong tiếng nói méo mó nghèn nghẹt, do cái cổ họng khô khốc đã cự tuyệt từng âm tiết.

Ta chỉ muốn nói rằng, một nút bịt tai cũng có thể khiến bé khá hơn mà. Một bên tai được bịt lại cẩn thận và chắc chắn. Nếu cái thứ âm nhạc khủng khiếp kia lại vang lên, bé nên nghĩ đến việc lấy một miếng gạc nhỏ và bịt vào ống tai ngoài đi. Hãy giữ cho mình an toàn hơn là thấy hối tiếc, phải không bé yêu? Nếu bé thoát được tình cảnh khốn khổ này, bé sẽ thành cô Jane một-tai - tốt nhất là bé nên ưu tiên cái việc kia trước đi đã, bé không nghĩ thế sao? Bé có biết điều gì tồi tệ hơn cả việc là cô gái chỉ có một tai không? Bé biết không?

"Làm ơn hãy im đi!"

Bé có biết điều gì tệ hơn không?

Emory nhắm mắt lại, chuyển từ tối sang tối hơn, và bắt đầu hát It's My Party của Jessie J.

Điều duy nhất tồi tệ hơn việc là cô gái chỉ có một tai là trở thành cô gái chỉ có một tai và một mắt. Ta nghĩ đó sẽ là điểm dừng chân tiếp theo trong chuyến đi của bé, bé yêu ạ, bởi vì nếu âm nhạc dừng lại, có nghĩa đã có người tắt nó đi.

Emory cứng họng, và đầu cô cứ xoay xoay lắc lắc rất nhanh từ phải sang trái rồi ngược lại khi nhìn vào bóng tối đen đặc.

Hai mắt cô cố gắng điều chỉnh cho thích nghi với bóng tối, nhưng vô vọng. Emory ngồi chồm hỗm trên chiếc băng ca, hai đầu gối tì chặt vào lồng ngực, cô còn không thể nhìn thấy bàn chân mình. Màu bạc lấp lánh của chiếc băng ca trông chẳng khác nào một mảng mờ ảo. Nhưng như thế đâu có nghĩa là không có gì chuyển động. Nhiều thứ đang di chuyển xung quanh cô. Bóng tối cuộn xoáy thành những con sóng, trôi bồng bềnh trong không khí kín đặc âm u mà cô gần như có thể "nếm" được mùi vị của chúng.

Có thể hắn cũng ở trong căn phòng cùng cô lúc này mà cô không hay biết. Có thể hắn đang đứng đó, chỉ cách cô vài bước chân, tay cầm dao, sẵn sàng đâm thẳng mũi dao vào hai mắt cô, rồi xoáy tròn, thế là đôi mắt long ra. Cô sẽ không có đủ thời gian để phản ứng hoặc đánh trả lại hắn, không thể làm gì cho đến sau khi hắn bắt đầu cắt đục cửa sổ tâm hồn cô.

Emory tiếp tục hát, nhưng âm điệu và nhịp phách của bài hát bị lạc đi hết cả.

"I keep da-dancing alone, da-dancing." Cô thì thào hát. "Da-dancing till I say stop." Cô với cánh tay không bị còng lên phía trước rồi chậm rãi quờ lên quờ xuống, mò mẫm trong không khí. "Ngươi... ngươi có ở đó không?"

Trong tâm trí mình, cô nhìn thấy hắn. Một gã đàn ông cao, gầy nhẳng, một tay cầm dao, tay còn lại cầm thìa, đứng dựa lưng vào bức tường đằng xa. Những ngón tay nắm chặt lấy chuôi dao khi hắn vuốt lưỡi dao rèn rẹt vào cạnh thìa. Máu khô đã đóng cục lại trên hai thứ ấy, thứ tàn dư thuộc về những người xấu số đã chết trước cô. Cho dù xung quanh tối đến mức nào, cô biết hắn có thể nhìn thấy cô. Hắn có thể nhìn thấy cô rất rõ. Một chiếc hộp trắng nằm trên sàn nhà, dưới chân hắn, một sợi dây đen sì ở gần bên. Hắn xòe rộng ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải ra thành hình chữ V, chỉ hai ngón tay vào mắt hắn rồi lại chỉ về phía cô, nụ cười rộng đến mang tai hiện trên môi - đôi môi khô khốc và nứt nẻ vì thiếu nước. Hắn liếm quanh môi, thật chậm rãi và thận trọng. "Chẳng còn gì đáng để nhìn cả." Hắn khe khẽ nói với cô. "Đôi mắt non trẻ của cô sẽ bị những thứ xấu xa trên đời làm cho nhơ nhuốc hết thôi, chúng cần được giải thoát. Đó là cách duy nhất để không nhìn thấy nữa - cách duy nhất để thanh tẩy cô, khiến cô trong sạch."

Emory lùi lại, nép mình gần hơn vào bức tường. "Ngươi không có thật." Cô tự nói với mình. "Ở đây chỉ có mình ta thôi."

Cô muốn tiếng nhạc lại vang lên.

Nếu hắn ở đây, nếu hắn thực sự đứng trong căn phòng này, sẵn sàng làm hại cô thì cô không muốn nghe thấy tiếng chân hắn bước đến. Như thế sẽ tốt hơn.

Tiếng inh inh trong tai cô đã giảm bớt, và cô ép mình phải lờ đi tiếng tim đập thình thịch ở bên tai đã bị cắt bỏ, cô ép mình phải lắng nghe căn phòng bao quanh cô.

Liệu cô có nghe thấy tiếng hắn thở không?

"Nếu ngươi định hại ta thì làm cho xong đi, cái đồ chết giẫm bệnh hoạn!" Cô quát to. Nhưng chẳng có tiếng quát nào - cổ họng cô khô khốc, chỉ có tiếng rít cao và đứt quãng.

Có âm thanh gì đó.

Lúc trước âm thanh đó đã xuất hiện chưa nhỉ?

Âm thanh bộp, bộp, bộp vang lên đều đều.

Nhưng ở đâu?

Cô đã đi xung quanh căn phòng khi mới tỉnh dậy. Cô đã kiểm tra mọi bức tường. Cô đi chân trần mà - nếu có lỗ rò nước ở đâu thì cô phải tìm thấy chứ?

Cổ họng cô đau rát khi nghĩ tới nước.

Bé có thể nghe thấy tiếng nước chảy vì bé đang khát khô cả cổ rồi, bé yêu ạ. Đầu óc con người nực cười thế đó. Ta nghĩ nếu hắn muốn bé uống nước thì hắn đã đưa cho bé rồi.

Emory lại nhắm mắt vào và cố tập trung lắng nghe. Cô biết việc này thật ngớ ngẩn, nhưng dù sao cô cũng chẳng thể nhìn thấy được, và bằng cách nào đó, việc nhắm mắt lại sẽ hữu ích. Âm thanh càng lúc càng to và rõ ràng hơn.

Bộp... bộp... bộp.

Cô nghiêng đầu, dỏng tai còn lại lên để nghe rõ hơn, rồi quay đầu chầm chậm cho đến khi nghe thấy tiếng nước vang lên to nhất. Khi âm thanh đó bắt đầu nhỏ đi, cô dừng lại rồi chậm rãi quay đầu ngược trở lại.

Tiếng nước phát ra từ phía bên trái cô.

Emory trượt xuống khỏi chiếc băng ca cứu thương và đứng trên nền bê tông lạnh giá. Cảm giác nổi da gà lan khắp cơ thể, và cánh tay trái cô ôm quanh người để giữ ấm. Tay phải thì giật mạnh chiếc băng ca.

Đừng có quên lũ chuột cống đó, bé yêu. Cái đám nhỏ xíu ấy chắc đang chạy nhốn nháo xung quanh bé. Chắc chúng đã tìm thấy nguồn nước từ lâu rồi, và giờ chúng muốn có bữa tối nho nhỏ để nuốt trôi cùng nước, một khoanh thịt của cô gái nhỏ này. Nếu ta là lũ chuột cống thì chắc chắn ta sẽ ở ngay cạnh nguồn nước. Ta cũng sẽ bảo vệ nguồn nước đó, bảo vệ bằng cả mạng sống của ta.

Emory bước lên một bước, rồi lại một bước nữa, chiếc băng ca bị kéo lê phía sau cô.

Cô không muốn rời bỏ bức tường. Nó là nguồn an ủi của cô, nó giống như chiếc chăn to sụ an toàn, nhưng dù thế nào, cô vẫn phải bỏ nó đi. Cô rời bỏ bức tường phía sau mình và bước thêm bước nữa, một bước nhỏ, giống như lê chân thì đúng hơn. Khi không biết được điều gì đang đợi cô phía trước thì cô không thể cho phép bản thân làm nhiều hơn thế.

Bé có nghĩ là hắn sẽ rải những mảnh kính vỡ không? Hoặc là những chiếc đinh gỉ? Có cái hố nào đó trên nền nhà thì sao? Nếu bé ngã gãy chân, bé sẽ gặp đủ rắc rối - tệ hại hơn nhiều so với tình cảnh khốn đốn này, chắc chắn đấy. Nhân thể, ta không phải người thích làm bé khó chịu, nhưng ta có cảm giác chuyện này cũng đáng nhắc đến đấy chứ. Bé đã đoán ra ai đã tắt nhạc đi chưa? Bởi vì nếu hắn ở gần đây thì việc tìm nước uống không nên là hành động ưu tiên số một của bé lúc này đâu.

"Nếu hắn định giết tôi, hắn sẽ làm ngay." Emory đáp trả. "Tôi sẽ không ngồi yên một chỗ chờ hắn hành động đâu."

Cô lại lê chân lên phía trước, từng ngón chân bước đi bắt đầu tê cóng.

Có phải nền nhà bê tông đang lạnh hơn không?

"Hắn sẽ không để tôi chết, tôi sẽ không chết cho đến khi hắn xong việc với tôi. Trong bản tin nói hắn giữ những cô gái ít nhất một tuần trước khi giết họ. Tôi mới bị bắt vào đây nhiều nhất là một ngày thôi. Hắn vẫn cần tới tôi."

Ta cho rằng đó cũng là một lý do, nhưng còn rất nhiều thứ hắn có thể làm với bé, rất nhiều thứ không dễ chịu gì, những thứ không làm bé chết ngay được. Hắn đã cắt mất tai bé. Bé biết tiếp theo sẽ là đôi mắt mà. Nhưng liệu điều đó có tồi tệ quá không? Ý ta là, ngay bây giờ bé cũng chẳng nhìn thấy, phải không? Thành thực mà nói, ta cảm thấy lo lắng về việc bị mất đi cái lưỡi hơn. Bé lúc nào cũng có thể lần mò trong bóng tối, nhưng mất đi khả năng nói? Ôi trời ơi, việc đó sẽ khủng khiếp lắm. Vì miệng bé lúc nào cũng liến thoắng.

Emory lắng nghe. Cô đang tiến đến rất gần, chỉ còn nhiều nhất vài bước chân.

Một con chuột vừa chạy nháo nhác qua ngón chân cô, thế là cô rít lên một tiếng, gần như ngã bổ nhào lại phía chiếc băng ca.

Cô lấy hết sức hít một hơi thật sâu. Cô phải giữ bình tĩnh. Lại có mấy cặp chân tí xíu chạy nhốn nháo qua chân cô. Lần này, cô thét lên, tiếng thét rất lớn, dù cổ có khô khốc hay không, cô cũng không kìm lại tiếng thét ấy. Cổ họng cô như thể vừa nôn ra những mảnh thủy tinh vỡ, và cô muốn dừng lại lắm, nhưng tiếng thét vẫn thoát ra - tiếng thét hơn mọi tiếng thét khác. Tiếng thét không còn là vì con chuột cống chạy qua, hay vì việc cô bị bắt cóc và mắc kẹt ở nơi này, mà đó còn là vì bố cô và những người quanh cô, đó là nỗi thất vọng đối với việc học tại nhà và một nhúm bạn bè ít ỏi xuất hiện trong cuộc đời cô. Cơn đau đớn ở chỗ tai, hai bàn chân tê tái và tình cảnh khốn khổ phải lõa lồ ở một nơi xa lạ ùa về trong đầu cô. Đó là tiếng thét vì đôi mắt xa lạ trong cô. Là vì gã đàn ông đã bắt cóc cô - hắn có thể đứng đây, cách vài centimet, hoặc có thể xa hàng vạn dặm, và biến mất trong bóng tối. Đó là vì người mẹ đã quá cố của cô, người đã bỏ lại cô ở đây chống chịu với tất cả những thứ khổ sở này một mình.

Cuối cùng, tiếng thét tắt lịm, cổ họng cô bỏng rát như vừa nuốt phải chì nóng và bị cái dao gỉ sét cạo hết những thứ thừa thãi bên trong ra, nhưng cô không quan tâm. Tiếng thét đã khiến đầu óc cô tỉnh táo. Cô cần sự tỉnh táo.

Cô cần động não.

Tiếng inh inh trong tai cô đã biến mất.

Emory ép chiếc tai còn lại dỏng lên nghe, bỏ qua tiếng máu đang bơm hối hả ở tai bên kia.

Bộp.

Bỗng phía bên trái cô vang lên tiếng cào nhẹ. Những móng vuốt cào vào nền bê tông. Những móng vuốt nhỏ xíu. Đang cào bới.

Kệ chúng đi! Cô tự nhủ.

Cứ mặc kệ chúng đi!

Cô rướn người lên trước, nhích từng tí một, bước một bước, rồi lại bước tiếp. Và rồi...

Ngón chân cô bỗng giẫm bẹp vào một thứ gì đó. Bề mặt của nó có vẻ lạnh hơn sàn bê tông. Lạnh lẽo và ẩm ướt. Cô quỳ gối xuống, dáng người kì quặc, để chạm vào thứ đó, cánh tay bên phải bị kéo giữ lại phía sau. Cô giật mạnh cái băng ca cứu thương, kéo nó lại gần, đủ để cô thả lỏng một chút.

Một tấm kim loại ư? Đúng là nó rồi, nhưng là một tấm kim loại khá to. Cô lần mò phần rìa rồi ước đoán tấm kim loại này phải rộng gần một mét. Có những chiếc bu lông cách nhau khoảng mười phân, gắn chặt tấm kim loại xuống nền bê tông. Emory trượt một tay qua bề mặt kim loại - chắc chắn là ẩm ướt.

Bộp.

Lần này, nước ở gần cô đến nỗi những giọt nước bắn tung tóe lên mặt, và những hạt nước li ti bắn vào làn da của cô. Những ngón tay của cô di chuyển trên bề mặt kim loại rồi chạm vào môi. Trước cả khi nếm nó, cô đã ngửi thấy mùi kim loại - mùi gỉ sét hoặc mùi của thứ cặn gì đó. Nhưng dù thế nào, cô vẫn cứ thử, trí não cô mách bảo rằng nếu cô không uống nước nhanh lên thì chẳng còn gì quan trọng nữa.

Ghê quá, nhưng đó là nước và cô muốn uống nhiều hơn.

Emory cúi đầu thấp xuống tấm kim loại, kéo chiếc băng ca lại gần để có thể cúi xuống dễ dàng hơn. Khi không thể kéo thêm được nữa, cô rướn cổ, lè cả lưỡi ra. Có thể cô không nhìn thấy nhưng nước vẫn ở đó, chỉ cách cô vài phân thôi. Cô cảm nhận được nó - đầu lưỡi cô vươn dài, mò mẫm trong không khí, kéo căng ra hết sức.

Cô lại nghe thấy tiếng cào. Những cái móng vuốt nhỏ xíu đang đào bới ở...

Nếu ta là bé thì ta sẽ rụt ngay cái lưỡi đó vào. Dù có nước hay không thì cái lưỡi con con kia cũng là một bữa ra trò cho con chuột cống to sụ háu đói, bé không nghĩ thế sao? Chí ít thì bé cũng đang khiến mọi việc trở nên dễ dàng biết bao, để gã chủ nhà đó có thể cắt phăng cái thứ ngoe nguẩy be bé ấy ra khỏi miệng.

Emory rụt lưỡi lại. Cô không tài nào xác định được thứ âm thanh đang cào cào kia là ở đâu bằng bên tai đã bị hủy hoại. Có những lúc âm thanh ấy như ngay bên cạnh cô. Thế rồi, nếu như cô ngước đầu lên, âm thanh đó lại như thể bắt nguồn từ phía bên kia căn phòng.

Bộp.

Những giọt nước nhỏ xuống, bắn lên tay và má cô.

"Chết tiệt." Emory rướn người về phía trước xa nhất có thể, kéo mạnh cái còng tay ở phía sau cô, kéo mãi cho đến khi cổ cô kêu rắc một cái vì bị kéo căng. Chiếc còng kim loại nhai lấy cổ tay cô, còn cô ép mình lờ đi cơn đau, bây giờ cô chỉ nghĩ về một thứ, duy nhất một thứ thôi - nước.

Cô giật mạnh về phía trước.

Lưỡi quét lên bề mặt tấm kim loại một giây, chỉ nhiều nhất một giây thôi, vị của gỉ sắt xộc lên môi cô. Chuyện xảy ra quá nhanh và tấm kim loại lạnh quá, lạnh đến nỗi cô không thể nói liệu cô vừa được uống chút nước hay đơn giản chỉ là cô tưởng tượng tấm kim loại lạnh lẽo kia là nước. Chắc chắn nó chẳng đủ để giảm đi cơn khát. Một chút ít ỏi đó chỉ khiến cơn khát trở nên tồi tệ hơn.

Cô sẽ không khóc đâu. Cô từ chối khóc lóc.

Cô lại rướn người xuống xa nhất có thể, và kéo căng cái còng bằng tất cả sức lực. Chiếc còng kim loại cứa vào cổ tay cô, nhưng cô chẳng quan tâm. Emory dồn hết trọng lượng của mình để kéo về phía trước. Khi kéo được rồi, cô cúi thấp mặt xuống. Lưỡi cô tìm thấy nước - lạnh như băng, khoan khoái, bẩn thỉu và đầy vị gỉ sét, cái thứ nước này đọng lại ở giữa tấm kim loại. Lưỡi cô nhúng sâu vào vũng nước chỉ được một khắc, rồi chiếc băng ca nghiêng đi, đổ rầm vào lưng cô, đầu cô đập mạnh xuống sàn nhà, mọi thứ xung quanh đã tối lại càng tăm tối hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro