Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Porter

Ngày 1 - 5:23 chiều

Nằm ở phần tây bắc của khu Loop và bao quanh khu trung tâm của Chicago, quận Sông Fulton nằm ngay trung tâm khu đô thị mới của thành phố, tại đây, những khu nhà kho được cải tạo thành những căn hộ có gác xép cho thuê với giá cao và các xưởng làm giày trước đây giờ đã biến thành các tiệm spa cùng những quán cà phê. Rải rác giữa những khu vực thời thượng này là vài tòa nhà đã xuống cấp không có người ở. Giả như chúng biết suy nghĩ, Porter cho rằng hẳn chúng đang dõi theo những khu vực xung quanh trong lo lắng, chờ đợi tới lượt người ta tân trang lại mình, hẳn chúng hi vọng lệnh tạm ngừng sẽ đến trước những cỗ máy phá dỡ, những cỗ máy sẵn sàng san phẳng chúng để lấy chỗ cho những thứ khác mới từ đầu đến chân.

Đó là trường hợp của tòa nhà 1483 Desplaines.

Một anh chàng mập mạp, thấp tè so với những công trình xung quanh, tòa nhà ấy cao có ba tầng, và diện tích giỏi lắm cũng chỉ khoảng hơn chín trăm mét vuông. Khi tiến lại gần hơn để quan sát, lớp gạch đỏ nguyên bản của tòa nhà chỉ còn lấp ló đôi chỗ, còn lại phần lớn cái lớp gạch ấy đã bị che phủ đằng sau những lớp sơn - đủ mọi màu sắc, từ xanh lá cho tới vàng rồi thì trắng. Hầu hết các cửa sổ hoặc đã bị đóng gỗ niêm phong chằng chịt hoặc đã gãy hỏng.

Có lẽ từng có thời kỳ tòa nhà đứng đó đầy kiêu hãnh, nhưng lịch sử có vẻ không tử tế với nó cho lắm. Tòa nhà này đã phải trải qua những thời điểm tồi tệ nhất. Do biến động chính trị, lệnh cấm sản xuất và kinh doanh rượu được ban hành, để rồi sau đó bị tiêu tan bởi chính những tay giang hồ từng một thời đứng sau các ô cửa sổ kia. Nó đã chứng kiến sự ra đời của thành phố và dõi theo trận Đại hỏa hoạn Chicago* khi những tòa nhà ở khu đối diện bên kia sông cháy tan thành tro bụi. Porter thề rằng anh vẫn ngửi thấy mùi của ngọn lửa và mùi của muội than ở khu đó, dù hàng trăm mùa đông đã trôi qua, cố gắng tẩy sạch cái mùi ám khói khủng khiếp ấy.

Chỉ có một tấm bảng hiệu duy nhất với những chữ cái bằng gỗ đã phai màu tô điểm cho phần mái của tòa nhà, tấm biển ghi NHÀ XUẤT BẢN MULIFAX, tất cả quá khứ huy hoàng của nó giờ chỉ còn lại có thế.

"Chẳng có gì nhiều để xem nhỉ!" Nash nói, anh đang ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái trên chiếc xe Charger của Porter. Họ đỗ xe ở một góc bên kia đường, nhìn thẳng về phía tòa nhà. Điện thoại của anh rung lên tiếng chuông báo tin nhắn, và anh liếc nhìn xuống màn hình. "Hai phút nữa Clair sẽ tới nơi, có SWAT theo sau."

Porter nhìn qua gương chiếu hậu, Watson đang bận rộn gõ chữ trên điện thoại. Porter chưa bao giờ nhìn thấy các ngón tay di chuyển nhanh đến vậy. "Chúa ơi, bác sĩ, cẩn thận nó bốc cháy đấy."

"Nhà xuất bản Mulifax đóng cửa vào năm 1999. Tòa nhà này từ đó tới nay vẫn để trống." Watson nói mà không ngẩng đầu lên. "Có vẻ công ty mẹ của nó vẫn tiếp tục trả các hóa đơn cho tới năm 2003, sau đó họ phá sản và quyền sở hữu tòa nhà thuộc về thành phố. Họ đã cố gắng tìm cách cho thuê tòa nhà nhưng không có khách, thành phố liệt nó vào dạng nhà xuống cấp vào năm 2012."

"Tại sao không nâng cấp nó như những tòa khác nhỉ?" Nash hỏi. "Khu này đang ngày một lộng lẫy xa hoa. Lương cảnh sát còi cọc như chúng mình chả dám bước chân vào, đảm bảo luôn."

Porter hất cằm về phía Mulifax. "Chiếc điện thoại thần kỳ của cậu có thể nói cho chúng ta biết có gì bên trong tòa nhà đó không?"

Nash trả lời. "Tôi nói được cái gì không có trong ấy đây - 4MK. Bởi vì hắn đã yên nghỉ ở nhà xác rồi." Mắt anh đảo quanh con phố. "Và thế là nó đưa tôi đến với câu hỏi giá trị mười-ngàn-đô-la. Vì cái lẽ gì mà ta lại phải đợi SWAT? Tên sát thủ không còn có nghĩa là sẽ chẳng có ai bắn súng vào mình cả."

Porter nhún vai. "Lệnh của đội trưởng."

"Sếp có nói tại sao lại muốn SWAT vào trong trước không?"

"Sếp nghĩ đó có thể là một cái bẫy. Để lại quyển sách như vậy... không giống với hắn cho lắm. Có thứ gì đó không đúng."

"Anh nghĩ sao?"

"Tôi chẳng biết phải nghĩ sao nữa."

"Nhìn cái này đi." Watson đưa điện thoại cho Porter. Cửa sổ trình duyệt web đang mở ra một trang Wikipedia. "Họ từng sản xuất rượu lậu ở khu này. Có những đường hầm bí mật dẫn ra và dẫn vào tất cả những tòa nhà này."

"Có thể hắn đã dùng những đường hầm đó để đi lại quanh khu này mà không bị phát hiện."

Một chiếc Honda Civic màu xanh lá cây đỗ lại phía sau họ. Clair Norton bước ra và đi vòng qua sau đuôi chiếc xe Charger của Porter để tới chỗ cửa sổ cạnh Nash. Anh kéo kính xuống.

"Thấy động tĩnh gì không?" Cô hỏi, hất đầu về phía tòa nhà.

"Chả có gì cả. Lặng như tờ."

"Thế còn chiếc sedan màu trắng kia thì sao?"

Porter đã để ý chiếc xe đó từ lúc họ tới. Một chiếc Buick đời cũ với miếng dán hiệu Bondo khá đẹp trên ốp tai đằng sau phía ghế lái. "Không thấy lái xe đâu."

Watson lấy lại điện thoại từ chỗ Porter. "Anh có nghĩ hắn sử dụng các đường hầm không?"

"Đường hầm chuyển hàng lậu sao?" Clair nhìn lướt những tòa nhà ở xung quanh rồi quay nhìn vào trong xe. "Tôi có làm một vụ buôn lậu ở khu East Side vài năm trước, và bọn tội phạm sử dụng những đường hầm cũ để đi lại. Tôi nghe nói công ty điện thoại đã mở rộng chúng để chạy các đường cáp từ lâu rồi, thậm chí còn làm cả một hệ thống đường ray dưới đó nữa. Họ có thể đi bắt đầu từ bờ sông vào đến tận gần trung tâm thành phố mà không cần ló mặt ra ánh sáng. Một số đường hầm còn đủ rộng để cho một cái xe tải đi qua." Cô giải thích. "Anh có thể đi khắp cả thành phố nếu anh biết rõ đường. Nhưng mà dưới đó cũng lạnh như gì ấy - một vài rạp chiếu phim trong thành phố vẫn sử dụng ống dẫn khí để đưa khí lạnh từ bên dưới vào trong giúp làm mát cho rạp."

"Có thể đi từ công viên A. Montgomery Ward tới đây được không?"

"Tôi biết anh đang nghĩ gì, Sam, nhưng tôi hơi nghi ngờ khả năng đấy." Nash nói. "Hắn đưa cô bé rời khỏi đó bằng ô tô. Nếu hắn vác theo cô bé ấy và tìm cách leo xuống ống dẫn nước mưa, tôi nghĩ hẳn đã có người cản hắn lại rồi."

Clair đảo mắt. "Anh chưa chứng kiến đấy thôi."

Porter tiếp tục suy luận. "Được rồi, vậy là hắn đưa cô bé vào trong xe. Tiếp theo tới đâu? Công viên A. Montgomery Ward nằm cách nhánh bắc của sông Chicago chưa đến một tòa nhà. Từ điểm đó có thể đi ô tô vào hệ thống đường hầm được chứ?"

Watson lại gõ gõ vào điện thoại. "Tôi đoán là có thể, nhưng tôi không tìm được bức ảnh chi tiết nào cả. Cũng hợp lý, đúng không? Những người xây dựng nó hẳn sẽ muốn có lối vào từ tất cả các nguồn nước chính. Có thể hắn đã biến mất vào trong lòng đất cùng với cô bé và đưa cô bé tới đây mà không lo sợ bị trông thấy, thậm chí kể cả khi có vài đoạn nào đó hắn đi bộ."

"Có khả năng hắn vận chuyển tất cả các nạn nhân đều bằng cách đó. Điều đó giải thích tại sao hắn có thể đi lại trong thành phố lâu đến như vậy mà không để lại dấu vết." Nash nói thêm.

"Vậy là, có thể cô bé ở đây." Clair khẽ nói.

"Đúng thế." Porter nói.

Một chiếc xe van màu xanh thẫm với dòng chữ SỬA CHỮA HỆ THỐNG ỐNG NƯỚC TOMLINSON sơn màu vàng tươi ở bên sườn vượt qua ngã tư và đỗ vào khoảng trống ngay đằng sau chiếc sedan.

"Người của ta đấy à?" Porter hỏi.

"Chính thế, thưa sếp. Tôi cho là tốt hơn hết ta vẫn nên lẳng lặng mà làm." Điện thoại của Clair đổ chuông, cô lôi nó ra từ trong túi và trả lời. Cô gật đầu vài lần rồi nói: "Đã rõ, ba người vào." Cô quay lại phía Nash và Porter, "sẵn sàng lên đường chưa nào? Chúng ta sẽ theo sau họ. Họ sẽ lục soát tòa nhà để đảm bảo an toàn trước, chúng ta đi theo ngay sau họ."

Nash giơ ngón cái chỉ về phía ghế sau. "Anh chàng này thì sao?"

Porter lại nhìn vào gương chiếu hậu, mắt đối mắt với Watson. "Cậu sẽ không chịu ngồi im đâu, phải không?"

Watson lắc đầu. "Không, sếp ạ."

"Cậu mang áo chống đạn không thế?" Quy định của Sở Cảnh sát nghiêm cấm tất cả mọi người bước vào khu vực có tội phạm mang vũ khí mà không mặc áo chống đạn.

"Đó không phải là thứ bắt buộc ở chỗ chúng tôi."

"Vậy thì tôi đoán cậu phải chờ ở ngoài này rồi. Xin lỗi nhé nhóc."

Porter và Nash bước ra khỏi xe và đi vòng ra đằng sau. Từ trong cốp xe, Porter lấy ra hai cái áo chống đạn, một khẩu súng ngắn và một cái đèn pin Maglite cỡ lớn. Anh đưa khẩu súng ngắn cùng với một trong hai cái áo cho Nash rồi mặc chiếc còn lại lên người. Nash bật mở khẩu súng, kiểm tra khóa nòng đang giữ cho nòng súng vào đúng vị trí. Porter rút một khẩu Beretta 92FS chín li cất bên dưới lớp dự phòng ra và kiểm tra ổ đạn. Anh kéo khối trượt một cái để đảm bảo rằng một viên đạn đã nằm chờ sẵn sàng trong ổ.

"Dự phòng đây à?" Nash hỏi, và kiểm tra lại khẩu súng của mình, một khẩu Walther PPQ.

Porter gật đầu. "Vẫn chưa thấy đội trưởng nhỉ? Chắc vẫn đang lo dở giấy tờ cho tôi."

"Đúng ra mà nói anh vẫn chưa quay lại làm việc đâu. Nên có lẽ tốt hơn hết đừng để bị dính đạn nhé! Một dân thường bám đuôi bị thương sẽ kéo theo nhiều vấn đề hành chính phức tạp hơn là một cộng sự bị thương đấy."

"Mừng vì anh chịu bảo vệ tôi."

Điện thoại của Clair rung lên chuông báo tin nhắn. "Sẽ tiến vào trong mười giây." Cô kéo khối trượt khẩu Glock để đưa sẵn lên ổ một viên đạn.

Chiếc xe van của hãng Sửa chữa hệ thống ống nước Tomlinson rung rung lắc lắc vài giây, rồi cánh cửa phía sau bật mở, và những người đàn ông với trang phục có đầy đủ thiết bị chống bạo động ào ra. Hai người đi đầu mang theo chiếc búa nện bằng kim loại to màu đen, những người còn lại mang theo súng trường tấn công AR-15 trong tư thế sẵn sàng. Họ di chuyển đồng loạt, mau lẹ tiến vào bên trong tòa nhà.

Nash phóng nhanh qua đường và bám theo ngay phía sau họ, Porter ở bên cạnh còn Clair thì ở ngay sau gót.

Chiếc búa nện giải quyết nhanh gọn khu vực cửa trước - chỉ cần một cú nện và thế là họ đã vào được bên trong. Cái khóa bấm long ra khỏi khung kim loại và rơi chát chúa xuống sàn nhà, rồi bị những đôi chân mang giày đá bay sang bên cạnh khi họ lao qua. Hai người đàn ông cầm chiếc búa nện dạt sang bên để những người khác có thể ào qua, tiếp đó, họ kéo những khẩu súng trường sau lưng xuống và tiếp tục tiến bước phía sau nòng súng.

Một quả lựu đạn gây choáng được kích nổ. Những tiếng hét ngắn gọn "Cảnh sát đây!" và "Không có ai!" vang lên khi cả đội biến mất vào bên trong. Tay Porter nắm chặt khẩu Beretta khi họ rời khỏi con đường rực rỡ ánh nắng mặt trời và tiến đến lối vào trống rỗng, tối đen của tòa nhà.

"Chả nhìn thấy cái mẹ gì trong đó hết." Nash làu bàu khi nhìn vào bên trong.

"Tất cả các cửa sổ đã bị bịt kín. Nó giống như một ngôi mộ vậy." Clair nói.

Porter nhìn xung quanh khung cửa. Ánh sáng từ ngoài đường dường như đang giội thẳng vào bên trong lối vào, đó là một khung cửa vuông vắn, với phần gờ xung quanh là một màu đen nhất trong tất cả những màu đen. Những bóng đen ở bên trong dường như đang muốn kháng cự, đuổi ánh sáng ra bên ngoài.

Anh ấn nút bật chiếc đèn pin Maglite lên rồi quét cái luồng sáng ấy quanh khu vực bên trong, trong đầu hi vọng đây sẽ là một nhà kho rộng mở. Nhưng không, thay vì rộng mở, ánh đèn lại rọi chiếu một lối vào nhỏ hẹp được dựng lên bằng gỗ mục. Trần lợp những miếng cách âm đã bong ra từng mảng, những bức tường trát vữa đã nứt toác, bong tróc, và sàn thì phủ kín gạch đá, rác rưởi đã vỡ nát sau nhiều năm.

Porter nghe thấy tiếng đội đặc nhiệm tiến sâu vào bên trong tòa nhà, tiếng giày đạp huỳnh huỵch lên sàn bê tông khi họ di chuyển từ phòng này sang phòng khác.

Rồi lại im lặng.

"Nghe thấy gì không?"

"Nghe thấy gì cơ?"

"SWAT ngừng di chuyển rồi."

"Chắc họ đi sâu vào trong lắm rồi. Anh không nghe được tiếng họ nữa đấy thôi."

"Không, không phải đâu. Họ ngừng di chuyển rồi."

"Có lẽ họ tìm được gì đấy sao?"

"Có thể."

"Yên lặng quá nhỉ!" Clair nói.

"Đi thôi." Porter nói. "Đi sát với nhau."

Họ di chuyển chậm chạp, luồng ánh sáng từ chiếc đèn Maglite cắt ngang qua bóng tôi. Lối vào giờ biến thành một hành lang nhỏ hẹp khi họ đi qua những hộp và thùng gỗ cùng ti tỉ thứ khác được xếp chồng lên nhau ở sát tường. Porter đếm được không dưới năm tấm đệm chỉ trong vòng mười lăm mét đầu tiên, lớp vải ở trên đã mục và rách nát hết, bề mặt ẩm ướt đầy nấm mốc và côn trùng đang bò qua bò lại trên lớp vải. Sàn bê tông như một bể chất thải chứa đầy bùn đất và bụi bẩn, thi thoảng lại điểm thêm một vài vũng nước nhỏ có mùi thối hoắc. Tiếng những đầu nhọn lạo xạo dưới chân quá đủ để anh nghĩ tới những chuyện khác. Anh tưởng tượng ra những cái xương sọ nhỏ xíu, mục nát đang bị giẫm nát dưới mỗi bước chân.

Cứ cách khoảng ba mét lại có một cánh cửa, khung cửa bằng gỗ đã bị nứt và vỡ ra từng mảnh. Porter biết chắc là đội SWAT đã xử lý nhanh chúng hoặc là bằng một cú đá hoặc là bằng cái búa nện kim loại như họ đã làm với cái cửa trước. Porter rọi cây đèn Maglite vào từng căn phòng mà họ đi ngang qua, mặc dù anh biết mình sẽ chẳng thể tìm được gì đáng giá - đó chẳng qua chỉ là sự cảnh giác trong mỗi bước di chuyển mà thôi.

Khi bước tới cánh cửa thứ ba, anh dừng lại và bắt tai mình phải lắng nghe.

Anh nghe thấy tiếng nước nhỏ từng giọt đều đều.

Nash và Clair, đang thở, bước sau anh vài bước.

Tiếng đồng hồ trên tay anh tích tắc.

Nhưng anh chẳng thể nghe thấy tiếng của đội SWAT. Không một tiếng động phát ra từ phía trước.

Porter đi chậm lại vừa đủ để Nash và Clair có thể đuổi kịp. "Có gì không ổn, tôi không thích như thế này."

Có tiếng va chạm rất lớn, tiếp theo là hai tiếng súng nổ gãy gọn vang lên từ sâu bên trong tòa nhà.

"Đi nào!" Porter ra lệnh và lao về phía tiếng súng nổ.

Clair và Nash theo sau anh, đuổi theo ánh đèn Maglite nhấp nhô.

Di chuyển thật nhanh, Porter đi theo sau tiếng động đó. Anh cảm tưởng như thể mình sắp sửa bị nghẹn vì đống nấm mốc. Họ chạy tới chỗ một cái thang máy chở hàng đã hỏng, cùng với đó là một lối cầu thang dẫn xuống dưới ở bên trái. Những tiếng nói râm ran vọng lên từ bên dưới.

Không chần chừ, họ cứ hai bước một vừa lao xuống dưới vừa né các loại rác rưởi và những mảnh vụn, cẩn thận để không bị trượt ngã.

"Cái chết tiệt gì thế này!" Tiếng ai đó hét lên.

"Âm thanh từ đâu ra thế nhỉ?"

"Không rõ nữa!"

"Lùi lại đi!"

"Không, đợi đã!"

Một ánh đỏ sáng rực chiếu sáng ô cửa ở chân cầu thang. Ai đó đã châm pháo sáng. Porter nheo mắt trước ánh sáng chói lóa đó. Anh giơ họng súng dựng đứng lên để nó chỉ thẳng lên trần nhà. Anh không có ý định mạo hiểm cho súng cướp cò.

Từ bên dưới: "Chúng đang tỏa ra đấy!"

"Đốt thêm quả nữa đi. Ở đây, trong góc này!"

Nash tóm vai Porter và giữ chặt lấy anh khi đứng cách chân cầu thang vài bước rồi hét lớn: "Espinosa à? Là Thanh tra Nash, Norton và Porter. Chúng tôi đang trên cầu thang. Cẩn thận súng ống nhé!"

"Chờ đã các thanh tra!" Espinosa hét lại đáp lời.

"Không có ai!" Có tiếng ai đó hét lên.

"Cái lũ chó chết này ở khắp mọi nơi luôn ấy!"

Một quả pháo sáng khác được đốt lên cùng tiếng xèo xèo rất to và đáp xuống phía chân cầu thang.

Chừng sáu, bảy con chuột cống phi qua, những cái chân nhỏ xíu của chúng leo tót qua giày của Porter và Nash. Clair kêu ré lên một tiếng.

"Mẹ khỉ!" Nash hét lên, nhảy bắn lại phía bức tường.

Porter nhìn chằm chằm đầy ghê tởm khi sáu con nữa chạy qua.

"Được rồi - các anh chị có thể xuống, hãy ở nguyên chỗ sáng ấy." Espinosa nói với họ.

"Tôi không định..." Nash nói.

Clair đẩy anh. "Đi đi nào, đồ trẻ con."

Họ bước xuống và đi vào một tầng hầm rộng lớn, có vẻ như nó trải ra hết chiều dài của tòa nhà. Dưới ánh đỏ của pháo sáng, những gì mà Porter có thể nhìn thấy là sàn nhà bê tông và tường xây bằng gạch đỏ. Sàn nhà đầy rác rưởi: hộp đựng đồ, giấy vụn, vỏ lon thiếc và...

"Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều chuột cống như thế này." Porter nói, mắt anh chăm chú nhìn xuống sàn nhà ở góc xa mà quả pháo sáng rọi tới được. Sàn nhà sáng mờ mờ và chuyển động. Một tấm chăn sống được tạo nên từ lũ động vật gặm nhấm. Chúng giẫm đạp lên nhau, cố chạy trốn khỏi ánh sáng, nhưng lại chẳng có chỗ nào mà trốn hết. Những cái móng nhỏ cào lên sàn bê tông, cào lên lưng nhau khi chúng láo nháo bỏ chạy.

"Tôi nói mọi người đợi bên ngoài cơ mà." Espinosa cau mày, nói. "Chí ít là cho tới khi tôi biết chúng ta đang phải đối mặt với thứ quái quỷ gì dưới này."

"Chúng ta đang phải đối mặt với một sự quấy phá đáng nguyền rủa." Một thành viên khác của đội SWAT lẩm bẩm, trước khi ném thêm quả pháo sáng nữa thật xa vào góc cuối của căn phòng.

"Anh ném vào đó, lũ chuột sẽ chạy ra theo hướng này. Chúng ta phải dồn chúng lùi lại."

"Dồn đi đâu cơ?"

"Anh đang bắn thẳng vào lũ chuột đấy à?" Porter hỏi.

"Đó là Brogan, ngu hết biết."

"Này!"

"Mấy thứ khốn kiếp đó ở khắp mọi nơi. Chắc phải cả nghìn con dưới này." Espinosa vừa nói vừa đá bay một con ra khỏi chiếc giày. Lũ chuột lao vút qua và bắn khỏi một bức tường ở đằng xa, rồi chúng lắc người vài cái và bỏ chạy về phía góc xa của căn phòng.

Nash đứng bất động, khuôn mặt của anh trắng bệch khi lũ chuột chạy lổm ngổm dưới chân, chúng lao vút qua trong hoảng loạn, những cái răng nhỏ xíu vàng khè của chúng nhe hết ra ngoài.

Clair đã kể cho họ về những đường hầm, nói rằng đó có thể là cách mà chúng ra vào tầng hầm này.

Espinosa gật đầu và ấn một nút của bộ đàm đeo trên vai. "Kiểm tra các bức tường xung quanh. Chúng ta đang tìm kiếm một lối vào kiểu đường hầm."

"Chúng ta không cần phải tìm đâu." Porter nói, mắt anh nhìn theo những con vật kia khi chúng chạy ngang qua sàn nhà, lao vun vút quanh đống rác rưởi. "Cứ đi theo chúng là được." Mắt anh hướng về phía góc xa xa ở đằng sau. Chúng không hề bỏ chạy theo những đường lộn xộn, ngẫu nhiên mà chúng đang dắt díu nhau dồn hết về hướng đó như một dòng nước, một dòng nước bẩn thỉu mang đầy bệnh tật. "Cho tôi một quả pháo sáng được không?" Anh hỏi.

Espinosa rút một quả giắt ở thắt lưng ra và đưa nó cho Porter.

Porter giật nắp, đợi cho nó bắt lửa rồi phi quả pháo ra phía đằng sau. Nó lượn cong một đường trong không trung và rơi phịch xuống cách xa chừng mười tám mét.

"Oa! Anh có một cánh tay thật tuyệt, thanh tra ạ!" Espinosa thốt lên.

Porter đuổi theo quả pháo sáng.

Mặc dù lũ chuột né ngọn lửa tạo ra một khoảng trống rộng, chúng vẫn tiếp tục hướng tới một điểm duy nhất, hướng tới một cánh cửa đang đóng, trên đó có một cái lỗ nhỏ ở góc dưới cùng bên phải, một cái lỗ đủ lớn để chúng có thể nhét người chui qua. Và đó chính xác là những gì mà chúng đang làm. Lần lượt từng con một, chúng đẩy người chui qua cái lỗ, hết con này đến con khác.

Porter đưa tay với lấy cánh cửa, và Espinosa túm lấy tay anh. "Lùi lại đi, thanh tra. Chúng tôi cần kiểm tra căn phòng đó đã." Giọng của anh ta rất khẽ, gần như chẳng thế nghe thấy.

Porter gật đầu và di chuyển sang bên cạnh.

Ra hiệu bằng bàn tay không bận cầm vũ khí, Espinosa lệnh cho hai thành viên trong đội đứng bên cạnh cửa. Anh ta đứng cách cánh cửa chừng ba mét với vũ khí đã sẵn sàng trong tay, rồi dùng những ngón tay để đếm ngược từ ba xuống.

Đếm đến không, một thành viên đội SWAT đạp cửa và chui vào trong, anh ta di chuyển nhanh với dáng cúi thấp sang bên trái. Một thành viên khác giương vũ khí lên trên đầu và quét quanh căn phòng trước khi đi theo người cộng sự. Hai người còn lại đi theo đằng sau anh ta.

"Không có ai!" Giọng nói vang lên ở xa, nghe như bị nghẹt tiếng.

Rồi một tiếng nữa: "Không có ai!"

Với vũ khí đã sẵn sàng, Espinosa nhanh chóng di chuyển và biến mất vào bên trong. Một lúc sau, có ánh đỏ rực của pháo sáng được đốt lên bên trong.

"Porter, vào đi!" Espinosa hét lên.

Porter quay lại nhìn Nash và Clair, rồi họ bước qua cánh cửa, vừa đi vừa né lũ chuột đang chạy dưới chân, cả lao vào lẫn lao ra.

Căn phòng lạnh lẽo hơn phần còn lại của tầng hầm, ẩm mùi nấm mốc và mùi thối rữa. Anh nhận ra cái mùi đó ngay lập tức, mùi ngọt ngọt nhưng tanh tưởi, buồn nôn của thịt đang thối rữa. Anh đưa tay lên bịt mũi và miệng để ngăn cái mùi hôi thối đó, nhưng chẳng mấy hiệu quả.

Năm người đàn ông đang đứng đằng trước anh, mắt họ nhìn chằm chằm vào một điểm cố định.

"Mọi người ra ngoài hết đi!" Porter ra lệnh qua hơi thở nghèn nghẹn.

Espinosa quay đầu lại, định tranh luận gì đó nhưng rồi nghĩ tốt hơn là nên làm theo. Anh ta quay ngược trở lại về phía cánh cửa rách nát, ra hiệu cho các thành viên khác đi theo.

Porter tiến sâu hơn vào trong căn phòng.

Hàng trăm ngọn nến được xếp thành hàng dọc những bức tường và trên sàn nhà, phần lớn đã được đốt cháy hết, chỉ còn lại những vũng sáp chảy. Một số vẫn còn bập bùng nhảy múa một thứ ánh sáng yếu ớt, một điệu nhảy hết hơi trước ánh sáng rực rỡ của quả pháo sáng.

Anh muốn thổi tắt chúng. Quả pháo sáng, những ngọn nến.

Anh muốn tắt hết đi và để nơi này chìm trở lại trong bóng tối.

Anh không muốn nhìn.

Không muốn nhìn gì hết.

Chính giữa căn phòng, một chiếc băng ca cứu thương dùng trong bệnh viện đã đổ nghiêng sang hẳn một bên, tay vịn bằng kim loại của nó phủ kín những mảng gỉ sét màu đỏ thẫm.

Bên dưới cái băng ca, một thi thể trần truồng bị còng vào khung xe - cái thi thể đó đã trở thành miếng mồi cho hàng ngàn con vật gặm nhấm háu đói.

*Đại hỏa hoạn Chicago: Trận hỏa hoạn kéo dài từ ngày 8/10/1871 đến sáng ngày 10/10/1871, thiêu rụi phần lớn khu vực trung tâm của thành phố Chicago. Sau trận đại hỏa hoạn, thành phố được xây dựng lại và tiếp tục phát triển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro