Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký

"Này, chàng trai. Giúp bố một tay được không con?"

Bố đang đứng gần bậc cửa sau nhà, với chiếc xe goòng màu đỏ ở bên cạnh, chất đầy những kiện hàng nho nhỏ, được bọc trong túi màu đen và dính chặt bằng băng dính vải.

Tôi phải thừa nhận rằng đã nhiều năm rồi tôi không còn dùng đến cái xe goòng đó nữa. Lần cuối cùng tôi trông thấy nó là khi nó đang bị chôn vùi trong nhà kho để dụng cụ, ngay phía dưới các loại sản phẩm chăm sóc bãi cỏ và một cái bếp nướng thịt ngoài trời mà bố mua được trong đợt thanh lý ở Sears mấy mùa hè trước. Bố thích cái bếp đó lắm vì nó dùng gas, còn mẹ chẳng ưa vì nó không dùng than củi. Với tôi thì bánh burger nào cũng là bánh ăn được, vì nếu chiếc bánh có kết thúc có hậu trên đĩa thì tôi chẳng muốn bận tâm xem nó được chế biến như thế nào - có lẽ tôi sẽ thưởng thức nó với một ít xốt cà chua, một quệt mù tạt và thêm một chút mayonnaise.

Tôi không thích bố sử dụng chiếc xe goòng đó mà không hỏi ý kiến tôi.

Tôi biết suy nghĩ đó thật ngớ ngẩn. Bố đã mua nó, nhưng nó là của tôi cơ mà, và thật khiếm nhã khi mượn xe goòng của người khác mà không xin phép họ trước. Tôi sẽ không bao giờ làm một việc như vậy, và dù tôi còn rất trẻ đi nữa, hành động vô phép đó cũng khiến tôi thấy phật lòng.

"Bố cần con giúp một việc, anh bạn. Bố cần con mang hết mấy cái gói này ra hồ, buộc thêm vài hòn đá vào, và ném chúng xuống, càng xa càng tốt, theo khả năng của con. Con nghĩ con có thể giúp bố việc này không? Bố có thể tin tưởng con không?" Bố đưa cho tôi một cuộn băng dính vải. "Bố đã định làm việc này, nhưng bố bị gọi đến văn phòng. Bố e là mình sẽ phải trì hoãn nhiệm vụ nho nhỏ này cho đến tối muộn mất, và chúng ta sẽ ngửi thấy mùi hôi hám lan tỏa khắp nhà mình, chúng ta không muốn thế phải không nào, đặc biệt là khi nhà ta đang có khách nữa."

Tôi cầm tay kéo của chiếc xe goòng lên và giật thử một cái. "Nặng thế ạ!"

Bố mỉm cười. "Có khoảng gần tám mươi cân thịt bò ôi thiu đó - con không nghĩ rằng chúng ta nên khiến các bạn cá dễ thương thấy vui vẻ sao?"

Cá có ăn thịt bò không nhỉ? Tôi đã từng nghe đến loài cá kì quặc như là loài cá ăn thịt Piranha, chúng rất thích ăn thịt tươi sống, nhưng tôi khá tự tin về việc hồ nhà chúng tôi chẳng có lấy một con nào. Cái hồ ấy chỉ toàn cá hồi lẫn cá vược mà thôi, mà tôi thì lại chưa được học về thói quen ăn uống của chúng. Nên tôi vẫn còn chút nghi ngờ về chuyện liệu đám cá nhà tôi có ăn giun hay không.

"Con vẫn cầm con dao theo người chứ? Có lẽ con hãy rạch mỗi bọc một đường trước khi ném chúng xuống hồ nhé. Để làm dậy lên tí mùi của bữa đại tiệc mà chúng sẽ tìm thấy bên trong. Thế sẽ rất tuyệt vời đấy."

"Vâng, thưa bố."

"Ôi trời ơi!" Bố liếc nhìn qua nhà Carter. "Chúng ta vẫn còn phải đóng gói thêm vài cái túi du lịch và tạo hiện trường trong nhà nữa."

"Con có thể làm được." Tôi sốt sắng nói.

Bố cúi xuống nhìn tôi rồi lại hếch đầu lên. "Thật chứ?"

Tôi gật đầu. "Hoàn toàn được, thưa bố. Bố có thể tin con!"

Bỗng mắt bố nhíu lại như dự tính điều gì đó. Rồi bố gật đầu. "Được rồi, chàng trai. Bố sẽ để công việc đàn ông này lại cho đôi tay đầy năng lực của con. Chất mấy món đồ đó lên xe nhà họ, rồi bố sẽ thủ tiêu nó tối nay."

"Bố định bỏ nó ở đâu vậy?"

Bố nhún vai. "Chưa chắc lắm. Nếu lái ra tận sân bay thì sẽ mất một đoạn đường dài. Nên bố đang nghĩ tới chuyện để nó ở trạm trung chuyển xe bus ở Marlow. Bố sẽ nghĩ ra được cách gì đó."

Lúc sắp bước lên phía trước ngôi nhà thì bố bỗng đứng khựng lại. "Còn việc này nữa, chàng trai. Con có thể để mắt tới mẹ được không? Con biết đấy, chuyện mẹ sẽ thế nào sau việc này ấy..."

Tôi gật đầu tiếp. Thực tế, tôi rất hiểu mẹ sẽ ra sao.

Bố cười ngoác miệng. "Con trai bé bỏng của bố đã gần ra dáng đàn ông rồi. Ai mà nghĩ được như thế cơ chứ? Chắc chắn không phải là bố rồi." Bố quay đi rồi vòng qua góc nhà. "Chắc chắn không phải tôi, thưa ngài." Bố nói rồi biến mất khỏi tầm nhìn.

Mẹ thường có xu hướng hơi xúc động sau mỗi lần giết người. Mẹ có thể trở nên khó đoán. Đôi khi mẹ sẽ suy sụp hoàn toàn, biến mất dạng trong phòng ngủ và không ra ngoài trong nhiều ngày liền. Khi mẹ lộ diện trở lại, mẹ sẽ khỏe khoắn như bình thường, nhưng trong vòng vài ngày, tốt nhất cứ để mẹ yên một mình. Có lần mẹ chan chứa niềm vui, cười nói và vui đùa với những câu chuyện hài dí dỏm nhất. Mẹ sẽ nhảy múa trong căn bếp rồi nhảy chân sáo xuống phố. Tôi thích những phiên bản này của mẹ nhất - đó là Mẹ Hoạt Bát, Mẹ Hân Hoan, Mẹ của Vạn Nụ Cười. Chúng tôi không bao giờ biết được mẹ nào sẽ xuất hiện, chỉ có một trong số những mẹ đó thôi, và không quá vài ngày sau, mẹ đó sẽ biến mất trước khi Người Mẹ Thường Ngày quay trở lại.

Tôi suy nghĩ về việc sẽ đến kiểm tra mẹ trước khi tôi đến hồ nước, nhưng rồi lại quyết định thôi. Nếu hôm nay là ngày Mẹ Hoạt Bát xuất hiện và bà biết được việc tôi sắp sửa làm thì bà sẽ biến thành một người mẹ khác, và chẳng ai muốn điều đó xảy ra cả. Tốt nhất cứ để mẹ một mình đủ lâu cho đến khi tôi hoàn thành công việc buổi sáng của mình, rồi tôi sẽ dành trọn cả ngày còn lại để bầu bạn với mẹ, giúp mẹ xử lý những chuyện đã xảy ra tối qua.

Giật mạnh một cái, chiếc xe goòng đổ xuống bậc thang phía sau tôi, và tôi bắt đầu bước trên con đường dẫn tới hồ nước, vừa đi vừa huýt sáo theo giai điệu hạnh phúc của Eddie and The Cruisers. Thật may, đường xuống hồ dốc thoai thoải. Chú Carter đã từng là một người đàn ông vạm vỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro