Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Porter

Ngày 1 - 6:18 tối

Porter theo Espinosa ra khỏi căn phòng có án mạng, rồi cùng nhau đến tầng hầm chính bên dưới. Ba người của đội Espinosa đang đứng túm tụm với nhau ở góc bên phải phía đằng xa, bên cạnh có đống thùng gỗ chồng chất lên nhau. Porter tiến đến, kịp nhìn lướt qua thẻ tên trên bộ đồng phục mà ba người đang mặc: Brogan, Thomas và Tibideaux.

Tibideaux lên tiếng đầu tiên. "Đúng như sếp nói. Chúng tôi lần theo dấu vết của bọn chuột cống, và hầu hết bọn chuột đều đi thẳng một mạch từ chỗ cái xác đến góc này. Chúng biến mất đằng sau đống hỗn độn bỏ đi này, nên chúng tôi đoán dưới này chắc phải có gì đó. Và chúng tôi đã phát hiện ra có đường hầm đằng sau chồng thùng gỗ này." Anh ta chỉ tay vào miệng hầm rộng hoác trên bức tường xi măng.

Miệng hầm hình tròn có chiều cao khoảng hai mét rưỡi và rộng gần hai mét, được gia cố thêm bằng đá. Những đường ray xe lửa nhỏ xuất hiện ngay phía bên trong và mất hút ở trong đường hầm.

"Ông nội đã từng kể cho tôi về chỗ này. Người ta sử dụng nó để vận chuyển than từ sông đến các tòa nhà trong trung tâm thành phố vào đầu những năm 1900." Brogan nói. Anh ta rọi thẳng đèn vào miệng hầm, để lộ ra một toa xe chở hàng, trông lớn hơn cái xe đẩy trong siêu thị một chút. Mặc dù toa xe đó phải có tuổi đời hơn trăm năm nhưng bánh xe vẫn còn ánh lấp lóe của những vệt dầu mới được bơm vào.

"Có cậu nào mang dụng cụ lấy vân tay không? Ai đó đã dùng cái xe này rồi."

Thomas gật đầu. "Tôi có mang." Anh ta rút một gói nho nhỏ từ bên trong thắt lưng ra, rồi quỳ xuống ngay cạnh cái xe, bắt đầu quét bột lấy vân tay. Những ngón tay di chuyển một cách tài tình và điệu nghệ của một người chuyên nghiệp. Porter không khỏi băn khoăn người đàn ông kia đã thực hiện những nhiệm vụ gì trước khi gia nhập đội SWAT.

Porter đã sống ở thành phố này nhiều năm đến độ anh còn không buồn nhớ, thế mà cho đến tận hôm nay, anh mới biết về sự tồn tại của những đường hầm này. Tâm trí anh bắt đầu rà lại những nạn nhân trước đây của 4MK, nghĩ về những nơi họ bị bắt cóc, và những nơi tìm ra thi thể của họ. Nếu những đường hầm này thực sự chạy ngang dọc khắp thành phố thì khả năng lớn hắn sẽ luôn dùng chúng để vận chuyển xác chết. Điều đó có lý. Đám cảnh sát các anh chưa bao giờ xác định được làm thế nào mà gã sát nhân kia có thể ung dung vận chuyển những cái xác khắp thành phố mà không bị bắt gặp. Cuối cùng, hắn đặt thi thể ở những khu vực có lượng lưu thông xe cộ dày đặc, không một ai trông thấy hắn. Susan Devoro đã được đặt trên một cái ghế băng, bị phủ bằng một tấm chăn bẩn thỉu, nằm gần trung tâm Nhà ga Union. Điểm kì lạ là một trong những đường hầm này giao với Nhà ga Union quá cao. Để mang được thi thể của cô gái lên phía trên mặt đất, hắn phải vượt qua hệ thống an ninh và hàng tá người bán hàng, và ai mà biết được có bao nhiêu khách bộ hành qua lại nơi này. Cho dù đồng hồ có điểm nửa đêm đi chăng nữa thì tuyến đường này lúc nào chẳng tấp nập. Nhưng ở dưới lòng đất? Hẳn là như vậy.

"Nó bị lau sạch rồi." Thomas lên tiếng. "Nhưng tôi vẫn lấy được một phần vân tay ở dưới này, chỗ bánh xe sau bên trái. Nếu dấu vân tay của hắn có trong hệ thống rồi thì phần này chắc cũng đủ để khớp."

"4MK chưa bao giờ để lại dấu vân tay cả. Tôi nghĩ, giả sử anh có ý định lao vào đầu xe bus thì mấy chuyện lén lút thế này đâu còn quan trọng nữa."

Thomas nhấc dấu vân tay lên rồi đưa miếng dán bảo vệ vân tay in chìm để trong túi nhựa cho Porter. "Của sếp đây."

Porter giơ nó lên ánh sáng - hơn một nửa dấu vân tay. Đủ để xác định được danh tính. "Làm tốt lắm, Thomas." Rồi anh thả cái túi nhựa vào trong túi áo và quay ra nói với viên trung sĩ. "Espinosa, radio của anh còn hoạt động không?"

Người đàn ông cao lớn liếc nhìn xuống chiếc máy thu thanh của mình rồi lắc đầu. "Chúng tôi mất liên lạc từ lúc xuống cầu thang rồi. Tín hiệu di động cũng mất luôn."

"Cứ đi theo đường hầm này thì liệu chúng ta có bị lạc không?"

Porter mường tượng ra hàng tá những đường hầm dài tách nhánh theo vô vàn hướng khác nhau - một mê cung dưới lòng đất. Anh nghĩ thành phố chắc cũng có bản đồ về nơi này nhưng liệu chúng sẽ chính xác đến mức nào? Nhất là nếu có vài đường hầm được xây dựng để phục vụ việc bán rượu lậu. Có thể chẳng có bản ghi chép nào về chúng cả.

Espinosa lôi ra một bình sơn xịt nhỏ từ một cái ngăn nhỏ trên ba lô. "Tôi đã bao giờ nói mình từng là hướng đạo sinh chưa nhỉ?"

"Thế thì được rồi, dẫn đường đi!"

Espinosa đi trước, Thomas và Tibideaux theo sau, rồi Porter và Brogan đi cuối cùng. Họ cùng chui vào đường hầm, lách người đi qua toa xe. Ngay lập tức họ cảm thấy không khí bên trong ẩm ướt và mát lạnh. Porter đoán nhiệt độ chắc chỉ tầm mười độ thôi. Những bức tường trơn nhẵn được tạo nên từ đá vôi. Ngay cả trong thế giới ngày nay, đào bới và tạo ra một nơi như thế này vẫn là một nhiệm vụ khó khăn. Làm thế nào mà cả trăm năm trước, người xưa có thể làm được kì tích này nhỉ? Bao nhiêu người đã phải chôn xác dưới đây?

Ít nhất một người đã vừa mất mạng ở đây trong tuần này rồi, Porter thầm nghĩ.

Nước từ trên trần nhỏ xuống khắp nơi. Không đủ để khiến ta lo lắng về nó nhưng vừa đủ để khiến mặt đất trơn trượt. Porter không mặc đồ khảo sát lòng đất chuyên dụng, đôi giày lười màu đen khiến chân anh bước chậm hơn.

Hai mươi phút sau, họ tiến đến gần một khúc quanh dẫn đến một điểm giao nhau, cả năm người dừng lại. Espinosa nhấc cái đèn lên cao rồi chiếu vào ba lối đi. "Có gợi ý gì không các anh?"

Porter quỳ gối xuống chỗ trung tâm. "Chiếu đèn xuống đây xem nào?"

Ánh sáng chiếu vào, có thêm ánh đèn flash của những người khác nữa. Porter đã từng nghiên cứu về lần theo dấu vết. Chỉ có một đường hầm có dấu hiệu được sử dụng gần đây, nó hướng về phía bên trái. "Đường này."

Espinosa lắc nhanh cái bình sơn rồi vẽ hình mũi tên lên mặt đường, chỉ ngược lại hướng mà họ vừa tiến vào, rồi tất cả lại tiếp tục.

Porter nhìn vào bóng tối đằng sau lưng họ. Một màn đêm đen đặc. Không có dấu hiệu ánh sáng nào len lỏi qua. Anh tưởng tượng cánh cửa dẫn vào địa ngục trông cũng giống thế này. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu đường hầm này đổ sụp xuống đằng sau họ? Không khí dường như mỏng tang và tuyệt vọng. Họ đã rời xa thế giới thực thế nào đây?

Anh cúi xuống nhìn chiếc iPhone. Không có tín hiệu.

Espinosa giơ nắm tay phải lên ra hiệu và dừng lại, chĩa đầu súng về phía trước. "Tôi nhìn thấy ánh sáng phía đằng kia." Anh ta nhỏ giọng nói với mọi người.

"Ánh sáng ngoài trời sao?" Thomas hỏi.

"Tôi không nghĩ thế, không đủ sáng đến vậy. Đi với tôi. Những người còn lại giữ nguyên vị trí một lúc."

Porter cúi người thấp xuống, rút khẩu Beretta từ bao súng quấn trên vai ra, tháo chốt an toàn rồi chĩa nòng súng lên trần của đường hầm.

Nếu đạn bắt đầu bay tung tóe khắp chỗ này thì sao nhỉ? Đạn nảy bật ra từ những bức tường đá này sẽ gây chết người. Mặc dầu anh đã mặc áo chống đạn nhưng còn rất nhiều phần trên cơ thể lồ lộ ra, đủ cho một viên đạn công phá. Anh lướt nhìn nhanh, ánh mắt họ bảo cho anh biết họ cũng đang có những suy nghĩ tương tự. Brogan rút ra một con dao to từ bao đựng quấn quanh đùi, anh ta vốn thích vũ khí tấn công ở cự li gần hơn là khẩu MP5 đang khoác trên vai. Còn Tibideaux cầm khẩu súng lục Glock.

"Porter!"

Từ phía trước, giọng Espinosa vọng lại trên bức tường đá nhẵn nhụi.

Porter đứng thẳng người rồi chạy hết tốc lực về phía ánh sáng trong đường hầm, những người khác chạy theo sau anh. Họ trông thấy Espinosa và Thomas đang đứng giữa căn phòng nào đó. Chiếc đèn chiếu sáng khắp không gian từ đỉnh bức tường cao, bằng cách nào đó nó được nối với hệ thống điện thành phố. Ở góc xa trong căn phòng, một chiếc thang được vít chặt lại với bức tường đá vôi. Nắp cống che ngay ở phía trên. Espinosa đang chĩa khẩu súng xuống mặt đất. "Ở đó."

Porter nhìn theo hướng mắt của viên trung sĩ.

Ba chiếc hộp trắng được đặt ngay ngắn bên cạnh nhau, mỗi chiếc hộp được buộc lại bằng sợi dây màu đen. Một từ được viết nguệch ngoạc trên nắp của chiếc hộp nằm giữa. PORTER.

"Găng tay?"

Tibideaux lôi vài chiếc từ túi áo ra. Porter đeo một đôi vào rồi cẩn thận kéo sợi dây trên chiếc hộp đầu tiên. Rồi anh nhấc cái nắp...

Một cái tai người nằm trên một lớp bông.

"Ôi, chết tiệt!" Brogan thốt lên rồi lùi lại một bước.

Porter mở chiếc hộp bên cạnh ra, đó là một đôi mắt. Màu xanh nước biển.

Chiếc hộp trắng cuối cùng để một cái lưỡi.

Porter vẫn chưa kiểm tra thi thể ở Mulifax xem còn lưỡi không. Đôi mắt và tai đều đã mất tích, nhưng anh cứ nghĩ là lũ chuột cống đã tha chúng đi mất. "Tôi đoán những vật này thuộc về nạn nhân tìm thấy ở tầng hầm. Chúng tôi sẽ mang chúng về để bác sĩ pháp y kiểm tra cho chắc chắn."

"Không đâu." Brogan thốt lên. "Tôi không cầm mấy cái thứ đó đâu nhé!"

"Tôi cũng không cầm đâu, sếp. Ma thuật hắc ám ở ngay đó." Tibideaux trả lời.

"Hai thằng mặc váy khốn kiếp này." Thomas nói. Anh ta lôi ba chiếc túi nhựa từ trong ba lô rồi đưa cho Porter. "Sếp cho chúng vào túi đi, rồi tôi sẽ cầm."

Porter lắc đầu từ chối. "Cứ để chúng nguyên như vậy. Tôi sẽ cử đội CSI xuống kiểm tra phòng này."

Anh đứng dậy rồi ra hiệu về phía cầu thang. "Hắn muốn chúng ta lên trên đó. Không có lý do gì mà hắn lại đặt những thứ này ở đây cả. Đánh dấu X vào chỗ này."

"Rõ." Espinosa quăng khẩu súng ra đằng sau lưng rồi bắt đầu leo lên cầu thang. "Yểm trợ cho tôi, Brogan."

"Rõ, thưa sếp." Brogan quỳ xuống sàn rồi chĩa khẩu súng MP5 vào nắp ống cống phía trên.

Khi Espinosa vừa chạm đến trần, anh ta bèn đẩy cái nắp cống kim loại lên. Để nhấc được tấm thép dày cộp ấy từ tư thế và vị trí này quả là gian nan. Porter biết điều đó, kinh nghiệm trước đây nói cho anh biết rằng, những cái nắp thế này sẽ nặng khoảng bốn mươi lăm cân. Với một tiếng gằn giọng lớn, viên trung sĩ trượt cái nắp sang một bên. Ánh sáng ban ngày chiếu thẳng xuống. Porter bèn che mắt đi.

Espinosa rút khẩu súng lục Glock ra khỏi bao súng bên đùi và sẵn sàng lên cò súng, rất nhanh và chớp nhoáng, anh kéo mình qua cái lỗ rồi lăn về phía bên phải.

Brogan đứng ở dưới chân cầu thang, khẩu súng vẫn chĩa lên trời.

"Không có ai!" Giọng Espinosa dội lại.

"Đi đi, thanh tra." Brogan lên tiếng.

Porter nhấc thân hình mệt mỏi lên từng bậc thang, hơi ấm của mặt trời xóa tan cái lạnh thấu xương. Đầu anh ngoi lên mặt đất, anh phát hiện ra mình đang ở giữa ngã tư giao nhau của khu chung cư. Không có xe cộ qua lại, những căn nhà vẫn đang trong giai đoạn xây dựng dở dang.

"Khu Moorings Lakeside, tôi nghĩ vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro