Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký

Con mèo không còn bốc mùi nữa, việc đó khiến tôi ngạc nhiên. Khi tôi tiến đến gần nó, tôi dùng đầu mũi giày vỗ nhè nhẹ lên đống tàn tích lông xù còn lại. Một giống ruồi gì đó bay le ve xung quanh, và vài loài côn trùng nhiều chân cứ lao ra lao vào cái xác con vật nằm kia. Chỗ thịt mèo còn sót lại đã xuất hiện những thớ thịt bị phân hủy bệt vào những mảng lông đen trắng. Sọ của nó trông nhỏ hơn, như thể đã bị co rút lại. Suy nghĩ đó thật ngớ ngẩn, dĩ nhiên rồi. Mèo không co nhỏ lại, ngay cả khi nó chạm vào nước. Nhưng nó càng nhỏ, càng thách thức những logic như thế. Có thứ gì đó đã trốn chạy cùng cái đuôi mèo. Trong vô vàn cơ quan trên cơ thể con mèo, tại sao cái thứ đó lại chỉ lấy mỗi cái đuôi chứ? Mẹ Thiên Nhiên và các sinh vật chưa bao giờ thất bại trong việc làm tôi ngạc nhiên.

Tôi giật cái xe goòng một cái, những bọc hàng nằm chồng chất bấp bênh lên nhau đang đe dọa đổ sập xuống khi một bánh của cái xe bị nảy lên do vấp phải một rễ cây trồi lên mặt đất. Tôi với tay ra, giữ chúng đứng yên trở lại. Tôi đã nghĩ đến việc chạy về nhà để lấy một đôi găng tay nhưng bỗng nhận ra rằng chắc chắn bố sẽ muốn tôi hoàn thành nhiệm vụ này bằng tay không. Nếu tôi đeo găng tay, bằng chứng sẽ dính lại trên đó, và bởi vậy, câu hỏi làm thế nào để xử lý đôi găng sẽ bắt đầu hiện hữu. Tôi không thể mang đôi găng tay về nhà và để cho một người khác có cơ hội tìm thấy chúng (riêng vết máu của chú Carter vạm vỡ khô lại trên sàn của tầng hầm thì không đáng lo ngại), hoặc không thể vứt đôi găng tay xuống hồ và đánh liều để ai đó có thể tìm thấy chúng ở đây rồi lần ra danh tính của tôi. Có lần bố đã từng bảo với tôi rằng, cảnh sát có thể lấy được dấu vân tay bên trong đôi găng. Tốt nhất hãy làm nhiệm vụ mà không đeo chúng, và chỉ cần rửa sạch tay khỏi hàng tá bụi bẩn rác rưởi đã bám dày đặc.

Bờ hồ đây rồi, tôi thả tay kéo của cái xe goòng xuống đất rồi nhìn quanh hồ. Người câu cá, người đến bơi, hoặc những người đến thưởng ngoạn cảnh hồ khác có thể đang lang thang đâu đây, tôi chẳng chào mừng bất cứ người nào đến tham dự "bữa tiệc nhỏ" của mình. Thế nhưng mặt hồ có vẻ phẳng lặng - chẳng phát hiện ra một ai đang bơi trên mặt nước hoặc đang đứng cạnh bờ hồ.

Tôi cảm thấy thỏa mãn khi được ở một mình, tôi rút con dao và bật lưỡi dao ra, rồi nhấc bọc đầu tiên lên.

Ôi bố ơi, hi vọng lũ cá sẽ thích món ăn nhẹ ngon nghẻ này. Tôi nhấc bổng cái bọc lên, hướng về phía giữa hồ với tất cả sức lực. Tôi chưa từng tham gia đội bóng ở trường, nhưng cái bọc cũng lướt đi một đoạn khá xa trước khi chìm nghỉm vào dòng nước và biến mất khỏi mặt hồ.

"Quỷ tha ma bắt!" Tôi buông tiếng chửi thề. Tôi đã quên buộc đá vào cái bọc.

Tôi quan sát mặt hồ, mong chờ cái gói được bọc ni lông đó sẽ nổi lên, nhưng nó đã không xuất hiện. Một vài phút trôi qua, mặt nước vẫn lặng như tờ.

Tôi quay lại phía chiếc xe goòng và đếm được có ít nhất hơn ba mươi bọc như vậy. Tôi sẽ cần đến đá, rất nhiều đá. Tôi bắt đầu lượm những phiến đá to bên cạnh cái xe. Khi số lượng đá đã đủ, tôi ghim chặt chúng vào từng bọc bằng băng dính vải, quấn đến hai lớp liền để chắc chắn chúng sẽ dính chặt vào nhau mãi mãi. Sau đó, tôi rạch các bọc ni lông cùng một lúc, và nhấc bổng từng bọc lên, liệng về phía lòng hồ. Bọc càng nặng càng hạn chế khả năng ném xa của tôi, nhưng chúng vẫn bay một đoạn tương đối. Tôi đã từng bơi ở đây (và tôi cực kỳ chắc chắn rằng, sau ngày hôm nay, tôi sẽ không bao giờ bơi ở đây nữa), và tôi biết một điều, lòng hồ này rất dốc, chỉ độ hơn một mét là thấy sâu xuống rồi. Tôi không biết giữa lòng hồ sẽ sâu bao nhiêu, nhưng tôi chỉ cần đi bộ khoảng hai hoặc ba mét là đã thấy nước mấp mé cằm - chỉ cần một bước nữa thôi là tôi sẽ buộc phải bơi hoặc chìm nghỉm xuống. Những bọc ni lông đó sẽ hạ cánh bất cứ chỗ nào cách đây khoảng bốn, năm mét, và chắc chắn sẽ chìm xuống đáy hồ.

Bốn mươi phút sau tôi mới hoàn thành nhiệm vụ. Vừa mới cúi xuống nhìn cái xe goòng trống rỗng thì hai vai và sống lưng tôi đều gào lên đau đớn. Tôi nhúng lưỡi dao xuống nước rồi kì cọ nó bằng ngón cái và ngón trỏ, chà xát mãi cho đến khi lưỡi kim loại sáng bóng lên. Tôi vứt nó vào trong túi áo rồi nhìn nhanh một lượt nữa khắp mặt hồ. Tôi khá tự tin về chuyện sẽ không có cái túi nào nổi lềnh phềnh lên mặt nước, nhưng sẽ là nói dối nếu tôi bảo rằng cái bọc đầu tiên không khiến tôi lo lắng. Có lẽ tôi sẽ dạo bộ qua chỗ này vào cuối ngày để kiểm tra cho chắc.

Tôi thả cuộn băng dính vải vào trong xe rồi nhấc cái tay kéo lên và bắt đầu rảo bước về nhà, về nơi có căn nhà của gia đình Carter đang đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro