Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký

Xe của chú Carter vẫn đỗ trên đường dẫn vào nhà. Tôi không dám chắc tôi mong chờ chiếc xe đó có thể đỗ ở đâu khác nữa - những ngày chú Carter ngồi sau tay lái đã chấm dứt, và cô Carter trong thời gian tới cũng sẽ không lái đến cái xe ấy - nhưng nhìn chiếc xe đỗ ở đó khiến tôi cảm thấy như thể vẫn có người cư ngụ trong căn nhà của họ, dù tôi biết rằng căn nhà ấy trống không.

Tôi để cái xe goòng trên đường dẫn vào nhà mình rồi bước sang bên đó.

Khi kéo mở cánh cửa lưới, tôi không thể nào rũ bỏ được cảm giác đang có người ở bên trong, cửa không hề khóa, thế nên tôi cho rằng biết đâu đã có ai đánh liều đột nhập vào trong, nhưng tôi lại chẳng có lí do chính đáng nào để tin vào điều mình nghĩ. Khu dân cư chúng tôi ở khá an toàn, đó là nơi mà cửa không bao giờ phải khóa và bạn bè hoặc người thân có thể đến rồi đi hết nhà này sang nhà khác mà không gặp trở ngại gì. Thật sự, tôi còn ngờ ngợ rằng ngày hôm qua chú Carter đã để lại chìa khóa trong xe, bố mẹ tôi làm như thế luôn.

Dù vậy, rõ ràng tôi vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.

Cánh cửa lưới phát ra tiếng kẽo kẹt rất nhẹ khi tôi kéo mở nó và bước vào trong, âm thanh đủ lớn để cảnh báo những kẻ đột nhập về sự xuất hiện của tôi.

Căn bếp vẫn yên tĩnh và dường như không bị động chạm gì kể từ tối hôm qua, những mảnh thủy tinh vỡ vụn vẫn còn trên sàn, xung quanh đó là vũng rượu Bourbon đã bay hơi hết. Kiến bò đến lốm ngổm. Kiến có bị say rượu không nhỉ? Tôi cho là có. Tôi nhìn theo khi chúng bò qua cái đống dinh dính ấy, hẳn có lí do nào đó khiến chúng bò đi với cái dáng liêu xiêu như thế. Nhìn bề ngoài, trông chúng chẳng có gì khác so với bất cứ đàn kiến nào mà bạn tìm thấy ngoài kia, trên đường đi, hoặc ẩn nấp dưới một hòn đá, chỉ khác là chúng đã no say trong men rượu. Một vài ly thôi đã khiến tôi bị kích động, cho nên chắc chắn sau khi ngụp lặn trong cả vũng rượu như thế, hẳn chúng sẽ được tiễn thẳng tới Thị trấn Say Xỉn. Nhưng trông chúng có vẻ vẫn bình thường, chẳng có chút gì gọi là bị ảnh hưởng cả.

Tôi muốn châm một que diêm đốt cháy tất cả chúng. Tôi sẽ châm lửa cho chúng cháy rực lên và tôi sẽ đứng đó nhìn. Cơ thể nhỏ bé của chúng sẽ nổ tanh tách và phụt sáng với những ngọn lửa thấm đẫm cồn rượu. Vừa giây trước còn sống, giây sau đã tan thành tro bụi. Tôi sẽ chơi đùa với Chúa.

Tôi ghi nhớ trong đầu là sẽ tiến hành thí nghiệm này vào một hôm khác, tôi sang đây là có lí do, và bố sẽ thất vọng lắm nếu tôi cho phép một đám kiến lôi kéo mình đi lạc hướng.

Tôi liếc nhìn cái bàn nhỏ chỗ cô Carter ngủ gục. Tôi vẫn có thể hình dung ra hình ảnh của cô ấy ngồi ở đó, hai mắt lấp lánh và tiếng nói líu nhíu khi bảo rằng cô ấy chủ tâm để tôi nhìn thấy cô ấy khỏa thân cái hôm ở bên cạnh hồ. "Một người phụ nữ chỉ mong được khao khát, có vậy thôi." Cô ấy đã nói như thế.

Suy nghĩ đó khiến máu chảy mạnh trong người tôi.

Tập trung. Tôi cần phải tập trung.

Có tiếng động phát ra từ sâu bên trong căn nhà.

Tiếng lạch cạch, kiểu vậy, hoặc có lẽ là loảng xoảng.

Đó không phải là thứ âm thanh tự nhiên do căn nhà tạo ra, không phải là tiếng cót két, rền rĩ do dãn nở. Âm thanh này là một thứ gì đó khác hẳn.

Tôi lại nghe thấy nó, lần này còn to hơn lần trước. Nó xuất phát từ đầu kia của căn nhà, phía bên kia căn bếp và ở tít cuối hành lang, nơi chẳng nghi ngờ gì nữa là vị trí của phòng ngủ và phòng tắm. Tôi chưa từng đi xa đến thế vào ngôi nhà của cô chú Carter, và tôi không biết chính xác có gì khác phía bên kia căn bếp. Tôi chỉ có thể tự suy diễn như vậy dựa vào bố cục của nhà mình, căn nhà có kích thước và phong cách gần tương tự.

Thò tay vào trong túi áo, tôi lôi con dao của mình ra. Tôi không dám bật mở lưỡi dao, vì như thế sẽ gây ra tiếng động, và có khả năng làm lộ vị trí của tôi cho bất kì kẻ nào (hoặc thứ gì) ở đằng sau kia. Tôi giữ một tay lên lưỡi dao và nhấn nút, chầm chậm thả lưỡi dao ra trong lúc tay vẫn ghìm chặt lò xo, cứ như thế cho tới khi lưỡi dao được mở hẳn ra ngoài và nằm yên tại đúng vị trí, lưỡi dao bằng kim loại mới được cọ sạch và mài sắc gần đây khẽ lấp lóe dưới ánh sáng đùng đục lọt vào qua rèm cửa và bao trùm bên trong căn nhà của Carter.

Lại có tiếng loảng xoảng nữa.

Kẻ nào đó (hoặc vật nào đó) ở trong kia không hề biết đến sự có mặt của tôi. Tôi đã hơi ồn ào khi bước vào trong nhà, bất cẩn là như thế, nhưng chắc hẳn nó không hề nghe thấy tiếng của tôi. Nếu là một tên trộm thì hắn đã phải chạy ngay ra và xem đó là cái gì rồi.

Bố đã từng dạy tôi cách đi săn khi tôi còn nhỏ. Bố đã dạy tôi phải đi nhón bằng đầu ngón chân để không gây ra tiếng động, và di chuyển linh hoạt, nhẹ nhàng như một con nai băng qua rừng. Ngay lúc này, tôi nhớ lại những kĩ năng ấy, và rồi với những bước chân lặng lẽ, không có dù chỉ là một tiếng động nhỏ nhất có thể làm cho mình bị lộ, tôi đi ngang qua bếp và nép sát người vào khung cửa để có thể quan sát động tĩnh ở hành lang.

Phòng khách nằm ở góc bên phải, đối diện với nó ở góc bên trái là một nhà tắm nhỏ. Có hai cánh cửa nữa nằm tít phía cuối sảnh - đó ắt hẳn là cửa của hai phòng ngủ.

Tôi nhắm mắt lại và lắng nghe.

Sột soạt.

Tiếng lật giở những trang giấy.

Tiếng kéo mở ngăn tủ.

Lại sột soạt.

Âm thanh phát ra từ phòng ngủ bên tay phải. Tôi không biết đó là phòng ngủ của vợ chồng nhà Carter hay phòng ngủ dành cho khách nữa, đứng ở đây không thể xác định được.

Lòng bàn tay của tôi ướt đẫm mồ hôi vì nắm con dao quá chặt.

Điều này thì tôi biết rõ hơn.

Một con dao ướt đẫm mồ hôi sẽ rất khó điều khiển. Nó có thể bị trượt khỏi tay, nó có thể sẽ nhắm không trúng mục tiêu.

Tôi chùi tay vào chiếc quần jean đang mặc và hít một hơi thật sâu, mục đích là để giúp nhịp tim của tôi đập chậm lại, để tôi bình tĩnh hơn. Tôi đầu hàng bản năng của mình.

Tôi đầu hàng trước cuộc đi săn.

Tôi bắt đầu đi xuống sảnh, bàn tay cầm theo con dao áp sát trước ngực, mũi dao hướng ra đằng trước. Bố đã dạy tôi cách cầm dao đặc biệt này. Nếu cần, tôi sẽ đâm thẳng con dao ra đằng trước với tất cả sức lực mà những cơ bắp trên cánh tay có bằng sự chính xác của một khẩu súng đã lên nòng. Khác với việc đâm từ dưới hướng lên trên, một nhát đâm bất thình lình, mạnh mẽ như thế này sẽ cực kỳ khó để ngăn cản. Cầm dao như vậy, tôi có thể đâm trực tiếp vào tim hoặc dạ dày của đối phương, tùy thuộc vào chuyển động của mũi dao đâm lên trên hay đâm xuống dưới. Nếu cầm dao cao hẳn lên thì chỉ có thể đâm từ trên xuống - tấn công như thế nhiều khả năng sẽ đâm lướt qua nạn nhân chứ không thể đâm sâu, đâm hiểm.

Bố cực kỳ nhiều kinh nghiệm.

Tôi ép sát người vào tường, vữa trát tường dính hết lên người khi tôi di chuyển, tôi nhích dần từng chút, từng chút tới sát cánh cửa đang mở.

Lại sột soạt, và rồi có một tiếng chửi thề khe khẽ.

Tôi nhìn thấy một bóng đen đang di chuyển bên trong phòng, tôi nhìn thấy thoáng qua dưới ánh sáng nhập nhòe khi kẻ đột nhập đó động đậy.

Tôi đi tới bên mép khung cửa.

Từng có lần bố nói với tôi rằng nếu bạn đã áp sát sau lưng một kẻ nào đó mà hắn chưa phát hiện ra bạn, bạn sẽ có một hoặc vài giây để tấn công trước khi hắn kịp phản ứng. Bộ não của con người phân tích hành động này khá chậm chạp, nạn nhân của bạn sẽ bị đơ cứng trong vài giây trong lúc họ cố gắng để nhận ra sự thật là bạn đang đứng ở đó, đặc biệt là ở trong một căn phòng mà họ vốn tin chắc rằng chỉ có một mình họ. Bố nói một số nạn nhân sẽ tiếp tục đông cứng như thế, và nhìn bạn như thể họ đang xem một chương trình ti vi. Họ đứng ở đó, chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Đôi lúc, không biết điều gì xảy ra tiếp theo lại tốt hơn.

Tiếng một cái ngăn kéo được đóng lại và một cái khác bị kéo ra.

Hít một hơi thật sâu, tôi nắm thật chặt cán dao, lao qua cánh cửa đang mở, hướng thẳng về phía kẻ đột nhập.

Mẹ né tôi, tay phải của mẹ đập mạnh vào cánh tay của tôi còn tay trái của mẹ thì giật con dao ra khỏi tay tôi. Tôi đã cố gắng để đứng lại, nhưng vì lấy đà quá nhiều, tôi đâm sầm vào cái giường ngủ và ngã lăn sang bên cạnh, cuối cùng tôi dừng lại khi đâm vào bức tường ở góc xa.

"Muốn bám đuôi tốt nhất là phải chậm rãi và thật vững vàng chứ con." Mẹ nói. "Đặc biệt là khi có điều gì đó bất ngờ đang chờ đợi. Chậm rãi và vững vàng, nếu có đủ cả hai, có lẽ con đã tóm được mẹ rồi đấy. Mẹ đã nghe thấy tiếng con thở phì phò rất lâu trước khi ra quyết định lao vào mẹ của con. Tất nhiên một số người sẽ không kịp phản ứng, nhưng với bất kì ai khác có phản xạ bước chân tốt một chút, họ sẽ không thấy điều đó có gì là khó chịu cả đâu con trai ạ."

Tôi bị đập đầu xuống sàn nhà, và cơn đau đầu lúc trước đã quay trở lại như để trả thù. Tôi cố đứng dậy, lau hai tay vào chiếc quần jean. "Con không biết đó là mẹ. Con không hi vọng sẽ thấy ai đó ở trong này."

Mẹ nghiêng đầu. "Vậy chính xác thì con hi vọng sẽ tìm thấy gì? Một căn nhà trống trơn mời trộm vào xơi à?"

"Bố bảo con đóng một túi đồ, làm ra vẻ như nhà Carter chuẩn bị đi chơi xa. Con định bỏ vài thứ vào xe của họ. Bố sẽ đánh xe đi đâu đó khi bố về nhà vào tối nay."

Hai mắt mẹ nheo lại. "Chỉ thế thôi hả?"

"Con thề con nói thật."

"Vậy thì làm đi thôi. Đừng để mẹ cản đường con."

Tôi xoa xoa phía sau đầu, đã có một cục u khá to xuất hiện. "Cho con lấy lại con dao Ranger được chứ?"

"Con cần tìm cách lấy lại con dao. Như thế có thể lần sau con sẽ không từ bỏ những vật quý giá như thế này một cách dễ dàng."

"Vâng, thưa mẹ."

Có một cái tủ quần áo phía bên trái tôi. Tôi kéo mở cánh cửa dạng gấp ra và tìm thấy một chiếc va li nâu sờn cũ nhét trong góc tủ. "Tuyệt vời!" Tôi nhấc nó ra và đặt nó lên giường.

Mẹ quay trở lại với cái ngăn kéo tủ đựng đồ. Mẹ cẩn thận lật xem những món đồ có bên trong ngăn kéo thứ ba trong số năm ngăn kéo của cái tủ lớn làm bằng gỗ sồi tối màu. Trong đó để toàn áo len. "Mẹ đang tìm gì thế ạ?"

Mẹ đóng ngăn kéo lại và mở cái thứ tư ra. "Con không cần biết." Mẹ liếc nhìn cái va li để trên giường. "Nhớ ném vài đôi giày vào nhé! Phụ nữ đi du lịch luôn mang theo giày, ít nhất là hai đôi, thỉnh thoảng còn nhiều hơn nữa. Họ khác đàn ông, đàn ông chỉ cần duy nhất một đôi đang đi trên chân là thấy thoải mái rồi, bất luận điểm đến của họ là nơi nào. Và có lẽ ném vào đó cả một cái áo khoác nhẹ nữa nhé!"

"Áo khoác nhẹ ấy ạ? Nhưng bây giờ là mùa hè mà mẹ. Trời quá nóng để mặc áo khoác."

Mẹ cười tươi. "Ấy là nghệ thuật đấy con ạ. Nếu con tìm thấy một cái va li mà bên trong lại có một áo khoác nhẹ khi mà đang giữa mùa hè như thế này, con sẽ thắc mắc không biết chủ nhân của nó sắp bỏ trốn tới tận nơi nào, con không nghĩ thế sao? Hãy sắp xếp lung tung vào và để cho họ phải đoán. Nếu mẹ nhặt được một cái va li như thế mẹ sẽ nghĩ họ chuẩn bị đi tới một nơi nào đó xa xôi ở một đất nước khác, như là Greenland chẳng hạn."

"Hoặc Nam Cực."

Mẹ gật đầu. "Hoặc là Nam Cực."

"Thế con sẽ ném vào đó cả đồ bơi nữa, như thế sẽ thực sự rối rắm, khó hiểu."

"Ừm, như vậy sẽ trở thành ngớ ngẩn con ạ. Chẳng ai lại đến một nơi mà vừa phải mặc áo khoác vừa mặc được đồ bơi cả."

"Lỡ khách sạn ở Nam Cực có bể bơi trong nhà thì sao ạ?" Tôi hỏi vặn.

Mẹ ngẫm nghĩ một lát. "Mẹ không nghĩ con sẽ tìm được một khách sạn như thế ở Nam Cực đâu. Nhưng có lẽ ở Greenland thì được."

Tôi bắt đầu lôi những món quần áo ngẫu nhiên từ trong tủ ra và bỏ chúng vào va li - áo sơ mi cho chú Carter, vài cái váy bên tủ đồ của cô Carter, vài cặp quần âu, một cái cà vạt.

"Đừng quên những đồ tế nhị nữa con nhé! Và cả tất nữa, thật nhiều tất vào. Mọi người luôn mang thừa tất khi đi chơi."

"Ngăn tủ nào đấy mẹ?"

Mẹ hất đầu về phía cái tủ ngăn kéo nhỏ bên cạnh tủ quần áo. "Ngăn thứ hai và ba ở tủ kia kìa con."

Tôi bước tới và kéo ngăn tủ ra. Cả hai đều nhét đầy đồ - một của chú ấy, một của cô ấy. Tôi lấy ra một ôm to từ mỗi ngăn kéo và thả vào trong va li. Tôi sắp hết chỗ chứa mất rồi.

"Cứ để mở vài ngăn kéo đi con, sự lộn xộn sẽ khiến người khác nghĩ rằng họ rời đi khá vội vã." Mẹ gợi ý.

"Có mang đồ vệ sinh không nhỉ?"

Mẹ gật đầu và kéo mở một ngăn tủ khác. "Bàn chải đánh răng, dao cạo râu, thuốc khử mùi..."

Tôi tìm thấy một cái túi đựng đồ vệ sinh khi đi du lịch ở trong tủ, rồi quay ngược trở lại sảnh, đi vào phòng tắm. Cô Carter dọn dẹp nhà rất gọn gàng - không một vết kem đánh răng bám trên bồn rửa, và tấm gương sáng bóng, không một vết mờ. Tất cả mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng trên kệ.

Tôi rút cả hai bàn chải và một tuýp thuốc đánh răng ra khỏi cái cốc gốm màu xanh lá cây và thả chúng vào túi. Rồi tôi bỏ thêm vào đó một cái máy cạo râu chạy điện, một hộp khử mùi hiệu Right Guard, một lăn khử mùi màu hồng có mùi tử đinh hương thoang thoảng, một lọ sữa rửa mặt hiệu Noxzema, chỉ nha khoa và một dao cạo dành cho nữ mà tôi tìm được trên mép bồn tắm. Rồi từ trong tủ đựng thuốc, tôi chôm chỉa lấy vài viên aspirin, hai lọ vitamin tổng hợp và ba lọ thuốc loại bán theo đơn - lisinopril, Imitrex và một vỉ thuốc tránh thai phồng phồng.

Tôi đếm ở tủ đựng thuốc và mang theo cái túi nhỏ quay lại phòng ngủ, thả nó xuống bên cạnh va li.

"Con có thể tìm giúp mẹ mà. Mẹ chỉ cần nói cho con biết mẹ đang tìm cái gì thôi."

Mẹ xua tay, có vẻ rất mất kiên nhẫn với tôi và không thèm quay lại nhìn, rồi tiếp tục lục lọi đống quần áo được xếp gọn gàng trên những cái kệ treo.

Một cuốn truyện A Caller's Game của Thad McAlister đặt trên tủ đầu giường.

Mọi người đọc sách khi họ đi nghỉ, phải vậy không? Tôi dám chắc là họ có đọc.

Tôi ném cuốn sách vào va li và chợt nhìn thấy góc của một tấm ảnh thò ra giữa những trang sách.

Đó là bức ảnh của cô Carter và mẹ. Cả hai người đang trần truồng, tay chân họ xoắn xít vào nhau, họ ôm nhau và hôn nhau đắm đuối. Bức ảnh được chụp trên giường của nhà Carter, mẹ và cô Carter đang nằm trên đúng tấm trải giường ngay lúc này đang phủ trên giường.

Tôi liếc nhìn xuống bức ảnh, không dám tin vào mắt mình, trong đầu tôi lại hiện lên những gì mà tôi nhìn thấy hôm qua. Tôi đã nghĩ đó là lần đầu tiên chuyện như thế xảy ra giữa hai người họ. Nhưng rõ ràng là tôi đã lầm.

Bức ảnh này được chụp khi nào? Chẳng có gợi ý nào bên trong bức hình cả. Nhưng chắc chắn là vừa mới gần đây. Thế rồi, bộ não của tôi đã đặt ra cho tôi một câu hỏi.

Hãy quên chuyện nó được chụp "khi nào" đi. Tôi cảm thấy tò mò muốn tìm ra "ai" là người đã chụp nó.

Tôi không nghe thấy tiếng mẹ bước tới đằng sau lưng, và tôi vẫn không hề hay biết mẹ đã đứng ở đó cho tới khi mẹ giật tấm ảnh khỏi tay tôi. "Mẹ không nghĩ tấm ảnh đó là của con." Mẹ nói trước khi nhét tấm ảnh vào trong túi. Mẹ chỉ tay về phía những túi đồ vứt trên giường. "Mang chúng vào xe đi."

Miệng tôi há hốc. Bố sẽ nghĩ như thế nào?

"Đừng nghĩ tới chuyện kể cho bố con nghe đấy!" Mẹ thì thầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro