Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Porter

Ngày 2 - 4:58 sáng

Porter tìm thấy một chỗ đỗ xe ở cách căn hộ của mình ba tòa nhà. Đỗ xong, anh chậm rãi bước về nhà. Anh đã ngồi chờ bên ngoài nhà Talbot gần như cả đêm, và ngoại trừ Carnegie lảo đảo bước về vào lúc hơn hai giờ thì chẳng có động tĩnh nào khác. Không hề thấy bóng dáng của Talbot.

Cả Clair và Nash đều đã báo cáo lại tình hình với anh, không đội tìm kiếm nào phát hiện ra bất cứ dấu vết gì của Emory trong tòa nhà Mulifax cũng như ở công trường Moorings.

Ngõ cụt.

Khi có thời gian ngồi chờ ở nhà Talbot, anh đã đọc thêm vài phần của cuốn nhật ký - chẳng tìm thêm được gì, vẫn chỉ là những câu chuyện huyên thuyên về tuổi thơ. Anh bắt đầu nghĩ cuốn nhật ký đó chẳng có ý nghĩa gì hơn là một câu chuyện hư cấu được tạo ra chỉ nhằm làm lãng phí thời gian của anh.

Lại thêm một ngõ cụt nữa. Emory vẫn đang mất tích ở ngoài kia, và họ chẳng có gì trong tay.

Khi Porter bước tới tòa nhà "được đảm bảo an ninh" của mình, anh phát hiện ra cánh cửa mở rộng và đang đung đưa theo gió. Một đống phân chó khá to vẫn đang bốc khói dưới chân cầu thang, chẳng cần hỏi cũng biết đó là tác phẩm của con chó pitbull nhà 2C. Anh không trách gì con chó, nhưng nếu anh tóm được chủ của con chó một mình ngoài đường, anh chẳng ngại gì mà không xoa cái mặt béo phị của hắn vào đống phân đó. Cả tòa nhà đều biết thằng cha ấy lúc nào cũng để chó nhà mình đi bậy ngoài đường, tại chính vị trí này, và họ cũng biết rằng, hắn chẳng bao giờ chịu dọn dẹp cái đống ấy hết.

Carmine Luppo.

Gã đàn ông năm mươi ba tuổi trước đây làm nghề buôn bán bồn tắm, giờ ngồi im một chỗ cả ngày đánh điện tử và chỉ rời khỏi tòa nhà đủ lâu để đi lĩnh tiền trợ cấp, mua thêm bò khô về dự trữ và dỗ dành cho con chó yêu mến của gã ỉa lên cầu thang.

Tháng trước, sáu người hàng xóm đã thay phiên nhau canh chừng để bắt quả tang gã, thế nhưng bằng một cách nào đó, gã vẫn qua mặt được họ. Trông gã như thể nặng đến hai tạ thịt - không hẳn là kiểu người có thể di chuyển lén lút được, nhưng bằng một cách nào đó, những đống cứt chó đầy bí ẩn kia vẫn cứ xuất hiện.

Mọi người đã bàn tính chuyện lắp camera.

Porter đã đề nghị họ mua trang web www.poopertv.com và truyền hình trực tiếp luôn, có thể thu cả tiền quảng cáo nữa.

Anh nhét chìa khóa vào hòm thư, lôi ra một tập phong bì và nhanh chóng liếc qua một lượt. Ba tờ hóa đơn, một tờ quảng cáo dịch vụ giặt khô và một tờ TV Guide.

Porter vứt hết những thứ kia đi, trừ tờ TV Guide. Anh yêu thích những tờ TV Guide. Anh chẳng bao giờ xem ti vi, anh không cần phải xem - những gì cần biết, anh đã xem cả trên tạp chí rồi. Theo như anh nghĩ, ti vi đã mất đi sức hấp dẫn kể từ khi họ tạm dừng chương trình The Incredible Hulkvào tháng Năm năm 1982. Leo lên ba tầng cầu thang rõ ràng là khó nhằn hơn là leo xuống, và anh phát hiện ra mình gần như đã bị hụt hơi khi cuối cùng cũng leo đến tầng nhà mình. Heather là người ăn chay và cô đã thề thốt rằng nếu anh chịu thay đổi chế độ ăn uống, anh sẽ giảm bớt được vài cân và có thêm nhiều năng lượng hơn. Anh biết là cô nói đúng, nhưng khi anh nhìn cô ăn bánh mì từ đậu và rau mầm trong khi anh ngấu nghiến món thịt đỏ truyền thống ngon lành, anh biết ăn chay không phải là con đường mà mình có thể đi theo trong tương lai sắp tới. Anh thà ôm cái bụng ngày một phệ còn hơn là từ bỏ món thịt bò. Anh kiên định với lựa chọn của mình, chấp nhận hậu quả. Do đó, cái túi mà anh đang cầm trong tay đựng hai cái bánh mì Big Mac nguội tanh và một suất khoai tây chiên cỡ lớn.

Sau một hồi kì công, khéo léo xử lý những con số điện tử, anh mở được cửa căn hộ và tìm cách bước vào trong mà không cần đặt bất cứ đồ gì xuống đất. Anh đặt túi đồ ăn McDonald xuống mặt bàn bếp, cởi bỏ áo khoác và đi vào trong phòng ngủ.

Tờ giấy nhắn của Heather vẫn nằm trên cạnh giường, tại nơi mà anh đã để nó sáng hôm trước.

Em đi mua sữa.

Porter ngồi xuống bên cạnh tờ giấy và hít một hơi thật sâu, rồi anh cầm điện thoại lên và gọi cho Heather. Giọng nói trong hộp thư thoại vang lên, tiếp sau đó là một tiếng bíp.

"Này, Button." Từng lời phát ra bằng một giọng yếu ớt hơn những gì anh hi vọng. Cổ họng anh nghèn nghẹn như có thứ gì chẹn lại. "Hôm nay là một ngày điên khùng. Anh không nghĩ là anh sẽ ngủ được nhiều, nhưng dù thế nào anh cũng sẽ cố. Có một cô bé, Emory Connors. Cô bé cần anh tìm thấy. Cô bé chỉ mới mười lăm tuổi thôi, Button ạ. 4MK đã bắt cóc cô bé. Thằng khốn kiếp ấy. Đó là cách Nash gọi hắn lúc sáng nay. Đó là lí do anh rời đi, nên..." Anh không thở được nữa. Những giọt nước mắt trào ra trong mắt anh, và anh lau chúng đi bằng ống tay áo.

Khi cơn nức nở đầu tiên chực trào lên, anh đã cố nén chúng lại, nhưng đợt tiếp theo thì cứng đầu hơn. Đàn ông trưởng thành không nên rơi nước mắt. Anh muốn dừng lại, nhưng cảm xúc cứ dâng lên trong cơ thể đã mỏi mệt. Dạ dày của anh quặn lại và nước mắt cứ thế trào ra, ban đầu thì nhỏ nhẹ, nhưng rồi cứ to dần, to hơn nữa cho đến khi cuối cùng anh chấp nhận nó, cúi gục giữa hai bàn tay, điện thoại rơi xuống bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro