Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký

Bố rất hài lòng với kĩ năng đóng gói đồ đạc của tôi.

Khi bố về đến nhà khoảng một tiếng trước, tôi đang đợi bố ở ngoài cửa, tay cầm quả bóng chày.

Chẳng phải là tôi quá thích bóng chày, nói chung tôi cũng chẳng phải fan hâm mộ môn thể thao ấy, nhưng bố đã dạy tôi diện mạo bên ngoài quan trọng tới mức nào và ý định của tôi là ngoan ngoãn làm theo lời bố. Mẹ giao cho tôi nhiệm vụ canh chừng, và tôi không thể nào đứng ở ngoài và nhìn chăm chăm xuống đất được, phải vậy không? Thế nên, bóng chày xuất hiện ở đây là vì lẽ đó. Tôi tung quả bóng lên trời rồi bắt nó bằng tay trái, rồi đến tay phải, và rồi lại tay trái - trình độ tung hứng của tôi đã đạt cấp cao lắm rồi.

Tôi cố gắng hết sức để không nghĩ tới bức ảnh nữa. Nhưng hình ảnh đó vẫn cứ vương vấn mỗi khi tôi nhắm mắt lại. Mẹ và cô Carter, trần truồng và xoắn vào nhau. Tôi lại tung quả bóng lên và nhẩm đếm theo từng lần bắt bóng - đó là một việc nho nhỏ để suy nghĩ của tôi phải bận rộn và không còn tơ tưởng đến hình ảnh đó nữa, một con voi to đùng đang đứng trong phòng (hoặc là trong túi áo của mẹ, trừ khi mẹ đã tìm ra một nơi kín đáo hơn để giấu nó).

Khi bố lái xe tiến vào, bố gật đầu với tôi ý khen ngợi và giơ tay lên. Tôi ném quả bóng sang cho bố. Tay bố chìa ra và bắt lấy nó bằng kĩ năng của một tay chơi chuyên nghiệp. Bố đảo quả bóng giữa những ngón tay và bước tới chỗ tôi. "Một ngày bận rộn chứ hả?"

Bố thường nói dưới dạng mật mã, đó là một mánh lừa mà tôi và bố đang luyện tập.

Chúng tôi có thể thực hiện một cuộc hội thoại về một chủ đề này, trong khi hiểu rất rõ chúng tôi đang nói với nhau về một chuyện hoàn toàn khác.

"Bố biết đấy, một tí việc này rồi một chút việc kia." Tôi nói, cố gắng không mỉm cười.

Giữa những cái nháy mắt, đôi mắt của tôi liếc nhanh nhìn về phía cái xe của nhà Carter rồi nhìn trở lại chỗ bố, nhanh tới nỗi gần như không thể nhận ra, nhưng bố vẫn bắt được nó. Tôi có thể dám chắc nhờ cái nhếch mép nhè nhẹ giữa hai khóe môi của bố.

Bố ngước nhìn lên trời. Mặt trời đang lặn, sẵn sàng cho một giấc ngủ say nồng. "Bố nghĩ chúng ta đang nhìn thấy dấu hiệu của một buổi tối đẹp trời đấy, chàng trai ạ. Bố nghĩ bố sẽ hỏi xem liệu mẹ con có muốn lái xe đi dạo một chút không, một buổi tối hẹn hò giữa thành phố rộng lớn. Con nghĩ mình có thể trông nom nhà cửa trong lúc bố mẹ đi được không?"

Hàm ý ẩn giấu giữa những lời nói khá là rõ ràng. Bố muốn đánh chiếc ô tô của nhà Carter đi đâu đó và vứt bỏ nó. Bố cần mẹ đi theo để bố có thể trở về nhà. Bố tin tưởng để tôi trông coi cô Carter trong lúc hai người họ ra ngoài.

"Chắc chắn rồi bố! Bố có thể tin ở con."

Bố ném quả bóng chày lại cho tôi và xoa tóc tôi. "Thật thế sao?"

Tôi nhìn theo bố biến mất vào trong nhà và rồi bước ra mười phút sau đó, với mẹ đi ngay sau gót. Mẹ liếc nhìn tôi với ánh mắt lo lắng khi đi qua và bước vào trong xe ô tô của nhà Carter. Cánh cửa đóng sầm lại. Mẹ chỉnh gương chiếu hậu, hai mắt của mẹ nhìn tôi đang đứng đằng sau. Bố đứng bên chiếc xe Porsche của mình, những ngón tay vặn xoáy chiếc khóa. "Sẽ không đi lâu đâu, chàng trai. Nhiều nhất là vài tiếng thôi. Bố e là bố đã bắt cóc mẹ con đi trước khi kịp nấu đồ ăn tối. Con nghĩ mình có thể tự lục lọi thứ gì đó để ăn chứ?"

Tôi gật đầu. Sớm hôm nay, mẹ đã nướng xong một cái bánh đào ngon tuyệt và để cả khuôn bánh bên bệ cửa sổ chờ cho nguội. Chúng tôi còn có bơ lạc và mứt trong tủ đồ khô nữa. Tôi sẽ ổn thôi. "Chúc bố mẹ vui vẻ!" Tôi nói với bố bằng giọng người lớn nhất có thể.

Bố mỉm cười, đội chiếc mũ yêu thích của mình lên đầu và ngồi vào đằng sau tay lái. Tiếng động cơ gầm lên, bố đánh xe chạy ra khỏi lối vào nhà, phi xuống đường, rồi biến mất đằng sau ngọn đồi trên phố Baker. Ban đầu, mẹ không bám theo ngay sau bố. Khi tôi quay đầu nhìn trở lại sang nhà Carter, mẹ thậm chí còn chưa khởi động chiếc xe. Mẹ ngồi ở ghế lái, hai mắt mẹ chăm chăm nhìn vào tôi. Ánh mắt mẹ có gì đó sắc lạnh. Gần như làm tôi đau nhói. Tôi không nói dối đâu, nó giống như thể có những ánh đèn laser nhỏ xíu bắn ra từ trong mắt mẹ và đốt cháy làn da của tôi. Tôi cố gắng giữ ánh mắt mình nhìn vào mắt mẹ. Bố vẫn luôn nói với tôi rằng giữ sự giao tiếp bằng ánh mắt là rất quan trọng, bất luận tình huống gặp phải có thiếu thoải mái tới đâu đi nữa, nhưng tôi không thể - tôi phải quay mặt đi. Khi tôi làm thế, mẹ khởi động ô tô nhà Carter, đổi số rồi lao xe xuống đường đuổi theo sau bố.

Bụi bay phất phơ trong không khí trên lối đi dẫn vào nhà Carter. Mặt trời đang lặn dường như rất hòa hợp với khung cảnh, ánh nắng nhập nhoạng mờ mờ ảo ảo chiếu lên những viên sỏi.

Tôi thả quả bóng chày xuống và bước vào trong nhà.

Tôi có thể nghe thấy tiếng đập mạnh trước khi bước qua cánh cửa dẫn vào phòng bếp, tiếng kim loại đập vào kim loại rất to phát ra từ dưới tầng hầm.

Tôi đưa tay nắm lấy quả đấm cửa, một phần trong tôi hi vọng cánh cửa dẫn xuống hầm đã bị khóa. Nhưng không hề, quả đấm bằng đồng bị vặn và cánh cửa bật mở. Những tiếng keng, keng, keng đều đều vọng lên từ bên dưới.

Tôi bước xuống cầu thang.

Cô Carter đang đứng bên cạnh vệt máu khô dính trên sàn. Bằng một cách nào đó, cô ấy đã vòng được cánh tay quanh khung kim loại của chiếc giường xếp và đang bận rộn vung nó như vung một cây gậy bóng chày, đập vào đường ống nước. Mỗi lần vung lại kèm theo một tiếng lẩm bẩm, rồi cô ấy hạ thấp cái giường xếp, và tiếp tục vung nó trở lại cạnh sườn, rồi xoắn lại, cô ấy sử dụng sức nặng của mình để đẩy chiếc giường trở lại đằng sau. Nghĩ đến chuyện một cổ tay đang bị còng vào ống nước, còn tay kia bị còng vào bên cạnh sườn của cái giường, thực là một điều kì diệu khi cô ấy không tự làm gãy tay mình.

Khi cái giường đập vào đường ống nước, tôi nhìn thấy nó rung lên bần bật và truyền sang cả người cô ấy, chỉ riêng cái sự rung lắc đó thôi chắc hẳn đã đau đớn lắm rồi.

Chẳng rõ cô ấy có nhìn thấy tôi hay không, nhưng cô ấy không nói gì hết. Tóc của cô ấy xô lệch cả đi, và mồ hôi chảy thành giọt trên trán cô ấy.

"Tầng hầm sẽ bị ngập nước đấy, cô biết mà." Tôi nói. "Nếu bằng cách nào đó cô có thể bẻ gãy một cái ống nước to đùng như thế, nước có thể tràn ra, ngập kín tầng hầm này trong vòng một giờ, và như thế cô sẽ... bị xích với ống nước và với cái giường, cô sẽ phải bì bõm ngụp lặn bên dưới mặt nước đấy."

Cô ấy hít một hơi thật sâu và dịch chuyển lại vị trí của cái giường xếp, chuẩn bị cho cú đập tiếp theo. "Nếu đập gãy được đường ống nước, tôi có thể trượt cái còng ra khỏi một đầu đường ống và đi lên trên."

"Ống nước sẽ bị vỡ trước khi cô có thể bẻ gãy được nó hoàn toàn, sẽ rất, rất lâu đấy. Và rồi tất cả chỗ nước đó sẽ tràn trề ra ngoài. Bây giờ muốn đập cái giường trong tình trạng như thế này đã khó rồi. Cô có thể tưởng tượng ra sẽ khó khăn tới mức nào khi hàng lít nước lạnh ngắt như băng ào ra vì những gì cô làm không? Cháu không nói kế hoạch mà cô nghĩ ra là một kế hoạch tồi. Cháu chỉ nghĩ là nó có chút thiếu sót, chỉ vậy thôi. Có lẽ cô cần cân nhắc kĩ thêm trước khi tiếp tục. Mà dù sao thì trông có vẻ cô sẽ cần nghỉ ngơi một chút cái đã."

Cô ấy thả cái giường xuống bên cạnh. Cái còng giật mạnh cổ tay cô ấy, như muốn kéo cô ấy ngã xuống, nhưng cô ấy vẫn giữ chặt. "Không phải cậu đang định cố ngăn cản tôi đấy chứ?"

Tôi nhún vai. "Cháu muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra."

Cô ấy lườm tôi, đôi mắt đỏ ngầu và sáng lấp lánh những giọt nước mắt. Cô ấy thở gấp. Tôi không khỏi tự hỏi cô ấy đã tiến hành cái kế hoạch nhỏ này trong bao lâu rồi. Có lẽ mẹ đã tảng lờ cho cô ấy làm thế. Tôi dám cá cô ấy đã đập cái đường ống kia nhiều giờ rồi.

"Vậy là cậu cũng chẳng quan tâm gì nếu tôi chết ở dưới này sao?"

Tôi không nói gì.

"Nếu tôi chết vì ngạt nước hoặc bố mẹ cậu giết tôi, chuyện đó cũng chẳng khiến cậu bận tâm phải không? Tôi đã làm gì để phải chịu đựng những chuyện này? Tôi không hề làm hại ai hết. Chồng tôi đánh tôi, cậu nhớ chứ?"

Cô ấy ngồi phịch xuống cạnh giường, vẻ mặt hờn dỗi.

Thật là buồn cười. Mặc dù cô ấy lớn tuổi hơn tôi, nhưng đôi lúc tôi lại nhìn thấy trong biểu cảm và hành động của cô ấy hình ảnh của một cô gái nhỏ tuổi hơn rất nhiều. Thi thoảng tôi lại nhìn thấy một cô gái nhỏ tuổi hơn tôi rất nhiều, luôn lo sợ và không chút tự tin, luôn chờ đợi một người lớn (hoặc một cậu nhóc) nhảy vào và cứu giúp.

Là một người trưởng thành nhìn lại khoảnh khắc ấy, giờ đây tôi nhận ra tôi đã nhìn thấy biểu cảm y hệt như thế hàng ti tỉ lần. Khi một ai đó gặp rắc rối, họ mong chờ, họ chờ đợi, một ai đó có sức mạnh dang tay ra giúp họ. Tôi nghĩ ấy là bởi vì đó là cái cách mà những chuyện như thế diễn ra trong phim và trên ti vi. Anh hùng luôn xuất hiện vào phút cuối, ngăn cản tội ác và cứu giúp những người đang gặp hiểm nguy khỏi cái chết, đó là khi tất cả những cách giải quyết khác đã trở nên vô hiệu. Tiếp theo sẽ tới những giọt nước mắt, có thể là một cái ôm, tiếp theo là quảng cáo giữa giờ giải lao trước khi người ta kết thúc chương trình.

Cuộc sống thực tế không giống như vậy. Tôi đã nhìn thấy nhiều mạng sống phải chấm dứt, nhiều đến nỗi tôi không thể đếm nổi, và tất cả họ dường như có chung một nỗi mong ngóng như thế vào phút cuối, đôi mắt của họ luôn nhìn chằm chằm vào cửa, chờ đợi ân nhân cứu mạng của họ xuất hiện. Nhưng người đó không đến. Trong thực tế cuộc sống, ân nhân thật sự duy nhất chỉ có thể là chính bản thân mình.

Cô ấy đã thành công, đập tróc được lóp sơn bao ngoài ống nước, chỉ thế thôi, không gì hơn. Thậm chí một vết lõm cũng không. Nhưng cô ấy đã cố gắng, và đó là điều mà tôi thấy hết sức quan trọng. Trò chơi trở nên nhạt nhẽo khi cuối cùng họ chấp nhận bỏ cuộc.

Và cô ấy sẽ bỏ cuộc. Cuối cùng là thế. Họ luôn như vậy.

"Nếu cậu thả cho tôi đi, tôi sẽ không nói gì hết." Cô ấy nói. "Tôi hứa là tôi sẽ không nói. Simon là một gã tồi - anh ta xứng đáng phải gánh chịu điều đó. Bố mẹ cậu đã ban cho tôi một ân huệ. Họ đã giúp tôi được tự do. Tôi nợ họ. Họ không cần phải lo lắng về tôi đâu. Tôi hứa. Tất cả chúng ta đều có thể thoát khỏi chuyện này."

"Cô phá vỡ quy tắc rồi." Tôi nói nhỏ. "Đáng tiếc thay, cô sẽ phải chịu hậu quả."

"Tôi phá vỡ thế nào cơ chứ? Bằng cách để chồng tôi đánh tôi sao?"

"Tốt hơn cô nên thử nghĩ xem tại sao chồng cô lại đánh cô, cô không nghĩ thế sao?"

Một giọt nước mắt nữa rớt ra khỏi mắt cô ấy và chảy xuống gò má. Cô ấy cố tìm cách lau nó đi, nhưng cái còng đang giữ chặt cả hai tay cô ấy. Cô ấy không thể chạm tay tới mặt.

Ngồi xuống bên mép cái giường xếp, tôi rút chiếc khăn tay từ túi quần sau ra và thấm giọt nước mắt đó đi. Cô ấy nhìn tôi chăm chăm nhưng không nói gì.

"Cháu tìm thấy bức ảnh rồi."

"Bức ảnh nào?"

"Ồ, cháu nghĩ cô biết là bức ảnh nào chứ."

Nghe thế, mặt cô ấy biến sắc. "Cậu phải giấu nó đi."

"Mẹ ở đó cùng với cháu. Mẹ đã lấy được nó. Cháu không biết mẹ đã làm gì với nó."

"Bố cậu vẫn chưa nhìn thấy nó à?"

"Chưa." Tôi nói với cô ấy. "Nhưng như thế không có nghĩa là bố sẽ không nhìn thấy."

"Nhưng cậu sẽ không kể cho ông ấy, phải vậy không?"

Tôi không trả lời, nhưng tôi đoán như thế là đã cho cô ấy câu trả lời rồi.

"Nếu nhìn thấy bức ảnh, ông ấy sẽ không chỉ làm hại tôi, mà còn truy đuổi cả mẹ của cậu nữa. Đó là điều mà cậu muốn sao?"

Một lần nữa, tôi không nói gì.

Câu thành ngữ ẩn dụ để chỉ những sự việc rất nghiêm trọng, rất rõ ràng nhưng mọi người lại tránh muốn nhắc tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro