Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký

Bố và mẹ trở về khi tôi vẫn còn đang say giấc. Nhưng thành thật mà nói, tôi chỉ giả vờ ngủ say thôi, nếu không thì sao tôi có thể nghe tiếng họ trở về cho được.

Thoạt đầu là tiếng quát tháo ầm ĩ nhưng tôi không thể nào nghe rõ từng câu chữ. Mẹ và bố chưa cãi nhau bao giờ, và tôi chẳng thể nào tưởng tượng ra cảnh hai người đang tranh cãi ngoài kia, một người hàng xóm nào đó có thể nghe thấy lắm chứ, thế mà hai vị phụ huynh kia cứ ở đó - gào toáng lên ở lối đi dẫn vào nhà.

Tôi không thể không nghĩ về hình ảnh chú Carter la mắng cô Carter và mẹ ngày hôm qua.

Mọi thứ bỗng nhiên im bặt, chắc hẳn hai người đã nhận ra mình đang làm gì. Tiếng cánh cửa nhà mở ra rồi đóng vào, sau đó là những bước chân giận dữ nện bình bịch khắp phòng khách. Tôi nghĩ bố đã ném tung bộ chìa khóa ô tô. Vì chúng rơi lẻng xẻng từ trên mặt bàn bếp xuống sàn nhà. Còn mẹ chỉ nói: "Anh muốn làm gì thì làm. Em sẽ không tham gia vào việc đó đâu." Thế rồi mẹ giậm chân huỳnh huỵch, đi qua cửa phòng tôi và tiến thẳng vào phòng ngủ, cánh cửa đóng sầm một tiếng rất to phía sau.

Im lặng.

Âm thanh tĩnh lặng lớn nhất mà tôi từng được nghe.

Tôi có thể hình dung ra cảnh tượng bố đang đứng trong bếp, mặt đỏ phừng phừng. Hai tay siết chặt lại rồi mở xòe ra, rồi lại siết chặt.

Tôi kéo tấm chăn qua một bên và trèo khỏi giường, đi rón rén rồi áp tai lên cánh cửa.

"Chàng trai của bố?" Giọng bố thốt lên đau đớn ở phía bên kia cánh cửa.

Tôi giật mình nhảy lùi về phía sau, suýt nữa thì ngã trượt chân, tim tôi đập thình thịch khi nghĩ đến chuyện quay lại cuộn mình trên giường trong sự che chở của những tấm chăn.

Tôi sẽ không bao giờ làm được.

"Chàng trai? Con dậy chưa?"

Tôi với tay cầm nắm cửa, vặn nó rồi kéo cánh cửa mở ra, chắc chắn và mau lẹ. Dáng người của bố che kín lối ra vào, các đường nét của bố tối lại và khuất bóng vì ánh đèn bếp đang cháy bập bùng phía sau. Một bàn tay vẫn giữ nguyên ở vị trí chiếc nắm cửa lúc cánh cửa chưa mở, tay còn lại đang cầm thứ gì đó sau lưng.

"Thức khuya học bài à, anh bạn?"

Sự giận dữ trong giọng nói của bố khi nói chuyện với mẹ đã hoàn toàn biến mất hoặc đã được che đậy một cách thông minh, bởi vì tôi chẳng lần ra chút gì cáu giận trong giọng nói đó nữa. Khuôn mặt ông chẳng biểu lộ gì ngoài nụ cười tươi và đôi mắt sáng lấp lánh.

Có lần bố đã dạy tôi về tầm quan trọng của biểu đạt cảm xúc. Bố bảo rằng lúc nào tôi cũng nên xác định rõ cảm xúc được mong đợi ở tôi trong một tình huống cụ thể và đảm bảo nó sẽ luôn tự tin và thành thực ở ngoài mặt, không cần biết cảm xúc thực sự sâu bên trong tôi là gì. Hai bố con tôi đã luyện tập biết bao nhiêu lần.

Bố nở nụ cười y hệt mèo Cheshire, và thực sự tôi chẳng có cách nào biết được cảm xúc thực của ông là gì, hoặc là tôi chẳng muốn biết. Nếu bố nghi ngờ tôi biết ông đang có cảm giác khác ngoài cảm giác hạnh phúc thì tối hôm đó sẽ chẳng trôi qua êm ả cho mẹ hoặc cho tôi.

"Con không muốn đi ngủ cho đến khi bố mẹ về nhà. Để phòng trường hợp nếu bố mẹ cần con giúp gì đó."

Bố với tay ra và xoa mái tóc tôi. "Con đúng là anh lính nhỏ bé của bố, không phải sao?"

Tôi gật đâu.

"Thực sự là bố rất mong con sẽ giúp bố việc nho nhỏ này, nếu con nghĩ con sẵn lòng thực hiện. Giống như mình đang vui vẻ ấy?"

Một lần nữa, tôi gật đầu.

"Hãy đi lấy cái bát nhựa lớn đựng salad của mẹ ở trong tủ bếp và gặp bố dưới tầng hầm nhé! Bố có một chút bất ngờ nho nhỏ cho vị khách của chúng ta." Bố kéo một chiếc túi giấy từ phía sau lưng ra và giơ nó lên, lắc lắc nhẹ cái túi. Có tiếng của thứ gì đó đang cào cào bên trong. "Việc này sẽ vô cùng hay ho!" Bố mỉm cười.

Lần này tôi biết, bố thực sự đang rất hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro