Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Emory

Ngày 2 - 8:06 sáng

Bé yêu ơi, bé phải dậy đi thôi. Ngủ gà gật mãi thế này không tốt cho sức khỏe đâu, không tốt một tí ti nào hết.

Emory quờ quạng tay vào không gian xung quanh cô, vào màn sương mù dày đặc bao phủ lấy tâm trí cô. Khi hai mắt bật mở, chúng chẳng nhìn thấy gì hết. Cô chỉ có thể biết được chúng đang mở bởi vì chúng khô rát - hơi lạnh thổi vào hai con ngươi có cảm giác thô ráp như có sạn trong mắt, cô phải nhắm sập hai mắt lại lần nữa. Cô muốn trở người nhưng không thể.

Có kẻ nào đó đang giữ chặt cô! Có kẻ nào đó đang đè cô nằm bẹp xuống, dính chặt vào sàn nhà bê tông. Chúa ơi, đừng để hắn móc mắt của con! Đừng để hắn cắt mất lưỡi của con! Cô nằm bẹp dưới sàn nhà, chờ đợi cơn đau ập đến khi lưỡi dao cắm sâu vào giác mạc và khoét gọn hai con mắt ra, hoặc một bàn tay bóp chặt lấy cổ họng và tạo một lực vừa đủ để cô phải há miệng ra, và...

Thư giãn nào, bé yêu. Đó chỉ là cái băng ca thôi mà. Bé không nhớ sao? Cái thứ quái quỷ bằng kim loại đó đã đổ ập xuống khi bé cố liếm chút nước ít ỏi như một con chó hoang.

Mọi kí ức lập tức ùa về, tiếp theo là một cơn đau khủng khiếp ở thái dương, cô nghĩ có thể cô sẽ ngất đi lần nữa. Emory sờ tay lên trán, những ngón tay của cô nhớp nháp, dinh dính vì máu khô.

Chí ít thì bé cũng uống được vài ngụm nước trước khi tất cả địa ngục sụp đổ lên đầu bé rồi chứ hả? Chẳng biết bé thế nào chứ ta đang héo hon đi đây.

Dựa vào tình hình cổ họng lúc này thì hẳn cô vẫn chưa uống được gì.

Lúc đầu, cổ tay của cô không đau. Cô không cảm thấy gì cho tới khi cô nhích người và cố gắng bò ra khỏi bên dưới cái băng ca, nhưng khi cơn đau thực sự tới, nó ùa đến rất nhanh. Cô cảm giác như thể bàn tay cô đang đứt rời khỏi phần còn lại của cánh tay ngay tại vị trí cổ tay, dường như có những cái răng đầy giận dữ đang nhai xé làn da và cắn đứt từng đoạn xương. Cô muốn hét lên, nhưng tất cả những gì thốt ra khỏi cái cổ họng khô rát của cô chỉ là tiếng làu bàu khe khẽ.

Giữa cơn đau của cổ tay và cái đầu, cơn bất tỉnh đang nhăm nhe ập đến quật ngã cô lần nữa. Nhưng cô chống lại nó. Emory tự nhủ với bản thân rằng miễn là cô còn cảm nhận được cơn đau thì cô vẫn còn sống, và miễn là cô còn sống thì cô sẽ hồi phục, bất luận tình trạng hiện tại của cô có tệ đến mức nào.

Ồ, hay lắm cô bé. Nữ cường nhân, nghe khiếp nhỉ! Chẳng có gì nổi bần bật trên đài truyền hình quốc gia hơn là một cô bé tai thì bị xẻo mất, tay thì què cụt một bên, ngồi đó kể cho cả thế giới nghe câu chuyện cô ấy đã sống sót như thế nào. Matt Lauer* hẳn sẽ hứng thú lắm với câu chuyện. "Bạn đã làm thế nào khi mà bàn tay của bạn đứt rời cả ra và máu me bắt đầu phun tóe loe? Tôi nghĩ cảm giác được tự do rất là sung sướng, nhưng quỷ thần ơi, tôi dám cá hẳn là phải đau như dao cứa, phải vậy không?"

Cô đang chảy máu sao?

Dùng bàn tay lành lặn, Emory với ra sau, chạm tay vào phần mô và cơ bắp đang sưng vù lên chỗ cái còng. Có máu chảy ra, nhưng không nhiều lắm. Cái còng đã làm trầy hết phần da xung quanh, nhưng đó không phải cái mà cô quan tâm nhiều nhất. Cô để dành cơn hoảng loạn thực sự cho phần xương cổ tay đang nhô ra với một góc hết sức kì dị khi cô chạm tay vào nó. Nó vẫn chưa đâm thủng da tay, nhưng chỉ cần quá thêm một chút thì không phải là không thể. Khi cô cố di chuyển cổ tay, cơn đau nhói khiến cô lả cả người đi, cô hít vào một hơi thở sâu giữa hai hàm răng cắn chặt.

Cổ tay cô chắc chắn đã bị gãy. Trong lúc này, cô cảm thấy mừng vì mình không thể nhìn thấy gì.

Có thứ gì đó mách bảo cô rằng cô cần phải đứng dậy, và trước khi có thêm thứ khác thúc giục cô phải tiến hành ngay đi thôi, thì cô đã làm như thế, cái cổ tay thương tật thảm hại của cô yếu ớt nắm lấy cái băng ca rồi kéo nó cho tới khi nó đứng vững vàng và thăng bằng trên bốn bánh xe. Tiếp đó, Emory đứng dậy, chờ đợi trong sự im lặng tuyệt đối vây quanh cái cơ thể đang run lên bần bật và tựa vào chiếc băng ca, đón nhận cơn đau chuẩn bị ập tới.

Cơn đau dội qua người cô như một cơn sóng. Không chỉ cổ tay mà cả hai chân và hai cánh tay nữa. Cô không dám chắc mình đã bất tỉnh trong bao lâu, nhưng rõ ràng là phải tính bằng giờ chứ không phải bằng phút. Mỗi centimet trên người cô nóng bừng vì tê, tiếp sau đó là đau nhói như kim chích, rồi cuối cùng là những cơn co giật cực mạnh ập đến, nhất mực phải ở lại thêm một lúc thật lâu.

Lần này, cô không gào thét nữa. Cô quá sốc khi nhận ra cô đang tự làm ướt cơ thể mình, lần đầu tiên kể từ lúc cô tỉnh dậy tại nơi này. Dòng nước âm ấm nhỏ xuống hai bên chân và rớt thành vũng dưới những ngón chân.

Emory đứng ở đó khi giọng của Rod Stewart đột nhiên vang lên ầm ĩ từ trên đầu, giai điệu của bài Meggie May.

Cô đúng im lìm ở đó, tự hỏi còn bao lâu nữa thì mình sẽ chết.

*Người dẫn chương trình thời sự nổi tiếng ở Mỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro