Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký

Buổi sáng hôm sau thực sự là một ngày hè đẹp trời, thế là tôi quyết định sẽ đi dạo một chút thay vì dành cả ngày giam mình trong căn nhà tù túng. Tôi không đi quá lâu, nhiều lắm cũng chỉ một tiếng đồng hồ - vừa đủ thời gian để kiểm tra con mèo của tôi, ném vài viên đá lướt nhảy trên mặt hồ, và xác nhận chắc chắn phần xương cốt mai táng dưới lòng hồ của chú Carter đã nằm lại vĩnh viễn với mẹ thiên nhiên, rồi quay về.

Chiếc xe Plymouth màu xanh lá cây đã quay lại.

Nó đỗ trên con đường phía trước nhà Carter, bên trong xe không có người. Tôi tiến lên phía trước. Động cơ vẫn còn nóng đủ để phát ra những tiếng tanh tách, và khí thải từ ống xe vẫn còn phất phơ trong không khí. Không thấy bóng dáng người đàn ông ngày hôm qua đâu.

Vẫn cẩn thận giấu mình sau những đám cây bụi và hàng cây dày san sát, tôi tiến lại gần hơn nữa.

Những chiếc chìa khóa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời vẫn đang cắm lủng lẳng chỗ ổ khóa.

Ông ta là một người cả tin.

Nếu chìa khóa vẫn còn cắm nguyên trong ổ, thì tức là chiếc xe không bị khóa.

Tôi thò đầu lên cao trong vài giây ngắn ngủi và liếc nhìn sang phía nhà Carter.

Cửa chính vẫn đóng, nhưng có gì đó không đúng. Có cảm giác căn nhà không hề trống vắng.

Ông ta chắc chắn đang ở trong đó, ông ta còn có thể ở đâu được nữa?

Cửa bên ghế lái của chiếc xe đối diện với nhà Carter, còn cửa bên ghế hành khách thì nhìn ra con phố.

Tôi chẳng thể làm gì khác là dồn hết can đảm và hít một hơi thật sâu rồi phóng ra từ chỗ đang đứng nấp và lao đến một điểm dừng trên con đường lát sỏi chỗ cửa hành khách. Tôi có thể nhìn rõ ràng vào bên trong nhà Carter qua cửa sổ của chiếc ô tô - điều đó có nghĩa là nếu có ai đó bước ra khỏi nhà Carter, người đó cũng có thể nhìn thấy tôi. Nhưng tôi đâu có nhiều sự lựa chọn, tôi sẽ phải chạy đi thật nhanh vậy.

Tôi giật tay nắm cửa và kéo nó về phía mình cẩn thận hết mức có thể. Nó phát ra tiếng két như để phản đối. Lúc đầu tôi đã nghĩ tiếng mở cửa đủ to để người đàn ông kia nghe thấy, thế nên tôi cứ để cửa mở mà cúi xuống thật nhanh, liếc nhìn vào trong căn nhà từ dưới gầm xe. Một phút trôi qua và ông ta không bước ra, tôi lại đứng dậy và bước vào bên trong.

Chiếc Duster có ghế ngồi bọc da màu đen với cần số thò lên từ dưới sàn xe, trên đỉnh cần số là tay nắm hình quả bóng màu đen với số tám ở trên, đó có lẽ là cái cần số tuyệt nhất mà tôi từng nhìn thấy trong suốt những năm tháng tồn tại trên hành tinh này, và ngay lúc ấy, tại chỗ đó, tôi đã thề sẽ chọn một cái tương tự ngay khi tôi đủ tiền mua chiếc xe hơi đầu tiên cho mình. Việc mua bán nói vào lúc ấy vẫn còn xa vời, nhưng lên kế hoạch thích hợp là điều bắt buộc trong tất cả mọi việc từ mua xe cho tới xâm phạm, và đột nhập.

Tôi không có thời gian để lên kế hoạch chỉn chu cho vụ xâm phạm và đột nhập lần này, và khi tôi đưa tay chạm vào cái hộc đựng đồ trước mặt, tôi đã thầm cầu nguyện Chúa trời trên cao kia rằng đừng để cái hộc bị khóa. Nếu nó mà bị khóa, tôi sẽ chẳng thể xâm nhập vào bên trong mà không có bộ đồ mở khóa, tôi đã vứt chúng trong ngăn kéo trên cùng của cái tủ đầu giường, bên dưới cuốn truyện Người Nhện mới nhất.

Cái hộc đựng đồ bật mở.

Tôi đã hi vọng tìm được một tờ đơn đăng ký hoặc loại giấy tờ nào đó để giúp xác định danh tính của người đàn ông kia, nhưng chỉ cần liếc nhìn qua, tôi đã phát hiện mình chẳng có được cái may mắn ấy. Trong hộc đựng đồ chẳng có loại giấy tờ nào hết. Tuy nhiên nó lại chứa một khẩu súng tương đối lớn. Tôi không biết nhiều về súng ống, và sẽ là nói dối nếu tôi bảo rằng trong những tình huống thông thường, chỉ cần liếc nhìn tôi cũng có thể nhận diện bất kì loại vũ khí nào. Nhưng thực sự là tôi đã nhận ra khẩu súng này, bởi vì vừa mới một tháng trước, tôi đã cày hết các tập trong bộ phim Dirty Harry và đây rõ ràng là khẩu súng tương tự với khẩu mà nhân vật của Clint Eastwood ưa thích sử dụng trong loạt phim đó.

Một khẩu .44 Magnum, khẩu súng ngắn uy lực nhất thế giới, là loại súng có thể bắn vỡ sọ của bạn, đặc biệt nếu bạn là một tên tội phạm kém may mắn.

Tôi không phải một tên tội phạm kém may mắn. Tôi là một gã tội phạm thông minh. Tôi đưa tay cầm lấy khẩu súng, ấn mở ổ đạn và dốc ngược ra sau, đổ hết các viên đạn vào trong lòng bàn tay. Tôi cất chúng vào trong túi quần, lắp lại ổ đạn và đặt khẩu Magnum trở lại hộc đựng đồ ngay ngắn chính xác như khi tôi tìm thấy nó.

Khi ông Người Lạ quyết định rút súng ra (đó là một việc mà tôi khá chắc chắn là sẽ xảy ra trong tương lai gần), tôi sẽ đắc chí khi biết rằng món vũ khí của ông ta có hiệu quả chẳng hơn gì một khẩu súng phun nước. Nếu có dụng cụ ở đây, tôi đã tháo bỏ kim hỏa và để đạn ở lại - và tôi đã nghĩ đến chuyện làm như thế, nhưng điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải chạy vào trong nhà rồi quay lại, hiện ra lồ lộ ngay trước cửa nhà Carter. Mạo hiểm như thế nghe có vẻ không khả thi cho lắm. Nếu có cơ hội khác, tôi sẽ cân nhắc lại việc này.

Khẩu súng đã bị vô hiệu hóa và được nhét lại vào chỗ mà tôi tìm thấy nó, tôi đóng cái hộc đựng đồ lại và lần mò bên dưới ghế ngồi. Ngoại trừ một tờ giấy gói bánh mì cũ vẫn còn dính mù tạt, tôi không tìm được gì khác. Ghế phía sau cũng không có gì.

Người đàn ông (có khả năng là cớm nhưng rất có thể là không phải) vẫn là một bí ẩn, một bí ẩn mà tôi quyết tâm tìm cho ra.

Tôi muốn lục tìm thử cốp xe nữa, nhưng linh cảm và các giác quan nói với tôi rằng tôi đã mạo hiểm quá xa rồi, thế nên tôi trườn ra khỏi xe, nhẹ nhàng đóng cánh cửa bên ghế hành khách lại, rồi trở lại chỗ núp an toàn sau những bụi cây.

Cẩn thận giấu mình giữa những cây sồi lớn nhất, tôi tiến gần đến căn nhà của gia đình Carter. Khi đến được chỗ song song với hàng hiên phía trước, tôi chạy vụt qua bãi cỏ và quỳ thụp xuống bên dưới cửa sổ phòng khách.

Tôi nhắm mắt lại và lắng nghe.

Có lần bố đã nói với tôi rằng các giác quan của chúng ta bình thường vẫn có thể hoạt động cùng lúc với nhau, nhưng nếu bạn ngăn một hoặc hai giác quan hoạt động và tập trung vào những cái còn lại, chúng sẽ làm việc tốt hơn. Tôi thường thấy lời của bố nói rất phải, và dường như việc nhắm mắt giúp cho đôi tai của tôi có thêm chút năng lượng.

Tôi nghe thấy tiếng ông Người Lạ đang sục sạo khắp căn nhà từ bên trong, cái đó thì nghe thấy rất rõ. Tôi khá là chắc chắn ông ta đang ở trong phòng khách ngay phía trên đầu tôi.

Tôi nghe thấy tiếng rơi vỡ rất to.

Có vẻ như nó phát ra từ trong phòng khách, nhưng tôi không nhớ có thứ gì ở trong đó có thể phát ra tiếng động như vậy, và tôi có một trí nhớ cực kỳ tốt. Bố thường bắt tôi bước vào một căn phòng xa lạ, rồi ngay lập tức nhắm chặt mắt và kể lại tất cả những gì mà tôi có thể nhớ được, cả vị trí chính xác mà vật đó được đặt. Để luyện tập, chúng tôi sẽ tới thăm những căn nhà được rao bán vào những hôm mở cửa tự do và đi hết phòng này sang phòng khác. Sau khi tập xong với một căn nhà, chúng tôi sẽ tiếp tục chuyển sang căn nhà tiếp theo, và nếu có đủ thời gian, chúng tôi sẽ tập thêm với một căn nữa sau đó. Đã từng có lần chúng tôi ghé qua tất cả là sáu căn nhà chỉ trong một ngày. Khả năng ghi nhớ nội thất bên trong một căn phòng của tôi đã đạt đến mức gần như một bức ảnh chụp lại, bố đã nói với tôi như thế đầy tự hào. Tuy nhiên, khả năng của bố thậm chí còn tốt hơn nữa - vào bữa tối hôm đi xem cả sáu căn nhà, bố bảo tôi nhớ lại nội thất bên trong từng căn phòng của ngôi nhà thứ hai. Tôi không chuẩn bị cho bài kiểm tra lần hai này, và mặc dù tôi có thể nhớ một vài chi tiết, nhưng không thể nhớ được tất cả. Nhưng bố thì dường như nhớ được mọi thứ. Bố dường như...

"Đến tưới cây đấy hả nhóc?"

Giọng nói khiến tôi giật thót cả tim, tôi gần như hồn lìa khỏi xác khi quay người lại và mặt đối mặt với cái người phát ra tiếng nói ấy. Ông Người Lạ đang đứng ngay sau lưng tôi, hai mắt ông ta nhíu lại, khuôn mặt đầy những nếp nhăn khắc nghiệt cho thấy dường như đã có quá nhiều điều xấu xa trong cuộc đời người đàn ông này. Ông ta đang xoay xoay một cái búa giữa những ngón tay mập mạp.

"Cô chú Carter đi nghỉ lễ, và cháu nghĩ là mình nhìn thấy có ai đó đi lại bên trong nhà của họ." Tôi vội thốt lên. Đó có vẻ là một lí do hợp lí để giải thích vì sao tôi lại ở đây. Thi thoảng những câu trả lời đơn giản nhất lại là tốt nhất, bởi nếu như bạn nói dối thì khi tiến sâu hơn vào cuộc hội thoại, những lời nói dối đó có thể sẽ bắt đầu đấu đá nhau, xoắn lại trong cổ họng bạn và khiến bạn nghẹt thở.

"Đó có thể là anh bạn đồng nghiệp của ta tên Smith." Ông Người Lạ đáp. "Cũng giống như ta và ông chủ của ta, Smith cũng rất lo lắng bởi người hàng xóm của nhóc vẫn chưa báo cáo tình hình công việc suốt mấy ngày qua. Ta nghĩ mình đã nói Carter không hề xin nghỉ phép trước khi rời đi. Tất cả những điều này rất là đáng lo ngại đấy."

Tôi chẳng thể nhớ ra liệu ông ta có nhắc đến điều đó hay không khi chúng tôi nói chuyện với nhau hôm trước, nhưng dù thế nào tôi vẫn gật đầu. "Bác không nên vào nhà họ như thế. Có lẽ cháu nên gọi cảnh sát."

"Ta nghĩ đó sẽ là một điều rất tuyệt." Ông Người Lạ nói. "Cháu muốn gọi điện trong nhà kia hay về nhà cháu nào?"

Lão quái thai.

Bàn tay không cầm gì của ông Người Lạ thúc vào vai tôi. Tôi cúi xuống, quay người rồi đứng dậy bên cạnh ông ta.

Ông ta phì cười và gõ gõ lên cửa sổ, rồi cong ngón tay ra hiệu "Đến đây đi". "Bình tĩnh nào nhóc. Ta chỉ muốn gọi Smith ra ngoài thôi mà."

Có tiếng rầm rầm phát ra từ phía nhà tôi, và tôi nhìn thấy chiếc Porsche của bố đang lao lên đường dẫn vào nhà. Bố bước ra khỏi ghế lái, mẹ bước ra khỏi ghế hành khách ở bên cạnh. Họ vừa nói chuyện thì thầm với nhau vừa nhìn chằm chằm vào ông Người Lạ và tôi. Họ tiến lại gần, bố nở nụ cười tươi rói có thể thắp sáng cả một căn phòng, còn mẹ thì ôm lấy tay bố. Mẹ đang mặc chiếc váy hoa màu xanh lá cây rất xinh xắn, nó thướt tha quấn lấy chân mẹ theo mỗi bước đi. Trông họ như vừa bước ra từ một cuốn tạp chí.

Bố đưa tay ra với phong thái mà chắc chắn là để mời chào một cái bắt tay nồng ấm. "Xin chào quý ông tốt bụng. Ông là bạn của gia đình Carter sao?"

Ông Người Lạ cũng mỉm cười đáp lại. "Thực ra tôi làm việc cho ông chủ của cậu ấy. Cậu ấy đã không tới chỗ làm kể từ thứ Ba và mọi người ở công ty đang cảm thấy có chút bất an. Tôi nghĩ mình nên lái xe qua đây một chuyến, xem thử mọi chuyện ra sao."

Cánh cửa lưới phía trước của nhà Carter đập sầm, và tất cả chúng tôi cùng quay lại. Một người đàn ông dáng người rắn chắc, có mái tóc dài màu vàng hoe và đeo cặp kính dày cộp bước xuống khỏi hàng hiên. Thay vì tiến lại gần, người đàn ông này tựa lưng chỗ lan can và lôi ra một bao thuốc Marlboro Reds. Tôi nhìn ông ta quẹt một que diêm bằng ngón cái tay phải, làm bùng lên ngọn lửa rồi châm vào điếu thuốc mà lúc này, bằng một cách nào đó đã tìm được đường nằm yên vị trên miệng ông ta, mặc dù tôi không hề nhìn thấy ông ta rút nó ra khỏi bao.

"Đó là đồng nghiệp của tôi, tên là Smith."

Ông Smith làm động tác vờ chạm tay vào một chiếc mũ không hề tồn tại thể hiện cho lời chào, rồi tiếp tục theo dõi chúng tôi từ đằng xa. Hai con mắt của ông ta nhìn theo mẹ lâu hơn mức cần thiết, và tôi biết có thể điều này sẽ khiến bố bực mình, mặc dù bố không thể hiện ra. Thay vào đó, bố chỉ nói một cách thân mật: "Rất vui được quen biết anh." Rồi ông quay sự chú ý trở lại ông Người Lạ. "Tôi chưa biết tên anh nhỉ?"

Ông Người Lạ mỉm cười. "Không, tôi không nghĩ là anh biết. Tôi là Jones."

"Và anh là cảnh sát phải không, Jones?"

Ông Người Lạ nghiêng đầu. "Tại sao anh lại nói thế?"

Ánh mắt bố vẫn tiếp tục nhìn vào mắt ông Người Lạ. "Con trai tôi kể rằng hôm qua anh có mang theo phù hiệu."

Ông Người Lạ, trái lại, không nhìn bố mà cúi xuống nhìn tôi. "Tôi không biết tại sao cậu bé lại nói như vậy. Chắc hẳn là cậu bé đã nhầm." Ông ta nháy mắt nhanh với tôi rồi đưa tay xoa xoa tóc tôi trước khi quay lại nói chuyện với bố. "Gia đình Carter có nói với anh là họ đi đâu không?"

Bố lắc đầu. "Chúng tôi không thân thiết tới mức ấy."

"Họ có nói khi nào thì họ về không?"

"Tôi đã nói rồi đấy..."

"Hai nhà không thân thiết."

"Đúng thế."

Từ chỗ hiên nhà, ông Smith thả phần còn lại của điếu thuốc xuống sàn rồi di nát mẩu thuốc dưới gót của chiếc ủng màu đen thường nằm trên đôi chân của những gã chơi mô tô phong cách nổi loạn chứ không phải một gã đàn ông nhỏ thó đang đứng trước mặt chúng tôi. Ông ta chẳng cao hơn tôi là mấy. Nhưng giọng nói của ông ta thì trầm hơn tôi tưởng tượng, có vẻ cáu kỉnh. "Cậu Carter đang làm việc trong một dự án tương đối nhạy cảm cho ông chủ của chúng tôi, vì cậu ta không báo cáo rõ về chuyện đi nghỉ này với văn phòng, và có vẻ không thể nào liên lạc được với cậu ta, nên chúng tôi buộc phải cho rằng cậu ta đang 'đào tẩu' khỏi nhiệm vụ của mình. Nếu là như thế tất cả các giấy tờ liên quan, các tài sản thuộc sở hữu của ông chủ tôi cần phải được trả lại ngay lập tức. Chúng tôi hi vọng những giấy tờ đó sẽ ở đây, trong nhà của cậu ta, nhưng dường như không phải thế. Còn nếu chúng thực sự có ở đây thì chúng tôi vẫn chưa tìm thấy. Cậu Carter có bao giờ trò chuyện về công việc không? Có lẽ cậu ta từng nhắc đến công việc mà cậu ta đang làm chăng?"

"Chúng tôi không thân thiết tới mức đó." Bố nhắc lại một lần nữa. "Tôi rất xin lỗi khi phải nói rằng tôi thậm chí còn chẳng biết nghề nghiệp của anh Carter là gì."

"Cậu ta là một kế toán." Ông Người Lạ nói.

Tôi thấy ánh mắt ông ta đảo nhanh sang nhìn mẹ trong vài giây ngắn ngủi, và mẹ nhìn lại ông ta. Có gì đó được trao đổi chỉ qua cái liếc nhìn đơn giản ấy, nhưng tôi không biết đó là gì.

Ông Smith giơ hai tay ra phía trước mặt. Ông ta vẽ một hình vuông vào trong không khí.

"Cậu ta cất giữ giấy tờ tài liệu trong một cái hộp kim loại màu be cao chừng ba mươi centimet và dài sáu mươi centimet, chống cháy, và có khóa ở trên nắp. Giống như két an toàn của ngân hàng, nhưng lớn hơn. Tôi tìm thấy nó bên dưới giường ngủ của họ, nhưng bên trong trống hoác. Tôi rất muốn biết cậu ta đã làm gì với những thứ bên trong."

Nãy giờ mẹ vẫn giữ im lặng, giờ lên tiếng bằng giọng cứng rắn. "Tôi không nghĩ vợ chồng anh Carter sẽ vui lòng khi biết các ông đã lục lọi đồ của họ mà chưa xin phép để truy tìm cái hộp đó, bất luận bên trong có chứa gì. Tôi nghĩ tốt hơn hết xin mời các ông hãy đi đi cho. Theo tôi, khi nào vợ chồng anh Carter về, anh Carter sẽ liên hệ với văn phòng. Tôi nghĩ việc anh ấy không xin phép nghỉ cho đàng hoàng đơn giản chỉ là sơ suất thôi, chuyện này có thể giải quyết dứt điểm bằng một lời giải thích nhàm chán thông thường, thế là xong."

Ông Người Lạ mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười gượng, nụ cười mà bạn phải cố nặn ra trên mặt để tỏ vẻ lịch sự khi được phục vụ món tráng miệng dở tệ. "Tôi tin là cô nói đúng, tất cả chúng tôi đang phản ứng hơi thái quá." Ông ta cúi đầu với vẻ giễu cợt để thay cho lời chào tạm biệt. "Rất vui được gặp cả hai anh chị." Ông ta xoa tóc tôi lần nữa. "Anh chị có một cậu con rất ngoan ngoãn. Làm ơn hãy bảo giúp anh Carter gọi điện đến văn phòng ngay khi họ trở về."

"Chắc chắn rồi." Bố đáp.

Sau đó, hai người đàn ông thong thả bước về phía chiếc Plymouth đậu bên vệ đường, không ai trong hai người họ ngoái đầu nhìn lại. Bố, mẹ và tôi đứng im tại chỗ cho tới khi chiếc xe đi khuất hẳn, để lại đằng sau vệt bụi mù mịt như hình cái đuôi con gà trống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro