Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã hai tuần rồi kể từ khi Bambam đuổi Jackson đi và cuộc sống của cậu lại trở về với quỹ đạo ban đầu. Ngủ nướng tới tận trưa và đi lang thang trong đêm để tìm cái mà cậu gọi là khách hàng. Cuộc sống khá yên bình khi không có Jackson ở bên, nhưng cậu lại cảm thấy thật trống vắng. Phải chăng là do cậu nhớ anh... Cậu biết, cậu biết là mình không bao giờ nên nghĩ về Jackson nhưng sự xuất hiện của anh đã để lại ấn tượng khó phai trong tâm trí Bambam, một ấn tượng mà có lẽ dù Bambam có dùng cả cuộc đời này cũng không thể nào quên.

Bambam đang nằm trên giường, chớp chớp mắt nhìn về phía cửa sổ. Mùa xuân đang tới gần và bầu trời cũng trở nên tươi sáng hơn. Cậu ước mùa xuân có thể đến sớm hơn chút nữa vì bầu trời mùa đông u ám này làm cậu nhớ đến Jackson. Cậu dụi dụi mắt, hơi nhăn mặt vì cơn đau truyền đến từ dưới eo. Bambam không bao giờ thích làm tình suông cả, nhưng vị khách hôm qua đồng ý trả một số tiền lớn trong khi cậu lại hết chất bôi trơn còn người đó thì mất hết kiên nhẫn, vì vậy Bambam thực sự không có sự lựa chọn nào khác.

Mark đã quay về Mỹ rồi. Trước khi anh đi, Bambam đã dành ra cả một ngày để ở cùng anh và để cho Mark cưng chiều cậu. Bambam ghét việc cùng lúc mất cả Mark và Jackson, mặc dù đó là chuyện có thể dự đoán từ trước. Bambam cũng nhận được một bức thư em gái mình, Baby gửi cho. Mặc dù cậu không biết làm sao Baby lại có được địa chỉ của mình, Bambam vẫn rất cảm kích. Ít ra bức thư của Baby cũng là một niềm an ủi lớn lao đối với Bambam trong suốt những ngày qua.

Cậu rất vui, cậu vui khi biết rằng gia đình cậu vẫn ổn, vui khi biết rằng có ai đó trong nhà vẫn nhớ đến cậu, quan tâm cậu. Cậu hạnh phúc khi biết rằng Baby đã rất nỗ lực để liên lạc với cậu ngay cả khi cậu ở cách xa nhà đến như vậy. Có đôi khi Bambam muốn được về nhà, muốn được ở bên gia đình cậu, muốn được tiếp tục đi học và sống một cuộc sống bình thường, nhưng giờ đây, cậu đã vượt qua cả vành đai số 38(*) rồi, không còn đường lui nữa rồi

(*) Vành đai số 38 : nơi đánh dấu sự chia cắt giữa Nam Hàn và Bắc Hàn sau Thế chiến II. Ở đây ý nói đến một giới hạn không thể bị phá bỏ nhưng Bambam đã vượt qua nó.

---

Cậu đang nằm thẩn thơ trên chiếc giường của mình thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cậu chớp mắt vài cái, tự hỏi rằng ai lại đến lúc 1 giờ chiều vì thường chẳng có ma nào đến tìm cậu vào giờ này cả.

Có lẽ là Jackson? Cậu mở to mắt phấn khích và lao ngay ra mở cửa. Cậu không hiểu vì sao mình lại thấy vui như vậy nhưng cậu chắc chắn một điều rằng cậu nhớ nhung cảm giác được có ai đó ở bên mình. Khi mở cửa, cậu cười rạng rỡ. Nhưng rồi nụ cười ấy cũng nguội đi khi cậu nhìn thấy nhân viên chuyển phát nhanh cầm một bó hoa to đứng trước cửa.

"Điện hoa từ ngài Tuan." Người đó vừa nói vừa đưa bó hoa cho Bambam. Ngượng ngùng và thất vọng, Bambam kí tên vào tờ biên nhận rồi xoay người lại và đóng cửa. Có một tấm thiệp được kẹp trong bó hoa đó. Cậu đọc lướt qua và mỉm cười vì anh chúc cậu có một ngày đẹp như những bông hoa kia. Dù đó là món quà của Mark, Bambam vẫn hơi thất vọng một chút.

Mình đang mong được gặp lại Jackson sao? Bambam tự hỏi, tự cảm thấy mình thật ngu ngốc. Cậu nhanh chóng xua tan ý nghĩ đó khỏi đầu và gọi mỳ đen. Đơn giản vì cậu không muốn ra khỏi nhà vào hôm nay. Có lẽ cậu sẽ nằm lì ở nhà cả ngày luôn vì cậu đã kiếm đủ tiền để nuôi cái dạ dày của mình trong hai tuần tới rồi. Nằm trên giường, cậu vừa cảm thấy trống rỗng, vừa cảm thấy ngu ngốc. Cậu chỉ nhìn lên trần nhà và tự nhốt mình trong bốn bức tường nhỏ hẹp này. Cậu cố tìm niềm vui khi vung chân hết chỗ này đến chỗ khác nhưng cậu vẫn cảm thấy như thiếu vắng một thứ gì đó, có lẽ là một người nào đó.

Khoảng một tiếng sau, lại có tiếng gõ cửa. Bambam lập tức nhảy khỏi giường và chạy đến chỗ cánh cửa với một niềm hy vọng rằng đó là Jackson, đương nhiên cậu sẽ không thừa nhận điều đó. Khi cậu mở cửa, lại một lần nữa cậu thất vọng tràn trề khi trông thấy người giao hàng. Người đó cười và đưa suất mỳ đen cho Bambam. Cậu thanh toán tiền rồi lại lê bước vào phòng. Cậu thả mình trên chiếc giường, ngồi trên đó, vắt chân và thưởng thức bát mỳ đen nóng hổi.

Chậc, mày là đồ ngốc, mày nên dừng lại đi. Bambam tự lẩm bẩm một mình rồi gắp một đũa mỳ đầy và tống vào miệng. Vừa ăn, cậu vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Mùa xuân sắp tới rồi và tuyết mùa đông đang bắt đầu tan chảy. Chúng không còn bám đầy trên bệ cửa sổ nữa nhưng ngoài kia gió đông vẫn thổi rất mạnh. Cậu ăn hết bát mỳ rồi cuộn tròn người trong lớp chăn bông. BamBam đã chuẩn bị sẵn sàng để chìm vào giấc ngủ rồi, nhưng ngay lúc ấy lại có tiếng gõ cửa vang lên.

Cậu gào lên, cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu đá chăn ra khỏi người và giận dữ đi về phía cửa.

"Đừng có gõ cái cửa chết tiệt của tôi nữa!" Bambam tức giận mở rộng cửa và nhìn xem người khó chịu mới đến là ai. Người cậu gần như đang bốc hỏa, nhưng ngọn lửa đó đã bị dập tắt hoàn toàn ngay khi cậu nhận ra người đứng trước mặt mình. Cậu nuốt khan, cố giữ cho hàm không rớt xuống đất. Ánh mắt người đó đang xoáy sâu vào mắt cậu mang theo điều gì đó mà cậu không thể lí giải được, có thể là thứ gì đó như sự căng thẳng, sự lưu luyến, dục vọng, xúc động?

Bambam hắng giọng ngượng ngùng, "Anh làm gì ở đây vậy, Jackson?"

Người kia không trả lời nhưng Bambam thấy anh ta đang nắm chặt tay lại. Anh ta định đánh mình sao? Bambam tự hỏi, suýt chút nữa thì tự đảo mắt trước cái suy nghĩ ngu ngốc của bản thân. Cậu khoanh tay trước ngực và tỏ vẻ kiêu ngạo đúng chất Bambam. Một bầu không khí im lặng đến khó xử bao trùm hai người. Họ chỉ đứng đó, nhìn thẳng vào mắt nhau và cố lí giải trái tim của đối phương qua ánh mắt.

"Tôi đang hỏi, anh làm cái quái gì ở đây vậy?" Bambam nghiêm nghị hỏi lại, dần mất kiên nhẫn trong khi tiếp tục nhìn chằm chằm vào người đối diện.

Sau vài giây im lặng, Jackson tiến về phía trước. Điều tiếp theo mà Bambam nhận thức được là người kia ôm lấy gương mặt và chiếm trọn lấy đôi môi của mình. Bambam giật mình mở to mắt vì sốc, cậu cố đẩy anh ra nhưng Jackson lạilập tức giữ chặt lấy gáy cậu, không muốn buông tha cũng như không muốn phá vỡ nụ hôn này. Ban đầu Bambam còn vùng vẫy tìm cách thoát khỏi sự kiểm soát của Jackson, nhưng rồi cậu cũng từ bỏ. Cậu vươn tay ra, vòng qua cổ Jackson và để cho bản thân chìm sâu vào trong nụ hôn ấy. Jackson luồn lưỡi vào khoang miệng Bambam và cậu cũng chấp thuận. Lưỡi họ quấn lấy nhau, nóng bỏng, ướt át và làm đầu óc cả hai choáng váng như chất gây nghiện.

Đáng lẽ Bambam không nên để cho Jackson hôn cậu, nhưng cậu nhớ động chạm của anh, nhiều đến mức làm cậu mất hết tỉnh táo. Cậu cảm nhận được vòng tay của Jackson đang siết chặt lấy eo cậu, nhưng đôi môi vẫn không rời môi cậu. Jackson mút lấy, thưởng thức hương vị cái ngọt ngào xen chút đăng đắng của khói thuốc từ khuôn miệng xinh đẹp của Bambam. Bambam vòng chân qua hông Jackson, dùng đôi chân dài đã sập cánh cửa lại và mặc cho Jackson đưa mình lên giường. Jackson đẩy cậu áp sát vào tường. Anh phá vỡ nụ hôn ấy và hơi lùi lại nhìn vào mắt Bambam. Còn Bambam, cậu có thể thấy được hàng tá cảm xúc đan xen từ ánh mắt anh, những cảm xúc không tên mà cậu cũng không thể giải thích được.

Cả hai người đều thở dốc và dồn dập, họ chìm đắm trong đôi mắt của đối phương rồi lại lao vào nhau như những kẻ điên tình. Jackson áp chặt môi mình lên đôi môi anh đào của Bambam. Cơ thể hai người quấn chặt lấy nhau, khao khát nhau và Bambam chẳng cảm thấy gì khác ngoài những biến động ở thân dưới. Giờ đây cậu không còn mong muốn gì hơn là được ở bên người đàn ông này cả đêm. Cánh tay cường tráng và chắc khỏe của Jackson có lẽ là lí do để anh giữ vững được Bambam. Hoặc là, Bambam có thể cảm nhận được từng thớ gân đang nổi lên ở cố đối phương, và điều đó khiến cậu say mê vô cùng. Bambam quyết định sẽ đưa chuyện này đi xa hơn, cậu cố định vị trí của mình trên người Jackson rồi dùng lực đẩy anh xuống giường, không hề phá vỡ nụ hôn cuồng nhiệt ấy dù cả hai không làm sao kìm giữ được nhịp thở của mình.

Những nụ hôn thật ngột ngạt nhưng sự lưu luyến và dục vọng của bản thân mỗi người dành cho đối phương khiến cả hai dường như đánh mất lí trí. Bambam cố định cơ thể mình trên người Jackson khiến vật nam tính của hai người cọ xát vào nhau, cậu đưa tay nhanh nhẹn tháo bỏ chiếc cà vạt đắt tiền trên cổ Jackson. Còn anh vẫn đang giữ chặt lấy eo Bambam, nâng hông lên đón nhận những tiếp xúc ở thân dưới.

Bambam lùi lại phá vỡ nụ hôn khiến Jackson bất mãn cằn nhằn. Cậu cười rồi dùng chiếc cà vạt che mắt anh lại. Cậu vẫn nghĩ rằng Jackson vẫn chưa sẵn sàng. Làm tình với một người có dương vật thay vì âm vật chắc chắn là một vấn đề khó khăn đối với trai thẳng và Bambam hiểu rất rõ việc này. Vài khách hàng của cậu cũng là trai thẳng.

Jackson gỡ bỏ cái bịt mắt và nhìn thẳng vào mắt Bambam, "Anh không cần đến thứ này." Jackson nói, lần đầu tiên sau hai tuần Bambam lại được nghe giọng nói của anh. Mặc dù giọng anh đã khàn đặc và trầm đục vì dục vọng, Bambam vẫn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng ẩn sâu trong đó.

"Nhưng..."

"Anh muốn được nhìn thấy em." Jackson ngắt lời cậu. Chất giọng trầm khàn quyến rũ ấy như truyền một luồng điện chạy dọc sống lưng Bambam. Cậu cảm thấy mặt mình đang nóng dần lên và đỏ ửng vì ngượng. Điều này liệu có làm mọi chuyện trở nên khó xử không? Bambam tự hỏi trước khi cậu bị Jackson kéo vào một nụ hôn khác như thể hôn môi đã trở thành thói quen khó bỏ vậy. Bambam không hề than phiền, cho dù cậu có tự nhắc nhở bản thân không được hôn môi bất cứ ai, bất cứ người nào, kể cả Jackson.

Lưỡi họ tìm đến nhau, quấn lấy nhau. Vài phút sau, Bambam đẩy Jackson ra và một lần nữa phá vỡ nụ hôn của hai người. Cậu nhìn thẳng vào người đối diện. Cậu có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng và nặng nề của Jackson phả vào da cậu, "Anh không định dành nguyên một ngày chỉ để ngấu nghiến môi em đấy chứ?" Bambam buông một câu tinh nghịch kèm chút mỉa mai. Jackson đơn thuần lại chỉ cười lớn và lắc đầu phủ nhận.

"Em muốn cái đó của anh, đồ ngốc!" Bambam gằn giọng, khó chịu vì Jackson quá ngốc nghếch. Thế nhưng, Jackson lại cảm thấy cậu rất đáng yêu và anh chẳng muốn làm gì hơn ngoài việc ôm chặt lấy và lấp đầy cậu bởi những nụ hôn. May thay, Jackson vẫn hiểu ý và bắt đầu kéo áo Bambam lên.

Chẳng mất nhiều thời gian để giờ đây cả hai đều trần trụi, và Jackson áp Bambam xuống giường. Anh rải những nụ hôn trên thân thể cậu. Sự tiếp xúc mềm mại của tay Jackson với da thịt Bambam cùng với những nụ hôn nhẹ nhưng tràn đầy mãnh liệt của anh quá đủ để khiến Bambam cảm thấy thoải mái. Thoải mái tới mức khiến cậu quên mất rằng có một nơi gọi là 'thiên đường' tồn tại trên thế giới này. Bambam với tay chạm đến vật nam tính của Jackson, cảm nhận sự cương cứng của vật ấy trong lòng bàn tay và bắt đầu vuốt ve nó. Cậu có thể cảm thấy sự cương lên ngày một lớn của vật ấy và cậu cũng nhìn ra ánh mắt run rẩy của đối phương theo những đụng chạm của mình.

Jackson rên lên vì khoái cảm khi Bambam xoa nắn hai viên tinh hoàn của anh và Bambam có thể cảm nhận được chất lỏng rỉ ra từ quy đầu. Gạt đi chất lỏng trắng đục đó, cậu tiếp tục lộng vật nam tính trong tay mình.

"Em hết bôi trơn rồi, đưa ngón tay anh đây." Bambam ra lệnh như thể đó là việc gì nghiêm trọng lắm vậy, và Jackson thì luôn tuyệt đối nghe theo.

Bambam mút lấy 2 ngón tay của Jackson trong khi tiếp tục cọ xát thân dưới của hai người. Tay cậu cũng không ngừng đưa đẩy vật nam tính của Jackson và hứng lấy từng dòng chất lỏng trắng đục rỉ ra. Cậu dùng tinh dịch của anh để làm chất bôi trơn cho mình. Ngón tay cậu không ngừng trúc trắc ra vào lỗ nhỏ và Jackson thì không thể dời mắt khỏi cảnh tượng dâm đãng trước mặt.

Jackson nhìn đôi môi anh đào ấy hơi tách ra khiêu gợi với ánh mắt tràn ngập sự thích thú và một thứ gì đó mà Bambam không biết đó là tình cảm hay chỉ đơn thuần là dục vọng.

"Anh không mang theo bao cao su..."

Bambam đảo mắt bất mãn, "Anh cứ làm như em sẽ đẻ ra một đứa trẻ không bằng."

"Nhưng..."

Bambam lập tức chặn lại lời nói chưa kịp thoát ra ấy bằng một nụ hôn. hoàn toàn nhấn chìm mọi suy nghĩ của Jackson. Những lúc như thế này, một nụ hôn sâu và nồng nhiệt luôn là sự lựa chọn hàng đầu.

Bambam dạng hai chân ra rộng hơn, đủ rộng để Jackson có thể nhìn rõ mọi thứ. Anh nuốt khan bởi cảnh tượng trước mắt rồi lại cúi xuống để chiếm lấy đôi môi mật ngọt của Bambam. Anh luyến tiếc rời khỏi đôi môi đó và quyết định để cho Bambam cùng với bản năng của mình dẫn lối. Anh đẩy vật nam tính của mình tiến sâu vào trong cái lỗ nhỏ đang co thắt đầy đói khát ấy. Cảm nhận được vách thịt ấm nóng và chật chội bao quanh mình, Jackson cắn chặt môi để kìm nén lại cơn thú tính trong người. Dù anh có khao khát được chôn thật sâu trong cơ thể Bambam tới đâu, dù anh có muốn đâm thật mạnh vào trong cái động nhỏ mê người ấy đến mức nào, anh vẫn phải kiềm chế bản thân mình vì Jackson không muốn làm Bambam đau.

Anh chuyển động chậm rãi, để cho Bambam thích ứng từng chút, từng chút một. Jackson say mê ngắm nhìn gương mặt vừa thống khổ vì đau, vừa lạc đi trong khoái cảm của Bambam. Cậu nâng hông lên, vòng chân qua eo Jackson khiến anh tiến vào sâu hơn. Sự bao bọc chặt chẽ của cái lỗ nhỏ tham lam ấy làm cho Jackson hoàn toàn mất kiểm soát. Anh phả từng hơi thở nóng bỏng vào cổ Bambam, truyền khoái cảm tới từng tế bào của cậu.

"Thôi nào, anh đâu có già như vậy." Bambam khúc khích còn Jackson thì lại cười lớn trước câu nói ấy của cậu. Anh rút nam căn ngoài, chỉ để lại một chút phần đỉnh chạm tới cửa động rồi thúc mạnh vào bên trong. Nghe Bambam rên lên vì khoái cảm dồn dập khiến Jackson cười mãn nguyện.

Bambam dâm loạn rên rỉ khi đầu đỉnh của Jackson chạm tới điểm mẫn cảm của cậu. m thanh đó cũng đủ khiến cho Jackson hiểu rằng anh phải gia tăng tốc độ của mình. Anh đâm vào nhanh hơn, mạnh hơn, tận hưởng khoái lạc mà những tiếng rên rỉ mê người của Bambam đem lại và lạc lối trong ánh mắt đã mờ đi vì dục vọng của người dưới thân mỗi khi anh chạm tới điễm mẫn cảm của cậu. Trong khi đó, Bambam đã chìm quá sâu trong cái nơi gọi là chốn cực lạc này, cậu dùng tay tự đưa đẩy của mình để bắt kịp với tốc độ của Jackson.

Họ như hai người điên tìm đến nhau, một người phát điên vì vẻ đẹp của tạo hóa ở dưới thân mình, một người cuồng dại vì khoái hoạt mà người kia đem lại. Căn phòng tràn ngập tiếng thở dốc dồn dập, tiếng da thịt va chạm vào nhau và tiếng kẽo kẹt của chiếc giường, nhưng không gì có thể ngăn cản hai con người ấy.

Họ vẫn tiếp tục. Jackson vẫn cứ thúc từng đợt thật nhanh, thật mạnh vào trong Bambam.

Bambam không thể chịu được nữa, cậu đạt cao trào sau vài cú thúc sâu của Jackson. Bambam thét chói tai và bắn đầy lên bụng của hai người. Cái cảm giác tuyệt vời đến mức cậu phải nhắm nghiền hai mắt để tận hưởng nó. Bambam có thể cảm nhận được nam căn của Jackson đang biến trướng lên trong cơ thể cậu và chuẩn bị giải phóng.

Sau đó, Jackson cũng đạt cao trào, anh bắn hết tinh hoa của mình vào sâu thẳm bên trong cơ thể của Bambam khiến cậu rên lên vì khoái cảm khi được lấp đầy. Trong khi Jackson đang cố gắng lấy lại nhịp thở của mình, Bambam lại nâng cao hông lên để có thể hứng trọn từng giọt tinh dịch của anh.

Jackson cuối cùng cũng lấy lại được lí trí sau trận làm tình kịch liệt vừa rồi. Anh rút vật nam tính của mình ra khỏi Bambam khiến vài giọt chất lỏng trắng đục dính lên drap giường, rồi anh thả mình nằm cạnh cậu, ôm chặt lấy cậu trên chiếc giường chật chội ấy, chẳng thèm quan tâm đến cơ thể toát đầy mồ hôi của hai người.

"Em biết anh cứng đầu và ngốc nghếch nhưng em không biết rằng anh có gan làm ra chuyện này đấy. Ai cho anh hôn môi em? Chúng đáng giá lắm đấy!" Bambam nhõng nhẽo, đánh yêu vài cái lên ngực Jackson. Vòng tay Jackson như siết chặt, kéo cậu lại gần với anh hơn.

"Ngày hôm đó... anh rất xin lỗi... Anh đã quá ngu xuẩn và không thể kiểm soát được những lời mình nói ra. Anh không có ý gì khi nói những lời đó cả, kể cả những câu nặng lời vào buổi sáng hôm đó nữa."

Bambam cắn môi, cậu nhớ lại những cảm xúc xấu xí của bản thân khi Jackson ném những lời đó vào mặt cậu. "Không sao đâu. Em đúng là một thằng đĩ..."

"Xin em đừng nói như vậy mà. Tất cả là lỗi của anh. Khi anh bị lỡ công việc, anh thường cảm thấy khó chịu. Anh không thể kiểm soát được chính mình và anh đã nói những lời anh không hề muốn nói vào ngày hôm đó. Anh thực sự xin lỗi..." Jackson giải thích. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Bambam rồi cúi xuống đặt lên môi cậu một nụ hôn. Nụ hôn đó khiến Bambam cảm nhận được sự hối lỗi chân thành của Jackson. Cậu cảm thấy như bị thứ gì đâm mạnh vào ngực trái của mình vậy. Dù gì đó cũng không hẳn là lỗi của Jackson và Bambam đang vô cùng hối hận vì đã nói những lời nặng nề với anh.

Bambam thở dài, cậu đưa mắt lên nhìn Jackson, trong khi mấy ngón tay đang chơi đùa trên ngực anh. "Thực ra... thực ra khi em nói em lợi dụng anh vì tiền... em chỉ là nói vậy để trả đũa anh thôi. Em... em rất vui vì có anh ở bên cạnh, không phải vì tiền của anh đâu, mà là vì anh khiến em không còn thấy cô đơn nữa." Bambam muốn nổi hết cả gai ốc vì mấy cái lời sến súa mà cậu vừa nói. Cậu thậm chí còn chẳng thể ngờ rằng những lời như vậy có thể tuôn ra từ miệng cậu một cách dễ dàng như thế. Cậu xấu hổ vùi mặt mình vào lòng anh.

Bambam có thể nghe thấy tiếng cười hạnh phúc của Jackson, cậu cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều hơn vì tất cả những gì cậu vừa nói đều là sự thật. "Anh biết em không phải hạng người đó, Bam à. Em có định ngủ không?" Jackson hỏi, anh để ý đến nhịp thở đều đều của Bambam.

Bambam cười, "Em không biết. Anh thì sao?" Bambam trả lời, hơi thở ấm nóng của cậu phả vào cổ Jackson khiến anh cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng vậy.

"Anh cũng không biết. Anh buồn ngủ nhưng lại không muốn nhắm mắt lại."

Bambam hơi đẩy Jackson để có thể nhìn thấy mặt anh. "Tại sao?" Cậu hỏi. Cậu muốn biết vì sao anh lại không muốn nhắm mắt. Có phải do anh có nhiều chuyện cần suy nghĩ không? Ừ thì, ngủ là cách mọi người dùng để nghỉ ngơi và những người không hoặc không thể ngủ là những người đang phải đối mặt với khó khăn.

"Anh sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ."

Bambam cười lớn, cậu cuộn tròn người trong lòng anh, kéo anh sát lại để vòng tay anh ôm lấy cậu chặt hơn nữa. "Không đâu, đồ ngốc. Và nếu như đây có là giấc mơ thì em sẽ trang điểm và mặc đồ thật đẹp để cho anh có thể làm loạn lên tùy thích."

Một lời bình luận đanh đá như thường lệ của Bambam khiến Jackson bật cười và gật đầu lia lịa.

"Anh nghĩ rằng anh yêu em." Jackson vừa nói vừa kéo Bambam về phía mình.

Bambam đảo mắt, "Anh nghĩ à?"

Jackson cười lớn. Anh hơi tách cậu ra khỏi người mình, chỉ để cúi xuống và chiếm lấy đôi môi cậu. "ANH YÊU EM"

END CHAP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro