1.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc chúng tôi cãi vã là chuyện hiển nhiên như cơm bữa nhưng chẳng bao giờ giận nhau lâu. Chỉ cần một người đứng ra mở lời mọi thứ sẽ trở về như cũ. Jaemin chẳng bao giờ chịu mở lời, số lần em ấy chịu làm hoà chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Jaemin rất rõ ràng chỉ cần biết là em ấy không sai nhất định không bao giờ hỏi tôi. Tính tình náo loạn khiến tôi một ngày không thể mở mồm là bức bối khó chịu thỉnh thoảng buột mồm sẽ hỏi.

-Rửa bát.

Jaemin ra lệnh, sắp hết đống bát đũa ngay ngắn trước mặt chỉ chờ mỗi việc bê đi rửa là xong. Tôi nào có muốn, việc rửa bát là việc tôi ghét nhất trần đời. Mọi ngày việc nhà đều do một tay anh ta làm hết, đến cái quần lót tôi cũng không phải giặt nữa là.

-Làm ơn! Rửa giúp anh đi mà.

Tôi dùng bộ mặt ngây thơ, hai mắt lấp lánh đầy nguyện ý mong muốn được giúp đỡ. Mà Na Jaemin chắc chắn chán tôi rồi, gạt phăng đôi bàn tay đang nắm lấy tay em ấy. Kiên quyết đứng dậy bước ra khỏi cửa chuẩn bị đi học.

-Bây giờ vẫn còn sớm. Mau rửa đi.

Chắc tôi phải lăn đùng ra khóc thì Jaemin mới quay lại giúp tôi rửa bát đúng hay không? Còn chưa kịp khóc, em ấy đã nhanh như cơn lốc đi ra tận đến cột đèn đỏ. Chỉ còn biết gào lên trong hậm hực, không còn cách nào khác tôi phải rửa bát.

-Na Jaemin chèn ép người!!!

---

Đồng hồ điểm đúng mười hai giờ, giữa trưa nắng tôi xách theo balo đến trước khoa của Jaemin để chờ em ấy cùng đi ăn trưa. Tôi dự tính sẽ đòi Jaemin mua nước ép táo cho mình, bắt em ấy phải nhường trứng rán mà Jaemin yêu thích cho tôi nữa. Mất công đi hàng km để được gặp Jaemin thật không hề hối hận chút nào. Đứng dưới sảnh và chờ đợi tiếng chuông báo kết thúc giờ học vang lên, sự háo hức thôi thúc tôi hơn bao giờ hết.

Nhưng cái mà tôi thật sự không muốn nhất cũng đã đến. Jaemin cùng bạn học nữ đang đi từ trên cầu thang xuống, cả hai dường như nói chuyện rất vui vẻ. Bạn học không ngừng nhìn em ấy cười ái ngại, thỉnh thoảng lại lén đưa mắt lên nhìn trộm. Ánh mắt vô tình chạm phải nhau và Jaemin lại nở một nụ cười tỏa nắng. Nữ sinh nhìn qua đều thẹn thùng đỏ mặt. Tình cảm khó giấu giếm như vậy hẳn là đã quen nhau từ lâu rồi. Người chứng kiến cũng không ít, bọn họ đều mang ánh mắt đầy thán phục, hẳn là rất đẹp đôi phải không? Tôi chỉ còn biết nhẫn nại, đứng sau bụi cây để tránh bị Jaemin phát hiện thấy. Jaemin không nói với tôi về chuyện này ắt là không muốn công khai mối quan hệ, tôi sẽ giả vờ như chưa từng nhìn thấy hai người ngày hôm nay. Sợ khi nói ra Jaemin sẽ gân cổ lên và nói với tôi: "Ờ! Thì sao? Em thương cô ấy nhiều lắm đấy". Và kể từ giờ trở đi, tôi không cho phép mình được hờn giận hay đòi hỏi sự quan tâm từ Jaemin nữa. Tôi sẽ tỏ ra trưởng thành, và để chứng minh rằng không có Jaemin tôi vẫn sống tốt.

-Đồ xấu xa. Hức.

Tôi bỏ lại những hy vọng sau lưng để đi về khoa với nhiều ưu tư trong lòng, bỏ quên cả một Na Jaemin bởi vì cái hẹn mà liên lục gọi điện, nhắn tin cho tôi:

|Hẹn hò kiểu gì mà giờ vẫn chưa đến? Không phải đã nói là tan học từ tiết 4 à|

|Đi ăn trưa với bạn rồi chứ gì? Ăn những gì rồi, có muốn uống nước táo ép không, mang qua cho nhé?|

Tin nhắn liên tục được gửi đến, khiến trong tôi trào ra một cảm giác có thể gọi tên là "thương hại". Jaemin mặc dù đã có người yêu nhưng vẫn không ngừng quan tâm tôi như trước kia, chắc em ấy sợ tôi cô đơn, tôi buồn khi không có ai ở bên chăm sóc. Chỉ là lòng người bao la, muốn ôm trọn cả mảnh tình, lại không muốn làm tổn thương người khác. Rốt cục, đối với Jaemin tôi chưa có nghĩa lý gì, chưa từng nặng lòng vì tôi mà suy nghĩ. Có bạn gái thì tốt rồi, nhưng thật lòng tôi vẫn là kẻ ích kỷ không muốn như thế, muốn là cả bầu trời của Na Jaemin. Tôi liên tục đấu tranh với tâm can để không gọi điện nhắn tin với em ấy ngay lúc này, tôi sợ ở đầu kia sẽ vang lên điệu cười khúc khích giọng nói ngọt ngào của cô gái ấy. Rồi tự biến mình thành kẻ cản trở người khác, như vậy Jaemin và bạn gái sẽ chỉ thêm ghét tôi mà thôi

---

-Ngày mai mẹ về!

Tôi im lặng, thực ra là chẳng buồn mở miệng. Chỉ sợ khi hai môi vừa tách nhau lại nói ra những lời không hay, kết cục cuối cùng lại đánh nhau cả buổi. Lặng lẽ gật đầu tôi thu dọn đống bát đĩa trên bàn. Na Jaemin không nói tôi cũng không nói cứ thế mọi chuyện coi như xong. Nó giống như một lời thông báo hơn là một cuộc trò chuyện. Chúng tôi ngày càng trở nên xa lạ.

Na Jaemin giúp tôi lau bàn, cũng như một thói quen pha cho tôi một ly sữa nóng đặt ngay ngắn trên bàn.

-Nhớ uống trước lúc đi ngủ một tiếng.

Khẽ đánh tiếng thở dài, hai tay vội vã xoa thái dương, tôi buông thả cái đĩa tạo thành tiếng loảng xoảng trong bồn rửa. Quả thật quá đau đầu, có mỗi chuyện về Jaemin mà tôi nghĩ từ chiều đến giờ vẫn chưa thông. Sự thật ngổn ngang hệt như đống bát đĩa đặt trước mặt tôi vậy. Chẳng biết tôi vì ghen tị với việc Jaemin có người yêu hay vì tôi ghét sự chia sẻ em ấy với bất kì một ai khác.

-Cái đĩa cuối cùng còn nguyên vẹn đấy.

Tiếng động làm Jaemin không yên lòng, ghé mặt xuống nói một câu lấp lửng. Tôi mới rửa bát được ba ngày mà mấy cái bát tô và đĩa thì liểng xiểng, cái thì sứt đầu cái thì mẻ trán. Chẳng trách người ta hết thương tôi cũng phải thôi.

-Aishi!!! Ở trong đầu tôi hơi lâu rồi đấy.

Đặt mạnh cái cốc sứ xuống bàn, Jeno chùi mép đi lên trên phòng. Tiếp tục đối diện với đầu gỗ Na Jaemin, mặt không biểu cảm.

Cứ như vậy đến bao giờ? Tôi muốn trực tiếp đấm lên khuôn mặt lạnh như tiền của em ấy mà nói rằng. "Bỏ quách mẹ nó con người yêu ấy đi, chỉ được phép lo cho tôi thôi. Hiểu chưa?"

Tay nắm thành quyền, tôi hướng cửa phòng chút giận lên đó. Đạp cái rầm, tấm bàn lề như muốn rụng rời. Còn bên trong phòng thì hết sức an tĩnh, Na Jaemin ngồi trên sofa với một quyển sách và bên cạnh là một cốc cà phê đang nhâm nhi dở. Em ấy vẫn bình thản rung đùi, mặt không biểu đạt bất kì sự tức giận nào. Nhàn nhã nhả ra một câu khiến cho tôi càng thêm sôi máu.

-Lại lên cơn điên rồi đấy hả?

Trèo từ cầu thang tôi ngồi cái rầm lên giường tầng, ấy thế mà Jaemin vẫn mặc kệ tôi, muốn lắm gì thì làm. Tôi làm cái gì cũng dùng đến lực thật mạnh, dùng sức mà trút giận lên từng món đồ. Cái đó người ta gọi là "Giận cá chém thớt." ngay cả đồ đạc của Jaemin tôi cũng không tha. Mục đích chính mà muốn gây sự chú ý muốn em ấy hỏi han, tâm sự với tôi. Nhưng không! Na Jaemin vẫn cứ như mọi ngày, phải làm tôi tức nghẹn ứ mới vừa lòng:

-Đừng có lúc nào cũng làm ra cái mặt xị như thế.

---
Tbc
#nyyn98
😢 lên tiếng đi chứ các cậu, đọc xong không thấy ai nói gì luôn. Buồn ghê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro