Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đình Hựu dùng chiêu khóa chặt khiến Tại Hiền dãy dụa hơn nửa ngày mới ra chân đạp cậu được một cái.

“Ai u!”

Không rõ hôm nay Đình Hựu đã phải rống lên “Ai u” bao nhiêu lần rồi. Tại Hiền nhân cơ hội bật dậy khỏi bãi cỏ. Hắn quay người tính bỏ chạy, nhưng Kim Đình Hựu vẫn bám dai như đỉa, trong phút chốc đã tóm chặt lấy hắn.

“Trịnh Tại Hiền!” Vừa đánh nhau một hồi giờ lại phải đuổi bắt, cậu mới nhận ra mình đã hao tổn hết khí lực, “Chúng ta còn chưa ăn xong cơm bò xối mỡ mà!”

                                ****

Khi Tại Hiền ngồi trong quán một lần nữa, hắn đột nhiên phát hiện con người ta thực sự có thể bị bức phát điên.

Hai bát cơm bò xối mỡ mà Kim Đình Hựu gọi trước đó đã nguội lạnh. Chủ quán cũng rất tốt bụng, nghĩ bọn họ có việc sẽ quay lại sau nên vẫn để hai bát cơm bò xối mỡ trên bàn, chờ bọn họ trở lại.

Lúc này khi đã ngồi trong quán, Kim Đình Hựu mang hai bát cơm nhờ ông chủ hâm nóng giúp. Trịnh Tại Hiền đầu tóc rối tung, quần áo xộc xệch, trên mặt có vết răng cắn rõ ràng, còn biểu cảm thì đờ đẫn. Hắn ngăn Kim Đình Hựu lại, bảo cậu gọi cơm mới.

“Không được! Sao có thể tùy tiện lãng phí đồ ăn!”

Kim Đình Hựu một khi đã cố chấp thì rất khó thuyết phục. Vì vậy cuối cùng, hai người ngồi ở bàn ăn lúc ban đầu, trước mặt là hai bát cơm bò xối mỡ trứng lòng đào đã được hâm nóng trong lò vi sóng.

Khách ăn trong quán từng tốp từng tốp đến rồi đi. Trứng lòng đào trong bát của Trịnh Tại Hiền cũng đã biến thành trứng trần sau khi quay. Đình Hựu nhét đũa vào tay hắn, nói với giọng điệu tự nhiên như thể chưa từng có sự vụ chiến nhau ban nãy.

“Mau ăn mau ăn! Tôi sắp chết đói rồi!”

Vác cái bụng rỗng thì không muốn phải nghĩ ngợi, để ý gì nhiều nữa. Kim Đinh Hựu như hùm như sói vồ lấy đồ ăn, Tại Hiền cũng không khá hơn là bao. Hai người chỉ mất năm phút đã xử lý xong hai bát cơm bò xối mỡ. Đình Hựu khẽ ợ lên một tiếng, thỏa mãn nở nụ cười.

“A —— ngon thật đấy!”

Trịnh Tại Hiền dùng khăn giấy lau miệng sạch sẽ rồi nhanh chong đứng dậy. Hắn bước đi vội vã, sợ rằng nếu mình còn ở lại với y thêm một giây nữa thì cũng sẽ hóa thần kinh giống cậu.

Ngày hôm sau vẫn là lớp học chuyên ngành buổi sáng, Tại Hiền và Đình Hựu hiếm khi dậy muộn. Hai người thậm chí còn chưa ăn sáng, lúc đến lớp học, hàng ghế đầu chỉ còn ba chỗ trống.

Thời điểm hai người bước vào cửa, họ nhạy bén cảm nhận được những ánh mắt từ mọi hướng bắn thẳng tới. Kim Đình Hựu cho rằng là vì màn xô xát của họ ngày hôm qua. Cậu thấy chuyện này cũng không có gì to tát, bởi dưới lăng kính của cậu, con trai tranh cãi cũng giống như vợ chồng xích mích, đều là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa thuận.

Vì vậy, cậu thản nhiên phớt lờ những ánh mắt vây quanh, đẩy Trịnh Tại Hiền ngồi xuống chiếc ghế trống ở hàng thứ ba.

Nhưng Trịnh Tại Hiền có khả năng phán đoán tốt hơn cậu nhiều, hắn luôn cảm thấy không chỉ là bởi vì chuyện đánh nhau, tuy vậy lại không rõ ngoài sự việc đó thì còn có thể vì lý do gì khác.

Ghế trong phòng học chia làm ba hàng, ngoại trừ hàng ghế ngoài cùng bên trái và bên phải là dành cho ba người, thì hàng ghế ở giữa là dành cho năm người. Trịnh Tại Hiền ngồi ở ngoài cùng, Kim Đình Hựu ngồi bên cạnh, trùng hợp phía bên kia là nữ sinh tận mắt chứng kiến màn “lăn lộn” trên bãi cỏ của họ tối qua.

Khi đó, Đình Hựu đang quay lưng về phía cô, cho nên chắc chắn không biết đến sự tồn tại của nhân chứng này. Còn Tại Hiền trực tiếp đối mặt với tia sáng của đèn pin, dưới ánh sáng mạnh, hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của cô gái chứ không thể nhìn rõ khuôn mặt.

Ma xui quỷ khiến, cả hai đều không nhận ra kẻ cầm đầu tạo nên một màn gió tanh mưa máu trên Confession.

Nữ sinh gần như sợ chết khiếp khi phát hiện ra Đình Hựu đang ngồi xuống, đôi mắt khẽ run nhìn chằm chằm Kim Đình Hựu. Tuy nhiên, Đình Hựu hoàn toàn không tỏ thái độ gì. Cậu chưa ăn sáng nên tất cả suy nghĩ lúc này đều dồn vào cái bụng rỗng.

Tiếng chuông vào tiết vang lên, Đình Hựu nhỏ giọng nói với Trịnh Tại Hiền: “Cậu có đói không?”

Tại Hiền cảm thấy cậu toàn hỏi phí lời: “Cậu thấy sao?”

“Hay là hai chúng ta xin đi vệ sinh? Sau đó trốn đi ăn sáng?”

“Nói sau đi”.

Sở dĩ Trịnh Tại Hiền đáp như vậy là bởi vì ba bốn tiết tiếp theo không có lớp, hơn nữa hết hai tiết này mới có chín giờ rưỡi, chịu đựng một chút vẫn được. Các giáo viên dạy môn chuyên ngành của họ đều khá dễ chịu, nếu Trịnh Tại Hiền và Kim Đình Hựu rời đi quá lâu, hắn lo rằng mình sẽ bị trừ điểm.

Câu trả lời này không làm Đình Hựu hài lòng, nhưng cậu cũng không đủ can đảm để trốn học một mình. Nữ sinh ngồi cạnh đặc biệt chú ý đến vẻ mặt của y, lấy hết can đảm vỗ vô cậu.

“Hả?” Y không biết nữ sinh này, “Có chuyện gì không?”

Nữ sinh đáp lại với giọng điệu thân thiết: “…Tối hôm qua tôi có thấy các cậu!”

“Ở đâu cơ?”

“Trên bãi cỏ đó!” Nữ sinh phát hiện ra Kim Đình Hựu tựa hồ không nhận ra mình, ngữ khí đột nhiên trở nên kích động, “Các cậu làm cái kia cái kia! Ui, thật là mãnh liệt, thật là cuồng nhiệt nha!”

Kim Đình Hựunghe mà như rơi vào màn sương mù: “Tôi với ai? Làm cái gì?”

Tối hôm qua? Trên bãi cỏ? Không phải cậu đánh nhau với Trịnh Tại Hiền sao? Oánh lộn thì oánh lộn, sao lại phải nói thành “cái kia cái kia”?

Nữ sinh bị thái độ thẳng thắn của Đình Hựu dọa sợ, có chút ngại ngùng không dám mở miệng, nhưng dưới ánh mắt nghi ngờ của Kim Đình Hựu vẫn cố nói ra mấy lời.

“Tất nhiên là hôn hôn rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro